Tuẫn Tử

Chương 14 : Chấp niệm




Tháng hai đến, ấy vậy mà trời vẫn rét căm căm. Một nam tử thân gầy gò nhỏ nhắn nhưng sắc mặt không được mấy hồng hào vì giá lạnh đang chăm sóc một thiếu phụ đang nằm tại giường.

Kia thiếu phụ sắc mặt chợt nhạt, toàn thân bạch y thoạt nhìn như người đã chết. Nhưng nam tử ngồi bên cạnh không ngừng đút thuốc cho nàng, rồi lại lau miệng cho nàng. Hết thuốc, nam tử ngẩn người ra một lát, trên mặt u ám thở dài một hơi.

Một lúc lâu sau có hạ nhân vào bẩm báo.

- Chủ tử, người bên kia đã mời được y sư từ trên núi xuống xem bệnh cho phu nhân rồi. Hiện đang ngoài sảnh đợi người.

Nam tử kia gật gật đầu, nhìn thiếu phụ kia rồi nói:

- Được, ta ra ngay.

Vừa gặp nhau đôi bên thi lễ, chủ nhà mời khách an toạ sai gia nhân rót trà kính lễ đủ đầy. Y sư kia khách sáo uống vài ba ngụm trà hỏi bệnh của phu nhân.

- Nếu bệnh đã qua năm tháng rồi, lão phu kia còn muốn xem nàng có muốn mệnh này hay không.

- Được, mời ngài đi theo ta.

Chủ nhà dẫn đường y sư đến bên giường bệnh của thiếu phụ. Vừa nhìn thấy thiếu phụ, y sư kia ngay lập tức phản ứng, là vẻ hoảng hốt vô cùng, sau đó hắn lúng túng quỳ xuống dập đầu ba lạy, nước mắt lưng tròng.

- Công chúa, quốc vong đã lâu, lão phu từ thái y viện lên núi nghiên cứu y học không màng sự đời, không ngờ có thể gặp lại người ở đây.

Nói xong lại dập đầu tiếp sau đó mới đứng lên hướng vị công tử dẫn đường mình đến hỏi:

- Ngươi là cái gì của nàng ?

- Người nằm đó chính là mẫu thân ta.

Y sư lại quỳ xuống ý định dập đầu nhưng bị ngăn cản.

- Y sư đừng làm vậy, tại hạ chính là muốn nhờ cậy người giúp đỡ mẫu thân ta tỉnh lại, người như vậy vài tháng này ta đã khắp nơi tìm danh y chữa trị nhưng nàng đều không có một chút tia hi vọng.

Lão y sư lấy tay lau đi vệt nước mắt ngậm ngùi cúi xuống xem bệnh cho thiếu phụ. Một lúc lâu sau mới quay lại.

- Công tử, cái này đều phải nhờ người thôi. Công chúa đây chính là bị thương vùng đầu, lão phu kê thuốc châm cứu chỉ khiến vùng đầu nàng lành lại nhanh hơn chút, còn về phần nàng tỉnh lại, phải xem công tử đối mẫu thân ngày ngày trò chuyện thế nào.

Cổ Minh Đào hướng y sư đa tạ sau đó khách khí hỏi một câu:

- Làm sao y sư biết đây là công chúa ? Nàng hiện tại chỉ là cái phu nhân bình thường mẫu thân của ta thôi, người nói như vậy nhưng tân thánh thượng mới kế vị kia cùng hoàng thất bọn hắn lại không đúng rồi.

Xác không có vị nào hiện tại tầm tuổi Âu Dương Tử Nghiêm cả, càng không có nhi tử lớn như Cổ Minh Đào.

Lão y sư kia cũng nhạy bén:

- Là lão phu lỡ lời, nhận nhầm người, công tử trách tội rồi. Đã vậy ta đi sắc thuốc cho phu nhân.

Cổ Minh Đào gật gật đầu, đợi Y sư kia đi lại trở lại bên cạnh Âu Dương Tử Nghiêm chăm chú nhìn.

Từ buổi đêm hôm đó, mẫu thân nàng chưa từng tỉnh lại, kì thực cũng đã từng chữa trị qua rất nhiều danh y, người nào cũng nói khôi phục đại não cùng thể trạng của nàng hảo nàng sẽ tỉnh, nhưng đến hiện tại nàng vẫn không tỉnh lại. Mẫu thân nàng trước đây bỏ nàng cũng là nỗi khổ riêng chứ không thể trách được, huống chi nàng ấy đối với nàng hảo, là mẫu thân ruột, bao nhiêu yêu thương đối đãi, nàng làm sao không sốt ruột cho được.

Nàng còn cái vị kia chưa trả thù được, nhưng mẫu thân vẫn còn chưa tỉnh nàng tính cái gì đi trả thù ? Nhỡ đâu bọn hắn biết nàng nơi trú ngụ tìm đến phiền phức mẫu thân nàng, hại nàng ấy biết làm sao được ? Tất cả nàng đều không yên tâm !

Cổ Minh Đào nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Âu Dương Tử Nghiêm.

- Mẫu thân, người yên tâm, có ta tại, người nhất định sẽ không sao.

