Biết hôm sau Trì Tiêu còn tiết nên Từ Thư Thừa không làm quá muộn, nhưng lúc đồng hồ báo thức vang lên cô vẫn không dậy nổi.
Vẫn là Từ Thư Thừa tự mình đánh thức cô.
Trong tầm mắt mông lung, người đàn ông đã sớm thay một bộ âu phục thắt cà vạt tỉ mỉ, gương mặt góc cạnh rõ ràng vô cùng anh tuấn, vừa đeo kính vào liền tỏa ra phong phạm tinh anh lạnh lùng xa cách kèm theo khí tràng ngăn người ngoài ngàn dặm.
Trì Tiêu bị cơn buồn ngủ cuốn lấy không có tâm trạng thưởng thức “sắc đẹp” gần trong gang tấc, gạt cái tay đặt trên trán mình rồi kéo chăn vùi cả đầ vào.
Còn chưa tỉnh ngủ nữa.
Từ Thư Thừa nhẹ nhàng vỗ cô cách một lớp chăn: “Mau dậy đi, anh đưa em đi học.”
Hồi lâu sau giọng nói ồm ồm của Trì Tiêu mới từ trong chăn truyền ra, còn lưu lạ buồn ngủ lười biếng: “Sao anh còn chưa đi làm nữa?”
“Sáng nay không có việc gì.” Từ Thư Thừa kéo chăn để lộ nửa cái đầu của cô: “Coi chừng bị ngộp.”
Trì Tiêu vẫn nhắm mắt, tốc độ suy nghĩ chậm vô cùng, một lát sau mới lề mề ừm một tiếng.
Từ Thư Thừa hết cách, đành phải kéo rèm cửa sổ ra, để ánh nắng nóng rực sáng sớm chiếu thẳng vào rồi khom người ôm cô vào nhà vệ sinh.
Trì Tiêu bị ánh mặt trời làm chói mắt tỉnh táo hơn không ít, chỉ là hai mắt vẫn mơ màng híp lại, mái tóc dài mềm mượt khó tránh khỏi rối tung, tóc mái trên trán có mấy cọng không ngoan ngoãn mà vểnh lên.
Dáng vẻ thế này vẫn đáng yêu đến lạ.
Đến trước bồn rửa mặt, Từ Thư Thừa đặt cô xuống rồi bóp sẵn kem đánh răng đưa cho cô, lại nhìn cô nhắm mắt nhét bàn chải vào miệng, cầm đó không động đậy, ấn nút rồi để bàn chải điện chạy o o tự do.
Người đàn ông đứng bên cạnh hìn chằm chằm một lát rồi đành phải tìm cài tóc của cô giúp cô đeo lên, tránh làm ướt tóc.
Đánh răng xong, cơn buồn ngủ của Trì Tiêu đã gần như biến mất, cô vốc nước lạnh rửa mặt, cơn buồn ngủ liền mất hẳn.
Lúc này bên cạnh đưa tới khăn mặt đã vắt sẵn, cô đưa tay cầ rồi lau sạch nước trên mặt.
Từ Thư Thừa làm công cụ hình người cẩn thận vén tóc mai rớt ra ngoài của cô ra sau cài tóc: “Anh đi gọi điện thoại công việc, em chuẩn bị xong thì xuống ăn sáng.”
Trì Tiêu đang bôi sữa rửa mặt, nghe vậy bèn đáp: “Vâng.”
Mười giờ sáng khuông viên Ninh đại toàn là học sinh đang đi tới tòa nhà dạy học, sân thể dục truyền tới tiếng còi to rõ, đợt huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên đang diễn ra sôi nổi.
Trên đường trong trường không ít xe cộ qua lại, ở thành phố lớn như Ninh thành thì xe sang và siêu xe chạy trong khuôn viên trường cũng không phải số ít, so ra thì một chiếc xe con màu đen hòa trong số đó cũng không tính là bắt mắt.
Từ Thư Thừa làm tài xế lá thẳng tới tòa nhà dạy học mà Trì Tiêu phải lên lớp, lúc tạm biệt anh để ý trên tay cô không mang nhẫn cưới thì ánh mắt tối lại trong giây lát nhưng không nói gì, chỉ dặn dò vài câu rồi thôi.
