Tù Với Biển Sâu

Chương 9




Trời chưa sáng hẳn, trên mặt biển tràn ngập sương mù dày đặc, sương mù trắng xóa truyền đến mùi tanh tưởi của nước biển khiến người ta buồn nôn. Lâm Tri Ngư che mũi, trong lòng xẹt qua một tia bất an.

Cậu nhớ tới giấc mơ đêm qua, ăn nhà gỗ nhỏ cũng bị phủ sương mờ như thế này, nó che lấp đi bãi đất trống cắm đầy đuốc gỗ, bên bầu trời là mặt trăng đỏ rực khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng hồng quỷ dị.

Tâm lý cậu như bị sương mù che lấp, phủ mờ, khi tỉnh táo lại đã là giữa trưa, mặt trời bị mây xám xịt che lấp, sắc trời tối tăm không rõ, từ trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng người đang bước về phía nhà gỗ.

Lâm Tri Ngư cấp tốc nhảy xuống giường, kéo bọc đồ từ trong gầm giường ra, nhờ vào đám sương dày đặc lẻn ra khỏi nhà. Cậu trốn trong khe hở giữa đám đá ngầm, nghe thấy tiếng chửi rủa bực tức của những người kia, một tia lưu tuyến cuối cùng biến mất sạch sành sanh.

Đợi lâu thật lâu, bóng người đang tìm kiếm cậu dần tản đi, sắp đến giờ hẹn, Lâm Tri Ngư vẫn chần chừ chưa đi. Bởi vì Tố Châu không xuất hiện.

Sương mù ngưng tụ một ngày trời bắt đầu tiêu tan, nếu không đi sẽ không kịp nữa.

Lâm Tri Ngư nắm chặt dây chuyền trước ngực, liếc nhìn mặt biển lặng yên lần cuối, chui ra khỏi khe đá chạy về phía đầu thôn. Rừng cây xanh tùm tươi tốt cực kì dễ nhìn trong màn sương dày, Đỗ Phàn đang đợi cậu ở đó.

Đúng lúc này, một tiếng vang lên trong bóng tối và sương mù như đóng đinh cậu ngay tại chỗ, đây là tiếng đàn, từ chiếc đàn mà cậu để lại cho Tố Châu. Tiếng đàn gấp gáp vang lên một hồi rồi dừng lại, Lâm Tri Ngư do dự nhìn rừng cây đã gần trong gang tấc, cắn răng xoay người chạy về phía bờ biển.

Sương mù triệt để tan biến, không gian yên tĩnh lạ thường, Lâm Tri Ngư về bờ biển mà không thấy nửa cái bóng của Tố Châu, dự cảm bất thường nổi lên. Chưa kịp quay lại, xung quanh cậu đã bị người dân bao vây, trong tay họ cầm đuốc đốt sáng rực.

“Lâm Tri Ngư…” – Một bà cốt mặc đồ đen bước ra từ giữa đám người: “Cậu không nên trở về.”

Lửa cháy phần phật, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ hung tợn dữ dằn, ánh lửa chói lóa như đang đốt nóng  hai mắt, Lâm Tri Ngư đột nhiên cảm thấy mình đang đứng giữa sâm la địa ngục trong truyền thuyết.

“Thật sao? Nhưng lần này… Tôi sẽ không để các người làm theo ý mình.” – Lâm Tri Ngư lo lắng cực kì, tim nhảy bùm bùm nhưng lại cố gắng duy trì bình tĩnh, quyết đoán móc súng lục hướng lên trời, bóp cò.

“Cạch cạch.” Không có tín hiệu nào được bắn ra, nòng súng trống rỗng, không có nổi một viên đạn.

Lâm Tri Ngư sửng sốt, không thể tin nổi quay đầu nhìn về mặt biển đen nhánh, sau gáy đột nhiên bị đánh đau đớn. Giây phút mất đi ý thức, cậu vô thức nắm chặt vảy trước ngực.

