Mặt trời mua thu chói chang không khác gì giữa hè, cái nóng thiêu đốt người chẳng hề giảm mà lại đang có xu thế tăng lên. Chưa đến giữa trưa thì ánh nắng đã đủ để người qua lại không dám ngẩng đầu.
Ngoài phòng là ánh mặt trời gay gắt kèm cái không khí nóng đến bỏng người, thế nhưng trong phòng vẫn là một vùng tăm tối, yên tĩnh.
Trì Tiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng ca trẻ con ngây ngô bỗng vang lên phá vỡ đi không gian yên tĩnh trong phòng.
Cô mơ màng nghe người bên đầu dây nói mấy câu, cả buổi cũng chẳng đáp lại câu nào, đợi bên kia nói xong cô đáp một tiếng rồi tắt máy.
Mộng đẹp bị làm phiền như thế nên cô chẳng thể nào ngủ nổi nữa, cô nằm lì trên giường một lúc rồi mới chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó rời giường.
“Shhh….”
Khi rời giường chạm đến những bộ phận khác trên cơ thể khiến Trì Tiêu không khỏi chậm lại, sự khác thường của cơ thể đồng thời cũng khiến ký ức của cô tỉnh lại.
Sáng sớm người đàn ông ấy nói bên tai cô rằng anh phải đi công tác, có thể sẽ mất khoảng một tuần, còn nói thêm với cô rằng cô muốn quà gì cứ lên danh sách rồi gửi cho anh.
Âm thanh trầm thấp từ tính như vẫn còn đang phảng phất bên tai cô, từng hơi thở nóng ấm phả ra khiến cho tai cô cứ ngưa ngứa. Từng chữ kia cũng hệt như một cái búa nhỏ cứ đập vào lòng cô hết lần này tới lần khác.
Vào lúc Trì Tiêu đi vào toilet để rửa mặt, những bong bóng màu hồng nổi lên khắp người cô bởi ký ức ngọt ngào kia bỗng nổ tan hết.
Trong gương là một cô gái có mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, đôi mày mỏng nhỏ, tóc mai ngang tráng cũng không dày, vì cô vừa dậy cho nên sợi tóc có chút lộn xộn.
Một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn, hàng mi dài cong nhẹ lên, bên trái chóp mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ.
Đáng nhắc tới nhất đó là, trời sinh cô đã có một đôi mắt hồ ly đầy quyến rũ, kết hợp với mái tóc suôn dài của cô tạo thành một tổng thể vừa quyến rũ vừa thanh thuần.
Ánh mắt đi xuống, trên xương quai xanh trên cổ cô là vài vết đỏ đầy khả nghi, nơi đáy mắt hiện lên chút mơ màng, đồng thời cũng cho thấy rõ tại sao bong bóng màu hồng thơ mộng lại vỡ tan hết.
Chủ nhân của giọng nói trầm thấp vào buổi sáng kia không phải thủ phạm khiến cô đau nhức eo dẫn đến việc cô dậy trễ à.
Nếu không có danh sách quà dài mấy mét, e rằng không bù đắp nổi tối qua cho cô đâu. À không, là hơn một tháng bị tội!
Trì Tiêu rửa mặt xong, cô bước vào phòng quần áo, cô chọn một chiếc váy voan ngắn tay nhạt màu mặc vào, phối cùng váy là chiếc khăn lụa quấn ngang cổ, để có thể che đi một vài dấu vết xấu hổ.
Lúc cô thay quần áo lại nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra tất cả, cô cầm điện thoại lên soạn một danh sách rồi gửi cho tài khoản Wechat được lưu tên là “ông xã”.
[Một con cá mặn: Dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.jpg]
Sau khi gửi xong hình động thì cô lại chụp màn hình lại danh sách thật dài mà cô đã soạn ra gửi cho anh, mỹ phẩm, túi xách, trang sức, đồ ăn vặt cái gì cũng có hết.
Xóa danh sách này xong, cô lại khoái trá tiếp tục viết thêm một danh sách khác.
Trì Tiêu chờ một chút vẫn thấy bên kia trả lời tin nhắn, sau khi cô gửi tin nhắn xong cũng xuống lầu ăn cơm trưa.
