Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như ngọc trước mắt khó che được một tầng ngốc trệ, tâm tình Hùng Thần Giai thật tốt chống người dậy hướng lên mặt cô hôn một cái, cười hắc hắc nói: "Nhìn cái gì, có phải thấy anh rất đẹp trai phải không?"
Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu mới "Phốc" bật cười. Không có cách nào, ai mà có thể không bật cười khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành hơn nữa diện mạo còn dữ dằn như vậy nhưng hướng về phía mình nháy mắt giả trang làm ra bộ dạng ta rất đẹp trai dáng vẻ ta rất khả ái... Thật sự là chọc cười rồi!
Loại vẻ mặt này thật không thích hợp xuất hiện trên mặt của Hùng Thần Giai nha!
Hùng Thần Giai nhìn Tang Vãn Cách cười đến không thể kiềm chế, trong lòng anh vừa tức giận lại vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay ra đem giai nhân kéo vào trong ngực, lật người liền đem cô áp đảo ở dưới thân mình, xấu xa hỏi: "Em cười cái gì, hả? Em cười cái gì?" Nói xong còn lấy tay chọc lét cô.
Cô luôn luôn sợ nhột dĩ nhiên sẽ không mặc cho Hùng Thần Giai gây sóng gió, nhưng giãy giụa thế nào đi nữa cô vẫn như cũ bị hắn ép chặt chẽ, bò cũng không bò dậy nổi, chỉ có thể vừa khóc vừa cười tránh né hai cái tay linh hoạt không thể tưởng tượng nổi này, cô vừa né tránh vừa cầu xin tha thứ: "Tốt lắm tốt lắm tốt lắm ── tôi nhận thua, anh đừng ── a ──" cuối cùng cô thét lên một tiếng bởi vì bàn tay của người nào đó đã xuyên qua quần ngủ mỏng quấy phá, sắc sắc nắm lấy mềm mại.
"Anh đừng làm gì?" Hắn nhăn nhíu lỗ mũi, lấy sống mũi thẳng tắp của mình mè nheo cô rồi cười híp mắt nói: "Công chúa muốn nói gì hả?"
Thân thể mảnh khảnh hoàn toàn bị đặt ở phía dưới, đừng nói là phản kháng, Tang Vãn Cách cảm giác mình ngay cả cử động cũng không được nữa là. Hắn hỏi cái kia chính là nói cho có, cô phải trả lời thế nào đây? Nhưng dù sao thì tuyệt đối sẽ không như ý của hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn tỏ vẻ quật cường, Hùng Thần Giai cười, không vội, hắn có biện pháp.
Bàn tay ấm áp nắm lấy đẫy đà nhào nắn qua lại, khiến bầu ngực dịu dàng đầy đặn không tự chủ được nở rộ ra từng dấu hồng hồng trong lòng bàn tay hắn, nụ hoa cũng lặng lẽ thẳng đứng dựng lên, cứng rắn của Hùng Thần Giai chống đỡ ở nơi tư mật của cô, trên ngực cũng mau chóng không còn gì che đậy.
Gò má trắng nõn của cô lại đột nhiên nổi lên một tầng mây hồng, thừa dịp tựa vào da thịt trắng như tuyết, càng thêm mê người.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, Hùng Thần Giai có chút muốn cười khổ. Trời mới biết hắn vốn là chỉ muốn náo cô ngoài ra không có ý đồ khác, nhưng mà bây giờ ── nhìn da thịt mềm mại cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của người nằm bên dưới, vật nào đó ở phía dưới không bị khống chế lại tự động đứng lên chào cờ ngay ngắn, hơn nữa còn có khuynh hướng dần dần mở rộng ra.
Tang Vãn Cách cũng đã nhận ra, gò má phấn hồng lại càng thêm đỏ thay cho lời nói, cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vươn tay đấm ngực của Hùng Thần Giai: "Nhanh lên một chút, tôi đói bụng rồi!" Hơn nữa cô cũng không muốn đi làm trễ!
Tròng mắt đen lóe nụ cười: "Anh cũng đói bụng à nha!" Nói xong, phía dưới còn khẽ dùng sức đỉnh vào người cô.
"..."
Bị xúc cảm lửa nhiệt nóng bỏng tiếp xúc làm cho trái tim cô đại loạn, Tang Vãn Cách quẫn đến mức muốn chạy đi, tuy nhiên bạn gấu nào đó đã nhanh nhạy phát hiện được ý đồ của cô nên đã nhanh tay ngăn chận lại, cuối cùng, đại gia còn lười biếng hỏi: "Anh cũng đói bụng lắm nha, công chúa, em nói xem phải làm thế nào mới tốt đây?"
Tang Vãn Cách mím môi không muốn trả lời, quỷ mới biết phải làm thế nào cho đúng á!