Tố Châu, anh lừa em…

Hương hoa nồng nặc tràn ngập trong mũi, mơ hồ nghe thấy tiếng kèn lệnh phía xa xa. Đầu Lâm Tri Ngư đau như búa bổ, cậu từ từ mở hai mắt ra. Trên đầu là bầu trời lam đậm cùng mặt trăng tròn sáng nhẹ, quanh mặt trăng như phát ra tia sáng hồng nhàn nhạt. Cậu đang nằm trên thuyền gỗ đầy hoa tươi, sóng biển dập dờn đẩy thuyền ra xa, không biết sẽ trôi tới nơi đâu.

Nước mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, Lâm Tri Ngư tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dùng sức giật sợi dây trên cổ ném xuống biển. Mặt biển vốn bình lặng đột nhiên nổi ùng ục như nước đun sôi, sấm chớp ầm ầm và mưa rào xuất hiện dồn dập, lật tung chiếc thuyền nhỏ, Lâm Tri Ngư vô thức thốt lên hai tiếng: “Tố Châu!”

Buồn cười thật, dù biết rằng mình bị lừa dối, cậu lại không thể khắc chế bản năng kiếm tìm hắn.

Một bóng đen nhanh như cắt bơi vụt đến, vững vàng ôm lấy Lâm Tri Ngư, gương mặt không thể quen thuộc hơn nữa hiện lên trước mắt cậu, cậu bị Tố Châu ôm chặt trong ngực, cái ôm lạnh lẽo cứng rắn như một bức tượng sắt thép, ngăn chặn hoàn toàn tiếng ồn từ bên ngoài, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.

“Đừng vứt nó đi nữa.” – Tố Châu ôm Lâm Tri Ngư tới một bãi đá ngầm, đeo chiếc dây chuyền vừa bị vứt bỏ lên cổ Lâm Tri Ngư.

“Anh, tại sao… Lại lừa em?” – Hai mắt Lâm Tri Ngư đỏ bừng, giọt nước mắt đọng trên khóe mi chưa kịp rơi xuống.

“Xin lỗi, nếu để em rời khỏi tầm mắt anh… Anh không làm được.” – Tố Châu nhìn thẳng vào Lâm Tri Ngư, trong con mắt tối tăm không thấy đáy là vẻ bất đắc dĩ.

Mưa gió trên biển dần dần ngừng lại, ánh trăng mờ lần nữa tản ra, chiếu sáng mặt nước dập dờn. Lâm Tri Ngư mặc quần áo màu trắng, ngồi trên vách đá, trong mái tóc hơi rối xen lẫn vài cánh hoa, dường như cô dâu nhỏ đang đợi chồng đến đón.

Rõ ràng hình ảnh Tố Châu mong muốn bấy lâu đang ở ngay trước mắt, nhưng vì khóe mắt Lâm Tri NGư không ngừng rơi nước mắt mà trở nên chói lóa sắc nhọn cực điểm.

“Tố Châu, bây giờ em không còn gì cả.”

Quê hương mà em lớn lên từ nhỏ, người dân mà em tôn trọng, tất cả đã biến mất trong đêm mưa gió này rồi. Còn anh, rốt cuộc anh là người nào trong số đó đây?

“Em còn có anh.” – Tố Châu nắm chặt tay Lâm Tri Ngư, từ từ đặt nó lên ngực mình: “Anh dùng tính mạnh của anh xin thề, anh sẽ mãi mãi không phản bội em, mãi mãi không rời bỏ em.”

Ánh trăng lạnh lẽo, nước biển vô tình, lời thề chân thành từ tận đáy lòng cũng không thể sưởi ấm lòng người.

Lâm Tri Ngư rũ mắt, thất thần nhìn vào hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước. Giờ phút này, trông cậu giống như con mồi rơi vào bẫy của thợ săn, bị mắc kẹt trong tấm lưới dệt từ lời nói dối và chân tình khó tin, không thể thoát thân được nữa.

