Tức Phụ Cùng Thương

Chương 9




Quãng thời gian Trình Cố đột nhiên biến mất là khoảng thời gian khó khăn nhất đời Tạ Chinh, bây giờ nhớ lại vẫn có cảm giác cứ như bị luồng khói dày đặc quấn lấy yết hầu, vô cùng khó thở.

Tổ hành động đặc biệt làm những nhiệm vụ mà những đơn vị bộ đội khác không làm được, đa số là những nhiệm vụ có độ bảo mật vô cùng cao, lúc thực hiện cũng chỉ phái đi vài người, đôi khi chỉ có một người đơn thương độc mã, một mình mạo hiểm.

Là con át chủ bài của đội, số lần Trình Cố một mình chấp hành nhiệm nhiều nhất, trung bình hai năm một lần.

Lần gần đây nhất, là lúc Tạ Chinh mới vừa 22 tuổi.

Khi đó hai người xác định quan hệ "nửa người yêu nửa người tình" không lâu, số lần làm khá nhiều, hầu hết là Trình Cố chủ động cầu hoan, cưỡi trên người Tạ Chinh, trong thân thể ngậm lấy cậu hai nhà Tạ Chinh, vừa nhún lên nhún xuống còn không quên bóc mẽ các thói xấu nho nhỏ trong lúc huấn luyện của hắn.

Thông thường làm một lúc là anh xuống dưới, Tạ Chinh thân nhọc lòng mệt, nhưng cũng vô cùng hưởng thụ loại dằn vặt này.

Đột nhiên một ngày nọ, không thấy Trình Cố đâu nữa.

Tạ Chinh chạy đến phòng làm việc của đội trưởng hỏi mới biết Trình Cố bị phái đi làm một nhiệm vụ tuyệt mật.

Lúc thường thay Trình Cố quản lý công vụ trong đội, Tạ Chinh biết rõ rằng ai ở căn cứ chờ lệnh, ai đang bên ngoài làm nhiệm vụ, điểm danh hết thì hành tung không rõ chỉ có một mình Trình Cố.

Trước nay Tạ Chinh chưa từng lo lắng cho ai như đặt tảng đá trong lòng như vậy, hắn lần thứ hai tìm đội trưởng, ông ta giải thích qua loa rằng nhiệm vụ lần này là tổng bộ lệnh xuống, bên quân khu chọn đích danh Trình Cố, họ cũng cử người đi cùng nên không cần quá lo lắng.

Khi đó Tạ Chinh còn chưa biết có tiền lệ một mình làm nhiệm vụ, đội trưởng nói cũng có lý, nhưng hắn không nghĩ tới là Trình Cố đơn thương độc mã ra nước ngoài.

Nửa tháng sau, Trình Cố hoàn thành nhiệm vụ, đem theo vết thương chằng chịt trở về, cũng may cũng không có vết thương nào trí mạng. Tạ Chinh đau lòng, bỏ cả huấn luyện, cả ngày túc trực bên Trình Cố, thay thuốc rửa mặt, đút cơm xoa bóp, toàn bộ tự mình làm. Trình Cố biết không thể nói chi tiết, cũng hiểu tốt nhất không nên cho đồng đội biết mình một mình chấp hành nhiệm vụ, mấy lần trước đều nhịn được, chỉ có lần này lúc nào cũng có Tạ Chinh bên cạnh, lúc vết thương khá hơn liền không nhịn được, khoe mẽ với Tạ Chinh rằng mình thật lợi hại, vô tình nói lộ hết, nói cả "Chỉ có mình tôi" luôn.

Sắc mặt Tạ Chinh nháy mắt khó coi vô cùng, đang muốn nổi giận, Trình Cố lại phản ứng cực nhanh mà ôm chặt lấy eo Tạ Chinh, mặt chôn ở lồng ngực hắn, vừa làm nũng vừa nói lý: "Lão Trương bảo tôi ngậm chặt miệng, tôi vốn đang ngậm chặt lắm ấy, nhưng ai bảo cậu là bạn trai nhỏ của tôi, tôi lập công lớn trở về, rất là muốn chia sẻ với cậu nên mới không nhịn nổi mà khoe ra chứ. Không được giận nhé, nhiệm vụ này phải làm mà, chúng ta đều mặc quân trang, cậu phải hiểu cho tôi, tôi cũng phải hiểu cho lão Trương chứ."