Phòng ăn hướng ra phía bể bơi ngoài vườn hoa phía sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt nước xanh thẳm. Ánh nắng lấp lánh xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà, để lại bóng sáng tươi đẹp như những vết băng nứt trên mặt bàn màu xanh ngọc.
Trong vườn hoa truyền đến tiếng chim hót và tiếng ve sầu, là một sự đối lập rất rõ ràng với không khí yên tĩnh trong nhà.
Trì Tiêu và anh chồng mới nhậm chức không bao lâu của cô đều là người thích sự yên tĩnh, không quen với không gian riêng tư có thêm nhiều sự xa lạ, cho nên căn nhà tân hôn của hai người cũng không sắp xếp nhiều người giúp việc.
Đều sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh cũng như chăm sóc vườn theo định kỳ, chỉ có dì Lưu nấu ăn là người giúp việc cũ trong nhà, Trì Tiêu ăn quen đồ ăn của bà ta nấu nên mẹ Trì đã đưa bà ta đến để chăm sóc cô.
Bình thường dì Lưu sẽ ở trong căn phòng nhỏ cạnh nhà chính, có sinh hoạt và phòng tắm riêng biệt nên không phải lo đến việc làm ảnh hưởng đến thế giới hai người của đôi vợ chồng mới cưới.
Cơm trưa là cháo thịt nạc trứng muối, cùng với sủi cảm tôm thủy tinh và bánh ngọt hoàng kim. Ở một bên còn để thêm một đía rau cuộn thịt xông khói, có thể xem là mỹ thực Trung Quốc và phương Tây kết hợp.
Trì Tiêu ngồi một bên vừa thưởng thức cảnh sắc của bể bơi cạnh vườn hoa bên ngoài vừa ăn, cô còn chưa uống được mấy hớp cháo thì điện thoại đã vang lên thông báo.
[Ông xã (X): Được.]
Câu trả lời ít mà ý nhiều, chắc chắn anh đã rút ra chút thời gian ngắn giữa trăm công nghìn việc để trả lời cô.
Tính thời gian một chút thì lúc này hẳn anh nên ở trên máy bay tư nhân, và không có gì ngạc nhiên khi anh có thể trả lời tin nhắn của cô.
Trì Tiêu ăn cơm xong, cô nói với dì Lưu rằng tối nay mình sẽ không về ăn cơm, sau đó đi thang máy xuống tầng hầm lái chiếc xe màu trắng không qua nổi bật của mình đi.
Nửa giờ sau, chiếc xe màu trắng lái vào bãi đậu xe ngầm Ngô Đồng của đường Văn Xương.
Ngô Đồng Lý đúng với cái tên gọi của nó, nó được đặt tên theo hai dãy cây ngô đồng Pháp được trồng ở hai bên đường.
Những chiếc lá khổng lồ trên cây như dính chặt vào nhau, dù lá đã sang nửa vàng hết nhưng cành lá xum xuê ấy vẫn dựng lên một bóng râm khá lớn giữa trời.
Hai bên đường phố là những biệt thự san sát nhau, những đỉnh nhọn nhỏ màu nâu nhô ra trên những ban công, những viên gạch chấm bi trên tường ngoài màu đỏ sậm tạo ra cảm giác sang trọng hoài cổ, cả con đường mang phong cách Châu Au rất rõ ràng.
Các cửa hàng hội tụ ở đây mặc dù không sầm uất với những thương hiệu cao cấp như ở phố kinh doanh Trường An, nhưng khắp nơi tràn đầy sự nho nhã khác hẳn với những nơi khác, rất được học sinh của đại học bên cạnh yêu thích, những nơi thế này các thành phần tri thức còn thích hơn cả những con phố thương nghiệp đầy tiền.
Ngô Đồng Lý vốn là con đường nổi danh trên mạng, mỗi ngày có rất nhiều khách du lịch đến tham quan ngắm cảnh, cũng không ít người cầm máy ảnh ngồi chồm hổm bên đường để chụp ảnh.
Thường thì điểm chụp ảnh đường phố nằm ở quảng trường nhỏ trung tâm con phố, mỗi lần Trì Tiêu tới đều sẽ hết sức tránh xa nó ra.
