Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 9




Trong lúc nhất thời, ta bị treo lên chỗ cao, nếu như tối nay ta không gọi ra tiếng  mẫu thân thì ta là người có lỗi với Tần Vinh Nguyệt.

Tần Vinh Nguyệt nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự đắc ý cùng cao ngạo, bà ta đang khoe khoang với hệ thống:

[Ngươi xem, chỉ cần ép một cái là được ngay, hôm nay nếu nó không mở miệng gọi ta là mẫu thân thì ngày mai, nó chính là bạch nhãn lang trong mắt thôn làng!]

Bà ta thấy ta chậm rãi đi tới, càng thêm đắc ý: [Hệ thống, ta sắp công lược thành công rồi!]

Bà ta ngồi xổm xuống, ánh mắt tỏa sáng nhìn ta.

Ta đón chờ ánh mắt mong đợi của bà ta, cười nói:

“Ngươi muốn làm mẫu thân của ta ư? Ta còn muốn làm phụ thân của ngươi đó!”

Tần Vinh Nguyệt cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”

Ta tiến đến bên tai bà ta, lớn tiếng nói:

“Ta… là… phụ thân của ngươi đó!”

12

Sắc mặt Tần Vinh Nguyệt vô cùng đặc sắc, đại thẩm và tiểu hài tử bên cạnh đều bật cười vui vẻ.

Phụ thân che miệng ta lại, trách cứ ta: “Tuế Tuế nói hươu nói vượn cái gì vậy! Vinh Nguyệt, đứa nhỏ này bướng bỉnh, đồng ngôn vô kỵ, nàng đừng so đo với nó.”

Tần Vinh Nguyệt nhếch khóe miệng, tỏ vẻ rộng lượng nói không có gì.

Vừa về đến phòng lập tức lộ nguyên hình.

[Hay là ta trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nó đi, Sở gia thôn có nhiều dã chủng như vậy, ta tùy tiện dưỡng nữ khác là được!]

[Ký chủ chỉ có thể công lược dưỡng nữ được chỉ định, người phải nhận được sự chấp thuận của Sở Tuế Ninh.]

[Có tin tức tốt, hệ thống kiểm tra được nữ nhi của người - Minh Ngọc công chúa sớm biết được tung tích của người, đang chạy tới Sở gia thôn.]

Tần Vinh Nguyệt vừa mừng vừa sợ: [Nó tới cầu xin ta trở về sao?]

[Hệ thống không kiểm tra được tình tiết truy đuổi đã được phát động hay chưa. Nhưng công chúa xuất hiện cũng là  một cơ hội với ký chủ.]

Tần Vinh Nguyệt tự tin đứng lên: [Hai nữ nhi tranh một mẫu thân, ta đã chờ mong từ lâu lắm rồi!]

Hai ngày sau, xe ngựa hoa lệ dừng ở Sở gia thôn, tri phủ trên trấn tự mình đến nghênh đón, còn để cho toàn bộ người trong thôn đều ra ngoài cửa thôn quỳ xuống nghênh đón.

Một quý nữ mười tuổi bước xuống, một thân tơ lụa mềm mại, đầu đầy trâm cài minh châu, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ vàng.

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là Minh Ngọc công chúa đã dùng hòn đá trên đường đập vào trán ta, còn hạ lệnh nghiền nát hai tay, hai chân ta.

Chắc hẳn Thám Hoa Lang đã sớm báo tin tức cho Thục quý phi.

Đúng như ta dự đoán, quả nhiên công chúa đã xuất hiện.

Toàn bộ người trong thôn đều quỳ trên mặt đất hành lễ, chỉ có Tần Vinh Nguyệt cao ngạo đứng đó.

Tri phủ mệnh lệnh bà ta quỳ xuống, Tần Vinh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Con bé có thể nhận nổi cái quỳ lạy này của ta hay không!”

Công chúa đứng trên xe ngựa, cao hơn Tần Vinh Nguyệt một cái đầu: “Người vẫn không hiểu chuyện như vậy, kém hơn nửa phần ôn nhu săn sóc của Thục di, khó trách phụ thân không thích người!”

Tri phủ không nói rõ người tới là công chúa, biên cảnh chiến loạn không ngừng, chỗ đỉnh núi phía đối diện Sở gia thôn ẩn giấu không ít người Bắc Địch giả trang, cho nên công chúa cải trang vi hành là việc không dám lộ ra ngoài, chỉ nói rằng đây là nữ nhi của một vị quan lớn nào đó trong hoàng thành.

Người bên cạnh quỳ gối như lọt vào sương mù, ta lại nghe được rõ ràng.

‘Phụ thân’ trong miệng công chúa chính là vị Hoàng đế đã phái người dìm c.h.ế.t phụ thân ta kiếp trước.

‘Thục di’ trong miệng công chúa chính là Thục quý phi mà Tần Vinh Nguyệt mắng chửi trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.