Tù Với Biển Sâu

Chương 20




Cá đuối màu đen vững vàng bơi trong biển, hai cái vây như một đôi cánh, Lâm Tri NGư nằm nhoài trên lưng cá rộng, ngón tay xẹt qua đám cá nhỏ đang tuần tra, nhìn nước biển xanh rì phía xa xa, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác không chân thực.

Tố Châu dựa vào vai Lâm Tri Ngư, dường như cảm nhận được tâm trạng đối phương, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy, có tâm sự?”

Lâm Tri Ngư lắc đầu, sờ lưng cá trơn tuồn tuột bên dưới: “Chỉ là có cảm giác không thật lắm.”

“Thế này thì sao?” – Tố Châu nắm chặt tay Lâm Tri Ngư đặt lên ngực mình, từ ngực đi một đường xuống bụng dưới, cố ý ưỡn eo: “Có thật hay không?”

“Không đứng đắn!” – Lâm Tri Ngư tức giận trừng mắt một cái, nhẹ nhàng đập xuống vai Tố Châu, thầm cảm khái: “Không ngờ vòng tới vòng lui, cuối cùng lại ở nơi này cùng anh.”

“Đương nhiên.” – Tố Châu quay đầu hôn một cái lên môi Lâm Tri Ngư: “Chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng nhau.”

Không biết vì sao, Lâm Tri Ngư nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tố Châu, trong lòng cũng trở nên vững vàng hơn.

Hai người cúi đầu dựa vào nhau, trán tựa trán, mũi kề mũi, một chuỗi bọt khí bay lên xung quanh, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, in đậm bóng hình đối phương.

Ngay lúc Lâm Tri NGư không kìm lòng nổi định hôn người trước mặt, lưng cá vững vàng đột nhiên nghiêng lệch một chút, Tố Châu nhanh tay lẹ mắt ôm eo cậu, thấp giọng trách mắng: “Đuối đuối!”

Cá đuối oan ức dựng thẳng đuôi, chỉ chỉ phía trước, chầm chậm hạ mình để hai người xuống lưng nó, Lâm Tri NGư nhìn thấy hòn đảo nhỏ quen thuộc  trước mắt, hưng phấn gọi khẽ: “Hải Thần đại nhân!”

Hòn đảo nhỏ trước mắt dần cử động, thân thể to lớn của Hải Thần từ từ xuất hiện từ trong đống bùn cát, đôi mắt đen như hai viên ngọc trai quý hiếm sáng loáng hơi chuyển động, quan sát hai người cá chật vật trước mặt, trong mắt dường như hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Hải Thần đại nhân…” – Lâm Tri Ngư vội vã bơi tới trước mặt Hải Thần: “Tố Châu… Bị thương rất nghiêm trọng, ngài có thể chữa cho anh ấy không?”

Hải Thần dời tầm mắt, duỗi một cái xúc tu đặt lên đầu Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó cuốn lấy thân thể Tố Châu, chậm rãi chuyển động.

Lâm Tri NGư nhìn xúc tu to như con trăn quấn quanh Tố Châu, giác hút nhỏ chi chít bám vào da thịt hắn, tỏa ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, tất cả những vết thương trên người hắn dần dần khép lại nhờ nhũng giác hút đó.

Ánh sáng hồng chầm chậm biến mất, Hải Thần dùng xúc tu đẩy Tố Châu đến trước mặt Lâm Tri Ngư, sau đó chầm chậm nằm xuống đáy biển, đôi mắt đen không chớp nhìn hai người đang ôm nhau say đắm.

“Khoan đã, chúng ta còn chưa cảm ơn Hải Thần đại nhân!” – Lâm Tri Ngư đẩy đẩy Tố Châu, kéo hắn tới trước mặt Hải Thần, trịnh trọng lạy một cái: “Cảm ơn Hải Thần đại nhân!”

Hải Thần được lợi vui vẻ quơ quơ xúc tu, đôi mắt dán vào Tố Châu, lộ ra vẻ mong chờ.

Tố Châu bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, nâng tay phải đặt lên trước ngực, do dự nói: “Cảm ơn… Hải Thần… Đại nhân?”

Hải Thần nghe xong hưng phấn xoay vòng vòng, đống xúc tu nhiều không đếm xuể vui vẻ bung lụa  trong làn nước, Lâm Tri NGư nghi hoặc nhìn Tố Châu: “Hải Thần đại nhân…”

“Không sao, cái tên này lần đầu tiên được anh gọi là Hải Thần đại nhân, kích động động ấy mà.” – Tố Châu nằm úp bên vai Lâm Tri NGư, nói khẽ.

“Hả?” – Lâm Tri Ngư dở khóc dở cười, nhớ tới trước đây Tố Châu toàn gọi Hải Thần là quỷ bạch tuộc, đột nhiên hơi hơi thương Hải Thần.