Chiều tối, sau khi cơm chiều xong xuôi Cổ Minh Đào tự mình chăm sóc mẫu thân, đút thuốc cho nàng, trò chuyện với nàng về tương lai tốt đẹp, nàng ấy không thích nghe chuyện trả thù, nàng không nhắc tới, chỉ nhắc tới những tháng ngày đẹp đẽ sau đó.

Ngày qua ngày Cổ Minh Đào đều kiên trì như vậy. Không phải trước đây nàng chưa từng làm thế, mà mấy tháng qua chạy khắp nơi đi tìm danh y nên không thường xuyên làm thế, hiện tại đều sẽ thường xuyên làm vậy.

Có những ngày tháng buồn bã, chán nản, mệt mỏi, Cổ Minh Đào không dám khóc. Trước đây nàng đâu phải chưa từng trải qua đau thương, bây giờ tính là cái gì ?

Tháng ba, hoa đào rơi rụng.

Tháng tư, muôn hoa đua nở.

Tháng năm, nắng rực rỡ trên mọi nẻo đường.

Tháng sáu, những lễ hội tưng bừng mở ra.

Tháng bảy, sắc thu nhuốm vàng những tán lá.

Tháng tám, đèn lồng thắp mọi con phố.

Tháng chín...

Đã được một năm từ khi chuyện đó xảy ra, ấy vậy mà Âu Dương Tử Nghiêm vẫn chưa có chuyển biến tốt.

Mặc dù đã vào giữa thu nhưng thời tiết vẫn còn sót lại chút nóng gần như cuối cùng. Trung thu vừa qua nhưng toà phủ đệ của Cổ Minh Đào dường như không có tia vui vẻ nào.

- Chủ tử - Đường Lăng đột nhiên xuất hiện khi Cổ Minh Đào đang nghiên cứu sách - Gần đây ta để ý, có một số người ẩn nấp quanh phủ chúng ta dường như thăm dò gì đó.

- Có lẽ bọn chúng đã tìm ra dấu vết của ta rồi.

Trốn lâu như vậy mà không ai bỏ qua cho nàng.

- Có lẽ ta nên dứt điểm tất cả, mới có thể an phận bên cạnh mẫu thân đây.

- Vậy .. chủ tử là muốn báo thù tiếp ?

Cổ Minh Đào hơi hướng gật đầu. Quả thật nếu bọn chúng đã tìm được đến đây vậy thì nàng cũng không thể bỏ mặc mẫu thân đi trả thù được. Lần này người tới không biết là người của tân đế hay người của Tử Hợp, hoặc khả là người Đại Hạ.

- Ngươi xem bọn chúng là người của ai.

Đường Lăng "dạ" một tiếng rồi lắc mình biến mất.

Một năm này nàng chỉ chuyên tâm đọc sách và chăm sóc Âu Dương Tử Nghiêm, đáng lẽ mọi thứ nên lắng xuống rồi, nhưng số mệnh chính là không muốn nàng từ bỏ như vậy. Cổ Minh Đào thở dài, nàng có chút nhớ phụ thân, nhớ Tịnh Vân Trang những ngày tháng yên bình đó.

Cổ Minh Đào phái người đưa thư đến Lư Vị Phong, hơn một năm không gặp, hắn không có động tĩnh, hai người cũng không trao đổi thư từ nhiều. Nàng muốn đến hành cung Tử Hợp báo thù, nhưng ngại thân phận Lư Vị Phong, vậy nên chỉ viết là muốn đến thăm hắn.

Một tháng sau nhận được thư lại, Lư Vị Phong muốn nàng trở thành Đan Điểu Vương, nàng đồng ý. Cùng với sắp xếp sẵn cho Âu Dương Tử Nghiêm, trong một đêm cả toà phủ đệ liền không động tĩnh mà trống rỗng không còn một bóng người.

Cổ Minh Đào vẫn vận nam trang, phong thái tiêu sái ung dung, khiến bao người mê mẩn. Đi cùng nàng chỉ còn Sở Y cùng Đường Vân và vài người khác. Thật ra trong thâm tâm nàng biết chuyến này đi cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần cũng không biết đi bao lâu. Nhưng tách được sự thăm dò của địch nhân cũng là tốt nhất cho Âu Dương Tử Nghiêm. Nàng phân phó Giang Y cùng Đường Lăng và ám vệ còn lại đưa mẫu thân trở về Tịnh Vân Trang dưỡng bệnh.

Tháng mười một, trời trở rét. Kinh thành Tử Hợp cũng tới nơi.

Phủ Đan Điểu Vương mà Cổ Minh Đào nhận, là vương phủ trước đây của Lư Vị Phong. Vị Lư Cẩn Hoà kia từ ngày xuống thành phế vương nhưng cũng không cần thượng triều, ngày ngày ăn chơi sa đoạ tại tại phủ, chỉ còn mỗi nàng là vương gia được quyền thượng triều tại Tử Hợp.

Nói đến, vì ẩn nhẫn ở Tử Hợp nên Cổ Minh Đào lấy tên là Lư Minh. Mặc dù không qua mắt được thái hoàng thái hậu nhưng tạm thời có thể chấp nhận được sự bảo vệ của Lư Vị Phong.

