Hàm Chi mặc kệ thái độ đuổi khách của Thẩm Quân Kỳ. Cô vẫn lật kỹ từng trang mà đọc, chỗ nào không hiểu thì thẳng thừng mà hỏi Thẩm Quân Kỳ. Sắc mặt Thẩm Quân Kỳ càng lúc càng trở nên khó coi hơn.
"Cố Hàm Chi, cô đừng có mà ép người quá đáng."
Thẩm Quân Kỳ cuối cùng cũng không chịu nổi sự bắt bẻ của cô mà trở nên nổi quạu.
"Cái gì mà ép người quá đáng chứ? Anh coi lại cái bản hợp đồng khốn kiếp này của anh đi. Có chỗ nào là công bằng không chứ?"
Hàm Chi cũng tức giận mà nói lớn tiếng lại với Thẩm Quân Kỳ. Thật ra nếu anh ta cứ cương quyết, lạnh lùng mà ép Hàm Chi ký thì cô cũng chẳng thể làm gì hơn. Vì dù gì cũng là cô nợ anh ta. Sau cái lúc mà cô cầm tiền của Thẩm Quân Kỳ bỏ đi vào bệnh viện. Cô cũng tự lường trước viễn cảnh xấu nhất của mình là gì rồi, đương nhiên chưa bao giờ Hàm Chi nghĩ đến việc có thể phản kháng lại Thẩm Quân Kỳ.
Nhưng thái độ của Thẩm Quân Kỳ ngày hôm nay lại cho Hàm Chi dấy lên niềm hy vọng. Cô cảm thấy anh sẽ lắng nghe cô, chứ không phải vô lý mà bắt ép cô. Vì vậy lá gan của Hàm Chi càng lúc càng to hơn. Cô đưa bản hợp đồng ra trước mặt Thẩm Quân Kỳ, chỉ vào một điều khoản rồi nói.
"Đây này. Anh xem đi. Đây là cái quái gì chứ? Bên A hoàn toàn có thể chủ động công khai mối quan hệ của hai người nhưng bên B không được tự ý cho người thứ ba biết được? Vì sao lại vô lý như vậy? Một là nói thì nói hết, hai là giấu thì cả hai cùng giấu đi chứ? Vì sao anh có thể thoải mái muốn nói gì nói, còn tôi thì không được như vậy? Còn nữa, lỡ như anh từng nói với người đó về mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi người đó hỏi lại tôi thì tôi biết trả lời thế nào? Rõ ràng là quá vô lý rồi.”
"Vậy rốt cuộc là bây giờ em muốn làm như thế nào?"
Thẩm Quân Kỳ mất kiên nhẫn mà hỏi. Từ bao giờ anh phải đứng cò kè một hai với một cô gái thế này chứ? Không phải thường là anh nói một người đối diện sẽ không dám nói hai, anh nói ba thì người khác không dám nói bốn sao?
"Nếu anh đã không cho tôi nói với ai khác thì bất cứ ai cũng không được biết. Chuyện thỏa thuận này sẽ giữa tôi và anh thôi. Hơn nữa mối quan hệ này cũng không nên để ai biết thì tốt hơn."
Hàm Chi đặt hợp đồng xuống bàn rồi nói. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, số tiền cô nợ Thẩm Quân Kỳ sẽ tìm cách nhanh nhất mà trả lại cho anh. Vì vậy việc ký cái hợp đồng này chỉ là tạm thời thôi, không nên để ai biết vấn đề này thì hơn.
"Không được."
Thẩm Quân Kỳ lạnh mặt mà phản đối một cách dứt khoát. "Không được? Vì sao chứ?" Hàm Chi khó hiểu mà nhìn anh ta hỏi lại chuyện giữa hai người có đẹp đẽ gì đâu mà lại phải nói cho người thứ ba biết?
"Tiểu Chi. Em quên mất vì sao tôi lại đồng ý cho em mượn tiền viện phí của ba em rồi à?" Thẩm Quân Kỳ nghiêm mặt nhìn Hàm Chi mà hỏi.
"Đương nhiên là nhớ rồi. Anh cần tôi đóng giả làm vị hôn thê của anh, về nhà để đối phó với ba mẹ anh việc hai người cứ ép anh phải kết hôn."
Hàm Chi nhanh chóng trả lời, chuyện ngày hôm đó làm sao cô có thể quên được chứ. Anh đùa chắc.
"Vây em nói việc ghi vào hợp đồng là không nói với bất kỳ ai mối quan hệ của chúng ta thì có hợp lý không?" Thẩm Quân Kỳ nhíu mày hỏi lại. "Không nói với ai thì ba mẹ tôi phải nói như thế nào? Người quen tôi nói thế nào? Nếu không có ai xác nhận hết thì sao ba mẹ tôi có thể tin tưởng em là người yêu của tôi chứ?"
"Trời ạ. Anh có bị ngốc không vậy?"
Hàm Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì liền bật cười mà trêu chọc anh.
