Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 16: Tại sao lại không




Sẩm tối thứ bảy, Úc Thanh Chước gọi video cho chị gái Úc Tô.

Anh ngồi trong phòng sách sáng ngời nhưng chật chội, Úc Tô nhìn giá sách đầy ắp bên cạnh anh qua camera di động, có mấy chồng còn cao đến mức lung lay sắp đổ giống như chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ rơi xuống đập vào người. Cô thấy xót em trai, khuyên bảo: “Đâu có phải thiếu tiền, em chuyển sang nơi khác sớm đi.”

Đồ đạc của Úc Thanh Chước rất nhiều, lúc bay từ Anh về phải ký gửi đến mấy thùng hành lý, giờ mà lại chuyển tiếp thì thật sự không còn sức.

Anh dựa vào cửa sổ nhìn phố xá tấp nập bên ngoài, cười nói: “Không chuyển đâu, căn ở Tửu Tiên Kiều sửa khoảng hai tháng nữa là dọn vào được rồi, đến lúc đó mới thích hợp chị à.”

Úc Tô thấy tâm trạng anh hôm nay không tồi, cho rằng chuyện giữa anh và Lương Tùng Đình có tiến triển bèn không nhịn được hỏi han: “Nhà em là do Lương Tùng Đình thiết kế à? Chuyện hai đứa thế nào rồi?”

Úc Thanh Chước vẫn cười nhẹ, chỉ trả lời chung chung, “Em vẫn đang cố gắng, chị đừng tạo áp lực nữa mà, khi nào theo đuổi được rồi em sẽ kể cho chị đầu tiên.”

Đêm nay phải qua nhà Lương Tùng Đình, thật ra anh đang rất lo lắng, chẳng qua muốn giả bộ thong dong trước mặt chị gái để cho cô yên lòng mà thôi.

Úc Tô đang định hỏi rốt cuộc lần hợp lại này gặp trắc trở gì thì đứa con gái nhỏ đã chạy đến cướp lấy điện thoại, ê ê a a mà dùng tiếng Trung bập bẹ gọi Úc Thanh Chước “Cậu ơi cậu ơi”. Anh thầm cảm thấy may mắn vì được cháu gái cứu, không phải kể tiếp chuyện tình cảm của mình nữa, dụ dỗ cháu gái nhỏ nói vài câu “Cháu yêu cậu” để chuyển chủ đề.

Mấy tuần trước Úc Thanh Chước có gửi một kiện hàng đến Anh, hầu hết là đĩa nhạc thiếu nhi và sách tranh, Úc Tô bên kia đã nhận được, hai chị em lại trò chuyện về việc dạy tiếng Trung cho mấy đứa nhỏ. Lúc này ở Anh đã giữa trưa, Úc Tô phải cho con ăn cơm đi ngủ nên không kịp hỏi tiếp chuyện về Lương Tùng Đình, đành vội vàng nói câu chúc ngủ ngon với em trai.

Tiến triển gì cơ chứ, Úc Thanh Chước đặt điện thoại xuống bệ cửa sổ rồi cười tự giễu. Làm bạn giường có được tính là tiến triển không?

Con đường theo đuổi Lương Tùng Đình còn gập ghềnh hơn nhiều so với anh tưởng tượng, nhiều khi trong lòng Úc Thanh Chước cũng không còn nắm chắc.

Gọi anh đến nhà còn có thể làm gì, đương nhiên là Úc Thanh Chước hiểu. Hai người đàn ông trưởng thành với nhau không cần phải đoán tới đoán lui, cái này không phải ám chỉ mà là trực tiếp đem hai sự lựa chọn bày ra trước mặt anh.

Muốn được hắn thiết kế, vậy thì đổi bằng cơ thể đi. Đây là một giao dịch hèn hạ, chỉ đơn giản là Lương Tùng Đình muốn để anh thấy khó mà lui.

Thế nhưng mỗi khi Úc Thanh Chước tiến gần hắn một chút thì anh lại cảm thấy mình càng không thể buông bỏ được người này.

Lúc còn trẻ luôn cho rằng bản thân không cần phải coi trọng thứ gì, tình yêu đến quá mức dễ dàng, khi ấy rất nhiều lần làm lành đều là Lương Tùng Đình xuống nước, rất nhiều lần quay lại đều là Lương Tùng Đình cố gắng cứu vãn, anh căn bản không biết có một người bạn trai như hắn quý giá biết nhường nào.

Úc Thanh Chước suy nghĩ một lát rồi tự cẩn thận đưa ra quyết định.

Đối với mối quan hệ đã nguội lạnh nhiều năm thế này thì bắt đầu từ việc đơn giản nhất là lên giường cũng khá tốt, thể xác gần gũi thì hẳn linh hồn cũng không đi xa được.

