Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 549: Chap-671




Chương 668: Các Ông Chủ Lớn Lên Tiếng​

**********

“Ngày mai anh ấy đến lúc nào?” Tô Ái Linh suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là tôi nhờ đội pháp lý của công ty soạn thảo hợp đồng trước sáng mai mang đến đây ký.

Lục Tam Phong biết Tô Ái Linh đang nghĩ gì, Lục Tam Phong đã ký hợp đồng với Hồng Quảng và tập đoàn tư bản Trần thi đều là hợp đồng cổ phần không chứa cổ phần pha loãng.

Nếu họ nằm trong tay bảy phẩy năm phần trăm cổ phần chỉ cần Lục Tam Phong vẫn là cổ đông lớn ngày nào vốn cổ phần của họ sẽ không thay đổi.

Nếu một xí nghiệp lớn phát triển đến giai đoạn sau đừng nói là bảy phẩy năm trăm chỉ cần hai ba phần trăm cũng trở thành cổ đông lớn.

“Sáng sớm ngày mai cậu ấy sẽ lên thuyền, cuối năm rồi.” Lục Tam Phong gạt tàn thuốc đứng dậy nói: “ Muộn rồi cô sớm nghỉ ngơi đi.” Tô Ái Linh bắt đầu lo lắng vốn dĩ cô ta định ngủ ở đây giờ cũng không còn tâm tư nào nữa nên cô ta vội vàng trở về phòng.

Trước tiên Tô Ái Linh gọi điện cho một số cổ đông của hội đồng quản trị.

Các cổ đông lớn đều đồng ý Tô Ái Linh không cần quay lại.

Bây giờ Lục Tam Phong đã đáp ứng sẽ gây quỹ với mức giả bốn mươi lăm nghìn tỷ.

Một khi công ty điện tử Thủy Hoàn nằm trong tay các cửa ngõ thị trường nước ngoài thì sẽ không thể định giá như thế nữa.

Cho dù Tô Ái Linh dùng cách gì để ở lại thì chuyện giữa cô ta và ngài Phùng cũng không thể vượt lên quyền lợi của công ty.

Trong thời gian này họ gấp rút soạn thảo và nhanh chóng ký hợp đồng.

Tô Ái Linh cũng suy nghĩ hay là cô ta phải người tin tưởng nhất ở lại đây, bản thân cô ta trốn khỏi ánh đèn sân khẩu nhưng suy nghĩ lại đổi một người ở lại không có tác dụng gì cho Lục Tam Phong.

Tô Ái Linh và Lục Tam Phong đích thực là đối thủ ngang tài ngang sức cả hai đều biết đối phương cần gì ở mình, nếu đổi sang người khác e là bất khả thi.

Sau khi công ty điện tử Thủy Hoàn mở cửa giao thương ở nước ngoài, giá trị của nó chắc chắn sẽ tăng vọt.

Thậm chí nếu đến Phố Wall để gây quỹ, nó sẽ được hưởng rất nhiều vốn.

Sau khi hướng đến toàn cầu các xí nghiệp như điện tử Thủy Hoàn sẽ không thiếu nhà đầu tư.

Đến lúc đó đừng nói là tập đoàn đầu tư Trần thị ngay cả Hồng Quảng cũng phải gấp rút đầu tư thật nhiều.

Nếu không vẫn nước ngoài rất dễ kiểm soát nó.

Sau khi suy nghĩ Tô Ái Linh quyết định gọi cho chủ tịch công ty và yêu cầu ông liên hệ với công ty chịu trách nhiệm về doanh thu quốc tế của hàng hóa điện tử Thủy Hoàn.

Bất luận là cá nhân hay công ty đã là người được dùng thì sẽ không bao giờ bị vứt bỏ.

App

Đêm nay, bên trong khách sạn to lớn những ánh đèn lộng lẫy chiếu sáng rực rỡ, Lý Tấn Phát cầm ly rượu đi trao đổi với mọi người.

Đây là một bữa tiệc được tổ chức tạm thời tất cả đều là công ty đại lý ngoại thương.

Lý Tấn Phát nhận thấy mình cũng là người giỏi nhất trong ngành đã làm chủ được các cửa hàng mới, mọi người đều hy vọng nhận được tin tức hữu ích từ anh ta.