Trì Tiêu đã quen với sự chu đáo của anh nên không để ý, lúc cô đẩy cửa chuẩn bị xuống xe thì tay trái bỗng bị anh nắm lấy.
Cô nghi hoặc quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Từ Thư Thừa nắn bóp xương ngón tay của cô, giọng nói ấm áp: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm với anh không?”
Trì Tiêu không suy nghĩ đã gật đầu, lập tức hỏi tiếp: “Với người trong công việc sao?”
“Không phải, em quen hết, Trì Trạm cũng sẽ đi.”
Vậy chắc là bữa tiệc giữa anh với mấy người bạn tốt, Trì Tiêu gật đầu, lại nghe anh hỏi: “Chiều nay em định làm gì? Xong việc anh tới đón em.”
“Tạm thời không có dự định gì, chiều em sẽ liên lạc với anh.”
“Được.”
Đợi Từ Thư Thừa buông tay Trì Tiêu mới xuống xe.
Hiện tại đang là chuyển giao giữa tiết một hai và tiết ba bốn buổi sáng nên sinh viên ra vào tòa nhà dạy học không ít, trong đó có rất nhiều người là bạn cùng lớp mà Trì Tiêu biết.
Cảnh cô bước xuống xe hiển nhiên bị người ta nhìn thấy.
Có ánh mắ tò mò thắc mắc lượn lờ trên người Trì Tiêu nhưng cô không đê rý.
Chỉ là mới bước lên bậc thang ở cửa được vài bước thì Trì Tiêu đã bị Lâm Gia không biết từ đâu xông ra ôm vai.
Trì Tiêu cao 1m69, chỉ vì thân hinh mảnh mai nên trông có vẻ rất nhỏ, Lâm Gia 1m75 cao hơn cô một khoảng, là cô gái phương Bắc điển hình, ôm cô giống như bắt gà con vậy, không tốn chút sức lực nào.
Trì Tiêu hoảng hốt nhảy dựng lên, sau đó nhẹ nhàng liếc Lâm Gia, người kia cười hì hì nhận lỗi: “Tớ sai rồi bảo bối, để tớ vỗ ngực cậu trấn an cái nào!”
Nói xong bàn tay xấu xa liền muốn chuyển xuống ngực Trì Tiêu, cô nhanh tay le mắt túm lấy, bình tĩnh uy hiếp: “Cậu còn như vậy tớ sẽ hét lên đó.”
Chứng nghiện đóng phim của Lâm Gia tái phát, cô ấy nở một nụ cười “quyến rũ” nói: “Nàng có gào rách cổ họng cũng không ai tới cứu đấu! Tiểu mỹ nhân, theo đại gia ta đi!”
“…”
Hai người cười đùa đi lên lầu, thừa dịp xung quanh vắng người, Lâm Gia mới ghé vào tai cô hạ giọng hỏi: “Chồng cậu đưa cậu tới hả?”
“Ừ.”
“Tiểu mỹ nhân cậu không đạt yêu cầu nha, có biết cái gì gọi là có người đẹp cùng nhau thưởng thức không? Sao lại không cho anh ta xuống xe, tó cũng tiện nhân cơ hội thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của anh ta!”
“Cậu nhất định phải thưởng thức chồ…” Có người đi ngang qua, Trì Tiêu dừng một chút, lược qua từ kia, tiếp tục nói: “Mỹ nhan thịnh thế ngay trước mặt tớ sao?”
Lâm Gia bị dáng vẻ mèo con bảo vệ thức ăn của cô chọc cười, ho hai tiếng rồi trịnh trọng kỳ lạ nói: “Biết rồi biết rồi, là của cậu, người khác liếc mắt nhìn một cái cũng không được!”
Nói tới thì lần đầu tiên Lâm Gia nhìn thấy Từ Thư Thừa là vào cuối học kỳ cuối hồi năm nhất.
Hôm qua Trần Hiểu Đan và Chu Tùng đã lần lượt về nhà, Lâm Gia mua vé chậm một ngày.
Về phần Trì Tiêu, có lẽ là hai ngày qua gõ máy tính lâu hơi mệt nên không vội vã về nhà mà nghỉ ngơi thêm một ngày mới chậm rãi thu dọn hành lý.
