Buổi tối, gió biển rất lớn, cánh buồm giương trong gió bay phần phật. Lâm Tri Ngư khoác chiếc khăn quàng cổ to đùng, đi ra boong tàu, A Nặc đang nghiêng người dựa vào lan can, mái tóc màu đỏ tung bay trong gió đêm cực kì chói mắt.
“Cậu đến muộn.” – A Nặc liếc nhìn đồng hồ trong tay, lên tiếng trước.
“Tôi ngủ quên.” – Lâm Tri Ngư cây ngay không sợ chết đứng hất cằm, cả buổi chiều đột nhiên cậu mệt rã rời, mơ màng mãi mới ngủ được, lúc tỉnh dậy trời đã tối thui.
A Nặc đi lên phía trước, nói: “Không sao, đối với tôi, mỹ nhân luôn luôn có đặc quyền.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?” – Lâm Tri Ngư lui về sau một bước, duy trì khoảng cách với A Nặc.
“A Nặc cười cười: “Nói chuyện phiếm thôi, cậu sợ tôi à?”
“Tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh!” – Lâm Tri Ngư tức giận nói to, quay người định rời đi.
“Trên đảo kia còn một người.”
Tiếng A Nặc bình tĩnh truyền đến, Lâm Tri Ngư như bị đóng đinh tại chỗ, màu trong người như bị đóng băng, mãi mới nói được một câu: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
“Trên đảo còn một đống lửa chưa tàn, bát đũa thành đôi thành cặp, còn nữa, lúc Đỗ Phàn nói muốn đưa cậu đi, cậu do dự.”
Lâm Tri Ngư kiềm chế tiếng nói run rẩy, phản bác: “Một mình tôi lưu lạc đảo hoang, chuẩn bị thêm bát đũa thì đã sao!”
“Ôi chao, đừng nóng giận mà, tôi nói sai, được chưa?” – A Nặc chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Tri Ngư, giơ lên chiếc dây chuyền đeo vảy bị cậu vứt đi: “Đúng là chỉ có một người là cậu, bởi vì thứ kia không phải là người.”
Lâm Tri Ngư trừng lớn hai mắt, tiến lên muốn cướp lại sợi dây: “Anh trả lại cho tôi!”
A Nặc ôm eo Lâm Tri Ngư, đè cậu lên lan can: “Gấp cái gì, không phải vừa nãy cậu rất bình tĩnh à?”
“Anh muốn làm gì! Buông tôi ra!”
Lâm Tri Ngư nắm chặt lan can, nửa người trên sắp ngã xuống dưới, A Nặc bóp mặt cậu, ám muội vuốt ve: “Truyền thuyết nói người cá thích thiếu niên xinh đẹp, quả nhiên không sai.”
“Người cá cái gì, tôi không biết! Nếu anh dám ăn nói linh tinh, tôi sẽ mách chú Đỗ!”
A Nặc khinh thường cười nói: “Trên thuyền này đều là người của chúng tôi, cậu cứ thử mách đi.”
A Nặc nói không sai, ban ngày Lâm Tri Ngư đã để ý rồi, ngoài cậu, Đỗ Phàn và cướp biển vui vẻ ăn mừng còn có rất nhiều người ăn mặc kì quái đi tới đi lui, nhưng cậu nghĩ họ là người của Đỗ Phàn nên không quan tâm lắm.
“Các người đã chuẩn bị hết rồi?” – Lâm Tri Ngư nghi ngờ không thôi, A Nặc đã lừa gạt tất cả mọi người, đưa theo đám người không rõ lai lịch lên thuyền, hẳn là có ý đồ riêng, nếu không tại sao gã lại tìm đến hòn đảo biệt lập kia.
“Muốn nghe tôi nói không?” – A Nặc cúi người, dán mũi vào chóp mũi Lâm Tri Ngư: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho cậu biết?”
“Khốn nạn!”