Hiện tại coi như sắp xếp đã ổn thoả, không còn điều gì để an bài thêm nữa.

Vài tháng qua đi coi như an ổn. Hàng ngày Cổ Minh Đào vẫn luôn nghe ngóng từ phía ám vệ bất chợt ngày nào đó Âu Dương Tử Nghiêm sẽ tỉnh dậy, sẽ hỏi nàng ở đâu. Không biết nàng ấy sau khi tỉnh lại nhận ra Tịnh Vân Trang sẽ cảm thấy thế nào.

Phía nam Tử Hợp bất chợp xảy ra xung đột tranh chấp, Cổ Minh Đào để mọi người tín nhiệm nên muốn tự mình dẫn quân. Ban đầu Lư Vị Phong nhất quyết không đồng ý, nhưng các vị văn võ bá quan trong triều đều đã nhất định để Đan Điểu Vương dẫn quân đúng là hợp lí nhất, hắn đành thoả hiệp.

Cổ Minh Đào tính toán, xuống phía nam chinh phạt chắc chắn không vấn đề gì, vấn đề chỉ xảy ra trên đường đi nếu có người hữu tâm đối với nàng mà thôi. Quân đội không phải do nàng bồi dưỡng tất nhiên không thể tin tưởng được nhiều, mặc dù có cả người của Lư Vị Phong, nhưng hắn mới thượng vị chưa được bao lâu, chưa chắc đã yên tâm. Nếu không muốn nói là có người của Âu Dương Tử Mạn.

Quân doanh Tử Hợp vẫn luôn khắc khổ, cơ cực hơn ở Đại Nam rất nhiều. Tử Hợp ở phía Tây Nam của Đại Nam, càng đi về phía nam càng khô nóng. Lương thực cùng quân tư vật liệu cũng nghèo nàn. Đừng nói là để ăn no, làm sao bình định phản quân ?

Ngày hôm sau khi Cổ Minh Đào tới trạm doanh Yến Thành, tự bản thân đi tra xét một lượt xung quanh, vô cùng cảm khái tại sao tên Lư Diệp Phong kia lên ngôi lâu như vậy mà phía Nam lại vẫn nghèo đói và bất ổn đến thế. Không chỉ lũ sâu mọt bên trong quan phủ, là cường hào địa chủ ra sức bóc lột. Vấn đề này đẩy cho nàng nàng phải làm sao đây ? Sau một hồi cân nhắc, Cổ Minh Đào quyết định đến quan huyện phủ Yến Thành.

Quan huyện phủ Yến Thành, là một lão đại nhân bụng to miệng rộng, sau khi thấy Đan Điểu Vương liền vô cùng hoảng sợ, hắn vừa một mặt lấy lòng Cổ Minh Đào, vừa một mặt trách cứ người dưới tại sao hắn không biết triều đình cử người đến. Cổ Minh Đào cười gằn trong lòng, Liêu Mạch Hùng lão phu này đúng là ngu ngốc.

- Vương gia, lão phu không biết người từ xa tới, không thể tiếp đón chu đáo, mong vương gia thứ lỗi.

- Ý của ngươi là, bổn vương tới Yến Thành đều phải báo cáo với ngươi trước hay sao ?

- Lão phu không có ý đó - Liêu Mạch Hùng hoảng hốt quỳ xuống, cả người run rẩy.

Cổ Minh Đào cười cười nhìn hắn dò xét một hồi rồi tự ngồi xuống.

- Bổn vương nghe nói Yến Thành có phản quân, ngươi thân là huyện quan lại nhắm mắt làm ngơ, có phải hay không ?

Liêu Mạch Hùng run rẩy mạnh hơn, thấy Cổ Minh Đào đã chuyển hướng liền lê lết đầu gối chuyển theo.

- Vương gia minh xét, lão phu không có cái gan ấy, chỉ là trong tay một quan huyện nhỏ nhoi như lão phu cũng chỉ có vài vệ binh, không thể dẹp được hết, vậy nên mới tấu sớ lên triều đình.

Cổ Minh Đào nụ cười càng sâu, thân làm quan huyện mà không để con dân được no ấm mới xảy ra phản loạn. Hiện tại lại muốn phủi sạch tội lỗi, đúng là không thể tha thứ. Nhưng đây là đất nước của Lư Diệp Phong trị vì, cũng không phải quốc mẫu của nàng, nàng lo lắng cái gì đây ?

- Vậy bổn vương đã đến đây rồi, bổn vương nói cái gì chính là cái đó, ngươi nghe rõ chưa ?

- Lão phu rõ rồi, lão phu rõ rồi.

Hắn dập đầu liên tục cho đến khi Cổ Minh Đào cho hắn đứng lên, cái trán có vài nếp nhăn cũng đã bầm tím cả rồi. Hừ, may cho hắn lần này đi lại là Cổ Minh Đào, nếu đổi lại là người khác, e là chức quan của hắn cũng không còn.

- Bổn vương muốn ngươi chi mười vạn lạng bạc cứu giúp dân lành, sửa chữa Yến Thành những công trình bị hư hại, còn phản quân bổn vương đã có dự tính.