Một câu này đem lửa giận của Tạ Chinh nén xuống, mà lại đau lòng hơn nhiều, cứ nghĩ tới Trình Cố nửa tháng này làm sao đi qua bom rơi đạn lạc, bao nhiêu lần đối mặt với sinh tử, khí lạnh hóa thành cây kim, từ lòng bàn chân đâm vào xương tủy.

Hắn ôm chặt Trình Cố, lâu rất lâu chẳng nói một lời.

Gia nhập tổ hành động đặc biệt có nghĩa là trách nhiệm, có nghĩa là lúc nào cũng có thể chết, hắn không có cách nào mà nói "Lần sau đừng làm loại nhiệm vụ này ", "nếu phải đi nhớ mang em theo".

Hắn chỉ có thể hôn cái trán băng bó kín mít của Trình Cố, cật lực khống chế thanh âm run rẩy, nói: "Nếu như còn có lần sau, trước khi đi anh phải cho em biết."

Trình Cố hiếm thấy ngoan ngoãn, tựa trên bả vai hắn cà cà, nói "Được."

Sau hai năm, Tạ Chinh cũng lập không ít công lao, lúc cùng Trình Cố kề vai chiến đấu hắn đã có xu thế áp đảo anh.

Hắn nghĩ rằng, nếu như lần sau lại có thêm nhiệm vụ nhất định chỉ có một người làm, hắn mạnh hơn Trình Cố thì nhiệm vụ kia sẽ do hắn phụ trách.

Nhưng nhiệm vụ không phải cứ hơn thua là được, ai đi ai ở không phải tự mình quyết, ngay cả lão Trương cũng không có quyền lên tiếng.

Lúc có nhiệm vụ mới, cấp trên vẫn cứ chỉ định Trình Cố.

Tạ Chinh còn chẳng biết rằng có nhiệm vụ —— nếu như Trình Cố không chủ động nói cho hắn biết.

Trước khi đi, Trình Cố cùng Tạ Chinh làm một trận sảng khoái, Tạ Chinh thấy có chút lạ, Trình Cố gọi tên hắn, rên rỉ khiến hắn muốn phun máu mũi, anh từ trước đến giờ thích chủ động nhưng mà sẽ không chủ động đòi làm lần nữa, lần này còn không cho Tạ Chinh rút ra.

Làm đến kiệt sức, lúc nằm cùng nhau tận hưởng dư vị, Trình Cố mới chậm chạp nói: "Tôi phải đi làm nhiệm vụ một mình."

Sông lưng Tạ Chinh như bị điện giật, tỉnh táo ngay lập tức.

Trình Cố đạp đạp nhẹ chân hắn, động viên: "Đừng lo lắng, trước đây tôi đồng ý với cậu nên mới nói một tiếng đấy. Cậu đừng lo cho tôi, trước khi cậu đến đây một mình tôi đã làm ba lần rồi, chẳng phải đều sống sót trở về à. Tôi sẽ không chết ở ngoài đâu, nếu mà phải chết ấy thì tôi thà bị cậu chịch..."

Một chữ cuối cùng, bị môi hắn thô lỗ chặn lại bên trong.

Tạ Chinh không thể ngăn cản Trình Cố, bao nhiêu lo lắng đều đặt trong nụ hôn này.

Hắn cho là Trình Cố sẽ hiểu.

Máy bay trực thăng đến đón Trình Cố đi, trong một tháng đó, thế giới lại như mất đi Trình Cố. Tạ Chinh không có cách nào không nhớ Trình Cố, mà hắn cũng có nhiệm vụ phải làm.

Tạ Chinh không nhớ nổi đã vượt qua quãng thời gian đó thế nào, chỉ nhớ đó là khoảng thời gian âm u hỗn loạn, gió lạnh từng cơn.

Hắn cùng đồng đội trở về vì hắn bị thương nhẹ một chút. Sau khi về, câu đầu tiên hắn hỏi là tin của Trình Cố, đội trưởng không nói tỉ mỉ, nhưng sắc mặt nghiêm nghị, nói Trình Cố có khả năng đã gặp nạn rồi.

Hắn sắp điên rồi, sắc mặt biến đổi chẳng còn một tí máu nào, hung bạo như La Sát nắm lấy cổ áo lão Trương, gằn từng chữ mà hỏi: "Trình Cố ở đâu?"

