Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 45: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn"




Lúc gần đi bỗng nhiên Trì Tiêu túm ống tay áo Từ Thư Thừa, mặt ủ mày chau hỏi anh: “Chân gà của em thì sao?”

Tất cả những gì Từ Thư Thừa có thể nghĩ tơi chính là đĩa chân gà ngâm chua cay trên bàn cơm. Anh biết Trì Tiêu thích mùi vị như vậy, lúc ấy còn muốn gắp cho cô một ít, nhưng cô nói buổi trưa đã ăn rồi.

Từ nhỏ cô ăn gì cũng có múc độ, đồ ăn có thích hơn nữa cũng sẽ không ăn uống bừa bãi, vì vậy lúc nãy cơ bản không động tới chân gà trên bàn ăn.

Bùi Tư Lan và Tần Trác Huy trò chuyện với nhau không biết tình hình bên này, Phó Hàn và Mạnh Du với tư cách chủ nhà không uống quá nhiều, đang định tiễn bọn họ. Mạnh Du nghe Trì Tiêu nói vậy thì vỗ đầu một cái nhớ ra.

“À đúng rồi! Chân gà ngâm chua Tư Lan làm đặc biệt chừa lại một phần cho Nhân Nhân mang về, chờ một lát tôi đi lấy!”

Trì Tiêu say sẩm mặt mày vẫn không quên cảm ơn Mạnh Du: “Cảm ơn chị Mạnh Du!”

Tốc độ rất chậm giống như học sinh tiểu học học bài.

Trì Tiêu thuận lợi lấy được chân gà ngâm chua đã gói, sau khi tạm biệt hai người Phó Hàn và Mạnh Du thì bị Từ Thư Thừa nửa ôm nửa kéo lên xe.

Mạnh Du nhìn bóng lưng Trì Tiêu bị Từ Thư Thừa ôm trong ngực, lại nhớ tới giọng điệu của cô lúc tạm biệt vừa nãy, không khỏi cảm thán nói: “Một cô bé đáng yêu như thế, đổi lại là em cũng muốn nâng trong lòng bàn tay yêu thương che chở.”

Bình thường trông lạnh nhạt yên tĩnh không hoạt bát lắm nhưng có tấm lòng rất thuàn khiết nhiệt tình, không ngờ rằng sau khi say lại đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.

Mạnh Du cảm thấy nếu mình là đnà ông cũng sẽ rung động.

Nghĩ tới đây cô đẩy Phó Hàn bên cạnh, ngửa đầu ho: “Này, anh nói thật cho em biết, một cô gái như Nhân Nhân, trước kia anh có từng rung động không?”

Phó Hàn bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Sao em cũng bắt đầu ra câu hỏi đòi mạng cho anh rồi?”

Mạnh Du nhướng mày, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Ý là anh thừa nhận?”

“Thừa nhận gì chứ! Em cũng không nghĩ xem Nhân Nhân là vợ ai, lúc anh còn chưa quen cô ấy thì đã qen Từ Thư Thừa rồi, sau đó mới biết cậu ta có một cô vợ nhỏ đặt trên đầu quả tim… Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng trong đám bọn họ thật sự không có ai dám ngâp nghé người của Từ Thư Thừa hết.”

Mạnh Du tin Phó Hàn, vừa rồi hỏi vậy cũng chỉ là thuận miệng thôi.

Có lẽ phụ nữ chính là sinh vật như vậy, rất dễ hài lòng khi nghe được câu trả lời phủ định của đàn ông về câu hỏi tương tự, Phó Hàn trả lời rất hợp ý cô ấy.

Hai người nắm tay nhau bước vào, Phó Hàn thấy Lý Trình Dục đang tán gẫu uống rượu với bạn bè bên cạnh thì chợt ra hiệu cho Mạnh Du nhìn sang.

“Ơ không đúng! Em nhìn Lý Trình Dục kìa, cậu ta là một ngoại lệ.”

Mạnh Du khó hiểu: “Ngoại lệ gì?”

Phó Hàn giải thích: “Trên thái dương cậu ta có một vết sẹo nhỏ rất nhạt, bình thường bị tóc che không nhìn thấy. Em có biết là do đâu không?”

Mạnh Du lắc đầu, cảm thấy hơi tò mò, kiên nhẫn nghe Phó Hàn nói tiếp.

“Từ Thư Thừa đánh đấy.”