- Cái này ... - Nhắc đến mười vạn lạng bạc, Liêu Mạch Hùng có chút quặn đau - Vương gia, lão phu chỉ là quan huyện nho nhỏ, mười vạn lạng bạc này.. quả thực khó nói.

- Khó nói cũng phải nói. Chẳng phải mới ban nãy nói bổn vương nói cái gì cũng là cái đó sao ?

Mặt Liêu Mạch Hùng nhăn nhó không khác đít khỉ là mấy, Cổ Minh Đào cười gằn. Lão độc phu này ăn uống béo mầm, nhìn quan huyện phủ cũng xa hoa bậc nào, mười vạn lạng bạc đối với hắn có gì là khó đâu, chẳng qua không muốn dính đến tội tham ô bị nàng tra xét.

Vừa ra khỏi quan huyện phủ nàng nhìn thấy một thân ảnh nữ tử đi chầm chậm tới. Nàng ta nhìn thấy nàng cũng vô cùng hoảng hốt, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, cuối cùng lại hoảng sợ. Cổ Minh Đào lục lọi trí nhớ vốn đã không mấy đáng tin cũng chỉ mang máng nhớ ra có một vị tiểu thư.. cái gì mà..

Sở Y nhanh chóng ghé thầm vào tai nàng: "Chủ tử, đây là Dương Uyển Nhi tiểu thư".

Thì ra là nàng ta. Mất tích sau khi Dương gia xảy ra thảm án. Không ngờ lại gặp nàng ta ở đâu.

Cổ Minh Đào nghĩ tới nàng ta liền rất nhanh nhớ lại ân tình của nàng ta đối với mình năm đó, liền đi lại muốn thăm hỏi, nhưng chợt nhận ra không đúng bối phận. Sở Y nhìn thấy tâm tư nàng như vậy không khỏi cười thầm, đi đến trước mặt Dương Uyển Nhi nói lớn.

- To gan, nhìn thấy vương gia còn không mau hành lễ ?

Lúc này Dương Uyển Nhi mới sực tỉnh, vội vàng hành lễ.

- Dân nữ Liêu Trinh tham kiến vương gia.

- Liêu Trinh ?

Cổ Minh Đào hỏi một cách ngạc nhiên, tất nhiên nàng biết, nếu nàng ta có thể trốn được tất nhiên là đã thay tên đổi họ, nhưng không ngờ lại dính dáng đến Liêu Mạch Hùng.

- Vâng, dân nữ là Liêu Trinh, nữ nhi Liêu gia.

Nữ nhi của Liêu gia ? Vậy thì Liêu Mạch Hùng không thể ngã.

- Đứng lên đi, người từng có ơn với bổn vương, không cần phải sợ hãi, Đường Vân, lấy Ngọc Hoả Tinh của ta làm ước vật đưa cho Liêu tiểu thư, sau này có chuyện gì cần thì đến gặp ta, ta sẽ đáp ứng nàng.

Dương Uyển Nhi trong lòng mừng rỡ, người nàng âm thầm thích bao nhiêu lâu nay đúng là vẫn anh tuấn như vậy, khoáng đạt như vậy.

- Tạ ơn vương gia.

Cổ Minh Đào sau khi trở về chưa vội điều động binh lính, chỉ chờ Liêu Mạch Hùng đưa bạc tới. Chiều ngày thứ ba, cuối cùng Liêu Mạch Hùng cũng đích thân tới cửa đem bạc tới, nhìn mặt hắn không còn sự đau đớn khi bị bóc lột nữa, mà là vẻ mặt mừng rỡ. Cổ Minh Đào cảm thấy kì quái nhưng không rảnh quan tâm, chỉ phân phó hạ nhân chuyển xuống dưới, đợi sau khi dẹp xong phản loạn sẽ bắt đầu sửa chữa và cứu giúp dân nghèo.

Đến ngày thứ mười hai, sau khi mọi việc tạm ổn, Liêu Mạch Hùng lại lật đật chạy đến doanh trại mời Cổ Minh Đào đến phủ dùng bữa. Trước đây lão độc phu này từng đến mời nàng chuyển qua phủ lão để tiện chăm sóc và bàn công việc nhưng nàng nhất quyết không đi. Binh ở đâu tướng ở đó, nhất định không thể đối xử khác biệt. Cổ Minh Đào chưa kịp suy nghĩ xong Sở Y đã nói với lão về chuẩn bị chiều nay vương gia sẽ tới. Liêu Mạch Hùng hí hửng trở về, còn Cổ Minh Đào trợn tròn mắt nhìn Sở Y, đúng là càng ngày càng không có phép tắc.

Vậy nên, Cổ Minh Đào chiều hôm đó bất đắc dĩ tới quan huyện phủ lần nữa. Hôm nay coi như đầy đủ Liêu gia đều có mặt, không ngoại trừ Dương Uyển Nhi. Cổ Minh Đào để ý, Liêu Mạch Hùng có một thê, tam thiếp, dưới chỉ có vài người con trai, độc một mình Dương Uyển Nhi là "con gái".