Trước khi rời khỏi nhà, Úc Thanh Chước nghiêm túc chải chuốt bản thân rồi chọn bộ quần áo phù hợp, sau đó đến cửa hàng hoa mua một bó hồng trắng như thường lệ. Mười giờ tối, anh có mặt ở dưới chung cư mà Lương Tùng Đình ở.

Anh đã gửi tin nhắn cho Lương Tùng Đình trước khi đến, bảo mình đang đi đây, nhưng hắn không trả lời.

Lần trước là Úc Thanh Chước đi ké hàng xóm vào cửa chung cư, đêm nay anh đường đường chính chính đứng dưới lầu gọi cho Lương Tùng Đình nói mình đã đến rồi nhờ hắn mở cửa cho anh.

Ngoại trừ bó hồng thì Úc Thanh Chước còn mang theo cồn tới, xách một túi nặng trịch trên tay, rượu vang hay bia đều có đủ.

Mấy lần anh gặp Lương Tùng Đình đều chưa cùng nhau uống chút nào. Úc Thanh Chước cảm thấy cồn có thể giúp thả lỏng hơn nhiều, hơn nữa vừa nghĩ đến đêm nay sẽ làm tình thì trong lòng hơi sợ, dư âm từ sự điên cuồng lần trước vẫn còn chưa phai hết, anh cần cồn để làm dịu bản thân.

Đến khi đi tới nhà của hắn thì cửa nhà đang mở, Úc Thanh Chước vẫn lịch sự gõ cửa.

Lương Tùng Đình đang ngồi trong phòng khách nghe điện thoại công việc, sau khi anh vào nhà thì không quấy rầy hắn, cầm hoa vào phòng bếp.

Vài phút sau Lương Tùng Đình cũng đi vào, Úc Thanh Chước đang tỉa bớt cành hoa thấy vậy thì quay đầu lại hỏi: “Có bình hoa không anh?”

Lương Tùng Đình cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn ra phòng khách tìm một cái chai để cho anh dùng làm bình hoa.

Sau đó Úc Thanh Chước bèn lên tiếng muốn cùng Lương Tùng Đình uống gì đó, còn mang rượu bia mình mang đến bày hết ra bàn trà, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới. Vẻ ngượng nghịu của anh rất rõ ràng, chính là kiểu biết rằng tới đây sẽ lên giường nên đang cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.

Lương Tùng Đình hiếm khi thấy anh như vậy, cảm thấy bộ dáng anh mời mình uống rượu cũng đáng yêu, vừa đưa dụng cụ mở nắp chai cho anh vừa nói: “Tửu lượng của cậu mà muốn uống với tôi, không phải mười phút là gục chứ?”

Nói mười phút là còn cho anh chút mặt mũi, trước đây Lương Tùng Đình từng thấy anh uống hết một chai là đã vùi cả đầu xuống bàn.

Úc Thanh Chước mở hai chai bia rồi đưa hắn một chai, đáp: “Không đến mức đó, bia này không nặng lắm, em có thể uống với anh đến mười hai giờ.”

Lương Tùng Đình lười bóc mẽ anh, chỉ nhận bia rồi uống.

Úc Thanh Chước cảm thấy bầu không khí mở màn đêm nay cũng không tệ, hơn nữa một khi đã uống rượu thì cả hai có vẻ gần gũi hơn một chút. Anh bắt đầu tìm chủ đề để trò chuyện với Lương Tùng Đình, nói về việc học của mình ở Anh và công việc ở Viện nghiên cứu sách cổ, nói tiếp về những chuyện thú vị khi đi giảng bài ở đại học, nói cả mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống trước đây kéo đến tận bây giờ, chỉ không dám nói về một năm chia tay đó.

Anh muốn để Lương Tùng Đình biết những chuyện đã xảy ra với mình trong bảy năm xa cách, muốn để hắn biết rằng Úc Thanh Chước của hiện tại đã khác rất nhiều so với thiếu niên ăn chơi trác táng ngày còn học đại học kia.

Lương Tùng Đình không nói gì nhưng cũng không ngắt lời anh.

Cuộc trò chuyện kéo dài không bao lâu, tửu lượng của Úc Thanh Chước thật sự không đủ để giúp anh chèo chống qua nửa giờ. Sau khi khui chai bia thứ hai rồi uống thêm mấy ngụm thì anh để chai xuống, hai tay đặt trên đùi rồi cúi đầu im lặng.

Lương Tùng Đình ngồi ở sofa đơn bên cạnh, nhìn anh không hé một lời.

Úc Thanh Chước thấp giọng nói: “Anh Đình, em hơi say rồi.”

