Túi Khóc Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 2




Bác sĩ nói Tiếu Túy chỉ là bị thương một chút ngoài da, kê chút thuốc bôi mấy ngày là khỏi. Nhưng Trì Dật nhìn đùi cậu non mịn trắng nõn lộ ra mấy vết tím xanh gai mắt, sợ xương cậu lưu lại di chứng, bắt Tiếu Túy chụp chiếu mới xác định không có sai sót nào mới yên tâm. Bác sĩ cũng mặc kệ hắn, người ta có tiền muốn chụp bao nhiêu cũng được.

Tiếu Túy tùy ý Trì Dật chuyện bé xé to ôm mình đi tới đi lui, chỉ ngoan ngoãn im lặng nép vào lòng ngực anh, ngoan đến mức làm người khác phải đau lòng. Trì Dật mang theo Tiếu Túy về nhà mình. Nhà hắn ở khu biệt thự có trị an tốt, không quá lớn. Hắn ở một mình, mỗi Chủ nhật có dì giúp việc đến hỗ trợ quét dọn. Thật ra nơi này cách công ty Trì Dật rất xa, nhưng hơn ở chỗ vô cùng yên tĩnh, đối với loại tính tình này của hắn chỉ có nơi an tĩnh một chút mới thích hợp.

Trì Dật trước hết bế Tiếu Túy thả xuống sô pha trong phòng khách, để cậu ngoan ngoãn chờ một lúc. Hắn tìm trong tủ một bộ quần áo mang vào phòng tắm, sau đó xả đầy nước ấm chuẩn bị tắm cho Tiếu Túy.

Quay lại phòng khách thấy Tiếu Túy lưng thẳng tắp dịu ngoan ngồi trên sô pha, đôi mắt không chớp nhìn về hắn. Trì Dật thấy dáng vẻ này của cậu trái tim lập tức mềm mại, buồn cười ngồi xuống cạnh Tiếu Túy, vuốt ve cái lưng cứng đơ của cậu.

“Em có thể thả lỏng chút, bảo bối. Ở nhà ngồi như nào thoải mái thì cứ ngồi như vậy.”

Tiếu Túy có chút ngây ngô mà chớp chớp mắt, ưm một tiếng, sau đó dựa đầu vào vai Trì Dật, ghé người vào lòng ngực hắn.

“…..”

Như này ai mà chịu được?

Tim Trì Dật đập thình thịch, tiếng lớn đến làm hắn kinh hãi.

“Ca ca… tim anh đập to quá”. Tiếu Túy nghe thấy âm thanh trong lòng ngực mà thấy tò mò. Trì Dật lại im lặng cười. Tiếu Túy chắc chắn không hiểu điều này nghĩa là gì, ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi đây là cảm giác gì nữa.

Hắn rất quả quyết mới rời được khỏi ôn nhu mềm mại của Tiếu Túy, đặt cậu ngồi lên ghế trong phòng tắm, “Trước tắm đã, trên người có vết bẩn”

“Không bẩn! Tiểu Túy không bẩn!”

Vừa nói, Tiếu Túy một bên cởi quần áo của mình, bên trong là làn da trắng nõn bóng loáng, dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng, cũng không bẩn thỉu như phần lộ ra ngoài.

Trì Dật không dám lại nhìn tiếp, vội vàng nói: “Bảo bối của anh đương nhiên không bẩn” Liền chạy như bay ra khỏi phòng tắm.

Tiếu Túy không biết vì cái gì ca ca đột nhiên vội vàng ra ngoài như vậy, liền cẩn thận mà đi vào bồn tắm tắm rửa. Cậu thật nghiêm túc mà kì cọ rất lâu, kì toàn thân đến sạch sẽ thơm ngào ngạt, mới mặc vào quần áo của Trì Dật mà chậm rãi đi ra.

Trì Dật vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng tắm, nhìn thấy Tiếu Túy chậm chạp đi ra mới lập tức tiến lại gần. Hắn cao hơn Tiếu Túy nửa cái đầu, dáng người cũng cường tráng hơn rất nhiều, cho nên quần áo hắn so với Tiếu Túy cũng rộng thùng thình, cứ như bơi trong quần áo. Trì Dật bế cậu lên, ngửi thấy hương sữa tắm quen thuộc của mình, trong miệng lầm bầm: “Tắm xong vì sao không gọi anh? Lần sau nhớ phải gọi ca ca, ca ôm em ra”.