Mạnh Du kinh ngạc há hốc mồm, khó có thể tưởng tượng được hai người bạn cực kỳ thân thiết còn có quá khứ như vậy.

Đương nhiên điều cô ấy khó tưởng tượng nhất chính là cảnh Từ Thư Thừa đánh người.

Phó Hàn hồi tưởng lại: “Có lẽ là hồi bọn họ học cấp hai, em cũng hiểu đám con trai tuổi ấy mà, thời niên thiếu Lý Trình Dục cũng có chút kiêu ngạo, hai nhà Từ Lý cũng có giao tình, người lớn đều quen biết nhau. Cậu ta bị người nhà so sánh với Từ Thư Thừa mà lớn lên, chỗ nào cũng luôn thua Từ Thư Thừa một chút, hông phục lâu rồi. Có lẽ là do bị chèn ép quá lâu nên hơi nóng nảy, có lần nhìn thấy Trì Tiêu liền không lựa lời bảo muốn cướp cô vợ nhỏ của Từ Thư Thừa làm cậu ta tức chết, sau đó bị đánh một trận.”

Giọng của Phó Hàn trừ cảm khái còn mang theo ý cười. Dù sao không phải mình gặp nàn, thái độ bọn họ có chút hả hê là bình thường.

“Đó là lần duy nhất Từ Thư Thừa bị gọi phụ huynh trong đòi.” Phó Hàn cười sảng khoái hơn: “Lúc đó trường học còn đặc biệt mở cuộc họp khẩn cấp thảo luận xem có nên mời phụ huynh của cậu ta hay không, sợ  bất cẩn một cái sẽ đắc tội nhà họ Từ.”

Người có chững chạc lạnh nhạt hơn cũng đều là do cha mẹ nuôi, cũng sẽ có vuui buồn hờn giận.

Có lẽ đó là lần Từ Thư Thừa bộc lộ nhiều cảm xúc nhất từ trước tới nay.

Mạnh Du nghe tới hứng thú, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Không đánh không quen biết…”

Sau này lúc Lý Trình Dục phát hiện Từ Thư Thừa rễ tình đâm sâu với cô vợ nhỏ nhà mình, mà cô vợ nhỏ thì hoàn toàn không biết gì, thậm chí về mặt tình cảm còn thiếu một sợi gân, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên mặt, không ít lần lấy chuyện này ra kích thích Từ Thư Thừa.

Vừa rồi lúc Từ Thư Thừa nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Trì Tiêu ở cửa nhà Phó Hàn thì trong lòng đã có chút toan tính, bây giờ thấy cô lên xe còn ôm hộp cơm không buông giống như ôm bảo bối gì đó thì cười cô: “Thích ăn vậy à?”

Trì Tiêu nhìn cái hộp trong lòng rồi nhìn anh, phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó lại lắc đầu: “Em mang về cho anh trai.”

“Anh trai?” Từ Thư Thừa hơi nhíu mày, trên mặt như có bất man: “Nghĩ đến anh ta như vậy à? Còn anh thì sao?”

Trì Tiêu “A” một tiếng, âm cuối nâng lên như nghi hoặc: “Vừa nãy anh ăn chưa đủ hả?”

“Chưa.” Từ Thư Thừa ra hiệu liếc tay cô: “Chỉ muốn ăn cái trong lòng em.”

Trì Tiêu dùng ý thức còn sót lại suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Vậy cho anh một nửa, cho anh trai một nửa.”

Dường như Từ Thư Thừa vẫn không hài lòng lắm, nhưng trong mắt lại giấu ý cười, một mặt vuốt tóc cô một mặt vô tình bác bỏ đề nghị của cô: “Không được, anh muốn hết.”

Chuyện này đã làm khó Trì Tiêu, cô ôm cái hộp trầm tư cả buổi mới ngẩng đầu: “Vậy cho anh hết, em lại nhờ chị Tư Lan làm cho anh trai một phần, được không?”

Từ Thư Thừa không trả lời co ngay mà cúi đâu lại gần, dời cái hộp cản giữa hai người ra xe, ôm Trì Tiêu vào lòng, trước khi ngậm lấy cánh môi cô thì thấp giọng nói một câu: “Được, Nhân Nhân ngoan lắm.”

Đêm nay Trì Tiêu cực kỳ ngoan, có lẽ là đầu óc sau khi say đã biến thành một đống hồ nhão, không thể nào suy nghĩ bình thường. Cô cực kỳ tín nhiệm Từ Thư Thừa, chuyện gì cũng bằng lòng nghe theo, muốn cô làm gì cô cũng ngoan ngoãn làm theo, không hề phản kháng.