Liêu Mạch Hùng giới thiệu với nàng sơ qua một loạt nhân gia liền kính rượu.

- Không biết lão phu có thể mạn phép hỏi vương gia hai câu không ?

Cổ Minh Đào không chút để ý mà gật đầu.

- Vương gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? Đã có thê thất hay chưa ?

Cổ Minh Đào suýt nữa phun ngụm rượu vừa uống. Cái cha mẹ gì thế này, nàng năm nay mới mười tám a, mười tám tuổi a ! Nàng là nữ nhi, sao có thể lập thê a ?

- Bổn vương năm nay hai mươi, chưa lập gia.

Liêu Mạch Hùng liền mặt mày hớn hở.

- Vương gia, lão phu không giấu gì ngài, lão phu có độc một đứa con gái - Lão hất tay gọi Dương Uyển Nhi tới - Liêu Trinh, lão phu vẫn đau đầu về chuyện hôn sự của nó. Không ngờ từ sau lần gặp mặt vương gia, nữ nhi cứ không ăn không uống, ngày đêm mong nhớ vương gia. Lão phu biết một quan huyện nho nhỏ sẽ không đáng để vào mắt vương gia, nhưng lão phu tình nguyện đem bảo bối giao cho người, chỉ cần vương gia nhận nữ nhi, làm trắc phi hoặc thiếp thất cũng được, Liêu gia đều nguyện ý.

Chuyện Dương Uyển Nhi thích nàng, không phải bây giờ nàng mới biết. Chỉ là chưa có dịp bày tỏ với nàng ta, chỉ sợ nàng ta sau khi biết, chính là hoạ của nàng. Hiện tại nếu giữ nàng ta ở bên cạnh cũng sớm muộn bị phát hiện.

Liêu Mạch Hùng quỳ xuống.

- Vương gia, lão phu biết người từng có duyên với nữ nhi gặp mặt một lần, vừa rồi gặp lại còn định ước với ái nữ, ta chỉ cầu ngài thu nhận bên cạnh để ái nữ có thể chăm sóc ngài.

Dương Uyển Nhi cũng quỳ xuống.

- Vương gia, người cho ta một nguyện vọng, ta chỉ có nguyện vọng được chăm sóc cho người mà thôi.

Hừ, là đang nhắc nhở ân của nàng ta đây mà. Được, chỉ là nhiều hơn một nữ nhân đi theo bên cạnh thôi mà. Đợi sau khi thành việc sẽ nói rõ ràng với nàng ta.

- Được, ba ngày nữa ta trở về kinh, ngươi đi cùng. Đứng dậy cả đi.

Liêu gia rối rít tạ ơn Cổ Minh Đào, tất cả ăn uống tiếp tục náo nhiệt. Nhưng trong lòng Cổ Minh Đào cứ dấy lên một cảm giác kì lạ, nhưng không biết điểm kì lạ ở đâu. Bất quá chỉ là cảm giác, Cổ Minh Đào cười thầm trong lòng.

Sau đó chục ngày, mọi việc đều ổn thoả Cổ Minh Đào bắt đầu khởi hành trở về kinh thành Tử Hợp. Dương Uyển Nhi cũng cùng đi theo, Cổ Minh Đào không nhắc đến Liêu Trinh là ai trong thư nói với Lư Vị Phong, cũng không định nói thân phận của nàng ta với hắn.

Trên đường đi Dương Uyển Nhi có chút thất thường, nhưng không nhìn ra sơ hở. Cổ Minh Đào đưa nàng ta đi bằng xe ngựa, chính mình tự lên lưng ngựa đi bên cạnh. Có một lần vào buổi tối lúc nghỉ ngơi dựng trại, Dương Uyển Nhi tìm đến Cổ Minh Đào khóc hai mắt sưng lên nhưng sau đó cho dù có gặng hỏi thế nào nàng ta cũng không nói, chỉ lặng lẽ ôm Cổ Minh Đào khóc tới ngủ quên. Vì để giữ thể diện cho nàng ta, Cổ Minh Đào cũng không hỏi tới nữa.

- Vương gia người biết không, hôm đó ở An Thuần phủ khi ta trở về đã là một mảnh hoang tàn, ta vô cùng sợ hãi. Một An Thuần quốc công ba đời đế vương không dễ khi động lại có thể bị lật đổ bởi một mồi lửa. Một mồi lửa, cha ta đã không còn, bao nhiêu người cũng đã không còn. Lúc đó ta còn nghĩ người cũng đã mất trong trận lửa ấy. Ta bới rất lâu, ta lật tung mảnh tro ở phủ nhưng cũng không thấy một chút giống như người. Sau đó ta an táng phụ mẫu cùng toàn thể phủ An Thuần. Trong lòng ta rất hận rất hận, không biết là ai đã khiến ta rơi vào cảnh mất nhà, ta quyết tâm đi tìm kẻ thù. Nhưng một mình ta đơn thương độc mã, trong người không có nhiều bạc, nô tỳ đi cùng ta đã phải tự bán mình vào hoa lâu để giúp ta một khoản tiền ta mới có thể sống tiếp.