“Tri Ngư, trở về cùng anh được không?” – Tố Châu nâng má Lâm Tri Ngư, dán sống mũi ướt nước của mình lên đó cà cà, giống như con cá heo ngoan ngoãn nghe lời.

“Được…” – Lâm Tri Ngư chậm rãi nhắm mắt lại, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu. Trời đất rộng lớn bao la, cậu chỉ còn lại duy nhất người đang ôm mình mà thôi.

Tố Châu sửng sốt, lập tức mừng như điên hôn lên môi Lâm Tri Ngư, giống như mưa to gió lớn chiếm đoạt khoang miệng người trước mặt. Cuối cùng hắn cũng được toại nguyện, cuối cùng hắn cũng có được người mà hắn mơ ước bao lâu.

Mưa hôn dày đặc khiến người nghẹt thở, Lâm Tri Ngư đẩy ngực Tố Châu ra, không cẩn thận ngã xuống nước. Nước biển lạnh giá trong nháy mắt bao phủ lấy cậu, áo trắng bồng bềnh nổi trên mặt nước như đám mây xinh đẹp trên bầu trời.

“Tri Ngư…”

Tố Châu cúi đầu vùi vào hõm cổ Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của đối phương. Nước biển lạnh lẽo và hương hoa bám lên da thịt cậu, khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử một miếng.

“Tố Châu!”

Bên vai truyền đến một trận đâm nhói, Lâm Tri Ngư dường như cũng ngửi thấy mùi máu tanh, kinh hoảng mở mắt ra. Mắt Tố Châu dần chuyển sang màu đỏ sậm, hai tay chống trên vách đá phía sau, chậm rãi đứng thẳng người như con rắn lớn bao vây con mồi.

“Tố Châu, mắt của anh…”

Lâm Tri Ngư đưa tay chạm vào, lại bị Tố Châu nắm chặt bàn tay, mang theo lực mạnh từ chối, hắn từ từ đưa lên miệng, duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi, tham lam liếm mạnh lên mạch máu hiện trên cổ tay mảnh khảnh.

Cảm giác tê dại như điện giật từ tay truyền đến toàn thân, Lâm Tri Ngư không nhịn được muốn tránh thoát, lại bị Tố Châu bắt hai tay ấn lên đỉnh đầu, đầu lưỡi lạnh lẽo như lưỡi rắn tuần tra tới lui tại vành tai mẫn cảm, trượt một đường xuống trước ngực, cách một tầng vải trong suốt cắn mạnh một cái.

“A… Đừng liếm…”

Lâm Tri Ngư uốn éo người, nỗ lực né tránh môi lưỡi đang dính lấy mình, da thịt bị liếm láp như đang bị đốt cháy khiến cậu phát run, đuôi cá ướt dầm dề không biết đã chen vào hai chân cậu từ lúc nào, vảy thô ráp cọ xước thịt mềm giữa hai chân, trong đau đớn xen lẫn một tia khoái cảm khiến người run rẩy.

“Tố Châu, mau buông ra, anh làm đau em!”

Lâm Tri Ngư hét lên kéo, lại chút lý trí cuối cùng của người cá, Tố Châu ngừng lại chốc lát, đầu chôn trong cổ cậu không ngừng thở gấp, đuôi cá dưới thân như có như không cọ lên chân cậu.

“Tri Ngư… Tri Ngư…”

Từng tiếng nỉ non vang lên bên tai, Tố Châu ngước đôi mắt bị tình dục hun đỏ nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư không tha, hắn sắp không khắc chế nổi hung tàn thiên tính của người cá, hắn sẽ ăn nuốt người trước mặt vào bụng mất.

“Tố Châu… Anh làm sao vậy?”

