Edit: Lệ Diệp.
Rốt cuộc đã lâu chưa đánh đàn, Cố Lẫm thử một lần, mới một lần nữa tìm về xúc cảm.
Nhan Niệm Niệm cũng không vội, ngồi ở một bên nhìn anh, ngón tay thon dài trắng nõn ấn ở trên phím đàn, phá lệ đẹp đẽ.
Cố Lẫm đánh bài quen thuộc một lần trong lòng liền hiểu rõ, "Đến đây đi, Niệm Niệm."
Một người đàn dương cầm, một người đánh đàn ghi-ta, Nhan Niệm Niệm hát xong, hưng phấn đến đôi mắt sáng lấp lánh, "Cố Lẫm, như vậy thật tốt, so với lúc trước tự em thu nhạc đệm cảm giác tốt hơn rất nhiều."
Thấy cô cao hứng như vậy, trong con ngươi đen của Cố Lẫm tràn đầy ý cười, "Vậy về sau anh đều đệm nhạc cho Niệm Niệm, được không?"
"Vậy đương nhiên được rồi.!" Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm gật gật đầu.
Cố Lẫm cầm tay cô, ngón tay từng cái nhéo một lần, "Niệm Niệm, em có muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc không, hiện tại anh đã đem đĩa nhạc Xuân Hoa bắt tới tay."
Ông ngoại dựa theo lời lúc trước nói, đem toàn bộ đĩa nhạc Xuân Hoa chuyển tới danh nghĩa của anh, hôm nay anh đầy mười tám tuổi, đã không còn cần người giám hộ, cái công ty đĩa nhạc này cùng Cố Đồng Bằng không có một chút quan hệ, hoàn toàn từ anh định đoạt.
Không chỉ có như thế, ông ngoại còn cho anh một con số đáng kể, để anh tùy tiện làm chuyện bản thân cảm thấy hứng thú.
"Bắt tới tay?" Nhan Niệm Niệm nghi hoặc mà chớp chớp mắt, "Vậy đĩa nhạc Xuân Hoa thuộc về anh?"
Cố Lẫm gật đầu, "Hoàn toàn thuộc về anh, không có quan hệ với nhà họ Cố."
Nhan Niệm Niệm suy xét một chút, sớm muộn gì cô cũng phải ký hợp đồng, nếu Xuân Hoa đã là của Cố Lẫm, vậy đương nhiên ký với Xuân Hoa là tốt nhất.
"Được nha." Nhan Niệm Niệm đáp ứng rồi.
Thật ra Cố Lẫm không để bụng Nhan Niệm Niệm có thể kiếm tiền cho anh hay không, anh chỉ là muốn đem cô hợp lại ở dưới cánh chim của mình, cung cấp cho cô tài nguyên tốt nhất, che chở cô không cho người khác bắt nạt.
"Người đại diện tốt nhất đĩa nhạc Xuân Hoa là chị Từ, ngày mai anh để cô ấy tới đây gặp em, thuận tiện đem hợp đồng ký." Ký hợp đồng cũng là vì bảo vệ cô, cái khác cũng đề phòng Mạc Thừa Hi tới thọc gậy bánh xe.
Nhan Niệm Niệm rất là hưng phấn, cô đặc biệt thích ca hát, lấy ca hát cùng soạn nhạc làm sự nghiệp của mình, là sự việc không thể tốt hơn. Kiếp trước cô hát thay cho Cố Dao, một đời này lại có thể quang minh chính đại mà đứng ở trước mặt công chúng.
......
Chị Từ ba mươi mấy tuổi, khôn khéo giỏi giang, mặc dù trong lòng đối với việc cấp trên phái cho mình một người đại diện nhiều năm đến giúp đỡ một tay mơ mới không thể mới hơn mười phần không hài lòng, trên mặt cũng nhìn không ra một chút manh mối.
Cô ấy dựa theo định vị Cố Lẫm gửi rồi tới biệt thự nhỏ, mang theo phần hợp đồng có điều kiện mà đối với bất kỳ kẻ nào mà nói cũng đủ ưu đãi, nếu phần hợp đồng này để những người khác trong công ty biết, nhất định sẽ ghen ghét đến nổi điên.
"Chị Từ tới rồi." Chào đón chính là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi.
Ánh mắt chị Từ sáng lên.
