Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 17: Không làm




Thẩm Lâm phản ứng mau, gần như lập tức tưởng tượng được chuyện xảy ra trong phòng khách trước khi mình xuất hiện.

Cậu thay vẻ ngạc nhiên bằng nụ cười, nói với Lương Tùng Đình bằng giọng điệu thân thiết mờ ám: “Bạn em tặng hoa quả nhập khẩu nên em mang cho anh một ít.”

Úc Thanh Chước đứng sau lưng Lương Tùng Đình, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không biết phải nói gì hay thu dọn thế nào, chỉ khẽ thở dài rồi im lặng đứng đó.

Lương Tùng Đình duỗi tay ra sau đẩy nhẹ anh, nói: “Vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đi.”

Lúc này Úc Thanh Chước nghe theo, không phải anh muốn trốn sau lưng hắn để được hắn che chở mà là thực sự bị men say ảnh hưởng, bây giờ anh nhìn gì cũng choáng chứ đừng nói đến chuyện đấu võ mồm với Thẩm Lâm.

Anh xoay người đi vào phòng ngủ rồi mà vẫn còn nghe thấy giọng Thẩm Lâm truyền tới, vẫn là cái kiểu nói chuyện thân mật kia nhưng lại bị Lương Tùng Đình cắt ngang. Trước khi anh đóng cửa phòng lại thì nghe được hắn nói: “Thẩm Lâm, đến nhà người khác mà không báo trước là không ổn đâu.”

Đêm nay Lương Tùng Đình ăn mặc rất thoải mái, áo phông cũ và quần jean rộng thùng thình, không giống vẻ sẽ hẹn hò với ai. Thế nhưng khoảnh khắc hắn bước lên che trước Úc Thanh Chước, dường như Thẩm Lâm đã nhìn thấy vẻ tức giận hiếm khi hiện trên gương mặt hắn.

Không chỉ vì cậu đã xuất hiện vào lúc không thích hợp mà càng giống như Lương Tùng Đình không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Úc Thanh Chước.

Tuy đây chỉ là trực giác không có chút căn cứ nhưng Thẩm Lâm cảm thấy đúng là vậy.

Cậu nhanh chóng suy nghĩ, không muốn để người tên Úc Thanh Chước đang cách một bức tường kia nhận ra có chuyện không ổn giữa mình và Lương Tùng Đình. Thẩm Lâm bước lên trước một bước muốn lại gần hắn hơn, trả lời: “Điện thoại của em bị hết pin, lần sau em sẽ gọi trước mà…”

Nhưng Lương Tùng Đình không để tay cậu chạm vào mình, hắn khẽ nghiêng người tránh, nói: “Mang hoa quả về đi, để đây tôi cũng không ăn hết.”

Dứt lời đi hai bước bật đèn phòng khách lên. Ánh đèn sáng ngời xua tan bầu không khí mờ ám, cũng khiến Thẩm Lâm nhìn thấy trên bàn trà còn có một bó hoa và mấy chai bia.

Hoa là hồng trắng tao nhã, bia có chai mở rồi có chai chưa nhưng không phải là loại Lương Tùng Đình thường uống, chắc hẳn đều là Úc Thanh Chước mang đến.

Thẩm Lâm nghĩ lại mình, trong lòng không khỏi thấy khó chịu.

Lương Tùng Đình đối xử với Úc Thanh Chước không giống những người khác, Thẩm Lâm cũng không mù, cậu nhận ra được hai người này tình cũ vẫn chưa cạn.

Cậu cười nhạt một tiếng, nói: “Chuyện gì đây, người cũ mang bia tới thì anh uống, em tặng chút hoa quả thì lại bảo em cầm về ư? Vậy là hai người sẽ quay lại với nhau hả?”

Thật ra Lương Tùng Đình chưa từng nói với Thẩm Lâm chuyện của Úc Thanh Chước, đến cả người bạn đã quen biết nhiều năm Lộ Bạch Phỉ cũng chưa bao giờ nghe được nửa câu liên quan đến Úc Thanh Chước từ miệng hắn.

Hắn hiếm khi nói về chuyện tình cảm của mình, Úc Thanh Chước còn là người mà hắn giấu sâu nhất trong lòng, về một vài khúc mắc trước và sau khi hai người chia tay hay quá trình cụ thể như thế nào thì chỉ có người trong cuộc rõ ràng.

Thẩm Lâm chỉ đoán mò từ phản ứng của vài người bạn của Lương Tùng Đình là Úc Thanh Chước từng làm sai nhiều việc, nếu không thì Lương Tùng Đình đã không kháng cự chuyện yêu đương như vậy.