Hôm đó Trì Tiêu thu dọn valy đơn giản xong thì theo phép lịch sự tạm biệt Lâm Gia vẫn còn chưa thân thiết lắm, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Cô đi rồi, Lâm Gia ra ngoài ban công dọn mắ áo, vừa khéo trông thấy cảnh Trì Tiêu rời khỏi ký túc xá, một người đàn ông bước xe từ một chiếc xe màu đen, chủ động nhận lấy valy trong tay cô.
Cách hơi xa nhưng Lâm Gia vẫn xác định được từ tỉ lệ cơ thể tuyệt hảo kia đó chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
Ai cũng có lòng thích cái đẹp, đột nhiên thấy một anh đẹp trai trong hiện thực nhu vậy, quan hệ với bạn cùng phòng của mình lại có vẻ không cạn nên lúc ấy Lâm Gia cực kỳ hiếu kỳ. Có điều xét thấy quan hệ hai người còn chưa tới mức đó nên cô ấy không tùy tiện nghe ngóng việc riêng của người khác.
Sau này thời gian lâu dần, hơn nữa Trì Tiêu cũng không cố ý che giấu nên tất cả mọi người cũng từ từ biết Trì Tiêu có hai người anh, một anh trai ruột, một anh trai nhà bên lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Anh trai ruột bận rộn công việc, từng đến trường thăm cô mấy lần. Vì anh em hai người có ngoại hình vô cùng xuất sắc nên còn từng lên trang đầu diễn đàn. Sau này không biết sao một chút bọt nước cũng không nổi lên nữa.
Mà người Lâm Gia gặp chính là anh trai nhà bên thanh mai trúc mã của Trì Tiêu, còn là anh trai nhà bên có hôn ước phải kết hôn.
Theo Lâm Gia và Trì Tiêu càng ngày càng thân thiết, cô lại gặp người anh trai nhà bên kia mấy lần, lần nào cũng đều gật nảy mình.
Bởi vậy Lâm Gia phát hiện một chân lý — trai đẹp đều thuộc về người đẹp, hoặc là thuộc về trai đẹp, dù sao cũng không thuộc về cô ấy
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô thưởng thức trai đẹp.
Bóng lưng hai người cười nói ồn ào biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang, dưới lầu cách đó không xa, Cát Viện và Trần Hiểu Đan chậm rãi đi tới cầu thang.
Có lẽ tối qua Trần Hiểu Đan thức đêm chơi game, cả người phờ phạc bước chân không có sức, Cát Viện thì vẻ mặt mang theo suy nghĩ.
“Này, vừa rồi cậu có thấy không? Trong chiếc xe Trì Tiêu ngồi còn có một người đàn ông.” Cát Viện suy nghĩ một chút rồi thăm dò hỏi Trần Hiểu Đan một câu.
Trần Hiểu Đan tỉnh tỉnh mê mê, ngáp một cái mới trả lời: “Không để ý lắm, có lẽ là bạn trai cậu ấy.”
Bạn trai…
Làm bạn cùng phòng vài năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, chuyện Trì Tiêu có bạn trai mọi người đều biết loáng thoáng.
Nhưng chính xác thì Trì Tiêu hưa từng chính thức nhắc tới hai chữ “bạn trai”, chỉ nói cô có một “anh trai nhà bên” quan hệ rất tốt từ nhỏ, hai người còn có hôn ước từ bé.
Về phần người được gọi là “anh trai nhà bên kia”, gần như chưa có ai thấy được gương mặt của anh.
Không biết nghĩ tới điêu gì, Cát Viện mang vẻ mặt phức tạp buông mắt, lúc lấy đện thoại ra xem giờ thì theo thói quen vào vòng bạn bè lướt một chút.
Bỗng nhiên lúc lướt tói một bài đăng mới, ánh mắt cô ta chợt khựng lại.
Và lớp, Trần Hiểu Đan chọn một vị trí ở hàng sau để chuẩn bị ngủ bù,cv iếc Trì Tiêu và Lâm Gia ngồi cạnh nhau ở phía trước, lớp trưởng Trương Linh Lợi mới vào không lâu cũng ngồi xuống bên cạnh hai ngời, ba người cười cười nói nói trò chuyện gì đó.