Hai năm trước, cô và bạn thân nhất của mình là Việt Loan Loan đã mở một cửa hàng sáng tạo những món tráng miệng trên đường Ngô Đồng Lý tên là “Chốn Đào Nguyên”, tên như ý nghĩa, bán món tráng miệng cũng bán các ý tưởng sáng tạo, chủ yếu là chút đồ thủ công gì đó.
Cô bỏ tiền, còn Việt Loan Loan xuất thân từ chuyên ngành nghệ thuật đảm nhiệm vị trí quản lý cửa hàng, và cả vị trí họa sĩ lẫn thiết kế sư.
Hai ngày nữa trường đại học sẽ khai giảng, học sinh lục tục trở lại trường, lượng khách của Chốn Đào Nguyên cũng tăng lên không ít. Theo thông lệ thì phải thuê thêm hai người phục vụ nữa, sáng sớm Việt Loan Loan đã gọi điện thoại cho Trì Tiêu đến để cô xem một chút.
Khi cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió cạnh cửa vang lên âm thanh trong trẻo dễ nghe, đồng thời cũng khiến nhân viên trong cửa hàng chú ý.
Người nhìn thấy cô đầu tiên là nhân viên cũ của cửa hàng tên Giai Nguyệt, cô ta suýt đã bật thốt lên “chào mừng quý khách” rồi, sau khi nhìn rõ mặt cô thì lời nói kẹt lại trong cổ họng, cô ta nở nụ cười lộ ra tám cái răng, ánh mắt cũng sáng lên.
“Cô chủ lớn cô đến rồi à? Đã lâu lắm rồi cô không đến cửa hàng đấy! Cô chủ hai nói khoảng thời gian này cô phải đi thực tập để chuẩn bị cho tốt nghiệp.” Giai Nguyệt có chút bất ngờ, dù sao đã gần hai tháng chưa thấy vị cô chủ lớn này rồi.
Cô ta nói không sai, học kỳ mới Trì Tiêu đã là đại học năm tư, giờ học ở trường chẳng còn lại bao nhiêu, một tuần chỉ có hai lớp. Đến cuối kỳ đã hoàn toàn không còn giờ học nữa, thời gian đấy để cho học sinh thực tập tốt nghiệp và bảo vệ luận văn.
Nhưng hai tháng này Trì Tiêu không tới cửa hàng cũng không phải vì chuyện tốt nghiệp.
Cô chào hỏi Giai Nguyệt và mấy nhân viên trong cửa hàng, lúc cô đi xuyên qua hàng ghế đứng lên lầu hai đã hấp dẫn không ít ánh mắt của khách.
“Đó là thiết kế sư mới đến của mọi người à? Giá trị nhan sắc này tuyệt thật đấy!”
“Ôi mẹ ơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái có thể khống chế hoàn toàn mái tóc đen dài thẳng mà không hiện ra chút cảm giác thôn nữ trong thực tế đấy, tiểu thư này làm được!”
Giai Nguyệt đặt món tráng miệng trên bàn mời khách, cô ta cười híp mắt nói: “Không phải đâu, cô ấy là cô chủ lớn kiêm chức hoa khôi của cửa hàng chúng tôi.”
Hai nữ sinh nghe được đáp án thì càng kích động hơn: “Đã đẹp còn nhiều tiền, đây là thần tiên gì thế!”
Chỉ cần nhìn bên ngoài thôi cũng biết giá thuê của những cửa hàng trên phố Ngô Đồng Lý này không rẻ, có thể mở một cửa hàng bán món tráng miệng và sáng tạo đầy phong cách như thế, thật sự không có chút tư bản thì không làm nổi đâu.
Nhưng các cô cũng chỉ đoán đúng một nửa, cửa hàng này không phải Trì Tiêu thuê mà nó đã nằm nằm trên danh nghĩa của cô.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chúng tớ đã đợi cậu đến mức hoa héo tàn đấy!”
Vừa lên lầu, giọng điệu thê lương và cố ý của Việt Loan Loan truyền vào tai Trì Tiêu, cô không nhịn được cười khúc khích.
Lầu hai là phòng làm việc, giữa phòng có một cái bàn dài, giờ phút này trên mặt bàn trải đầy những công cụ thủ công và vài món thành phẩm, đa dạng đủ mọi thứ.