Đêm nay Từ Thư Thừa còn thỏa mãn hơn đêm tân hôn.

Thế nhưng lại khổ Trì Tiêu, hôm sa lúc cô rời giường thì đau lưng, có lẽ do hậu quả của việ uống rượu hôm qua hơi lớn nên đầu óc cũng hơi hỗn loạn, làm gi cũng không lên tinh thần nổi.

Nhưng cô không trách rượu, cũng không trách tửu lượng của mình kém, chỉ đổ thừa Từ Thư Thừa “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn” cố ý bắt nạt cô.

Sáng nay Từ Thư Thừa có một cuộc họp, lúc cuộc họp ở công ty kết thúc về đến nhà thì Trì Tiêu mới dậy không lâu, đang mệt mỏi ngồi trong phòng ăn đợi anh về ăn cơm.

Từ Thư Thừa thấy dáng vẻ phờ phạc của cô thì chân mày vốn xem như bằng phẳng hơi nhíu lại: “Sao thế?”

Anh theo thói quen sờ mặt cô, lại đổi lấy một ánh nhìn u oán.

“Anh biết rõ còn cố hỏi.” Trên mặt Trì Tiêu tràn đầy trách móc nhìn anh chằm chằm: “Em chỉ uống nhiều chứ không có mất trí nhớ!”

Từ Thư Thừa lập tức hiểu ra, kéo hế lại gần cô một chúc, thuận tay đặt tay lên lưng ghế của cô, tư thế hơi nghiêng tới.

“Ngủ không ngon à?” Anh dùng đầu ngón cái xoa mí dưới của cô: “Cơm nước xong thì nghỉ ngơi thêm một lát, anh ngủ với em nhé?”

Trì Tiêu tiếp tục trừng anh: “Em không ngủ chung với anh!”

Từ Thư Thừa không thèm để ý cười cười, cố ý hỏi cô: “Vậy muốn ngủ thế nao?”

Trì Tiêu nhớ rõ những lời người đàn ông này cố ý trêu chọc cô trên xe tối qua, bây giờ nge giọng điệu này cũng không khác gì tối qua liền tức tối: “Em cũng đâu có uống say, anh còn muốn bày trò gì nữa?”

Từ Thư Thừa ung dung trả lời: “Không uống say thì nói bừa cái gì?” Anh vừa nói vừa đưa tay sờ tóc cô.

Nhất định phải táy máy tay chân không an phận.

Trì Tiêu vỗ tay anh: “Em nói bừa cái gì? Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”

“Không phải em bảo muốn chia giường ngủ hả? Đó không phải nói bừa thì là gì, tình cảm vợ chồng chúng ta rất tốt chia giường làm gì?”

Từ Thư Thừa nghiêng người dựa sát vào, khẽ hôn lên ấn đường của cô một cái, giọng ôn hòa vỗ về: “Được ròi anh biết sai rồi, Nhân Nhân đừng giận anh, lát nữa ăn trưa xong anh lại lên lầu ngủ với em một lát, đảm bảo không quậy em, được không?”

Nét mặt Trì Tiêu tràn đầy hoài nghi nhìn anh: “Sao em cảm thấy lời xin lỗi của anh có ẩn ý gì đó nhỉ?”

“Ẩn ý gì?”

“Anh biết sai rồi, lần sau anh dám nữa.”

Từ Thư Thừa im lặng, không muốn thừa nhận lần này thật sự bị Trì Tiêu đoán đúng lắm.

Lúc trước Trì Tiêu rất ít uống rượu.

Đầu tiên là không có trường hợp gì đặc biệt cần uống rượu; thứ hai cho dù than gia những buổi tiệc xã giao danh nghĩa cá nhân, từ nhỏ được cha mẹ anh trai, được Từ Thư Thừa che chỏ nên cũng không cần cô tốn công tốn sức dùng rượu để xã giao, cùng lắm chỉ đến mức nhấp môi.

Vì vậy tửu lượng của cô rất tệ.

Càng như vậy Từ Thư Thừa càng chú ý tới phương diện này, mấy lần trước gần như lúc anh ở bên cạnh Trì Tiêu đều cố ý kiểm soát liều lượng với cô.