Tiểu cô nương xinh đẹp đến quá phận, đôi mắt tròn xoe, con ngươi là màu hổ phách trong suốt xinh đẹp, khuôn mặt trắng mềm mại, miệng nhỏ hồng nhuận no đủ.
Chị Từ ôn hòa mà cười, "Em là......"
Nhan Niệm Niệm vội vàng đáp: "Em chính là Nhan Niệm Niệm."
Trong lòng chị Từ vui vẻ, mặc kệ trình độ ca hát của cô thế nào, chỉ bằng khuôn mặt nhỏ này, còn có giọng nói cực kỳ đặc sắc này, hơn nữa Xuân Hoa cung cấp tài nguyên tốt nhất, tuyệt đối cô có thể nổi tiếng!
Nhan Niệm Niệm mang theo chị Từ lên thư phòng tầng hai, Cố Lẫm ngồi ở một bên, để Nhan Niệm Niệm xem hợp đồng trước.
Kiếp trước Nhan Niệm Niệm cũng từng ở Tinh Viêm đợi một thời gian, vừa thấy hợp đồng này liền biết là Cố Lẫm cố ý vì mình tạo ra.
"Này......" Nhan Niệm Niệm có chút chần chờ.
"Làm sao vậy?" Cố Lẫm thò qua tới nhìn nhìn, "Có cái nghi ngờ gì hoặc là không hài lòng, chúng ta sửa lại?"
Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi chớp chớp, ngượng ngùng mà nhìn nhìn chị Từ, "Không có, chính là điều kiện quá mức ưu đãi, có thể khiến những người khác sinh ra bất mãn với công ty hay không?"
Trong lòng chị Từ đối với tiểu nha đầu hiểu chuyện này lại nhiều hơn một tầng vừa lòng, cười nói: "Không có việc gì, hợp đồng mọi người đều là bảo mật."
Nghe cô ấy nói như vậy, Nhan Niệm Niệm không nghi ngờ nữa, vui vẻ mà ký hợp đồng.
Vốn dĩ chị Từ phải đi, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng: "Chị có thể nghe em ca hát một chút không?"
"Đương nhiên có thể nha." Nhan Niệm Niệm đem chị Từ đưa tới phòng đàn, "Em là tính toán đi theo con đường nguyên sang, em sẽ hát hai bài tự mình soạn trước đi."
Chị Từ vừa thấy trong phòng đàn có dương cầm cùng đàn ghi-ta, trong lòng cũng đã hiểu rõ, đoán chừng vị tay mơ này vẫn là có chút trình độ.
Chờ đến khi Nhan Niệm Niệm đàn ghi-ta một bát, tiếng hát vang lên, chị Từ liền vui vẻ, này nơi nào là tay mơ, cô ấy rõ ràng là nhặt được bảo bối!
Kỹ thuật này, tiếng hát này, dung mạo này, tiếng nói này, hơn nữa Xuân Hoa tận hết sức lực nâng cô, không nổi tiếng thì đâu còn lý lẽ!
Chị Từ cao hứng mà đến không được, cùng Nhan Niệm Niệm thảo luận phát triển tiếp theo trong chốc lát.
Nhan Niệm Niệm: "Ở hai tháng trước, em không có biện pháp rút ra quá nhiều thời gian, thật xin lỗi."
Chị Từ: "Hai tháng? Có chuyện gì quan trọng sao?"
Nhan Niệm Niệm: "Em chuẩn bị thi học viện âm nhạc Hoa Quốc chuyên ngành soạn nhạc, tháng 1 báo danh, hai tháng sau thi bài chuyên ngành, bài chuyên ngành tương đối khó, em cần luyện đàn."
Ánh mắt chị Từ sáng lên, đây thật đúng là tài nữ a, ai không biết học viện âm nhạc Hoa Quốc là trường học nghệ thuật đứng đầu trong nước, đó là có tiếng khó thi, nếu là Nhan Niệm Niệm có thể thi đậu chuyên ngành soạn nhạc của cái trường học này, vậy đã có thể quá trâu bò!
"Chị đây đem sự việc sắp xếp đến sau hai tháng, đến lúc đó em còn cần nhiều thời gian học tập môn văn hóa không?" Chị Từ hỏi.
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Thành tích môn văn hóa của em không thành vấn đề, nhưng là, em còn có mấy người bạn, em hy vọng có thể có thời gian bồi bọn họ cùng nhau ôn tập chuẩn bị thi đại học."
