Cả người Tang Vãn Cách khẽ run bắt được cánh tay bền chắc của người đàn ông, thanh âm mang theo nức nở nghẹn ngào nói: "Đừng... Tôi ──" chỉ nói hai chữ như vậy, đã bật khóc nói không ra lời.
Người đàn ông nâng đầu từ bầu ngực mềm mại của cô lên, yên lặng ngắm nhìn cô thật lâu, ngón tay thon dài nâng cằm của cô, ngữ điệu khàn khàn: "Em..... Hận anh đến vậy sao? Một chút cũng không muốn gặp lại anh, vậy sao?" Hỏi xong, hắn chợt cảm thấy mình là một người ngu ngốc, đây là sự thật rõ ràng cỡ nào, cô lúc nào muốn gặp hắn chứ!
Tang Vãn Cách bị buộc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trong đôi mắt to long lanh sáng ngời tràn đầy nước mắt.
Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông chỉ là than một tiếng, ngay sau đó ở bên má mềm của mại cô hôn một cái, nhỏ giọng nhưng vô cùng kiên định nói: "Cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không buông tay."
Bĩu môi, Tang Vãn Cách u oán mở to mắt, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Thấy bộ dạng này của cô giống như cô gái nhỏ đang làm nũng, người đàn ông dĩ nhiên là thishc đến chết đi được, hắn đem cô gái lần nữa xiết chặt vào lòng của mình, hận không thể đem cô hòa tan vào máu thịt của mình, còn hơn là không yêu nhau, còn hơn là hành hạ nhau như thế này.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cực kỳ lâu trước kia, không biết ở nơi nào thấy một câu nói: Chúng ta đều là người bị hại, đồng thời cũng là người hại lẫn nhau.
Cho dù ngày mai sẽ là Ngày Tận Thế, hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Trên thế giới này, thứ duy nhất hắn muốn có được cũng chỉ có cô gái tên Tang Vãn Cách, cũng chỉ có mình cô.
Hắn dùng một bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn làm hắn vừa gặp đã thương, từ trên trán chậm rãi hôn đến đôi môi hồng, một chỗ cũng không bỏ qua, đem hết tất cả nhiệt tình đầu nhập vào trong, đương nhiên là muốn cô cũng cùng ý loạn tình mê, không cách nào tự kềm chế giống như hắn. Hắn không chiếm được tình yêu của cô, cũng ít nhất phải lấy được thân thể của cô, hoàn toàn, thân thể chỉ thuộc về một mình hắn.
Đốt ngón tay nóng bỏng thô ráp đã vén dọc theo chiếc quần lót bằng lụa lên, lấy tốc độ chậm rãi khiến người khó có thể phát giác xâm lấn vùng đào nguyên làm người ta tê dại cả xương cốt. Lòng ngón tay ấm áp đầu tiên là ở chung quanh nhẹ nhàng tìm một vòng, sau đó mới cẩn thận di chuyển về mật hoa ướt át kia.
Tang Vãn Cách mềm mại tựa như nước bám vào trong ngực người đàn ông, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, chỉ có thể thốt lên những tiếng rên rỉ động tình làm người ta như tê dại. Thân thể mềm mại vô cùng nhạy cảm của cô làm sao chống lại trêu đùa thô lỗ và dịu dàng như vậy, cô động tình vô cùng mau, chỉ một lát sau, hương vị ngọt ngào mật tân liền róc rách chảy ra ngoài, quần thể thao màu trắng đã biến sắc.
Đem ngón tay rút ra, người đàn ông cực kỳ vô sỉ đưa đến trước mũi, nhắm hai mắt say mê ngửi một cái, sau đó lấy vẻ mặt si mê nói với cô: "Thật ngọt."
..... Gã đàn ông trời đánh này!
Hai gò má trắng như tuyết nhất thời trở nên đỏ tươi một mảnh, Tang Vãn Cách khó chịu quay mặt đi, trong lòng đem gã đàn ông không biết xấu hổ này mắng không biết bao nhiêu lần.
Hắn cười khe khẽ, há mồm ra ngậm đầu ngón tay của mình, một đôi mắt chim ưng chặt chẽ nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách, cực kỳ mập mờ liếm mút sạch sẽ ngón tay giữa có dính chất mật ngọt ngào. Sau đó cọ đến bên vành tai nhỏ của cô đã đỏ như tôm luộc, tràn đầy ý vị trêu đùa nói: "Công chúa của anh, nhìn nè." Đưa ngón tay vươn ra lắc lắc, "Em đã ướt rồi."
Tang Vãn Cách càng thêm khó chịu. Thân thể mềm mại mảnh mai của cô run run, ở trong lòng hắn, bất an nức nở cái loại nức nở nghẹn ngào nũng nịu đó, gần như không thể nghe thấy được, nhưng lại đem trong lòng người đàn ông giống như có gì đó gãi gãi vào đầu quả tim của hắn, làm cho hắn càng muốn khi dễ cô, làm tất cả chuyện xấu đối với cô.
Biết mặt cô da mỏng, xấu hổ, cho nên cũng không dám trêu cô quá mức, người đàn ông gần như trấn an hôn một cái lên cánh môi Tang Vãn Cách, bàn tay cầm vòng eo mảnh khảnh của cô, chậm rãi đặt cô ngã lên trên mặt thảm mềm mại.