Nếu không phải vì vết thương lòng quá sâu, dựa vào ngoại hình và năng lực của Lương Tùng Đình thì hắn muốn tìm một người yêu thế nào mà chẳng được?

Thẩm Lâm không cam lòng, hạ giọng nói tiếp: “Anh Lương, em cũng nhìn ra lòng anh có khúc mắc từ lâu rồi, anh ta chính là cái “thút thắt” kia phải không?”

“Nói thật em cũng đâu có kém gì anh ta, huống chi em còn chưa làm chuyện gì tổn thương anh? Sao anh lại không đuổi anh ta đi chứ?”

Lương Tùng Đình vẫn thờ ơ như cũ, không tức giận vì mấy lời cậu nói cũng không vội phản bác, chờ cho cậu nói xong thì hắn mới lên tiếng: “Đi về đi Thẩm Lâm, từ giờ đừng đến chỗ tôi. Lần trước hai ta đã nói xong cả rồi, tôi cũng không cần phải nhắc lại gì nữa.”

Thẩm Lâm nhìn chằm chằm Lương Tùng Đình, nghiến răng đứng một lát rồi bất ngờ xoay người chạy tới phòng ngủ chính.

Lương Tùng Đình không kịp túm lấy cậu, cửa phòng ngủ cũng chỉ tạm đóng chứ không khóa. Thẩm Lâm đẩy mạnh một cái cửa đã mở, Úc Thanh Chước không ngồi trên giường mà đang ngồi trên một bên tay vịn của ghế bành.

Thẩm Lâm đột ngột mở cửa làm anh cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Cậu trực tiếp hỏi: “Anh đã ngủ với anh Lương chưa?”

Úc Thanh Chước không trả lời câu hỏi này của cậu, có ngủ hay không đều là chuyện riêng tư, không cần phải báo cáo với ai hết.

Anh chỉ nhìn cậu, nhíu mày không nói gì.

Thẩm Lâm chỉ tay vào mặt anh nói tiếp: “Anh liệu mà biết quý trọng đi, ngủ một lần là ít đi một lần đấy. Anh và Lương Tùng Đình chắc chắn không thể…”

Giọng nói của Thẩm Lâm biến mất sau cánh cửa.

Lương Tùng Đình duỗi tay qua người cậu trực tiếp đóng cửa lại.

Đều là người trưởng thành cả rồi, ra ngoài cũng có công việc và mặt mũi, hành động phải có chừng có mực.

Đương nhiên Thẩm Lâm cũng biết là mình đang làm loạn.

Mấy lời cậu nói rất quá quắt, thứ nhất là muốn ra vẻ như bản thân đã từng ngủ với Lương Tùng Đình, thứ hai là muốn làm cho Úc Thanh Chước khó chịu, đêm nay đừng có hòng làm gì, sau này theo đuổi cũng khó khăn.

Lương Tùng Đình vừa đóng cửa lại thì cậu đã lùi lại hai bước, nói: “Xin lỗi anh Lương, em không muốn anh ta có được anh dễ dàng như vậy.”

“Bây giờ em đi.”

Thẩm Lâm còn trẻ nhưng đã lên chức phó quản lý của phòng thu hút đầu tư* ở đài truyền hình, chắc chắn không phải là kiểu không có mắt nhìn người. Cậu biết làm như vậy là tự hạ thấp mình, Lương Tùng Đình cũng chẳng làm gì có lỗi với cậu cả, trước khi họ quen nhau hắn đã nói rõ rằng là chỉ thử xem, không được thì đừng ép.

Hơn nữa Lương Tùng Đình còn rất tử tế. Thật ra các mối quan hệ đồng tính ở tầm tuổi bọn họ đều khá tùy tiện, trước đây Thẩm Lâm có vài mối tình cũ, bản thân cậu cũng biết nhiều cách chơi nhưng Lương Tùng Đình lại chưa từng chạm vào cậu.

Vốn dĩ những việc khi ấy chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ, Thẩm Lâm không muốn nghĩ sâu xa. Nhưng hiện tại Úc Thanh Chước lại đột nhiên xuất hiện, con người chính là như vậy, sợ nhất là so sánh, một khi đã so thì sẽ biết chỗ nào mình cũng không bằng người ta.

Thẩm Lâm cầm túi hoa quả đi ra cửa, quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Lương Tùng Đình, cuối cùng vẫn nói câu xin lỗi.

Lương Tùng Đình chỉ trả lời: “Cậu biết bản thân đang làm gì là được.”

Hắn đang giữ thể diện cho cậu.