Lâm Tri Ngư húc đầu vào mũi gã, hai người cũng ngã trên boong thuyền, cậu nhân cơ hội bò dậy chạy trốn, không ngờ có mấy tên mặc đồ trắng kì lạ xông ra giữ chặt cậu, có người cầm ống tiêm to hơn ngón tay chọc vào cánh tay cậu, trước mắt ngay lập tức trở nên mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.
“Nhẹ tay một tí, đừng làm người đẹp của tôi bị thương.” – A Nặc xoa xoa sống mũi, liếc nhìn khoang tàu đèn đuốc sáng trưng: “Những người khác thế nào rồi?”
“Theo phân phó của ngài, đều hôn mê, bị trói trong khoang thuyền rồi.” – Một người đàn ông đeo kính trả lời.
A Nặc gật gật đầu, khom lưng bế Lâm Tri Ngư đã mềm nhũn, dặn dò: “Rất tốt, nếu không cần thiết thì đừng làm họ bị thương.”
“Rõ!”
Lâm Tri Ngư chưa hoàn toàn mất đi ý thức, trong lúc hoảng hốt còn có thể nghe thấy tiếng vang từ bốn phía, cậu bị đưa vào một căn phòng kì quái, bên trong toàn là tiếng máy móc gì đó, có người cởi quần áo của cậu, dán đủ thứ kì lạ lên người cậu. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng giãy dụa, có người hét lên một tiếng, sau đó một dòng điện mạnh chạy khắp người cậu, trước mắt tối sầm, cậu hoàn toàn hôn mê.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng nước rì rào, dòng nước lạnh lẽo bao vây cơ thể cậu, Lâm Tri Ngư còn tưởng mình đã trở về biển, vô thức nỉ non: “Tố Châu…”
“Hóa ra người cá kia tên Tố Châu?”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói quen thuộc, Lâm Tri Ngư bỗng mở bừng hai mắt, phát hiện mình đang trần trụi nằm trong một bể nước thủy tinh, nước biển tanh nồng chỉ ngập đến eo cậu, mà A Nặc đang đứng trước bể, yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu.
Bí mật trên người bị phơi bày, Lâm Tri Ngư ôm đầu gối rụt lại một góc, tránh né ánh mắt nóng rực kia.
A Nặc không tha mà đuổi theo, cách lớp thủy tinh chạm lên chân cậu, hưng phấn tặc lưỡi: “Cậu đúng là biết cách làm cho người khác kinh ngạc đó!”
“Cút ngay!” – Lâm Tri Ngư ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
“Xem ra bà cốt kia không nói dối, người cá thực sự có thể biến đổi con người.” – A Nặc lùi về sau, khoanh tay dựa lưng vào tường: “Nhìn cậu thế này, chẳng bao lâu nữa sẽ lột xác. Cậu đoán xem tôi bán cậu đi sẽ được bao nhiêu tiền?”
Lâm Tri Ngư thấy gã nhắc đến bà cốt, không thể tin nổi hỏi gã: “Tại sao anh lại biết những chuyện này?”
“Tôi phải cảm ơn chú Đỗ của cậu đấy, ông ta đưa chúng tôi đến thôn cậu đại náo một trận, bà cốt tên Già Lam gì đấy cũng ở đó. Vốn dĩ tôi không tin lời bà ta, nhưng mà tôi lại thấy loa Hải Thần trong phòng cậu, trong đó còn có một âm thanh đặc biệt, cậu chưa từng để ý đến nó đúng không?”
Lâm Tri Ngư phủ nhận: “Chỉ là tiếng sóng biển bình thường thôi, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
A Nặc buồn cười lắc lắc đầu, tiếc rẻ nói rằng: “Là cậu nghĩ quá ít, ngoài tiếng sóng biển còn có tiếng kêu của người cá.”
Lâm Tri Ngư thực sự không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ lãng mạn bí mật của Tố Châu lại mang đến phiền phức cho hai người, cậu nhìn chằm chằm A Nặc, chất vấn gã: “Rốt cuộc anh là ai?”
Có thể nghe ra tiếng người cá, còn tìm được hòn đảo nhỏ của hai người, thân phận của gã tuyệt đối không đơn giản là cướp biển.
