Sau khi ăn trưa xong, nhóm người nhân tiện kết bạn với nhau cùng đi dạo phố, Nhậm Trúc cảm thấy một người đàn ông như mình kẹp giữa các cô gái có gì đó kỳ quái, hơn nữa cũng không thể bắt chuyện được nên đã nói với Trì Tiêu một tiếng rồi đi cùng với các vệ sĩ phía sau.
Vì lý do an toàn ở nước ngoài, Từ Thư Thừa đã sắp xếp số lượng vệ sĩ nhiều gấp đôi so với ở trong nước, trong nước cũng đặc biệt bố trí vệ sĩ riêng cho Trì Tiêu nhưng không để cô ấy biết.
Chuyến đi này là hành trình cá nhân của Mạnh Du và Bùi Tư Lan, khoảng thời gian này công việc của Bùi Tư Lan không mấy thuận lợi nên Mạnh Du đã cố ý dành ra mấy ngày rảnh rỗi cùng cô ấy ra nước ngoài nghỉ phép giải sầu, thậm chí còn không mang theo trợ lý, chỉ có hai chị em đi rồi dừng, dừng rồi đi, muốn đi đâu thì đi.
Có bữa ăn trưa làm bước đệm, Bùi Tư Lan dần dần trở nên năng động thoải mái hơn, vả lại Trì Tiêu cũng không hề quét đi sự phấn khích của cô, thậm chí sau khi cởi mở hơn còn chủ động nhắc đến bộ phim truyền mà cô đã từng đóng- Mặc dù đó là một nhân vật với lịch sử đen không muốn nhớ lại.
Sau khi trò chuyện trở nên quen thuộc, Trì Tiêu thêm Wechat cùng với hai người bọn họ.
Từ Thư Thừa đã đồng ý với Trì Tiêu sẽ cùng cô ăn tối vào tối nay, địa điểm được đặt ở trên du thuyền ngắm cảnh.
Trì Tiêu vẫn còn nhớ rõ lần trước khi đến đây, Từ Thư Thừa đã cùng cô ngồi trên du thuyền ngắm cảnh vào ban ngày, toàn bộ tầm nhìn đều là cảnh vật dọc theo bờ sông, nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước, lần này lại là lần đầu tiên sau khi hai người kết hôn.
Vẫn luôn cảm thấy có một ý nghĩa và cảm giác không giống nhau.
Sau khi trở về khách sạn, cô vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, cuối cùng quyết định thay bộ lễ phục nhỏ đã mang theo và trang điểm nhẹ cho mình.
Trang điểm xong xuôi, cô bấm chuông gọi phục vụ đến dọn dẹp phòng cho khách, nữ phục vụ hỏi Trì Tiêu có phải đều cất toàn bộ những thứ cô mua hôm nay vào phòng để quần áo hay không?
Trì Tiêu đang đứng trước gương chụp ảnh, sau khi chụp xong lập tức gửi đến group chat “Phú bà đang lẩn trốn của Forbes” mời hai chị em tốt bình luận một phen, hai người kia đang cần nhờ cô giúp đỡ nên đương nhiên sẽ dốc hết sức nịnh nọt tâng bốc.
Sau khi trả lời xong câu hỏi của nữ phục vụ, động tác của cô đột nhiên khựng lại, vội vàng bước nhanh đến lấy ra một chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt từ trong đống quà lớn, để lại một câu “Cái này không cần dọn dẹp” rồi lập tức xách theo nó chạy vào toilet.
Đồ đạc trong chiếc túi này được cô mua trong lúc đi dạo phố vào buổi chiều, nhưng lại không nằm trong danh sách mua sắm của mình.
Lúc đó mấy người bọn họ đang đi dạo thì tình cờ đi ngang qua một cửa hàng nội y nữ, cách trang trí ở phía trước cửa hàng này cực kỳ có tình thú, Bùi Tư Lan muốn vào xem sao nên mấy cô gái đã cùng nhau đi vào trong.
Nếu đã cất công đi vào thì nhân tiện chọn một số món đồ mình thích, nhưng không hiểu tại sao Bùi Tư Lan và cô gái Hoa kiều kia lại đi đến khu vực chuyên đồ tình thú, hai người bọn họ một người là “người lành nghề” giả, một người là “người lành nghề” thật đang thảo luận cực kỳ sôi nổi ở đó.
Cô gái kia từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng cởi mở, hơn nữa còn có bạn trai hẹn hò đã nhiều năm, nhắc đến chủ đề nam nữ thực sự không e dè chút nào, còn một “người lành nghề” về mặt lý thuyết như Bùi Tư Lan vẫn có thể dào dạt hứng thú trò chuyện với cô ấy một lúc lâu.