Cùng ngày hôm ấy, tổng bộ phái ra đội tiếp viện tinh nhuệ, Tạ Chinh được  đặc phê lên đường cùng đi tiếp viện.

Ba ngày sau, hắn ôm Trình Cố đang hôn mê sâu từ rừng rậm nước X ra ngoài.

Các vết thương của Trình Cố cũng không trí mạng, nhưng bởi vì thời gian dài không được cấp cứu, kiệt sức đến cực điểm, dùng lượng lớn thuốc men cũng chưa tỉnh lại.

Mấy ngày đó, Tạ Chinh hoảng loạn bất thường, hắn giống như Trình Cố đang hôn mê nằm kia chẳng cần biết thời gian nữa.

Lúc Trình Cố tỉnh lại, đã cách lúc được cứu một tuần.

Trình Cố nhìn ra Tạ Chinh gầy đi nhiều, ngón tay mò mẫm đến trước mắt hắn, cười nói: "Tạ Chinh, nhìn cái bộ dạng tiều tụy của cậu này, còn có thể làm tôi sướng không đấy hả? Không lên được thì lần này đến lượt tôi nhé."

Tạ Chinh khóa trái cửa, lại kéo kín rèm, phòng bệnh đang sáng sủa bỗng nhiên tối hù.

Lần này, Tạ Chinh làm so với bất cứ lần nào trước đây đều tàn nhẫn hơn, hắn đã không cách nào khống chế chính mình, đáy mắt đỏ như máu là vẻ mặt Trình Cố vừa đau đớn vừa say mê, bên tai là tiếng rên rỉ kích tình của Trình Cố, trong đầu một lần một lần tua lại lời chưa nói hết của Trình Cố trước lúc rời đi ——

"Tôi thà bị cậu chịch..."

Chết.

Mất hết lý trí rồi, Tạ Chinh thật muốn nói được, vậy thì như anh muốn.

Hai người mất hết lý trí, cứ như mãnh thú chỉ biết khát khao quấn quýt, cho đi tất cả, rồi lại đòi nắm giữ vào lòng bàn tay.

Tạ Chinh chôn ở nơi sâu nhất, cắn rách môi Trình Cố, đem hết tình yêu lẫn dục vọng trút ra.

Trình Cố than nhẹ nói: "Đừng nhúc nhích, đừng ra ngoài, ở với tôi một lát đã."

Tạ Chinh hôn lên mắt anh, "Em vẫn luôn ở đây."

Trình Cố từ từ khôi phục, Tạ Chinh chăm sóc anh nửa bước không rời, chưa bao giờ phát hiện Trình Cố có thái độ gì bất thường.

Lần duy nhất là lúc Trình Cố hỏi bây giờ là tháng mấy ngày mấy rồi.

Tạ Chinh nói thời gian, Trình Cố nhíu mày suy nghĩ sau đó trắng bệch mặt, rồi lại bình tĩnh rất nhanh.

Tạ Chinh hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Cố cười nói: "Không có gì, phá giới."

"Phá giới?"

"Cậu là cầm thú à, tôi yếu như thế này rồi mà vẫn còn xuống tay được!"

Tạ Chinh lúc này mới nhớ, theo quy luật của Trình Cố, ngày đó rơi vào ba ngày tuyệt đối không kia.

Mỗi ba tháng một lần lại có vài ngày cấm dục kỳ lạ như vậy, vừa vặn vào ngày hôm đó.

Tạ Chinh có chút bận tâm, Trình Cố lại lập tức khoát tay nói: "Thôi, tôi cũng không trách cậu, cầm thú thì cầm thú đi, chúng ta cầm thú lớn không mắng cầm thú nhỏ."

Thời gian dưỡng thương trôi qua rất nhanh, khoảng nửa tháng sau, Trình Cố đã hồi phục sức sống, nhưng bác sỹ vẫn dặn dò phải nghỉ ngơi thêm, cả  lão Trương cũng không yên lòng, Trình Cố không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi ngốc trong phòng bệnh.

Tạ Chinh không thể luôn luôn ở bên cạnh anh vì trong đội có quá nhiều việc, hắn chỉ có thể chạy qua lại hai bên.

Ngày ấy, sáng sớm hắn đến phòng bệnh cầm quần áo bẩn của Trình Cố đi giặt, còn dặn anh trưa cùng nhau ăn cơm, buổi trưa đến thì phòng bệnh đã không một bóng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.