Đồng thời các công ty này cũng bắt đầu rầm rộ liên hệ với các công ty của sông Hương để tìm kiếm cơ hội xuất khẩu mới.

Chỉ cần có người mua quốc tế chẳng có gì lo không tìm được người bán?

“Mọi người xin giữ yên lặng, để tổng giám đốc Lý phát biểu đôi lời!” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nói với mọi người, anh ta là phó hội trưởng hiệp hội thương mại.

Mặc dù công ty đại lý ngoại thương Tấn Phát trước đây có gia nhập hiệp hội nhưng cũng đóng vai trò khiêm tốn đến hôm nay Lý Tấn Phát giống như mặt trăng được những ngôi sao chiếu sáng, xung quanh là những người nâng ly lên chúc mừng.

Ngoại thương là thế này, hôm qua có thể muốn chết nhưng hôm nay lại muốn vay ông trời thêm năm trăm năm nữa, cứ mãi thăng trầm như vậy.

Lý Tấn Phát đứng trước đám đông lòng đầy tự hào, nhìn mọi người yên lặng trên mặt anh ta nở một nụ cười khó hiểu hằng giọng nói: “Nhiều bạn bè hỏi tôi về phương hướng xuất khẩu TV còn có người hỏi tôi về chất lượng TV của điện tử Thủy Hoàn như thế nào.”

“Tôi muốn nói với quý vị rằng những loại TV đó công nghệ thực sự rất tầm thường.

Nhưng thị trường quốc tế rất rộng lớn và ngành công nghiệp điện gia dụng trong nước sắp trở thành ngành công nghiệp về mặt hàng xuất khẩu lớn nhất.

Đối tác quốc tế đã gọi cho tôi rất nhiều lần và thúc giục tôi cung ứng.

“Nhưng điều tôi muốn nói là lần này không phải chuyện của công ty chúng tôi và để đồ gia dụng được xuất đi, cả ngành cần phải chung lòng nghênh địch.

Đầu tiên, nhà sản xuất sẽ đưa ra quy định nghĩa là lợi nhuận sẽ được chia thành chín mươi mươi-mười.

Mọi người không cần phải cạnh tranh khốc liệt, một số đồng nghiệp quả thật không biết nghĩ sâu xa nhỉ.

“Nếu tất cả chúng ta chỉ chấp nhận chia sẻ lợi nhuận chín mươi-mười và các cửa ngõ tiêu thụ hàng hóa ra nước ngoài nằm trong tay chúng ta thì tiền không phải do chúng ta kiếm? Mọi người nghĩ đi để chạy thêm một vài đơn hàng nữa, hôm nay bạn sẽ phân hai mươi-tám mươi ngày mai chia thành ba mươi-bảy mươi.

Cuối cùng thì không ai có thể kiếm tiền được nữa." Lý Tấn Phát nói với mọi người: “Tôi cũng biết rằng một số người phải thay đổi lợi nhuận cho đơn đặt hàng nhưng chỉ cần chúng ta kiên trì trong một năm, chúng ta sẽ kiếm được số tiền bằng một nhóm người kiếm trong vòng mười năm.”

Câu nói của Lý Tấn Phát khiến những người có mặt phải đỏ mắt, một con tàu sẽ kiếm được hàng chục triệu.

Một khi mở cửa thì hai ba con tàu một tháng cũng không có vấn đề gì sau một năm có thể nắm giữ mấy chục tỷ.

Còn đối với những nhà sản xuất không chịu được thì họ cũng không quan tâm, thậm chí có phá sản cũng không liên quan gì đến họ.

Những người có mặt đều phấn khích nâng ly ăn mừng, những người này giống như một đàn kiến khát máu định ăn sạch cả một con voi.

Đặc biệt trong năm tới các nhà sản xuất lớn sẽ bắt đầu tranh giành toàn bộ mảng đồ gia dụng, khi đó thị trường trong nước sẽ là biển đỏ và thị trường nước ngoài sẽ là một trong số ít nơi giúp họ mở rộng.

Cho đến lúc đó Lục Tam Phong sẽ không thể tỏ ra cứng rắn trước mặt Lý Tấn Phát nữa.