Hải Thần bay nhảy mệt rồi mới dừng lại, lười biếng nằm xuống, cá đuối bên cạnh cũng tung tẩy đôi cánh nằm nhoài lên người Hải Thần, một lớn một nhỏ kề nhau như hai hòn đảo nhỏ dính liền nhau.

Thành đôi thành cặp, ngụ ý là lời chúc tốt đẹp.

Lâm Tri Ngư kéo kéo tay Tố Châu, nghiêm túc nhìn đối phương: “Vị người cá tiên sinh này, anh có thể đưa tôi về nhà không?”

“Đương nhiên.” – Tố Châu nắm chặt tay Lâm Tri Ngư, ôm lấy người yêu cùng bơi về ngôi nhà nhỏ thuộc về hai người.

Lâm Tri Ngư dang hai tay như chú chim nhỏ muốn ôm lấy bầu trời biển rộng, Tố Châu nhìn cậu vui vẻ, ôm cậu xoay người, bơi vào một trong một vùng san hô đỏ.

San hô cao to tươi tốt che kín thân thể hai người khiến Lâm Tri Ngư bất giác nghĩ đến làm chuyện không đứng đắn ở nơi này, cậu đỏ bừng mặt, đẩy vai Tố Châu: “Anh đừng lộn xộn… A…”

Tố Châu đè hai tya Lâm Tri NGư xuống, hôn lên môi cậu, khẽ nỉ non: “Ừm, anh không đợi được về nhà, muốn hôn Tiểu Ngư một cái.”

Lâm Tri Ngư bị hôn mềm nhũn người, đuôi cá không an phận uốn éo, Tố Châu vội vã lui ra, thầm chửi thề một tiếng.

“Ừm… Làm sao vậy?” – Lâm Tri Ngư khó hiểu nhìn Tố Châu, trong mắt là một mảnh mơ hồ.

Tố Châu giơ tay lên vuốt ve vảy trên đuôi Lâm Tri Ngư, ấp úng quanh co mãi: “Cái này… Tiểu Ngư, em… Em… Có em bé cá…”

“Anh nói cái gì!” – Lâm Tri Ngư lập tức tỉnh lại, sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, hoài nghi vỗ hai hần: “Anh lừa em à?”

Tố Châu nắm lấy bàn tay đang vỗ bụng của Lâm Tri Ngư, thành khẩn nhận sai: “Xin lỗi, lúc em đang c trong trong kỳ chuyển hóa, anh không cẩn thận… để lại trứng trong người em.”

Lâm Tri Ngư đang ôm bụng trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, vừa la hét vừa đánh đấm Tố Châu: “Anh, tên khốn kiếp này! Rõ là anh cố ý!”

Tố Châu ôm đầu liên tục xin tha: “Anh sai rồi anh sai rồi, Tiểu Ngư đừng giận, tức giận không tốt cho em bé!”

“Anh… Anh khốn nạn!’” – Lâm Tri Ngư nhéo mạnh tai Tố Châu, hầm hừ bơi ra khỏi bụi san hô: “Đồ cá thối! Em không bao giờ thèm để ý đến anh nữa.”

Tố Châu vội vàng đuổi theo: “Tiểu Ngư! Nhà ở bên này mà em!”

Lâm Tri Ngư về đến nhà càng nghĩ càng giận, tên xấu xa Tố Châu này chắc chắn đã có âm mưu từ sớm, muốn dùng em bé trói buộc cả người lẫn tâm, như thế cậu sẽ không nỡ rời đi nữa.

Đúng là quá xảo quyệt!

Lâm Tri NGư quyết định trừng phạt hắn một trận, bắt đầu chiến tranh lạnh với hắn.

Mấy ngày đầu, Tố Châu tự nguyện biến thành người hầu, từ sáng đến tối bưng trà rót nước hỏi han ân cần, buổi tối tự giác nằm bên giường ngoài, hát ru Lâm Tri Ngư ngủ.

Nhưng mà, đến lúc Lâm Tri NGư chuẩn bị kết thúc chiến tranh, Tố Châu đột nhiên hành tung bí ẩn, không chỉ đi sớm về trễ, lúc ở nhà còn thường xuyên lượn lờ trước cửa, hỏi gì cũng không nói, chỉ biết nhìn cậu cười ngây ngô.

Nửa đêm, Lâm Tri NGư đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng động bên cạnh, cậu lén mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Tố Châu đang lén lút bơi ra ngoài như ăn trộm.

Lâm Tri NGư sờ phần bụng hơi nhô ra, nghĩ ngợi nhìn vách đá khảm đầy san hô và vỏ sò, tất cả đều do chính tay Tố Châu khảm nạm vào đá theo sở thích của Lâm Tri Ngư.

Chẳng lẽ… Người này đang định chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho mình? Lâm Tri NGư nghĩ một chút, yên lòng nhắm mắt lại, nếu thế cậu giả vờ không biết là được.