Lúc này Cổ Minh Đào mới biết rằng bản thân mình đã liên luỵ đến An Thuần phủ lớn như vậy. Bản thân cũng không biết phải xin lỗi Dương Uyển Nhi thế nào, cũng không thể bù đắp cho nàng ấy.

- Sau đó ta bị bọn buôn người bắt đến Tử Hợp quốc, chúng đem ta vào chợ nô tỳ, ta đành bỏ hết số bạc trên người mua chuộc tên canh cửa để chạy trốn. Ta đi suốt đêm cuối cùng cũng tìm đến được trước cửa của một vị tri huyện, chính là Liêu Mạch Hùng. Ta đến xin được cứu giúp, ai ngờ sau khi gặp ta Liêu phu nhân liền bất ngờ kích động ôm lấy ta, nhận ta là nữ nhi của bà ấy. Sau đó Liêu Mạch Hùng cũng hết cách, đành thoả hiệp với phu nhân sẽ đồng ý cho ta ở lại làm Liêu Trinh đã thất lạc của bà ấy. Cho đến ngày đó ta gặp được người. Ta chưa từng nghĩ ta và người lại gặp mặt ở đây.

Cổ Minh Đào nghe hiểu. Giọng nói của nàng ta ai oán biết bao nhiêu. Nếu như nàng ta coi nàng là kẻ đã khiến An Thuần phủ Dương gia đều mất trong hoả hoạn năm đó mà trả thù, vậy thì nàng cũng không có lí do để phủ nhận. Tất cả đều là nàng có lỗi với nàng ta.

- Ta từng nghĩ Vương gia chính là người đã huỷ hoại Dương gia ta, nhưng ta chưa nghĩ ra lí do gì khiến người làm như vậy.

Cổ Minh Đào vẫn im lặng. Nàng không nói bởi vì không biết phải bắt đầu từ đâu, sau khi nàng ngất liền bị bắt đến ngục tối tăm, sau khi trở lại cũng đã không nghe thấy thông tin gì của nàng ta. Cũng vì hận thù mà nàng chưa từng đi tìm nàng ấy. Nàng nợ nàng ấy quả thực rất nhiều. Nhưng cũng chính vì phụ tử Bạch gia kia mới khiến nàng trở nên có lỗi như vậy. Ha, nàng vẫn là quá nhân từ khi tha mạng cho Bạch Diệp Quân.

Mãi lâu sau Cổ Minh Đào mới lên tiếng.

- Là ta nợ nàng.

Dương Uyển Nhi chỉ mỉm cười không nói. Có những khi quyền lực trên triều chính cũng khiến con người thay đổi, cũng có khi không phải vì Cổ Minh Đào, nàng chưa có quyền kết luận Cổ Minh Đào hại nàng như vậy.

Sau khi trở về kinh thành Tử Hợp, Cổ Minh Đào liền trở về phòng ngay lập tức luyện Phúc Hoạ Tương Sinh. Những ngày gần đây nàng luôn quan tâm chính sự mà không luyện tập khiến cơ thể trở nên yếu đuối dần. Dương Uyển Nhi cũng được quản gia vương phủ tự động sắp xếp ổn thoả.

Đến khi trời dần tối Cổ Minh Đào mới tiến cung gặp Lư Vị Phong. Lúc nàng đến chỉ thấy hắn đã ngẩn ngơ thổi một khúc tiêu, bất giác lòng nàng chợt cảm thấy thê lương. Không muốn cắt ngang điệu nhạc nên Cổ Minh Đào lặng lẽ ngồi gần đó nghe. Bây giờ nàng mới có cơ hội nhìn lại khuôn mặt của hắn. Thật đẹp. Hắn chưa từng xấu xí, nhưng lúc này hắn lại đẹp một vẻ đẹp hoàn mỹ, cái đẹp của một thiếu niên buồn. Đúng vậy, đôi mắt buồn của hắn đẹp như vạn vì sao được chứa đựng ở đó. Vẻ đẹp của một thiếu niên từng trải, vẻ đẹp của một thiếu niên trong lòng có tình. Có tình ? Rốt cục hắn yêu ai đến nỗi bi thương như vậy ?

- Minh Nhi.

Hoá ra hắn đã thổi xong.

- Đệ muốn nói gì với ta sao ?

- Theo quy củ ta trở về phải tiến cung bẩm báo hoàng thượng, không phải sao ?

- Từ bao giờ đệ trở nên xa cách với ta như vậy ?

Cổ Minh Đào mới giật mình, đúng vậy, hắn không có xưng "trẫm".

- Không phải như vậy... ta..

- Ta biết lần này đệ trở lại không phải chỉ vì đã suy nghĩ kĩ lời đề nghị của ta.

- Thì ra huynh cũng đã biết.

- Ta nhận sự giao phó của cô mẫu đệ nhưng không làm được. Ta có lỗi với đệ. Ta không thể khống chế cục diện, để đệ phải khó xử. Ta có lỗi với đệ. Mẫu hậu ta có lỗi với Cổ gia. Ta thay mẫu hậu tạ lỗi với đệ. Nhưng ta chỉ muốn đệ có thể luôn vui vẻ giống như trước đây là một Đan Điểu Vương ở Thăng Long.