Lúc rời đi vẻ mặt Thẩm Lâm chán nản, cứ một vẻ muốn nói lại thôi nhưng mãi đến khi cậu đi vào thang máy cũng không quay đầu lại.

Lương Tùng Đình đóng cửa rồi trở về phòng ngủ, Úc Thanh Chước vẫn đang ngồi ở tay vịn ghế.

Hắn đi đến trước mặt anh mới dừng lại, Úc Thanh Chước ngẩng đầu lên, khẽ thở dài: “Cậu ấy có vân tay để vào nhà anh.”

Úc Thanh Chước vốn không định nói vậy. Xa nhau bảy năm, không nói đến chuyện Lương Tùng Đình qua lại với người khác, cho dù hắn yêu ba người năm người thì cũng là quyền tự do của hắn, chẳng liên quan gì đến anh cũng không đến lượt anh tra hỏi.

Thế nhưng Úc Thanh Chước vẫn ghen, vừa không muốn nghĩ đến chuyện Lương Tùng Đình ở bên người khác vừa không kìm lòng được mà nghiền ngẫm lời mà Thẩm Lâm nói. Vừa rồi anh ngồi một mình ở đây loáng thoáng nghe hai người nói chuyện bên ngoài, thật sự không dễ chịu.

Kết quả là không nhịn được, vừa mở miệng đã nói cảm xúc trong lòng ra.

Ổ khóa điện tử của chung cư này phải nhập cả mật mã và dấu vân tay, thiếu cái nào cũng không mở cửa được.

Lương Tùng Đình rũ mắt nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Chính cậu vào nhà không khóa cửa, Thẩm Lâm vừa vặn tay nắm thì cửa đã mở rồi. Trách ai?”

Úc Thanh Chước ngẩn người.

Lúc đi vào Lương Tùng Đình đang nghe điện thoại, trong tay anh lại cầm hoa cầm rượu, hình như là quên khóa cửa thật.

Anh cúi gằm đầu xuống, xoa xoa mặt, “Em xin lỗi anh Đình.” Dừng lại một lát mới nói tiếp, “Trước đây thật sự em đã làm sai nhiều quá, thế nên bạn bè anh mới đều ghét em vậy.”

Úc Thanh Chước từng là người yêu bé nhỏ mà Lương Tùng Đình nâng niu trong lòng bàn tay, hắn lớn hơn anh mấy tuổi, hai năm yêu nhau kia anh luôn được cưng chiều đến tận trời, bởi thế nên mấy năm xa cách này dù Úc Thanh Chước biết mình sai nhưng không ngờ vết thương mình gây ra lại sâu nặng như vậy.

Đầu năm khi về nước anh cũng không nghĩ rằng níu kéo Lương Tùng Đình lại là chuyện khó khăn đến thế.

Cho đến khi hiện thực xé mở quá khứ cho anh nhìn hết lần này đến lần khác, anh mới biết vài câu xin lỗi nhẹ nhàng này thật sự không thể bù đắp được điều gì.

Anh loạng choạng đứng lên, mắt vẫn rũ, thấp giọng hỏi: “Anh Đình, anh còn muốn làm không…”

“Nếu anh muốn thì em sẽ ở lại, không muốn thì em sẽ về…”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lương Tùng Đình nhìn chằm chằm vào anh, men say không hiện trên mặt Úc Thanh Chước, chỉ có đuôi mắt là ửng đỏ.

Lúc này trông anh mỏng manh ảm đạm song lại mang vẻ quyến rũ như có như không.

Trước đây Úc Thanh Chước là chàng trai kiêu ngạo, thông minh lanh lợi, chữ viết đẹp còn biết kéo đàn violon, học gì cũng rất nhanh.

Lương Tùng Đình vẫn nhớ rõ lần anh thi đỗ đại học rồi hai người gặp lại ở nhà hàng, Úc Thanh Chước cười khẽ nói một câu đã lâu không gặp, trái tim hắn đã bị anh câu đi mất rồi.

Hắn trầm giọng trả lời hai chữ: “Không làm.”

t*ng trùng còn chưa dâng lên tới đầu hắn đâu, Úc Thanh Chước đã say thế này lại còn giống như đang hiến tế thân mình, làm cái gì mà làm.

Úc Thanh Chước gật đầu, ừ một tiếng rồi nói: “Vậy em về đây.”

Anh cố gắng vực dậy tinh thần để làm bản thân trông thoải mái một chút.

Lúc anh lướt qua Lương Tùng Đình thì hắn lại đột nhiên thở dài, duỗi tay tóm lấy anh.

“Tôi ngủ phòng cho khách, cậu ngủ ở đây. Tỉnh rượu rồi hẵng đi.” Hắn nói vậy với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.