Cố Lẫm nói: "Cô ấy là người đứng đầu khối chúng tôi."
Chị Từ kinh ngạc, đây thật đúng là một hạt giống tốt tài nghệ song toàn khó có được!
Cô ấy tự hỏi một lát, "Thật ra chúng ta cũng không vội vàng lắm, từ tháng ba đến tháng bảy, em có thể chậm rãi tiếp xúc một ít về đĩa nhạc, chờ em thi đại học xong rồi, chúng ta lại tăng lượng công việc lên."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Cảm ơn chị Từ hiểu được."
Từ tỷ khoát tay, "Này có cái gì a, cơm ngon không sợ muộn!"
Chị Từ cùng Nhan Niệm Niệm thương lượng chuyện Weibo, fan club một loạt dặn dò cô một ít việc hằng ngày phải chú ý, liền rời đi.
"Cố Lẫm, cảm ơn anh." Nhan Niệm Niệm bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Lẫm, đầu nhỏ ở trước ngực anh cọ hai cái.
Đôi tay Cố Lẫm đem mặt cô nâng lên, hôn một cái thật sâu.
......
Ăn qua cơm trưa, Cố Lẫm mang theo Nhan Niệm Niệm ra ngoài.
"Chúng ta đi chỗ nào?" Nhan Niệm Niệm một bên cài đai an toàn của ghế phụ, một bên hỏi.
Cố Lẫm không nói cho cô, chỉ cười nói: "Mang em đi chỗ này."
Lái xe hơn phân nửa tiếng đồng hồ, tới bên ngoài một đống biệt thự.
Biệt thự cao bốn tầng, ngoài tường có hình con hổ đang bò lan ra, tường che không cao, hàng rào sắt khóa.
Đôi tay Cố Lẫm chống một cái, nhẹ nhàng mà trở mình qua đó.
Nhan Niệm Niệm: "......"
"Tới, Niệm Niệm, em dẫm lên giữa hàng rào sắt cùng xà ngang này, lại bước qua đây, để anh tiếp em."
Nhan Niệm Niệm sốt ruột mà nhìn Cố Lẫm đã ở trong sân, "Người ta khóa cửa chúng ta làm sao lại có thể cứ như vậy mà đi vào?! Anh mau ra đây! Đừng để cho người khác thấy!"
"Không ra." Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên, cười đến xấu xa, "Ai nha, dũng sĩ bị nhà giam vây khốn, cần tiểu công chúa tới giải cứu."
"Anh trai!" Nhan Niệm Niệm nóng nảy.
Cố Lẫm nở nụ cười, "Yên tâm đi, đây là biệt thự của nhà họ Cố, mau vượt qua rồi tiến vào đi."
Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, biệt thự của nhà họ Cố vì sao phải trèo tường đi vào, không thể lấy chìa khóa mở ra quang minh chính đại mà vào cửa sao?
Cô bất đắc dĩ mà bắt lấy lan can, lan can sắt màu đen lạnh lẽo, cô hít vào một hơi, dẫm lên giữa lan can và xà ngang, đứng lên trên.
Cố Lẫm kề sát lan can, cẩn thận mà nắm cánh tay cô, "Lại bước qua tới một chân."
Bàn tay anh to trầm ổn hữu lực, lan can cũng không cao, Nhan Niệm Niệm một chút cũng không sợ hãi, hai cái đùi trước sau từ trên lan can vượt qua, Cố Lẫm hai tay bóp eo cô, hai tay hành động, đem cô từ trên hàng rào ôm xuống dưới.
Biệt thự trước mắt hẳn là đã lâu không có ai ở, tuy rằng bề ngoài sạch sẽ, nhưng nhìn kỹ là có thể phát hiện một cỗ lụi tàn.
Nhan Niệm Niệm đột nhiên nhanh trí, đây hẳn là nơi Giang Chỉ ở lúc sinh thời, cũng chính là nơi sau khi Giang Chỉ cùng Cố Đồng Bằng kết hôn, hai người ở nơi này, sau này Giang Chỉ nhảy lầu tự sát, Cố Đồng Bằng nhìn vật nhớ người, đau khổ không chịu nổi, lúc này mới dọn đi.
Cô ngửa đầu nhìn tầng bốn, không biết Giang Chỉ là từ đâu nhảy xuống.