“Cậu biết mà, tôi là cướp biển, vào nam ra bắc nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn người bình thường mà thôi.” – A Nặc trả lời ba phải, quay người rời đi.
“Khoan đã!” – Lâm Tri Ngư đập vào thủy tinh: “Anh trả dây chuyền cho tôi!”
A Nặc lấy ra dây chuyền từ trong túi tiền, quơ quơ trước mặt Lâm Tri Ngư: “E là không được, chúng tôi còn phải dùng cái này để tìm người cá tên Tố Châu.”
Lâm Tri Ngư hít một ngụm khí lạnh, ngay cả bí mật về chiếc vảy này mà hắn cũng biết, cậu giả vờ vô tình nói: “Vô ích thôi, tôi phản bội anh ấy, anh ấy sẽ không tới cứu tôi!”
“Thế hả? Tôi nghe nói…” – A Nặc dừng một chút, nói tiếp: “Người cá là sinh vật rất trung thành, một khi đã xác định bạn đời thì nó sẽ theo đối phương cả đời, cậu nói xem hắn ta có tới hay không?”
“Anh!” – Lâm Tri Ngư kích động bò lên, đầu vô tình đụng vào nắp bể bị điện giật một phát, nặng nề ngã xuống nước.
“Không cần lo lắng, tôi đã đặt máy làm nhiễu vào dây chuyền rồi, bây giờ Tố Châu của cậu đang bơi về phía ngược lại, tôi đã cho người tới đón hắn, hai người sắp được đoàn tụ rồi.”
“Anh muốn làm cái gì?” – Lâm Tri Ngư dùng sức đấm vào thủy tinh: “Tôi không cho phép anh tổn thương anh ấy! Khốn nạn!”
A Nặc nói xong cũng quay người đi tới cạnh cửa, tắt đèn, để mặc Lâm Tri Ngư la hét trong phòng.
Thủy tinh cực kỳ cứng rắn, Lâm Tri Ngư đập phá nửa ngày chỉ tự làm tay mình tím đỏ, trên kính không có một vết nứt. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng vàng mờ mờ từ cửa nhỏ trên thuyền. Cậu bơi tới gần đó quả nhiên thấy hai chiếc thuyền đang tranh thủ xuất phát trong đêm.
“Không sao đâu, Tố Châu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”
Lâm Tri Ngư không ngừng tự an ủi mình, lo lắng sợ hãi trôi qua một đêm. Tờ mờ sáng cậu đã tỉnh dậy, cậu thấy ác mộng, trong mơ Tố Châu máu me khắp người bị người ta kéo lên từ dưới biển, trên người hắn toàn những vết thương sâu tận xương. Cậu cực kì hối hận, tại sao mình lại chạy trốn chứ, rời khỏi Tố Châu rồi cậu mới nhận ra bản thân ỷ lại đối phương thế nào, nhớ nhung đối phương ra sao.
A Nặc bưng đồ ăn vào phòng, nhìn thấy Lâm Tri Ngư buồn bã ỉu xìu làm ổ một góc, cười trêu cậu: “Tiều tụy như vậy, lo lắng người yêu cả đêm không ngủ?”
Lâm Tri Ngư hừ lạnh một tiếng: “Đừng giả nhân giả nghĩa, buồn nôn!”
“Ha ha, buồn nôn?” – A Nặc cười khoa trương vài tiếng, nói: “So với một tên nửa người nửa cá, tôi thấy tôi chẳng khác người bình thường là bao.”
“Anh!”
“Được rồi, tiết kiệm sức mắng tôi để ăn đi, lát nữa còn phải kiểm tra thân thể cho cậu. Mấy lão người nước ngoài không nhẹ nhàng như tôi đâu.”
A Nặc mở nắp bể, ném đồ hộp và bánh mì vào trong, nhìn gương mặt phẫn nộ của Lâm Tri Ngư còn thở dài một hơi: “Tiếc thật đấy… Tôi cũng khá thích cậu, nhưng khẩu vị của tôi không mặn đến mức ngủ cùng một con người cá.”