- Huynh cũng biết rằng một số chuyện vĩnh viễn không thể quay lại được như lúc đầu mà.

Nói đến đây Lư Vị Phong cảm thấy hắn nuốt nước bọt cũng không trôi. Hắn luôn day dứt vì đã để nàng chịu khổ hai năm đó, lại luôn đau đầu với một mẫu hậu lúc nào cũng đối địch với nàng.

- Thật ra ta là đến xem huynh, những gì cần bẩm báo đều ở trong tấu chương hết rồi. Nếu người vẫn ổn vậy thì ta xin phép cáo lui.

Nàng lúc nào cũng đối với hắn không phải lạnh lùng thì cũng là khách sáo. Chưa từng cảm thấy hắn là một ca ca thân thiết của nàng. Tẩm điện này vốn dĩ đã bị Lư Vị Phong đuổi hết hạ nhân đi, nếu nàng đã đến lại còn đi hắn thật cảm thấy cô quạnh.

- Đừng đi.

Cổ Minh Đào không mấy sửng sốt.

- Ta cầu xin đệ đừng đi.

- Nếu hoàng thượng cảm thấy cần người ở bên cạnh thì gọi hạ nhân vào tẩm điện đi. Ta còn có việc cần xử lí, thất lễ không thể phụng bồi cùng người.

Lư Vị Phong nhìn theo bóng nàng lắc đầu buồn bã, người này định sẵn đời này kiếp này không thuộc về hắn, cưỡng cầu không thể được.

____________________

Về tới Đan Điểu Vương phủ, dùng xong bữa tối Cổ Minh Đào mới tới thăm Dương Uyển Nhi. Nàng ta không còn dáng vẻ e thẹn, kiều diễm giống như lúc ở Liêu gia nữa, mà thay vào đó là sự trầm tư, suy nghĩ miên man.

Cổ Minh Đào đến thậm chí nàng ta vẫn còn đờ đẫn không phát hiện ra.

- Uyển Nhi. Nàng đang nghĩ gì vậy ?

Dương Uyển Nhi giật mình đứng dậy vội hành lễ được Cổ Minh Đào đỡ dậy. Nàng ta muốn đến Đan Điểu Vương phủ dựa vào thực lực tại đây tìm hiểu vụ án thảm sát gia môn năm đó. Nàng ta cũng thật thông minh, biết rằng Cổ Minh Đào chắc chắn sẽ nhân nhượng cho nàng ta. Cổ Minh Đào chỉ hỏi han nhẹ nhàng rồi trở về phòng.

Cổ Minh Đào trở về căn phòng lạnh lẽo, ngày hôm nay tin tức từ Tịnh Vân sơn trang cũng chẳng có gì chuyển biến. Có lẽ nàng nên nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, mẫu thân còn đang chờ nàng.

Muốn lật đổ thái hậu e là không dễ dàng, ngay khi thái hoàng vẫn còn đang tại thế, Lư Vị Phong cũng từng cầu xin nàng tha cho mẫu thân của hắn. Đang mải suy nghĩ thì ánh nến bên cạnh nàng vụt tắt, ngoài cửa có tiếng khẽ động.

- Ai ?

Không có người lên tiếng.

Sở Y đâu ? Những người khác đều đi đâu rồi ?

Cổ Minh Đào đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn thấy thân ảnh này nàng có chút hơi giật mình.

- Ngươi là ai ?

Làm sao có thể vào được đây ?

Gã nở nụ cười khinh bỉ.

- Điệt nhi của ta.

Âu Dương Kha.

- Làm sao ngươi vào được đây ?

Gã nhăn mày nhưng vẫn cười:

- Ngươi nói xem ?

Âu Dương Kha cùng Âu Dương Tử Mạn có qua lại gần hơn mẫu thân của nàng, việc hắn xuất hiện ở Tử Hợp cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cổ Minh Đào chỉ không hiểu hắn tìm đến nàng để làm gì ? Chẳng là cũng là mưu cầu Huyết Trân Châu và Khổng Tước Thuý ? Nàng chưa từng đòi lại nó từ Lư Vị Phong, có lẽ hai thứ này không nên xuất hiện.

- Đã muộn như vậy người đến tìm ta có việc gì ?

- Chẳng phải ngươi muốn trả thù hay sao ? Vừa hay ta cũng muốn góp phần.

Cổ Minh Đào giật mình. Trả thù ? Hắn có ý gì ? Âu Dương Tử Mạn thì sao ?

- Âu Dương thái hậu là muội muội của người.

- Điệt nhi là đang nhắc nhở ta hay sao ?

Hắn cười phá lên. Cổ Minh Đào không tự chủ mà khẽ run rẩy, hắn điên rồi sao ?

- Ta chỉ muốn lấy lại thứ đáng lẽ nên thuộc về ta. Bất kì ai cũng không ngăn được ta.