Cát Viện vô thức cắn môi đưới, suy nghĩ một chút rồi ngồi bên cạnh Trần Hiểu Đan.
Còn chưa bắt đầu vào học, cô ta lấy điện thoại ra, sau khi chần chừ giây lát thì ướt tới một người bạn đã lâu không liên lạc trong danh bạ.
[Wendy: Đàn anh, anh chuẩn bị về nước ạ? [Cười đáng yêu]]
Bài đăng cô ta lướt tới vừa nãy mới được đăng không lâu, quả nhiên đối phương đang xem điện thoại nên trả lời rất nhanh.
[Đàn anh Trâu Giai (không sợ): Phải, đã lâu không gặp, dạo này em khỏe không?]
[Wendy: Tốt lắm, chờ mong đàn anh trỏ về, đến lúc đó cùng ăn một bữa cơm nhé?]
[Đàn anh Trâu Giai: [OK] được, về nước gặp.]
Sau giờ học Trần Hiểu Đan đã đi trước, xem ra định trở về tiếp tục ngủ bù. Trì Tiêu và Lâm Gia lề mề thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên Cát Viện tiến tới gọi hai người một tiếng.
“Trì Tiêu, cậu nghe nó gì chưa? Đàn anh Trâu Giai sắp về nước rồi.”
Động tác của Trì Tiêu hơi khựng lại, Trương Linh Lợi và Lâm Gia ở bên cạnh cũng sửng sốt theo.
Người khác không rõ lắm, nhưng Trương Linh Lợi và phòng ngủ 522 đều biết Trâu Giai là ai —
Học bá quanh năm chiếm vị trí đứng nhất ở khoa tài chính Ninh đại, thành tích xuất sắc không nói, ngoại hình còn rất tuấn tú, gia cảnh lại còn sung túc, là nhân vật phong vân cấp hot boy trường hoàn toàn xứng đáng.
Bên trên là chuyện ai ai cũng biết.
Điều mọi người không biết chính là Trâu Giai từng theo đuổi Trì Tiêu.
Trâu Giai là một người cực kỳ chú trọng sự riêng tư, mặc dù rất nổi tiếng ở Ninh đại nhưng vi lịch sử tình trường sạch sẽ và tác phong sinh hoạt khiêm tốn nên chưa hề truyền ra tin đồn tai tiếng gì.
Cho dù anh ta thích Trì Tiêu thì lúc theo đuổi cũng cực kỳ khiêm tốn.
Tuy rằng khiêm tốn nhưng cũng vô cùng tốn công tốn sức.
Con đường lớp trưởng Trương Linh Lợi và ba người bạn cùng phòng đều bị anh ta đi qua một lượt.
Lúc suýt chút nữa gây ra tin tức toàn trường đều biết thì Trâu Giai lại ra nước ngoài.
Thấy Trì Tiêu chỉ hơi thay đổi ánh mắt, Cát Viện cảm thấy châm chích trong lòng, ngoài mặt lại nở nụ cười: “Tớ thấy anh ta đăng lên vòng bạn bè nên nói với cậu một tiếng để cậu có chuẩn bị trước.”
Nghe giọng điệu kỳ lạ của cô ta, Lâm Gia muốn nói gì đó thì Trì Tiêu đã mở miệng trước, là giọng nói không có cảm xúc gì: “Chuẩn bị cái gì?”
“Miễn cho đến lúc đó lúng túng!” Cát Viện cười rất kín kẽ, “Ninh đại nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, khó tránh khỏi đụng mặt, nếu quậy ra chuyện không đâu như lúc trước sẽ không hay.”
“Biết rồi.” Trì Tiêu lạnh nhạt nói mấy chữ rồi bỏ sách vào túi, lướt qua Cát Viện rời khỏi phòng học.
Trương Linh Lợi và Lâm Gia nhìn nhau, rồi sắc mặt kỳ lạ nhìn Cát Viện, không nói gì, một trước một sau rời khỏi.
Cát Viện ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, có bạn học tới hỏi vừa rồi cô ta làm sao vậy, cảm giác hình như phòng ngủ tranh cãi không vui. Cô ta không nói gì, cười cười che giấu cảm xúc trong mắt, đeo túi rời khỏi lớp như không có việc gì.