Lâm Tri Ngư hận không thể dùng móng tay sắc bén của mình cắt đứt cổ A Nặc, dường như gã nhìn thấu tâm tư cậu, khiêu khích chỉ chỉ lên dây điện trên nắp bể, đóng kín nắp rồi quay người rời đi.
Cái bụng đói kêu ùng ục, Lâm Tri Ngư không ăn được mấy thứ này, bánh mì vừa lạnh vừa cứng, đồ hộp tanh hôi buồn nôn khó nuốt, đột nhiên oan ức đến mức suýt rơi nước mắt. Cậu đã bị Tố Châu nuông chiều quá rồi.
Không lâu sau, A Nặc đưa mấy người nước ngoài tới, đối phương không chỉ cao to mà còn nói chuyện bô bô trầm trầm, trong tay cầm một đống máy móc linh tinh bày lên bàn. Lâm Tri Ngư co rụt người lại, nhéo mạnh vào đùi không cho mình khóc.
Mấy người nước ngoài xếp máy móc xong thì tiến về phía bể nước, Lâm Tri Ngư giãy dụa mấy cái bị thô lỗ lôi ra ngoài, trói trên bàn thí nghiệm lạnh như băng, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mắt cậu, mấy người kia nhấc tứ chi của cậu lên như đang kiểm tra hàng hóa.
Một lão già tóc trắng cầm kính lúp soi vào chân cậu, ngón tay gầy như que củi đột nhiên giật một chiếc vảy mỏng nửa trong suốt trên đùi cậu xuống. Cơn đau như bị dao nhọn đâm thủng đùi khiến cậu hét lên, liên tục gọi tên Tố Châu, dùng toàn bộ sức lực để phản kháng, hai tay bị trói chặt đã đứt một bên khóa sắt.
“Hey! Stop! Đừng làm tổn thương cậu ta!”
“Shut up! Give me the anaesthetic! quickly!”
Huyết tính từ trong xương lập tức bị kích phát, Lâm Tri Ngư quơ móng tay sắc nhọn đánh về phía lão già, lão lảo đảo lùi về sau, hai má bị cắt một lỗ sâu hoắm, máu tươi tung toé nhuộm đỏ mắt Lâm Tri Ngư, người bên cạnh sửng sốt, lập tức ùa lên đè tứ chi cậu, tiêm một liều thuốc gây mê cho cậu.
Kim tiêm to dài đâm vào cổ, trên trán Lâm Tri Ngư nổi gân xanh, lớn tiếng gào thét ngôn ngữ không phải của con người, tiếng kêu chói tai và hai mắt đỏ tươi khiến cậu chẳng khác nào một con hải quái đang phát điên.
A Nặc túm phiên dịch viên đang xụi lơ tại góc tường, la lớn: “Nói cho họ biết, kiểm tra ngày hôm nay dừng tại đây!”
“You can’t! Anh không có quyền can thiệp chúng tôi!”
Lão già nói tiếng Trung sứt sẹo, ôm mặt đầm đìa máu, chỉ huy mấy người tiếp tục cố định Lâm Tri Ngư, nhất quyết làm kiểm tra đến cùng.
“Mấy người mới thanh toán tiền đặt cọc, tôi hoàn toàn có quyền hủy vụ làm ăn này, không buôn bán gì nữa!”
A Nặc cười lạnh vỗ vỗ tay, mấy người cao to vác súng xông vào, hai bên giằng co một lúc lâu, cuối cùng lão già bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu thả Lâm Tri Ngư vào bể nước.
“Thế mới đúng chứ, mọi người cùng nói chuyện đàng hoàng mới dễ làm ăn.”
Lão già liếc nhìn A Nặc, nói với phiên dịch viên: “He needs sea water …”
“Cái này không cần ông nói, tôi tự biết.” – A nặc ra dấu tay cho người bên cạnh: “Đổ thêm nước biển vào, một phần hai.”