Cố Lẫm cũng không mang theo cô vào cửa, mà là nắm tay cô, vòng tới sân sau biệt thự.
Sân sau so với sân trước còn lớn hơn, trừ bỏ mấy cái cây cối cao to, còn có một nhà kính pha lê.
Chỉ là nhà kính kia như là đã trải qua một hồi kiếp nạn, chỉ còn lại có nửa cái, nửa bên pha lê còn lại đã rớt hết, nơi nơi đều đen tuyền.
Bước chân Nhan Niệm Niệm dừng lại.
Cô chậm rãi nhíu mày.
Cố Lẫm không nói chuyện, chỉ là cúi đầu lẳng lặng mà nhìn.
Nhan Niệm Niệm quay đầu lại nhìn nhìn đường tới đây, lại ngửa đầu nhìn nhìn mấy cái cây, cô đưa tay cho Cố Lẫm, chậm rãi đi tới nhà kính pha lê.
Giàu nhỏ màu trắng da dê dẫm lên đống đổ nát thê lương, Nhan Niệm Niệm nhìn hoa và cây cảnh bị thiêu hủy kia, còn có ghế nằm chỉ còn khung ở giữa đám hoa kia, đôi mắt cô càng mở to.
Ghế nằm là màu nâu thẫm, bày ở giữa hoa và cây cảnh, vừa thấy liền biết chủ nhân rất thích cái nhà kính pha lê này, nhưng hoa và cây cảnh đều đã tan tác, nhà kính này hẳn là đã lâu không có người xử lý qua.
Trên ghế nằm có một tiểu nam hài đang ngủ, cậu mặc quần yếm, áo sơ mi nhỏ màu trắng, mặt mày xinh đẹp đến kỳ cục, phảng phất như tiểu tiên đồng trên bầu trời đi xuống nhân gian chơi đùa, mệt mỏi liền tùy ý ngủ ở nơi này.
Chính là, lửa đã đốt lên, hoa và cây cảnh tan tác đúng là dễ châm nhất, ngọn lửa càng lúc càng lớn, âm thanh "Hoa đùng bang" nghe thấy khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, cô bước chân ngắn nhỏ vọt qua đó, dùng sức lung lay tiểu nam hài nằm ở trên ghế, "Anh trai, mau tỉnh lại! Anh trai, cháy!"
"Anh trai!" Nhan Niệm Niệm đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là không dám tin tưởng.
Cái địa phương này, cô vậy mà đã tới!
Năm đó, thời điểm Cố Lẫm bị lửa đốt dẫn đến thương tích, cô vậy mà có ở hiện trường!
Cố Lẫm chậm rãi đi tới, cầm tay cô, trầm giọng nói: "Niệm Niệm, nghĩ tới sao?"
Nhan Niệm Niệm khiếp sợ mà nhìn anh, "Anh trai, em, em vậy mà đã tới nơi này, em làm sao lại tới? Vì sao thời điểm cháy, hai người chúng ta đều ở trong phòng?"
"Anh không biết là Niệm Niệm tới như thế nào, anh nhớ rất rõ ràng, anh là tự mình tới đây, thời điểm tới nơi này cũng không có người khác." Cố Lẫm nhéo ngón tay cô, "Anh không biết vì sao nổi lửa, cũng không biết vì sao sẽ xuất hiện, nhưng là, Niệm Niệm, em đã cứu mạng anh."
Miệng Nhan Niệm Niệm đóng mở hợp lại, nửa ngày mới nói nói: "Chính là chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Có thể chúng ta đều nhớ lầm hay không?"
"Sẽ không." Cố Lẫm mắt đen thật sâu mà nhìn cô, "Năm em tám tuổi ấy, cũng không phải sinh một hồi bệnh nặng, mà là bị lửa đốt bị thương."
"Trên cẳng chân em mang theo sẹo bỏng, yết hầu của em cũng bởi vậy bị thương, em không dám tiến vào phòng bếp, em sợ hãi nhìn thấy lửa."
"Niệm Niệm, năm tám tuổi ấy, xuất hiện ở bên cạnh anh, chính là em."
Tác giả có lời muốn nói: A, sáu ta ngày bất động, ngày khác tam ╮(╯▽╰)╭
Các tiểu tiên nữ không cần vứt bỏ ta a _(" ∠)_