Mọi người uống đến nửa đêm Lý Tấn Phát uống một cạn một hơi, một ông chủ bên cạnh thì thầm: “Tổng giám đốc Lý tôi nghe nói rất nhiều ngành sản xuất đều đứng về phía Lục Tam Phong, nếu nhà cung cấp và các cửa ngõ bị chặn đứng vậy thì sẽ rất bế tắc.

“Không thể nào!” Tấn Phát xua tay nói: “Lục Tam Phong có tiếng tăm gì trong ngành điện tử đâu? Thanh danh bê bối như vậy ai sẽ giúp anh ta chứ? Tôi nói cho anh biết, những công ty đó sẽ đến tìm tôi thôi.

Bây giờ tôi đang nằm trong tay số mệnh cho năm tới của họ, hiểu chứ?” Vài người khẽ gật đầu, nhưng tin tức mà họ nhận được không phải như thế này.

Suy nghĩ của Lý Tấn Phát là đúng nhưng đó là suy nghĩ của một doanh nhân nhỏ.

Anh ta cảm thấy mình đã làm chủ được mạch máu của những công ty này, bên kia sẽ ngoan ngoãn để mặc anh ta tàn sát.

Anh ta không biết rằng một số người trong cơ cấu kinh doanh biết rõ một chút rằng nếu môi trường lớn không tốt, cho dù tình hình công ty anh ta có tốt đến đâu thì cũng là lúc đếm ngược thời gian.

Những tờ báo buổi sáng từ khắp các tỉnh thành trên cả nước được chuyển đến cho các tòa báo, trời hơi hửng sáng và không khí se lạnh.

Chú Hồng ngồi vào vị trí chỉnh trang lại quần áo cầm tờ báo lên đọc.

Tiêu đề là Trịnh Hoài Công tổng giám đốc Trường Hồng lên tiếng chỉ trích chủ tịch của đại lý ngoại thương Tấn Phát và cho rằng xuất khẩu ra nước ngoài là một cơ hội mới không phải là một công cụ để đe dọa ngành sản xuất.

Chú Hồng xem qua thì thấy có liên quan đến Điện tử Thủy Hoàn liền đặt qua một bên lấy một tờ khác.

Tiêu đề là tổng giám đốc Hạ của Công ty Điện tử Hùng Miêu kêu gọi công ty điện tử Thủy Hoàn và đại lý ngoại thương Tấn Phát bình tĩnh và tìm ra con đường mới cho xuất khẩu đồ điện gia dụng.

Chú Hồng nhìn đi nhìn lại cũng không có tờ báo nào ra hồn, toàn liên quan đến điện tử Thủy Hoàn.

Tia nắng vàng đầu tiên xuyên qua mọi ngõ ngách, người người ra khỏi nhà phố xá tấp nập.

Đường phố vẫn bẩn thỉu lộn xộn, so với vài năm trước người đi xe máy nhiều hơn, quần áo của mọi người cũng nhiều màu sắc hơn.

Khoảng tám giờ sáng, ngành công nghiệp sản xuất trên cả nước nhấn nháo cả lên.

Rất nhiều ông chủ đã lên tiếng kêu gọi sự trợ giúp cho công ty Điện tử Thủy Hoàn, điều này khiến nhiều người trong nghề cảm thấy hoang mang.

Còn có người nói giúp cho loại người như Lục Tam Phong sao?

Thực tế, các ông chủ lớn trên các tờ báo và đài truyền hình đã tụ tập lại để nói giúp cho Lục Tam Phong, thậm chí một số ông chủ còn chỉ trích công ty đại lý ngoại thương mới là quỷ hút máu và người chửi độc miệng nhất là tổng giám đốc Liễu của Lenovo.

Nhiều công ty dựa vào thị trường nước ngoài bị những công ty thương mại này bóp nghẹt đến nỗi bất bình.

Bất bình chưa một ngày nào nguôi ngoai, mất nhà, hàng không bán đi được vừa ôm hận vừa bất lực.

Nếu có bất kỳ giải pháp nào thì các công ty này đã giải thoát từ lâu, nếu họ tiếp tục lựa chọn hợp tác thì chỉ tiếp tục biết thỏa hiệp mà thôi.