"Em nói ai ngốc đó?"
Thẩm Quân Kỳ lập tức xù lông lên mà hỏi lại, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói anh ngốc cả. Những lời Thẩm Quân Kỳ nghe được nhiều nhất là khen anh tài giỏi, từ nhỏ đến lớn ai cũng nói anh thông minh. Cái con nhóc nhà quê này lại dám kêu anh ngốc?
"Đương nhiên tôi vẫn sẽ ra mắt bố mẹ anh với tư cách là người yêu của anh rồi. Thế nhưng cái tôi đang nói ở đây là về việc hai chúng ta hợp tác ký kết, anh và tôi không có ai được quyền nói cho bất kỳ ai khác cả. Đó chỉ là thỏa thuận riêng mà tôi và anh biết thôi. Hiểu chứ?"
Hàm Chi lại tiếp tục phớt lờ sự tức giận của Thẩm Quân Kỳ mà nói ra hết ý của mình. Cuối cùng còn như cô giáo dạy học cho trẻ nhỏ mà hỏi lại "hiểu chứ?". Mặt mũi của Thẩm Quân Kỳ lúc này, vẫn là đừng nói tiếp thì hơn.
“Ý tôi cũng đúng là như vậy." Thẩm Quân Kỳ cứng nhắc mà trả lời. "Nhưng còn một điều kiện kèm theo nữa, đó là em không được phép dùng tư cách người yêu của tôi mà nói với bất kỳ ai khác. Chuyện công bố em là người yêu của tôi với ai thì chỉ có mình tôi được quyết định mà thôi."
“Vậy cũng không được. Như tôi nói lúc đầu đó. Việc anh chủ động nói với ai tôi đâu có biết được. Rồi đến lúc người đó hỏi tôi tôi lại không biết trả lời như thế nào. Lời nói của chúng ta không khớp thì càng khiến người khác nghi ngờ hơn thôi. Anh không muốn việc hợp đồng chưa hết hiệu lực mà ba mẹ của anh đã phát hiện ra anh nói dối chứ?"
Hàm Chi bình tĩnh mà phản đối Thẩm Quân Kỳ rồi nói rõ lý do mình phản đối. Một khi Hàm Chi đã nhận lời với Thẩm Quân Kỳ rồi thì cũng cần có trách nhiệm với chuyện mình làm. Dù rằng trong đó thật sự có chứa chút tâm tư riêng của cô.
“Vậy em muốn thế nào?" Thẩm Quân Kỳ đen mặt hỏi lại.
"Chúng ta chỉ cần diễn cảnh yêu đương trước mặt ba mẹ anh và một số người thân thiết của nhà anh mà thôi. Người thân thiết nào thì đương nhiên là do anh lựa chọn, chọn xong thì bảo cho tôi trước một tiếng để biết mà phối hợp. Còn lại đối với những người khác thì hai chúng ta cứ như bình thường, chẳng liên quan gì đến nhau cả."
"Cô đây có vẻ rành về những việc lừa gạt như thế này quá nhỉ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe xong lời nói của Hàm Chi thì mở miệng châm chọc, trên môi còn vươn lại nụ cười nhàn nhạt, thái độ tức giận khi nãy lập tức biến mất.
"Anh Thẩm quá khen. Tôi chỉ là hơi nhanh nhạy một chút mà thôi." Hàm Chi cũng khẽ cười lại mà đối đáp với Thẩm Quân Kỳ.
"Được rồi. Cứ theo lời em mà làm đi. Em có thể cầm bản hợp đồng này về xem xét. Chỗ nào muốn điều chỉnh thì cứ điều chỉnh. Sau khi em đánh lại bản hợp đồng mới theo ý mình rồi thì có thể gửi mail về cho tôi. Tôi sẽ nhờ trợ lý đến gặp em mà làm việc tiếp. Còn bây giờ thì phiền em rời khỏi đây đi."
Thẩm Quân Kỳ đưa cho Hàm Chi một tờ danh thiếp của anh ta rồi nói. Sau đó Thẩm Quân Kỳ đứng dậy làm động tác mời với Hàm Chi.
Hàm Chi đứng dậy, cầm theo tờ hợp đồng và danh thiếp của Thẩm Quân Kỳ, khẽ liếc nhìn điệu bộ của anh ta. Trong lòng cô không ngừng mắng mỏ Thẩm Quân Kỳ là một kẻ tâm thần. Cũng chính anh ta kêu cô đến nhà rồi bây giờ lại đuổi cô đi như đuổi tà.
"Vậy có gì tôi xem xong sẽ gửi mail cho anh sau."
Hàm Chi nói rồi bỏ hợp đồng và danh thiếp của Thẩm Quân Kỳ vào túi xách, cất bước ra khỏi căn nhà xa hoa. Cánh cửa phía sau lập tức đóng mạnh lại khiến cho Hàm Chi giật mình. Cô trợn mắt lớn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, càng lúc càng cảm thấy Thẩm Quân Kỳ đúng là có bệnh.