Chờ đến khi Mạnh Du và Trì Tiêu đến tìm thì đã bị hai người bọn họ chọn cho mỗi người một bộ, mãnh liệt yêu cầu hãy đích thân dùng thử.
Lúc đó Mạnh Du đã vạch trần Bùi Tư Lan một cách không thương tiếc: “Hai người chúng ta đều đã có chồng hoặc bạn trai, một cẩu độc thân từ trong bụng mẹ như cậu đang nghĩ cái gì vậy? Muốn đàn ông sao?”
Khi nhắc đến hai chữ “đàn ông”, biểu cảm trên mặt Bùi Tư Lan bỗng nhiên cứng lại, nhưng chẳng mấy chốc đã bị cô ấy che giấu đi, ném bộ quần áo trên tay vào trong ngực Mạnh Du: “Tớ đây từ bỏ! Tớ đưa phần của tớ cho cậu! Cậu giúp tớ dùng thử là được chứ gì!”
Mạnh Du: “Cái cậu chọn thực sự quá xấu, tớ không cần.”
Bùi Tư Lan: “…”
Bùi Tư Lan quyết định từ bỏ người chị em tốt của mình và quay sang nịnh nọt Trì Tiêu: “Tiêu Tiêu, em xem này! Bộ chị chọn cho em siêu dễ thương luôn! Còn có cái đuổi thỏ nhỏ hình quả bóng này, tỉ lệ cơ thể của em rất tốt, mặc vào chắc chắn vừa gợi cảm vừa đáng yêu! Cảm giác mâu thuẫn này thực sự quá tuyệt, ông xã của em nhất định sẽ rất thích! Tin chị đi, chị không đùa đâu!”
Sau đó không nhiều lời thêm nữa, lập tức nhét quần áo vào trong ngực Trì Tiêu, đẩy cô đi tính tiền.
Trì Tiêu cảm thấy như mình đang ôm trong tay một củ khoai lang nóng phỏng tay, vứt đi cũng không được mà không vứt cũng không xong, chỉ có thể tuỳ tiện nhét vào trong góc tủ toilet, giả vờ như không nhìn thấy.
Sắp đến giờ ăn tối, Từ Thư Thừa trở về phòng khách sạn để thay quần áo trước, khi thấy Trì Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi, nơi đáy mắt anh loé lên một tia sáng, bước đến gần đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Em chờ lâu rồi sao?”
Trì Tiêu chậm rãi lắc đầu: “Anh muốn thay quần áo à? Em đã chuẩn bị cho anh rồi, đặt ở trên bàn đấy.”
Từ Thư Thừa bước vào phòng để quần áo, quả nhiên nhìn thấy quần áo cần thay đã được chuẩn bị xong xuôi, màu sắc và từng chi tiết nhỏ về phụ kiện đều rất phù hợp với màu sắc lễ phục và trang sức của cô.
Lúc anh thay quần áo, biểu cảm trên toàn bộ khuôn mặt đều dịu dàng đến cực điểm.
Chuẩn bị xong tất cả, hai người đi bộ ra bến tàu bên ngoài khách sạn rồi lên du thuyền.
Đến bến tàu, Trì Tiêu nhận thấy những chữ cái trên thân chiếc du thuyền duy nhất đang neo đậu ở đây có phần quen thuộc, cô nhíu mày trầm tư trong chốc lát, sau đó hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
“Có phải là chiếc du thuyền lần trước chúng ta ngồi không?” Cô ngạc nhiên nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Từ Thư Thừa nắm tay cô bước lên cầu thang bên sườn tàu, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh đã mua nó sao?”
“Không.”
Trì Tiêu đang định đáp lại tỏ ý mình đã hiểu thì lại nghe Từ Thư Thừa nói tiếp: “Nó vẫn luôn là… Của em.”
“…”
Được rồi.
Từ Thư Thừa dẫn Trì Tiêu đi đến bên bàn ăn, kéo ghế ra chờ cô ngồi xuống, đang định đi về chỗ ngồi của mình thì đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ tỏ vẻ bất mãn hỏi: “Sao anh không nói cho em biết sớm hơn một chút? Như vậy hai ngày trước em có thể tự mình đi chơi rồi.”
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười đáp: “Không có anh đi cùng thì có gì thú vị chứ?
Có một số người đàn ông rõ ràng bình thường nên mới có thể tự tin như vậy.
Nhưng cũng có một số người đàn ông biết mình không bình thường nên mới có thể tự tin như vậy.