Việt Loan Loan thân là chủ cửa hàng, cô ấy có phòng làm việc riêng, nhưng cơ bản thì đều ở trong phòng này bận rộn cùng những thiết kế sư khác khi có việc, theo như cô ấy nói thì “nhiều người bầu không khí sẽ tốt hơn”.
Phòng vẽ có kiểu giờ làm việc khá tự do, không yêu cầu chín giờ đi năm giờ về, chỉ cần mỗi tháng có thể ra tác phẩm đúng hạn là được.
Gần đây thời tiết nóng nực, đơn hàng nhận được không nhiều, ngoại trừ Việt Loan Loan ra thì chỉ có một thiết kế sư và đào nghệ sư[1] ở đây, sau khi trò chuyện đơn giản thì hai người vào phòng tán gẫu thêm.
[1] Chuyên gia làm đồ gốm
“Trời nóng thế này mà cậu còn quàng khăn lụa à?” Việt Loan Loan thấy quần áo Trì Tiêu mặc thì không nhịn được chê một câu, cô ấy chợt nhớ ra cô bạn mình chịu nóng rất tốt, giữa hè còn giữ mái tóc đen dài thẳng. Không giống với cô ấy, cô ấy rất sợ nóng, vừa đến hè là hận không thể mở máy điều hòa đến âm độ, chỉ có thể kiềm lại những lời tiếp theo.
Trì Tiêu vô thức sờ vào khăn lụa trên cổ mình, cô không nói gì.
Cô không sợ nóng, cả đoạn đường từ biệt thự đến đây cô đều trở trong máy điều hoa nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Chỉ là khi nhớ đến lý do mình quàng khăn lụa, mặt cô thoáng đỏ lên.
Việt Loan Loan không để ý đến sự khác lạ trên mặt cô, mà đầu tiên cô ấy để ý đến ngón tay trống rỗng của cô, cô ấy lập tức nhíu mày nói với vẻ trêu chọc: “Cái nhẫn cưới có viên đá 10 carat của cậu đâu rồi?”
Trì Tiêu chẳng có vẻ mặt gì, cô trả lời: “Để ở nhà rồi, không đeo.”
Việt Loan Loan không khỏi tặc lưỡi một cái, lộ ra vẻ mặt thù ghét người giàu: “Thượng thế thật sự quá không công bằng, có người hai mươi bốn tuổi còn độc thân chưa kết hôn lại không xe không nhà, có người mới hai mươi tuổi đã gả cho một anh chồng tuyệt thế đẹp trai nhiều tiền sở hữu biệt thự xe sang, tài sản hàng chục tỷ, nhan sắc tươi như hoa, ôi ôi ôi tớ ghen tị quá đi mất!”
Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở cô ấy: “Cậu có nhà rồi.”
“….”
Đừng thấy Việt Loan Loan ngoài miệng la hét không có tiền, thật ra…. Đúng là cũng không có tiền. Thế nhưng cô ấy đã từng là một mỹ nhân giàu có hàng thật giá thật.
Lúc Việt Loan Loan học đại học cũng là lúc chuyện làm ăn của nhà họ Việc xảy ra vấn đề, cuối cùng chỉ có thể xin phá sản, nhà xe gán nợ hết, tài sản bị niêm phong, chỉ trong một đêm mà cô ấy đã trở thành thiên kim phá sản.
Ba cô ấy bị giam vào tù, tất cả tài sản trong nhà đều gán nợ hết, những thân thích ngày xưa thường xuyên tới lui lại tránh đi rất xa, suýt nữa đã rơi vào đường cùng.
May là có bạn thân đúng lúc giúp một tay.
Ban đầu lúc khó khăn nhất, Việt Loan Loan và mẹ mình đã sống trong căn hộ của Triệu Yểu, cũng là bạn thân của hai người. Đồng thời cũng bắt đầu dùng chuyên ngành sở trường để kiếm chút tiền, vừa lúc Trì Tiêu có suy nghĩ muốn mở một cửa hàng tráng miệng và sáng tạo, hai người bèn hợp tác mở ra “Chốn Đào Nguyên” bây giờ.