Âu Dương Kha hắn là trưởng tử, là người có võ công thuật pháp xuất quỷ nhập thần, là người có ảnh hưởng nhất trong triều chính, nếu năm đó không phải đi cùng phụ thân thì hắn đã an ổn trị vì Đại Nam. Nhưng hắn tàn độc như vậy liệu người dân có oán hận không ? Hắn có được rồi cũng sớm mất đi mà thôi, Cổ Minh Đào suy nghĩ vậy.

- Nói đi, điều kiện là gì ?

- Ngươi nghĩ xem, nếu không có Bạch gia, có phải ngươi có thể an ổn trong hoàng cung làm một tiểu quận chúa ở bên cạnh Lạc Hy và Cổ Trác hay không ? Ta ấy mà, có thể giúp ngươi tiêu diệt Bạch gia, có thể giúp ngươi khiến Lạc Như vĩnh viễn không thể hại người nữa. Hoặc ngươi muốn thâu tóm cả Tử Hợp, ta có thể giúp ngươi.

E là hắn biết nàng là nữ nhi, sau khi giúp đỡ nàng hắn sẽ không ngại đạp nàng xuống, một tay thống nhất ngồi lên hoàng vị mà thôi. Nói như thế, Âu Dương đảng có lẽ hắn đã tập hợp, chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ thời cơ mới tìm đến nàng ?

- Điều kiện người đưa ra là gì ?

- Ta là bá phụ của ngươi, tất nhiên sẽ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần sau này ta phò tá ngươi, ngôi vị ngươi ngồi, ta lấy chức vị Thừa tướng. Ngươi xem, bá phụ ngươi cũng đã già cả rồi, ta làm tất cả chỉ là vì Âu Dương gia, ta không có nhi tử, ta lập điệt tử xem ra không có vấn đề.

Cổ Minh Đào cười thầm.

- Nói là ngươi họ Cổ, nhưng cũng là điệt tử của Âu Dương gia, Âu Dương gia vốn dĩ đã không còn hậu nhân, chỉ có duy nhất mình ngươi, ngươi nghĩ xem ta không tìm ngươi thì tìm ai ?

- Lời này bá phụ nói sai rồi, chẳng phải Lư Vị Phong cũng là hậu nhân của Âu Dương gia hay sao ? Hắn là nhi tử của Âu Dương thái hậu đây, lại đang là hoàng đế Tử Hợp, rất có năng lực đó.

- Hắn đã từng được Bạch gia nuôi nấng, vốn dĩ không hề thiết đến việc diệt Bạch gia, ngươi mới là người có thù với Bạch gia. Ta muốn tìm người có chung thù oán với ta, như vậy mới nên việc.

- Bá phụ người đã đến là bàn chuyện với ta, tại sao lại thay ta cho hạ nhân ta lui hết rồi ?

Âu Dương Kha cười lớn.

- Cái này ta chủ trương thay ngươi hành động sau này có lẽ không chỉ một việc đâu. Ngươi yên tâm, chỉ là một chút dược nhẹ trong không khí, một canh giờ sau có thể giải.

- Trong không khí ?

- Đúng vậy, có lẽ ngươi không biết Âu Dương Kỳ chính là cao thủ độc dược, những dược hắn chế ra đã bí mật cất giấu mà chỉ ta mới biết. Ví dụ như dược ngủ này, nhưng vốn dĩ không hề có công dụng với Âu Dương huyết tộc. Ngươi yên tâm suy nghĩ lời nói của ta đi, ngày khác ta lại đến.

Hắn cười lớn rồi biến mất.

Nếu thật sự dược này bị sử dụng thì ám vệ của nàng có phải là sẽ không đề phòng được không ?

- Đường Vân !

- Có thuộc hạ.

Cổ Minh Đào vỗ ngực. Là nàng nghĩ nhiều rồi, ám vệ bịt kín như vậy sao có thể bị hạ dược.

- Lấy Mộc Tước cầm tới đây.

Đường Vân tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đem đến cho chủ tử.

Cổ Minh Đào khẽ lướt tay trên từng dây đàn, từng dây từng dây một, thân đàn vân gỗ cũng đã cũ kĩ. Mẫu thân từng nói với nàng, cây cầm này chính là một chấp niệm. Hiện tại nàng có chấp niệm hay sao ?

Dao dạ phiếm thanh sắt,

Tây phong sinh thuý la.

Tân huỳnh thê ngọc lộ,

Tảo nhạn phất kim hà.

Cao thụ hiểu hoàn mật,

Viễn sơn tình cánh đa.

Hoài Nam nhất diệp há,

Tự giác Động Đình ba

(Thơ Tảo Thu - Hứa Hồn)

Cổ Minh Đào trầm ngâm, nàng có chấp niệm gì chứ ? Chắc chắn chỉ là một lòng muốn báo thù, có lẽ chỉ là một lòng muốn báo thù mà thôi. Đúng vậy, nàng cảm thấy trong lòng buồn bực có lẽ chỉ do vậy thôi, nếu có điều gì khác có lẽ là do thuật Phúc Hoạ Tương Sinh mà thôi. Còn điều phiền lòng khác là về Âu Dương Tử Nghiêm, mẫu thân nàng.

Nhưng nàng cũng không biết tại sao nước mắt lại rơi xuống.

Mộc Tước cầm lại nặng thêm một chấp niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.