Ví dụ như người trước mặt này, anh có thể đọc được chính xác suy nghĩ của Trì Tiêu.
Trì Tiêu rất không vui, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Từ Thư Thừa: “Anh Thư Thừa…”
Từ Thư Thừa nhướn mày, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng mắt kính lên, dáng vẻ thong thả: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh nói thật với em đi, có phải anh sợ em một mình ngồi trên du thuyền ngắm cảnh dễ dàng tình cờ gặp những anh chàng đẹp trai nước ngoài không?”
“…” Từ Thư Thừa hiếm khi không nói nên lời.
Nói thế nào nhỉ, cô cũng có thể coi là đánh bậy đánh bạ đoán được chân tướng sự việc chăng?
“Em biết thế là tốt rồi.” Sau khi mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp thừa nhận xong, Từ Thư Thừa gọi người phục vụ đến gọi đồ ăn.
“Qủa nhiên là vậy.” Khoé môi cô gái nhỏ khẽ nhếch lên, trong mắt loé lên những tia sáng vụn vặt, dáng vẻ xinh đẹp lạ thường.
Khiến Từ Thư Thừa nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng.
Mặc dù nói là đi nghỉ phép nhưng mấy ngày nay anh bận tối mặt tối mặt, trước mắt mọi chuyện đã được xử lý gần như xong xuôi nhưng trong nước vẫn có một đống công việc đang chờ, hơn nữa Trì Tiêu còn phải đi học, hai người không thể ở lại chơi thêm vài ngày nữa, sáng sớm ngày mốt đã phải về nước.
Có lẽ ngày mai có thể ở bên cạnh cô.
Bữa tối này diễn ra vô cùng vui vẻ, hai người vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh dọc theo bờ sông và không ngừng trò chuyện về những điều thú vị trong chuyến đi lần trước, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua.
Trì Tiêu uống rượu vang đỏ, tửu lượng của cô rất kém, khi uống vào rất dễ thể hiện trên khuôn mặt, chỉ mới hơn nửa ly nhưng hai má đã đỏ bừng.
Ngay khi cô đang định uống tiếp thì Từ Thư Thừa đã đoạt lấy ly rượu của cô, ôm nửa người cô vào trong lòng ngực: “Nhân Nhân, uống ít một chút.”
Mặc dù đã thể hiện trên khuôn mặt nhưng Trì Tiêu vẫn chưa say, ý thức tỉnh táo, chỉ là cảm thấy hơi buồn ngủ, cô dứt khoát dựa vào lòng Từ Thư Thừa, mơ hồ hầm hừ một tiếng không rõ: “Anh Thư Thừa, em buồn ngủ quá.”
Du thuyền đang trên đường trở về, Từ Thư Thừa ôm cô dựa ngồi trên ghế sô pha, trước mắt là khung cảnh ven sông tươi đẹp và tiếng người hối hả mơ hồ, một cảm giác yên bình khác xen lẫn trong cuộc sống náo nhiệt này.
Mặc dù khá mệt mỏi nhưng Trì Tiêu lại vô cùng luyến tiếc khoảnh khắc này, cô dựa vào vai Từ Thư Thừa, hai mắt mở to, giống như nhìn không đủ phong cảnh trước mắt vậy.
Anh khẽ khàng vuốt ve trên đầu cô, chải chuốt theo từng sợi tóc của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm thấp dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai: “Nhân Nhân thích không?”
Trì Tiêu không chút nghĩ ngợi: “Thích.”
Nói xong còn cọ cọ vào lồng ngực anh.
Khi trở về khách sạn, là Từ Thư Thừa ôm Trì Tiêu suốt cả dọc đường đi đến cửa thang máy.
Lúc này Trì Tiêu đã dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, không còn cảm giác mơ màng sắp ngủ như trước đó nữa, thậm chí còn có thể tự mình đi tắm rửa một phen.
Trong lúc đang mặc áo choàng tắm dài sau khi tắm rửa xong, cô bỗng nhiên chú ý đến chiếc túi bị mình nhét trong góc tủ, màu hồng phấn tươi mới cực kỳ bắt mắt.
Bùi Tư Lan nói như thế nào nhỉ?
Vừa gợi cảm vừa đáng yêu, thuần khiết và quyến rũ…
Còn nói Từ Thư Thừa chắc chắn sẽ rất thích.
