Hàm Chi hoàn toàn không biết hai chú bảo vệ ngoài cửa đang tò mò về lý do mà mình cười. Cô chỉ đang cảm thấy Thẩm Quân Kỳ là một con người tự luyến đến hoang đường nên không thể nào ngừng cười được.
“Cái suy nghĩ quá phận này cũng thật quá là hài hước rồi” Mãi một lúc lâu sau mà Hàm Chi mới dừng cười được, cô đưa tay lên quẹt đi nước mắt trên mặt. Cô cười quá mà rơi cả nước mắt luôn rồi này.
Thẩm Quân Kỳ đúng là có bệnh, hơn nữa bệnh lại không hề nhẹ.
Hàm Chi thầm cảm thán, sau đó tiếp tục đọc hết bản hợp đồng. Đọc hết một lượt, ghi ghi, chép chép lại các điều không hợp lý và thêm vào những gì Hàm Chi thấy cần thiết. Cuối cùng Hàm Chi còn cẩn thận mà đọc lại một lượt từ trên xuống dưới các bản hợp đồng. Khi ánh mắt vô tình rơi vào điều lệ “suy nghĩ quá phận” Hàm Chi lại không nhịn được mà phụt cười, cô vội vàng úp lại tờ hợp đồng xuống để không phải thấy nó nữa.
Thời gian của hợp đồng là một năm, Hàm Chi còn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp. Cô hy vọng rằng sau khi ra trường có thể được nhận vào một đoàn phim nhỏ nhoi nào đó. Cô sẽ cố gắng chăm chỉ mà kiếm tiền trả lại cho Thẩm Quân Kỳ, nhất định là như vậy. Dù nếu theo đúng bản hợp đồng này thì chỉ cần Hàm Chi ngoan ngoãn phối hợp hết thời gian hiệu lực thì món nợ này cũng coi như xóa bỏ. Nhưng bản thân Hàm Chi lại không muốn mắc nợ Thẩm Quân Kỳ cả đời, vì vậy món nợ này cô chắc chắn sẽ trả lại cho anh bằng được.
"Leng keng.”
Tiếng chuông cửa của cửa hàng tiện lợi vang lên kéo Hàm Chi trở về lại vai trò người bán hàng của mình. “Kính chào quý khách. Bạn cần mua sản phẩm gì ạ?” Hàm Chi ngẩng đầu tươi cười, nói ra câu chào chuẩn không cần chỉnh mà chị quản lý đã dặn nhân viên, nghiêm khắc yêu cầu mọi người nói cho đúng nhịp điệu, câu chữ. Thế nhưng khi Hàm Chi nhìn thấy gương mặt của vị khách đến muộn này thì nụ cười lập tức đông cứng lại, gương mặt trở nên ngạc nhiên.
“Sao anh lại ở đây?”
Hàm Chi vì quá bất ngờ mà quên mất luôn vai trò hiện tại của mình là một người bán hàng, cô buột miệng hỏi. Người đàn ông mới bước vào vừa khéo lại đúng là cái người mà Hàm Chi nghĩ đến từ nãy đến giờ trong bụng - Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ bước vào cửa hàng gặp phải Hàm Chi thì cũng lập tức sững người. Không phải trùng hợp như vậy chứ?
“Em làm gì ở đây?”
Thẩm Quân Kỳ cũng quăng lại cho Hàm Chi một câu hỏi. “Anh có mắt mà không biết nhìn à? Không thấy tôi đang mặc đồng phục nhân viên của cửa hàng à? Đương nhiên là đang đi làm rồi.”
Hàm Chi nghe Thẩm Quân Kỳ hỏi một câu ngu ngốc thì liền không nể mặt mà châm chọc anh. Sau đó lại hỏi Thẩm Quân Kỳ một lần nữa. “Tôi mới là người phải hỏi anh đó. Anh đến đây làm gì? Khu này đâu có gần nhà của anh đâu?”
“Không gần khu nhà tôi thì tôi không được đến đây chắc? Em mua hết tất cả nhà đất ở đây luôn rồi hay gì mà không cho tôi đến? Em có làm cổng chặn người không cho ra vào lại chưa?” Thẩm Quân Kỳ nghe Hàm Chi châm chọc mình không có mắt nhìn thì cũng không nhường cô, anh cất giọng bắt bẻ. “Còn nữa. Đây là thái độ của nhân viên cửa hàng khi thấy khách hàng vào đúng không? Quản lý đâu, kêu ra đây, tôi muốn complain thái độ của nhân viên”.
Thẩm Quân Kỳ bước gần lại tới bàn tính tiền của Hàm Chi, đập thẳng tay lên bàn mà nói. Anh không hiểu sao mỗi lần gặp cô nàng này thì đều bị cô chọc cho đến mức không còn hình tượng gì nữa.
