"Nếu không phải là làm đau em thì để ra khỏi đây rồi nói tiếp nhé. Tôi không thích nói chuyện ở đây lắm đâu."
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi xác nhận không phải anh làm đau chân cô thì vội vàng nói rồi cõng Hàm Chi đi. Con hẻm này người ta dùng để vứt đồ cũ nên bốc mùi rất kinh dị, Thẩm Quân Kỳ trước giờ là một người ưa sạch sẽ. Tuy không phải đến mức mắc bệnh sạch sẽ quá mức nhưng anh cũng chưa bao giờ phải đến những nơi bẩn như thế này. Vì vậy lúc này suy nghĩ duy nhất của Thẩm Quân Kỳ là phải mau chóng cõng Hàm Chi ra khỏi đây thôi, những chuyện khác để ra khỏi đây rồi mới tính tiếp được.
Hàm Chi nghe lời nói của Thẩm Quân Kỳ thì cũng không ý kiến thêm gì nữa. Cô lẳng lặng ở trên vai anh, hai cánh tay bám chặt người Thẩm Quân Kỳ vì sợ bị té xuống. Trong con hẻm vắng vẻ, yên lặng vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ của Thẩm Quân Kỳ. Hai cơ thể kề sát nhau, trong suốt đoạn rời đi, cô còn có thể nghe được nhịp tim của Thẩm Quân Kỳ. Cô khẽ nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình đừng trở nên quá vội vã, nếu không thì thật mất mặt. Hàm Chi lúc này cảm thấy rất cảm kích Thẩm Quân Kỳ. Trong lúc cô đang ở hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, sợ hãi nhất thì không ngờ Thẩm Quân Kỳ lại xuất hiện. Anh đưa tay kéo cô dậy, cõng cô ra khỏi nơi tăm tối đó. Ở trong lòng Hàm Chi, một góc lạnh lùng nào đó dường như đã bị nung chảy. Vì hành động của Thẩm Quân Kỳ ngày hôm nay, dù không biết lý do gì anh lại xuất hiện ở con hẻm này. Nhưng vì anh đã giúp đỡ cô nên Hàm Chi tự hứa trong lòng, từ nay sẽ bớt đối nghịch với Thẩm Quân Kỳ một chút.
Con hẻm không dài lắm, Thẩm Quân Kỳ chân dài mà còn bước nhanh vì thế chẳng mấy chốc đã ra khỏi nơi tối tăm đó. Anh cõng Hàm Chi đến bên cạnh chiếc xe của mình đã đậu trước đầu hẻm.
Hàm Chi đang nhắm mắt, cảm nhận bước chân của Thẩm Quân Kỳ đang bước đi chậm hơn, đoán chắc anh đã cõng cô đi ra khỏi hẻm nhỏ liền mở mắt ra. Thứ đầu tiên mà Hàm Chi nhìn thấy là một chiếc xe hơi màu đen sang trọng. Hàm Chi nhíu mắt lại, nhìn thật kỹ chiếc xe này. Không phải trùng hợp đến vậy chứ? Sau cô thấy chiếc xe hơi này quá quen vậy? Chiếc xe màu đen này không phải là chiếc xe khi nãy luôn bám đuôi đi theo phía sau lưng Hàm Chi, dọa cô phải chạy vào trong hẻm nhỏ hay sao? Biển số này. Chính là cái biển số này mà. Hàm Chi lúc nãy vẫn còn cố gắng nhớ thật kỹ biển số để nếu có bất trắc gì xảy ra, một khi cảnh sát hỏi thì cô còn có thông tin mà cung cấp cho bọn họ. Vì vậy cô có thể chắc chắn đúng là chiếc xe này, không thể có sai lầm được.
"Thẩm Quân Kỳ."
Hàm Chi lạnh lùng gọi tên Thẩm Quân Kỳ, trong lòng bắt đầu có ngọn lửa tức giận nhen nhóm.
"Hả?"
Thẩm Quân Kỳ khi đứng trước xe của mình, cảm nhận người phía sau cũng đang chú ý đến chiếc xe thì trong lòng anh cũng bắt đầu có một dự cảm không lành rồi. Chết thật. Khi nãy do lo lắng cho tình trạng của Hàm Chi mà anh quên mất về cái trò đùa ban đầu của mình đã nghĩ ra.
"Chiếc xe này là của anh hả?" Hàm Chi vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng mà hỏi lại Thẩm Quân Kỳ. Dù cho trong lòng của cô đã có được câu trả lời chính xác đến mức không thể chính xác hơn rồi.
"A... Chuyện này."
Thẩm Quân Kỳ lập tức trở nên bối rối, tay chân không biết phải hành động như thế nào. Anh cố gắng nghĩ xem nên giải thích với Hàm Chi như thế nào thế nhưng đầu óc trở nên trống rỗng không suy nghĩ được gì hết.
"Anh chỉ cần trả lời cho tôi là đúng hoặc không đúng mà thôi” Hàm Chi gằn giọng, bắt đầu trở nên không kiên nhẫn khi thấy Thẩm Quân kỳ lắp bắp, chuẩn bị quanh co. Hàm Chi cao giọng mà quát.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, chiếc xe này là của anh đúng không?"
"Đúng"
Thẩm Quân Kỳ liều mình mà đáp. Anh cũng đâu thể chối bỏ được chứ? Hàm Chi cũng đâu có tin anh được. Hu hu.
"Vậy người khi nãy bám theo sau lưng tôi là anh?" Giọng Hàm Chi cao vút lên, cơn giận trong người bắt đầu ngày một dâng cao, trong mắt bốc lên lửa giận.
“Tôi chỉ muốn đùa một chút thôi mà."
Thẩm Quân Kỳ cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận, anh nhắm mắt mà nói đại. Chuyện này cũng không thể trách anh được. Ai ngờ được chứ? Lúc đầu anh chỉ muốn lái xe theo sau để hù dọa Hàm Chi một lát thôi. Ai biết được cô nàng này lại làm loạn như vậy đâu. Tự dưng lại chui vào trong cái con hẻm chết tiệt đó làm chi rồi bị thương nữa chứ. Chuyện này không phải lỗi tại anh à. Cô không biết đầu Thẩm Quân Kỳ tự biện hộ trong lòng. Thế nhưng ngoài miệng chẳng thể nào nói ra được, chỉ có thể im lặng chịu trận mắng chửi của Hàm Chi trên lưng. Hàm Chi đang được anh cõng, miệng kê sát tai của anh vì vậy tiếng mắng chửi càng rõ hơn nữa.
"Đùa? Anh có thấy trò đùa của anh có quá đáng làm không hả? Anh hại tôi ra nông nổi này mà còn nói anh đùa? Đùa cái đầu anh á?"
Hàm Chi tức giận mà mắng. Trong lòng cô cảm thấy rất oan ức. Hay lắm. Thẩm Quân Kỳ. Anh được lắm. Uổn công khi nãy Hàm Chi còn cảm kích Thẩm Quân Kỳ, còn nói sẽ đối xử tốt với anh ta một chút? Giờ thì hay rồi. Mọi chuyện là do cái tên đàn ông xấu xa này gây ra, Hàm Chi càng nghĩ càng thấy tức mà.