Việt Loan Loan cũng xem như có kỹ thuật đầu tư, vừa là quản lý cửa hàng vừa kiêm chức họa sĩ lẫn thiết kế sư, mấy năm qua cũng xem đi có chút vốn liếng, đầu năm mới cùng mẹ chuyển vào một căn nhà ba phòng mới mua. Chung cư trực thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, vị trí địa lý và hoàn cảnh sống đều rất tốt, bám vào vị trí “Thái tử phi” của Trung Thành mà đã lấy được giá ưu đãi cực lớn.
Ngay cả như vậy mà vẫn phải vay thêm bên ngoài, một nửa tiền cọc là mượn.
Muốn nói trở lại sinh hoạt như lúc còn giàu có thì phải thêm một đoạn đường rất dài nữa, nhưng ít nhất bây giờ đã ổn định lại.
Việt Loan Loan bĩu môi, một giây sau cô ấy lại tràn đầy tự tin nói ra mục tiêu nhỏ của mình: “Không được! Tớ muốn tích góp tiền! Mục tiêu của tớ Đế Hoa Danh Đình ở đại lộ Trường An!”
Trì Tiêu vẫn rất chân thành nhắc nhở: “Đế Hoa Danh Đình, hình như cần bỏ ra hơn một tỷ mới có thể mua được, hơn nữa tiêu chuẩn có hạn, bây giờ có lẽ đã bán hết nhà rồi.”
Việt Loan Loan: “…..”
Sau khi xem qua, đúng là bạn thân Trì có thể bất ngờ làm nghẹn chết bạn mình mà.
Sau khi tán gẫu vài câu thì hai người bàn đến việc chính, vừa nãy lúc Trì Tiêu vào cửa đã chú ý thấy có hai người phục vụ mới đến, nhìn dáng dấp thì khá ổn nên cũng không có ý kiến gì.
Lúc ăn cơm trưa, Trì Tiêu đã đặt cơm ở nhà hàng cao cấp Lương Cẩm Tú, hai tháng rồi cô không đến cửa hàng, vừa lúc có thành viên mới gia nhập, cô bèn làm chủ mời mọi người một bữa cơm.
Tráng miệng sư Cindy nói đùa một câu về nguyên nhân cô không đến cửa hàng suốt hai tháng qua, Trì Tiêu không giải thích, Việt Loan Loan cũng thức thời không nói gì.
Sinh nhật của Trì Tiêu là tháng ba, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Sau một bữa liên hoan của gia tộc, ba mẹ Trì và nhà họ Từ, chính là nhà chồng tương lai của cô đã định ra chuyện hôn sự cả đời của cô.
Chuyện này cũng không quá đột ngột, mặc có hơi sớm nhưng Trì Tiêu lại chẳng cảm thấy có gì.
Có thể là do người cô gả không phải người lạ, đó là anh trai Từ Thư Thừa thanh mai trúc mã đã cùng cô lớn lên.
Hai nhà Từ Trì có giao tình rất tốt, đều là hào môn vọng tộc số một số hai ở thành phố Ninh. Con trai con gái của hai nhà cũng là trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, dưới sự đồng thuận của trưởng bối, người thừa kế nhà họ Từ ở thế hệ này là Từ Thư Thừa đã định ra hôn sự từ bé với con gái của mẹ Trì.
Từ Thư Thừa lớn hơn Trì Tiêu sáu tuổi, vào hai năm trước khi Trì Tiêu tròn mười tám tuổi hai người đã đính hôn với nhau. Nhưng vào lúc ấy Từ Thư Thừa vội ra nước ngoài vừa học vừa quản lý sản nghiệp của nhà họ Từ ở nước ngoài, cho nên hai người vẫn luôn nằm trong trạng thái ở khác nước nhau.
Bây giờ Trì Tiêu đã sắp tốt nghiệp, tuổi tác cũng đã đủ, Từ Thư Thừa cũng đã tốt nghiệp bác sĩ và trở về nước phát triển, hai người mới chính thức tổ chức lễ cưới.
Lễ cưới được tổ chức trên một hòn đảo ở nước ngoài, Việt Loan Loan là thành viên của đội phù dâu. Ngoài ra, trong vòng bạn bè ở trường học, cũng chỉ có tiểu đội trưởng bình thường hay qua lại và bạn đại học cùng phòng có quan hệ không tệ với cô mới biết cô đã trở thành người phụ nữ có gia đình.