Hàm Chi liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ, nghiến răng kèn kẹt. Sau đó cô nhớ tới lời dặn dò của chị quản lý, nhớ đến chị ta đã tốt với cô như thế nào. Hàm Chi thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho chị quản lý nữa, vì vậy hít một hơi thật sâu, dùng gương mặt cứng đơ của mình mà ráng nặn ra một nụ cười, trong bụng không ngừng xỉ vả Thẩm Quân Kỳ đê tiện. Anh ta dám lấy danh nghĩa một vị khách ra mà chèn ép cô. Đồ đê tiện.
“Xin lỗi. Không biết quý khách muốn mua gì ạ?”
“Hừ. Vậy còn được.”
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi đã thay đổi thái độ thì cũng tạm chấp nhận. Thế nhưng còn lâu Thẩm Quân Kỳ anh mới có thể bỏ qua cho cái nụ cười giả tạo đó của Hàm Chi. Trong lòng cô ta chắc chắn là đang mắng anh chứ gì? Đừng nghĩ là anh nhìn không ra nhé. Thẩm Quân Kỳ ngó đến cái tủ sau lưng Hàm Chi, sau đó mới chỉ lên gói thuốc của tầng cao. “Lấy cho tôi gói đó.”
“Dạ có ngay ạ."
Hàm Chi vẫn dùng giọng điệu giả tạo và nụ cười cứng ngắc của mình đối mặt với Thẩm Quân Kỳ. Sau khi quay lưng lại thì nụ cười lập tức biến mất, bàn tay siết thành nắm đấm khẽ giơ lên. Vì chiều cao không tới nên Hàm Chi
phải nhấc một chiếc ghế mà leo lên, cô với tay lấy gói thuốc lá trên kệ, sau đó bước xuống cung kính đưa cho Thẩm Quân Kỳ. “A. Hình như tôi chỉ nhầm rồi, không phải gói này. Phiền em lấy lại đi, gói bên kia kìa”.
Thẩm Quân Kỳ thậm chí còn chưa nhìn đến gói thuốc mà Hàm Chi lấy xuống thì đã cất giọng nói. Anh ta chỉ đến gói thuốc ở một tầng cao hơn tầng khi nãy Hàm Chi đã lấy, vẻ mặt không hề có một chút ý tứ nào là cảm thấy có lỗi cả. Hàm Chi trừng mắt nhìn anh ta, nụ cười bắt đầu trở nên không thể duy trì được nữa. “Sao? Không chịu lấy à? Cho tôi gặp quản lý”.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi cứ đứng trơ ra đó nhìn mình mà không trèo lên lấy hàng tiếp thì lập tức hả hê nói. Anh chỉ chờ có như vậy thôi.
Hừ. Cố Hàm Chi. Cô dám đấu với tôi hả, để xem cô đấu được hay không, tôi sẽ cho cô không thể làm việc ở đây nữa luôn!
“Ai nói không lấy. Tôi đang suy nghĩ.” Hàm Chi nghiến răng mà nói ra từng chữ, nụ cười có xu hướng xìu xuống liền bị Hàm Chi cứng rắn mà nâng lên lại.Cố Hàm Chi. Cố lên. Không được chịu thua tên khốn này. Không thể làm cửa hàng mất khách. Không thể để chị quản lý phiền lòng.
Hàm Chi tự nhủ trong lòng như đọc thần chú, sau đó mới nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi lại. “Gói bên kia đúng không?”
“Đúng rồi. Nó đó.”
Thẩm Quân Kỳ nhìn theo hướng tay của Hàm Chi mà gật đầu xác nhận. Thật ra chính bản thân anh còn không nhớ được là khi nãy anh đã chỉ gói nào. Thẩm Quân Kỳ đơn thuần là muốn làm khó dễ Hàm Chi mà thôi, chứ thứ anh cần mua ở bên cạnh tay anh rồi. Hôm nay Thẩm Quân Kỳ được người bạn rủ đến văn phòng của anh ta mới mở mà tham quan cũng như xin ý kiến. Thẩm Quân Kỳ sau khi rời khỏi đó thì bỗng dưng lại muốn hút thuốc, sờ vào trông túi lại trống trơn vì vậy anh mới tấp xe bên đường rồi ghé đại vào một cửa hàng gần đó mà mua thuốc. Thế nhưng anh không ngờ lại gặp phải Hàm Chi đang làm thêm ở cửa hàng này. Thái độ của Hàm Chi đối với Thẩm Quân Kỳ vẫn luôn đầy vẻ công kích như vậy. Có nhầm không vậy? Rõ ràng là anh đã giúp đỡ cô ta mà. Sao một chút cảm kích cũng không thấy cô ta tỏ ra với anh cơ chứ? Toàn là chống đối. Thẩm Quân Kỳ nhớ lại thái độ lúc chiều khi Hàm Chi rời khỏi nhà mình thì càng trở nên tức giận hơn. Vì vậy anh mới bày ra trò mà làm khó Hàm Chi, muốn cô nàng biết sợ anh một chút. Ít ra thì trong trường hợp hiện tại anh là khách hàng, cô ta là nhân viên cửa hàng thì phải phục vụ anh thôi. Thẩm Quân Kỳ thầm cười đắc thắng trong lòng.