Giọng anh không khàn lắm, đường cong sườn mặt rất đẹp đẽ, bởi vì hôm nay mặc áo phông cổ rộng nên có thể nhìn thấy xương quai xanh và một nốt ruồi nhỏ trước ngực, toát ra vẻ gợi cảm như có như không.

“Say thì đừng uống nữa.” Ánh mắt Lương Tùng Đình tối lại.

Úc Thanh Chước vẫn cúi đầu, “Vâng” một tiếng. Tửu lượng của anh đã khá hơn trước kia nhiều, hiện tại khi nhận ra mình say thì sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, không như trước sẽ bám víu người ta cọ cọ không ngừng.

“Anh Đình… Căn hộ kia của em, anh thiết kế đi mà.”

Lúc nói câu này Úc Thanh Chước cũng không ngẩng đầu, nói xong rồi mới dám ngước mắt nhìn Lương Tùng Đình.

Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như trước, bình tĩnh nói: “Không thể làm không công được, Thanh Chước.”

Úc Thanh Chước nghe hắn nói vậy thì loạng choạng đứng lên, đi qua tắt đèn trong phòng khách.

Bởi vì đèn trong bếp vẫn bật nên phòng khách cũng không tối hẳn. Úc Thanh Chước quay lại đứng trước sofa đơn mà Lương Tùng Đình ngồi, chầm chậm quỳ xuống.

Ngay trước khi anh làm bước tiếp theo thì Lương Tùng Đình đột ngột đẩy trán anh ra rồi túm tóc ép anh ngửa đầu lên.

“… Vậy mà cậu cũng làm?” Lương Tùng Đình cau mày hỏi, “Rốt cuộc cậu nghĩ gì thế hả Úc Thanh Chước?”

Nếu như nói lần trước là do cả hai đều kích động thì đêm nay rất khác, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Chuyện lên giường mà tình cảm còn chưa rõ ràng này rất dày vò người ta, có thể cũng sẽ có khoái cảm nhưng hơn cả vẫn là đơn thuần giải phóng dục vọng.

Lương Tùng Đình không phải là kiểu người thích giày vò người cũ, Úc Thanh Chước thì càng chẳng cần nói, tính tình kiêu ngạo như vậy, tại sao lại thà tự chuốc say mình để phối hợp với yêu cầu vô lý này cơ chứ.

Úc Thanh Chước nửa quỳ, gương mặt ửng hồng nhưng mắt vẫn trong veo.

Anh nhìn Lương Tùng Đình, nói: “Anh xem, không phải anh thật sự muốn làm nhục em, anh chỉ muốn ép em bỏ cuộc thôi.”

Úc Thanh Chước lẳng lặng nhìn hắn rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Em không thể lùi bước, nếu lần này em còn lùi nữa thì giữa chúng ta sẽ không phải là trời cao biển rộng mà là suốt đời này không thể còn có nhau.”

Dứt lời anh vươn tay gỡ bàn tay đang túm tóc mình của Lương Tùng Đình ra, nhưng khi anh cúi đầu dùng miệng để kéo khóa thì hắn lại giữ lấy mặt anh một lần nữa.

“Cho dù là loại quan hệ này cậu cũng đồng ý?” Giọng của Lương Tùng Đình rất trầm, hắn ngồi quay lưng với nguồn sáng làm anh không nhìn rõ vẻ mặt hắn lúc này.

Hai má Úc Thanh Chước bị hắn niết đến mức hơi biến dạng nhưng đuôi mắt lại cong lên, trả lời: “Tại sao lại không?”

Nếu vì anh thì em đều làm được.

Sau đó Úc Thanh Chước cố chấp muốn làm cho Lương Tùng Đình. Qua nửa phút hắn không nói gì chỉ ngồi yên, mặc kệ anh trêu chọc, mãi đến khi Úc Thanh Chước vùi cả đầu xuống thì hắn lại đột ngột bóp mặt anh đẩy ra.

Trong bóng tối hai người đều bất động, sau mấy giây yên tĩnh thì bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên.

Úc Thanh Chước không ngờ đêm khuya còn có người đến nhà Lương Tùng Đình, hơn nữa anh còn mới uống bia nên không nhanh nhạy lắm. Lương Tùng Đình thì đã kéo xong khóa quần jean, chân Thẩm Lâm vừa mới bước qua cửa thì hắn đã kịp lôi Úc Thanh Chước từ dưới sàn đứng lên.

Lúc này áo quần anh lộn xộn, không hợp để gặp bất kỳ ai. Thẩm Lâm cầm túi đồ vào nhà, thấy vậy thì kinh ngạc nhìn sang Lương Tùng Đình, hắn vô thức bước lên nửa bước che Úc Thanh Chước sau lưng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.