Lâm Tri Ngư lặng lẽ di chuyển thân thể, cố gắng trốn khỏi cầm cố của Tố Châu, khe mông bị một thứ to lớn nóng bỏng đè vào, thủ thế chờ đợi bên miệng huyệt khiến cậu theo bản năng sợ hãi, dường như đã từng lĩnh giáo thứ hung ác kia rồi.

“Đừng nhúc nhích!”

Động tác tránh né chọc giận người cá đang trong trạng thái bất ổn, Tố Châu siết chặt vai Lâm Tri Ngư, vững vàng ghim người vào vách đá, đuôi cá thô dùng sức đẩy lên trên, khí cụ trơn trượt đã chui được nửa cái đầu vào khe thịt chật hẹp. 

“Đừng! Đừng như vậy! Tố Châu!”

Lâm Tri Ngư hoảng sợ kêu to, hai chân liều mạng đá đạp lung tung, lại bị Tố Châu dùng một tay nắm chắc mắt cá chân, dùng sức kéo sang hai bên. Vảy cá lạnh lẽo ma sát hạ thể mẫn cảm, cảm giác ngứa ngáy mềm yếu khó nói bốc lên từ bụng dưới của cậu.

“Tố Châu! Dừng lại! Đừng như vậy!”

Người cá trước mặt nghe thấy, ngẩng đầu, dừng lại một giây ngắn ngủi, ngay sau đó cắn chặt hầu kết của Lâm Tri Ngư, đuôi cá ưỡn mạnh một cái, tính khí to dài công thành đoạt đất phá tan miệng huyệt, xâm nhập vào con  đường nhỏ hẹp ấm áp.

Kích thích cực đại khiến Lâm Tri Ngư run rẩy, nước mắt tràn mi liên tục lăn xuống, hạ thân như bị người ta bổ ra làm đôi, đau đớn và kích thích yếu đuối đang xấu hổ cùng lúc đánh vào thần kinh cậu, cậu cố gắng đẩy vai Tố Châu, khóc lóc xin tha: “Đi ra ngoài… Không được…”

Người cá hãm sâu vào tình dục hoàn toàn không để ý đến lời của cậu, còn giơ tay bịt miệng cậu, hàm răng sắc nhọn ngậm lấy cần cổ tinh tế, chậm rãi cắn mút, bên dưới vội vã không ngừng đưa đẩy, thứ đang trong cơ thể đối phương ma sát khắp nơi, dùng lực mạnh nhất có thể công kích nơi yếu đuối của cậu.

“A… A…”

Lâm Tri Ngư nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo người muốn thoát khỏi hung vật trong cơ thể. Phản kháng kịch liệt chọc giận người cá, trong cổ họng Tố Châu phát ra tiếng kêu trầm thấp, nắm chặt cố Lâm Tri Ngư, móng tay sắc bén trong nháy mắt cắt rách da thịt trắng nõn.

Mùi máu tanh nồng nặc bay trong không khí, Lâm Tri Ngư nhìn thấy cánh mũi người cá đang kịch liệt mấp máy, Tố Châu nhếch môi nở nụ cười, cúi đầu liếm lên gáy cậu, liếm mút máu tươi đang chảy xuống, động tác dưới thân vẫn mãnh liệt ra ra vào vào cơ thể cậu.

Lâm Tri Ngư run rẩy, cơn ngứa từ trong xương không ngừng tuôn trào ra nơi giao hợp, miệng huyệt bị căng hết mức, chịu đựng thứ to lớn khai phá, mang theo lực đạo hủy thiên diệt địa, dường như muốn đâm thủng cậu.

Yếu ớt rên rỉ và gào khóc tràn ra, vết thương trên cổ vừa khép lại lại bị xé rách, Lâm Tri Ngư bị bóp chặt cổ, mềm nhũn dựa vào vách đá, để mặc Tố Châu tùy ý xâm lấn cơ thể cậu.

Có lẽ mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác, trước mắt Lâm Tri Ngư ngày càng mờ, cậu cố gắng ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trăng tròn sáng đã bị bóng đêm nuốt chửng hơn nửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.