Nào biết Tiếu Túy ngữ khí kiêu ngạo đáp: “Em có thể! Ca ca bận, chân bôi thuốc xong khỏe rồi! Không cần ca ca bế nữa đâu!”

Trì Dật bế Tiếu Túy đến giường lớn trong phòng ngủ, khăn trải giường trắng như tuyết khiến người ở trên như phát sáng. Tiếu Túy mới tắm xong nên mặt bị hơi nóng hun đến hồng cả mặt, hai má cũng đỏ ửng, nhìn đáng yêu cực kì.

Trì Dật không nhịn được cúi người, dùng ngón trỏ gẩy nhẹ mũi Tiếu Túy, nhẹ giọng nói: “Chờ chân em khỏi rồi ca ca cũng vẫn ôm em, em muốn đi đâu ca bế em đến đó”.

Tiếu Túy ngượng ngùng mà vùi đầu vào gối, tiếng nói truyền tới tai Trì Dật có điểm khang khác: “Vậy kì lắm, em có chân tự đi mà”.

Trì Dật nhịn không được cười: “Ca đương nhiên biết Tiểu Túy nhà mình giỏi nhất, giờ thì bảo bối giỏi nhất đến đây cho anh bôi thuốc nào”.

Nói xong Trì Dật mặt không đổi sắc kéo chân thon dài của Tiếu Túy lên cặp đùi rắn chắc của mình, lại mặt không đổi sắc mà cởi quần cậu, đem thuốc mỡ đầy tay bôi lên chỗ xanh tím của cậu. Trì Dật quả nhiên là một bộ dáng chính nhân quân tử, lòng bàn tay hơi thô ráp nhẹ xoa đùi Tiếu Túy, giống như quên mất có thể dùng tăm bông để bôi thuốc.

Có chút hơi buồn buồn Tiếu Túy hơi rụt rụt chân theo bản năng. Trì Hạ thấy da thịt mang tới xúc cảm thật tốt dưới lòng bàn tay đang định tránh né, mạnh bạo dùng tay kia đè lại đùi Tiếu Túy, miệng nói: “Ngoan nào, đừng động đậy”.

Hắn nhìn bàn tay màu lúa mạch của mình xoa đi xoa lại trên đùi trắng của Tiếu Túy, đối lập mãnh liệt của hai màu da làm hắn nghe ra một làn hương sắc tình đang lan tỏa, một ngọn dục hỏa đột nhiên dâng lên trong lòng. Động tác xoa nắn vốn nhẹ nhàng dần biến mạnh mẽ, như chỉ hận không thể lưu lại trên người Tiếu Túy dấu vết của chính hắn, ánh mắt nhìn chân cậu khủng bố như muốn đem cậu ăn luôn vào bụng.

“A! Đau quá!”

Trì Dật bị tiếng nói của Tiếu Túy làm bừng tỉnh, lập tức từ trong dục vọng thoát ra. Vừa ngẩng đầu liền thấy hai mắt Tiếu Túy rưng rưng ánh nước. Hắn đau lòng muốn chết, chán ghét bản thân phát sinh khát vọng với Tiếu Túy, càng hận bản thân xuống tay quên nặng nhẹ làm đau cậu.

Hắn vội vàng ôm Tiếu Túy vào trong ngực dỗ dành: “Thực xin lỗi bảo bối, là anh làm đau em, cho ca ca xin lỗi”.

Tiếu Túy đem mặt chôn vào vai Trì Dật khóc tu tu, tay đấm ngực hắn, miệng nói ghét ca ca. Trì Dật ngực căng chặt, bị đấm hoàn toàn không có cảm giác đau gì, ngược lại là Tiếu Túy bắt đầu kêu cậu đau tay. Nước mắt Tiếu Túy thấm vào quần áo tiến vào da hắn, Trì Dật cảm nhận nhiệt độ bỏng người này mà vừa đau lòng vừa khó chịu, kéo tay Tiếu Túy đến miệng mình hôn hôn, nói: “Không đau, không đau nữa”.

Trì Dật ôm hôn cậu trong chốc lát, dỗ cậu một lúc mới nín khóc, dùng khăn giấy trên tủ đầu giường xoa mặt cho cậu, ôm cậu vào trong lòng ngực ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.