Tối hôm qua Lý Tấn Phát uống quá nhiều đến tám giờ rưỡi mới tỉnh dậy, anh ta biết được phiền phức lớn như vậy, rất ngạc nhiên.

Khi đến văn phòng trên bàn đã có rất nhiều tờ báo.

“Tổng giám đốc Lý, hiện tại cả thế giới đều đang mắng chúng ta đấy!” Phó giám đốc nhìn Lý Tấn Phát có chút hoảng sợ, lo lắng nói: “Nhiều đài truyền hình và báo chí muốn phỏng vấn anh, các ông chủ trong ngành sản xuất đều chửi anh còn các đồng nghiệp khác cũng không dám lên tiếng.”

Lý Tấn Phát lướt sơ qua tờ báo trên bàn rồi cười ha ha, nắm lấy điện thoại trên bàn gọi điện cho công ty nghiên cứu và phát triển điện tử Thủy Hoàn, anh ta muốn gặp Lục Tam Phong.

Điện thoại được chuyển đến phòng khách sạn, Lục Tam Phong vừa ăn sáng vừa đọc báo liền nghe điện thoại nói: “Ai đây?”

“Lục Tam Phong, là tôi Lý Tấn Phát.

Được lắm tôi cứ ngỡ anh chẳng có lấy nổi một người giúp đỡ trong ngành này không ngờ anh được nhiều người ủng hộ như vậy.” Lý Tấn Phát ảm đạm nói.

App

“Trong giới này tôi thực sự không có nhiều bạn.

Tình hình hôm nay không phải tôi có ảnh hưởng như thế nào mà là do anh làm quá tốt thôi.

Tôi nói với anh rồi nếu anh cứ tiếp tục đẩy mạnh xuất khẩu đồ điện gia dụng với lợi nhuận chín mươi-mười như thế sẽ gây ra nhiều vấn đề đấy.” Lục Tam Phong cảnh cáo: “Tốt hơn hết là anh nên suy nghĩ rõ ràng việc buôn bán không được thực hiện như thế này”

“Tôi nên nghĩ rõ ràng?” Lý Tấn Phát ngồi trên ghế sô pha ra vẻ cười nhạo và khinh thường nói: “Bây giờ quyền chủ động nằm trong tay tôi.

Còn những lời mắng mỏ của họ thì sao? Cứ như thể anh ít bị mắng hơn tôi.

Tôi nói cho anh biết, cái tôi thích nhìn thấy nhất là dáng vẻ cam chịu của anh vì không thể đẩy lùi được tôi và rồi cuối cùng anh cũng phải cúi đầu xin tôi hợp tác thôi!”

“Anh nghĩ anh đã ăn chắc phần thắng?” Lục Tam Phong nhíu mày hỏi.

“Không phải là ăn chắc phần thắng mà là nuốt trọn anh đó.

Đại chiến đồ điện gia dụng năm sau, khi anh cầu xin tôi giúp anh bán hàng, tôi sẽ không cho anh một chút lợi nhuận nào hết, bây giờ cầu xin tôi vẫn còn hy vọng đấy.” Lý Tấn Phát cười đắc thắng hỏi:" Cầu xin tôi đi!"

“Tiếng cười của anh làm tôi thấy mất ngon, thôi tôi tắt máy đây.” Lục Tam Phong nói xong liền đặt điện thoại xuống.

Đến bến phà, Phùng Chính Anh bước xuống tàu theo dòng người mà bước ra ngoài, cậu ta vươn tay chặn một chiếc taxi, phi nước đại về phía công ty nghiên cứu và phát triển.

Cậu ta không đem gì cả có một chiếc túi xách chứa một vài bộ quần áo để thay.

Trước khi đi, ngài Phùng nói với cậu ta, đừng vội trở về hãy ở lại một thời gian.

Lục Tam Phong ly hôn rồi nên cứ việc hỏi anh thích loại con gái nào, nếu có người thích hợp thì giới thiệu cho anh hoặc cũng có thể giới thiệu chị họ của Phùng Chính Anh cho Lục Tam Phong làm quen cúng tốt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.