Lâm Tri Ngư cảm giác cậu đã ngủ ngon tới bình mình, thoải mái xoay người lại. Từ khi trở về biển, Hải Thần đại nhân vì chăm sóc cậu mà cố ý mô phỏng trăng, sao, mặt trời, để cậu có thể ở dưới đáy biển cũng có thể ngẩng đầu ngắm trăng rằm, hái các vì sao sáng.

“Tố Châu, em đói …” – Lâm Tri Ngư ngáp một cái, nhìn sang bên giường, lại phát hiện nơi đó trống rỗng, bình thường Tố Châu đi sớm về trễ đều sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cậu.

Lâm Tri Ngư không khỏi hoảng hốt, cậu không đoái hoài tới bất ngờ hay không bất ngờ, dựa theo tín hiệu từ trái tim lao ra ngoài tìm Tố Châu.

Không biết từ khi nào mà bên ngoài đã tụ tập rất nhiều đom đóm, đang vẫy cánh xếp thành hai hàng, ánh sáng mờ xa xôi lấp lóe không ngừng trong nước biển xanh như con đường uốn lượn đưa đến một nơi không biết tên.

Lâm Tri Ngư lần theo hướng chỉ dẫn của đom đóm, bơi vào một khu rậm rạp như cánh rừng dưới biển, xuyên qua bóng cây loang lổ tới một nơi rộng rãi sáng sủa, trước mắt cậu hiện lên một khu quảng trường đồ sộ.

Giữa hình tròn tâm quảng trường là một bức tượng người cá bằng đá sừng sững, Hải Thần đội mũ dạ vẫy vẫy xúc tu đón chào cậu, xung quanh chật ních người cá lớn bé, mà Tố Châu đang đứng dưới bức tượng, nâng một đám san hô đỏ tươi, cười vui vẻ nhìn cậu, dang hai tay đón cậu.

Khóe mắt Lâm Tri Ngư hơi đỏ, cậu nhào vào lòng Tố Châu, nghẹn ngào: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”

“Bé ngốc, đương nhiên là kết hôn rồi.” – Tố Châu xoa xoa đuôi mắt Lâm Tri Ngư: “Tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, đừng khóc.”

“Sao anh dám tiền trảm hậu tấu hả, em còn chưa đồng ý đâu đấy.” – Lâm Tri Ngư chôn đầu trong lồng ngực Tố Châu, lén lút lau nước mắt, ngại ngùng ấp úng: “Nhưng mà, thấy anh thành tâm như thế, em miễn cưỡng đồng ý.”

Xung quanh hò hét không ngừng, Tó Châu từ từ đưa san hô trong tay cho Lâm Tri Ngư, nhẹ giọng nói: “San hô biển tượng trưng cho sự vĩnh hằng… Em có đồng ý… Chấp nhận tình yêu vĩnh cửu của anh không?”

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở chờ đợi, LÂm Tri NGư nhìn Tố Châu căng thẳng đến mức co quắp ngón tay, cậu đưa tay nhận san hô đỏ như đang tự đốt lên ngọn lửa tình mãnh liệt, dịu dàng mà kiên định trả lời: “Em đồng ý.”

Chỉ chờ câu nói này, tất cả người cá hoan hô vang dội cả một vùng biển rộng lớn, mây trên đầu đùn đùn tuôn ra những tia sáng sắc màu như một chiếc cầu vồng cực lớn vắt ngang chân trời, đom đóm nhiều vô số cũng tung tẩy vay vút lên, xoay vòng vòng quanh quảng trường.

Đang nhảy cẫng vui vẻ, Hải Thần từ từ duỗi hai xúc tu chạm lên đầu Tố Châu và Lâm Tri Ngư, một giọng nói trầm thấp mang theo vẻ xa xưa vang lên trong đầu hai người: “Ta lấy danh nghĩa của Hải Thần, tuyên bố hai người đã kết làm bạn đời, ban tặng hai người lời chúc phúc tốt đẹp nhất, chúc tình yêu của hai người sẽ giống như vùng biển này, vĩnh viễn to lớn không ngừng.”

Trên đầu xuất hiện bóng tối, Lâm Tri Ngư ngẩng đầu nhìn cá đuôi đang kéo chiếc đuôi dài như con đại bàng to lớn đang xoay mình bay lượn, sau đó đáp xuống trước mặt họ.

Tố Châu kéo Lâm Tri Ngư bơi lên lưng cá đuối, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, cá đuối dịu ngoan lập tức lay động, bơi về phía tầng mây bảy màu như cơn sóng cuộn duyên dáng.

Dưới ánh sáng sặc sỡ sắc màu, Lâm Tri Ngư nằm trên lưng cá quan sát thế giới kì diệu dưới đáy biển, người cá phía dưới vẫn đang vẫy tay với hai người, Tố Châu nắm chặt tay cậu, cười nói: “Tri Ngư, mừng em về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.