Tối qua hiếm khi cô uống say một lần, còn là sau khi kết hôn, không còn ràng buộc trước khi kết hôn, Từ Thư Thừa chợt phát hiện sau khi cô nhóc say rượu vậy mà lại nghe lời như thế.

Vừa ngoan vừa quyến rũ, khiến anh nhiều lần đắm chìm.

Vì vậy anh còn định sau này thỉnh thoảng sẽ để cô uống mấy ly nhỏ ở nhà, cũng coi như tình thú giữa vợ chồng.

Từ Thư Thừa suýt chút vị vạch trần tâm tu ho nhẹ môt tiếng rồi nghiêm túc hỏi ngược lại: “Anh là loại người đó sao?”

Trì Tiêu ha ha một tiếng: “Trước kia có lẽ anh không phải, bây giò thì chắc chắn.” Cô hừ nhẹ, “Anh Từ Thư Thừa, từ khi chúng ta kết hôn anh lậ lọng không phải một hai lần.”

“Anh lật lọng?” Từ Thư Thừa thật sự hơi nghi hoặc: “Anh lật lọng thế nào?”

Nhắc tới chủ đề này không biết Trì Tiêu nhớ đến điều gì mà má cùng bên tai cũng trở nên hồng hồng, ánh mắt vốn không sợ hãi nhìn thẳng vào Từ Thư Thừa cũng hốt hoảng né tránh.

Giọng nói của cô không còn vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vừa rồi, yếu đến mức gần như không nghe rõ: “Anh còn hỏi… ai nha đừng nói nữa mau ăn cơm đi!”

Từ Thư Thừa vùa thấy vẻ mặt này của cô thì lập tức liên tưởng tới phương diện khác, sau đó chợt hiểu ra.

Nhưng những lúc đó anh căn bản không kiểm soát được, chỉ có thể tuân theo bản năn mà làm.

Anh sợ tiếp tục chru đề nữa thì cô nhóc sẽ xấu hổ tới không chịu ăn cơm, dứt khoát giả bộ như không biết.

Dì Lưu bưng nhũng món còn lại lên bàn rồi và bếp thu dọn.

Dì Lưu có thể tới đây chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng thì trừ việc nấu ăn ngon và quan hệ thân mật với Trì Tiêu ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là ánh mắt tốt, thức thời.

Giống như vừa rồi đôi vợ chồng trẻ ngồi trong phòng ăn nói chuyện, nhìn thì như muốn cãi vả, thật ra đều là đang liếc mắt đưa tình.

Lúc đó dì bước ra ngược lại làm ảnh hưởng người ta trao đổi tình cảm nên thức thời ở trong bếp, đợi đến thời điểm thích hợp thì bưng thức ăn ra, như vậy mới không quấy rầy đôi vợ chồng trẻ.

Lúc ăn cơm Từ Thư Thừa không để ý tới những cảm xúc trăn trở của Trì Tiêu hôm nay, vẫn gắp rau múc canh chăm sóc cô từng li từng tí.

Xong một bũa cơm, cơn giận trong lòng Trì Tiêu cũng đã tan đi gần hết.

Từ Thư Thừa hỏi cô có muốn ngủ thêm một lát hay không, Trì Tiêu lắc đầu: “Không muốn ngủ, ngủ nhiều quá tối không ngủ được.”

Nhưng bây giờ cô cũng không có tinh thân sức lực viết tiểu thuyết của mình hay làm chuyện gì khác, đành làm ổ trên sô pha ngẩn người, Từ Thư Thừa đưa mắt nhìn ra bể bơi bên ngoài.

Thời tiết hôm nay không tệ lắm, ánh nắng khôn chói mắt, cũng không có gió, thích hợp để mở tấm che nắng trên bể bơi ra.

Vì vậy anh ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu, ôm người vào lòng: “Có muốn bơi không?”

Trì Tiêu liếc bể bơi, cảm thấy ánh nắng bên ngoài rất thoải mái, ánh sáng phản chiếu lại từ gợn sóng cũng đặc biệt đẹp, thấy hình ảnh như vậy khiến người ta cũng lên tinh thần một chút, từ đó nổi hứng.

“Được, em đi tìm áo tắm.”

Từ Thư Thừa thấy vẻ mặt của cô đã bình thường lại một chút thì nét mặt cũng trở nên nhẹ nhõm, thừa dịp cô lên lâu tìm áo tắm thì tự mình ra ngoài tìm công tác bể bơi đổi nước, mở tấm che nắng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.