Không biết là vì khoảng thời gian ăn tối tối nay quá tốt đẹp hay là chất cồn còn sót lại trong người quấy phá, ma xui quỷ khiến thế nào Trì Tiêu lại lấy thứ đồ trong túi ra…
Từ Thư Thừa tắm rửa ở trong phòng ngủ phụ, tốc độ nhanh hơn Trì Tiêu một chút, lúc ra ngoài còn chưa nhìn thấy cô, thế là ngồi trong phòng vừa đọc tài liệu vừa chờ cô, chuẩn bị lát nữa sẽ giúp cô sấy tốc.
Mấy ngày nay anh đều bận rộn đi sớm về muộn, gần như đêm nào khi anh trở về, Trì Tiêu cũng đã tắm rửa xong xuôi nằm ở trên giường vừa gõ bàn phim vừa chờ anh về, sau đó hai người lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Vốn định tối nay sẽ thể hiện khí chất của một “ông chồng ngoan” thật tốt, nhưng ai ngờ lúc cô gái nhỏ này ra ngoài, mái tóc đã được sấy khô hết cả rồi.
Từ Thư Thừa bước đến, xoắn xoắn ngọn tóc đã khô của Trì Tiêu, hỏi cô: “Sao lại không gọi anh?”
Trì Tiêu nắm chặt vạt áo ngủ, khẽ rụt người lại giống như đang né tránh sự đụng chạm của anh: “Mấy ngày nay em… Đã quen tay.”
Lúc đầu Từ Thư Thừa cũng không cảm thấy gì cả, nhưng động tác trốn tránh theo bản năng này lại khiến anh nhận ra sự khác thường không thể hiểu nổi của cô, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, anh ôm lấy bả vai cô, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Nhân Nhân?”
“Em mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi!” Trì Tiêu bình tĩnh đi đến bên mép giường, nhưng không ngờ giọng điệu đột nhiên cất cao lên lại càng khiến người đàn ông thêm nghi ngờ.
Ngay cả áo ngủ cũng chưa cởi đã chui vào trong chăn, thậm chí cô còn đưa lưng về phía anh.
Từ Thư Thừa nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng của mình, đi đến bên mép giường ngồi xuống, khom lưng cúi người, vầng trán nhẹ nhàng chống lên huyệt Thái dương của Trì Tiêu, nhẹ giọng hỏi cô: “Tại sao lại trốn tránh anh?”
Trì Tiêu vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn bông, không muốn để anh nhìn thấy đôi má đỏ bừng đến kỳ cục của mình, giọng nói rầu rĩ trả lời: “Muốn… Ngủ.”
“Được.” Từ Thư Thừa không nhanh không chậm đưa tay vào trong chăn, quen cửa quen nẻo cởi bỏ thắt lưng quanh eo cô: “Ngủ.”
Tiếng Hoa bác đại tinh thâm, một chữ có hai nghĩa.
Trì Tiêu không hề phản kháng, cũng không cố gắng thả lỏng đón ý hùa theo giống như trước kia, mãi cho đến khi Từ Thư Thừa cởi bỏ áo ngủ của cô, nhìn thấy bộ quần áo lót cô đang mặc bên trong, vẻ mặt bỗng nhiên ngưng đọng lại, không còn dáng vẻ bình tĩnh kiêu ngạo thường ngày nữa.
Cô cẩn thận ngước mắt lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của người đàn ông, hai mắt kia dường như tụ hội hai vũng lốc xoáy sâu hoáy không thể lường trước được chỉ trong chốc lát, có thể hút cô vào đó bất cứ lúc nào.
Cô đã từng bắt gặp ánh mắt này rất nhiều lần, ở rất nhiều đêm sau khi kết hôn.
Trong lòng Trì Tiêu rung động, đồng thời cũng xen lẫn một chút mong chờ khó có thể phát hiện, lúc mở miệng, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự run rẩy: “Anh Thư Thừa… Anh, anh thích không?”
Giọng nói yêu kiều mềm mại lọt vào tai triệu hồi thần trí Từ Thư Thừa quay trở lại, anh khẽ thở dài một hơi giống như đang cảm thán, cúi người chống lên trán Trì Tiêu, nhắm mắt lại tựa như đang kiềm chế điều gì đó.
Một lát sau, anh mới khàn giọng trả lời: “Thích…”
Không thể thích hơn được nữa.
Lúc ăn tối, Từ Thư Thừa đã nói ngày mai có thể ở bên cạnh Trì Tiêu một ngày, sự thật đúng là như vậy.
Tất cả công lao đều thuộc về hành vi mất trí của Trì Tiêu sau khi say rượu, Từ Thư Thừa thực sự ở bên cạnh cô một ngày, ở trong phòng khách sạn.
Bây giờ đương sự Trì Tiêu đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.