Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 484: Thần chỉ đi ngang qua




Một xe tải chở đầy mì tôm Bé Con chạy khắp các điểm phân phối lớn, quầy bán quà vặt nhỏ, một trận càn quét thế giới thực phẩm vừa khai màn.

Thoáng cái đã tới giao thừa, chương trình Tết mỗi năm một lần đã phát, nhưng chương trình năm nay không có gì thú vị cho lắm. Ngay cả Triệu Bản Sơn luôn được đánh giá cao, tác phẩm "Cụ già chúc tết" năm nay cũng chỉ xem như một tác phẩm bình thường trong cuộc đời văn nghệ tiểu phẩm của ông mà thôi.

Năm nay là năm Dậu, cho dù kế hoạch hóa gia đình đã đẩy mạnh mười mấy năm thì năm nay tỉ lệ sinh đẻ vẫn không ngừng tăng cao, có địa phương vì cam đoan hoàn thành nhiệm vụ đã bắt đầu xuất hiện tình huống chặn cửa, phạt tiền, có phương pháp nào đều lỗi ra dùng hết.

Sáng mùng một đầu năm, cả nhà Tổng Tuyết Ly đưa Giang Hiểu Nghi về nhà, hôm nay cũng bắt đầu chính thức chúc Tết, đám trẻ con nhận được lì xì đều hưng phấn chạy đến quầy quà vặt, hai ngày này bọn trẻ đều bị một món quà vặt tên là "Bé Con" mê đến không biết đông tây nam bắc.

Giữa trưa, các đại lý đều bắt đầu truyền số liệu tiêu thụ lại, doanh số cao chưa từng có, nhiều nơi còn hết sạch hàng, bắt đầu sinh ra tình huống cung không đủ cầu.

Trong văn phòng, Cao Chí Dũng cũng chưa ăn cơm, ngồi nhìn chằm chằm số liệu vừa truyền về, hưng phấn không khống chế được chính mình, mới một ngày, dựa theo suy đoán trên thị trường thì "Bé Con" đã giúp Thực phẩm Phong Giai chiếm lĩnh mười lăm phần trăm thị trường.

Chỉ một sản phẩm!

Giám đốc cũng không dám tưởng tượng phải là một sản phẩm như thế nào mới làm được như vậy. Đây không gọi là bùng phát, phải gọi là đi trước thời đại mới đúng.

Phó giám đốc Đinh Xưởng trưởng Lý đẩy cửa đi vào, hai người đều nghe nói doanh số bán ra tại các xưởng sản xuất đều đã truyền về cho nên đến xem thử.

"Các xưởng tại khu vực khác bán thế nào?" Phó giám đốc Đinh hỏi.

Cao Chí Dũng quay đầu nhìn bọn họ: "Bán chạy lắm, có hai xưởng còn xuất hiện tình trạng sức sản xuất không theo kịp tiêu thụ, chỉ một sản phẩm, tính riêng lượng tiêu thụ cao nhất trong ngày đã vượt qua một trăm năm mươi nghìn thùng. Hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên. Bây giờ dự tính Thực phẩm Phong Giai chiếm tới mười lăm phần trăm thị trường thực phẩm!"

Mỗi số liệu đều kích thích thần kinh của Phó giám đốc Đinh không ngừng, chỉ riêng một sản phẩm liền đề cao một xí nghiệp thực phẩm chiếm tới mười lăm phần trăm thị trường là loại khái niệm gì? Phải biết là ngay cả các doanh nghiệp thực phẩm cỡ trung cũng không chiếm quá mười phần trăm thị phần toàn quốc.

Tương đương với Lục Tam Phong tùy tay sáng tạo hai xí nghiệp thực phẩm cỡ trung rồi, kiểu tùy tay này đáng sợ đến mức nào?

Trước khi đến, Phó giám đốc Đinh cũng đoán được "Bé Con" tiêu thụ rất tốt, vì đúng là rất ngon, nhưng không ngờ lại tốt đến nổ tung như thế này.

Ông ta cảm thấy toàn thân run đến tận chân tóc, hình tượng Lục Tam Phong trong lòng lập tức cao lớn khổng lồ, thậm chí sau lưng còn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng. Khi một người thực lực tương đương với mình thì có khi bản thân sẽ sinh ra đổ kỵ. Nhưng khi một người trên trời một người dưới đất, cũng chỉ có thể quỳ xuống đất cúng bái mà thôi.

Giữa trưa Tổng giám đốc Chu còn đang mê man chưa tỉnh, đêm qua uống hơi nhiều, mọi người chơi cũng vui nên lúc về thư ký đến gõ cửa vài lần đều gọi không tỉnh.

Các cơ sở tiêu thụ bên dưới gọi đến nổ điện thoại rồi, đặc biệt là điện thoại bộ phận thị trường của bọn họ, mỗi đường dây đều ở trong trạng thái bận không ngừng, mọi người đều đang phản hồi chuyện Thực phẩm Phong Giai đẩy ra sản phẩm mới, tiêu thụ vô cùng chạy, cho nên bọn họ định làm hoạt động đột kích thị trường vào Tết âm lịch hoàn toàn đổ bể.

Còn bị thị trường đột kích ngược lại. Thư ký tìm thẻ phòng đến, mở cửa dẫn tổng giám đốc bộ phận Marketing vào gọi Tổng giám đốc Chu dậy.

"Làm sao?" Tổng giám đốc Chu còn đang buồn ngủ, nửa ngồi dậy quát ầm lên: "Ai cho mấy người vào đây? Có hiểu quy củ không hả?"

"Tổng giám đốc Chu, chuyện lớn rồi, Thực phẩm Phong Giai đẩy ra một loại mì ăn liền mới tên là "Bé Con", bán tốt vô cùng, dùng duy nhất một sản phẩm có thể chiếm giữ mười lăm phần trăm thị phần, nghe nói lượng tiêu thụ một ngày lên tới hơn một trăm năm mươi nghìn thùng." Thư ký cũng gào lên.

"Cái gì? Chiếm bao nhiêu?" Tổng giám đốc Chu lập tức tỉnh táo.

"Nếu cứ theo xu hướng bây giờ thì trong vòng ba tháng có thể đạt tới mười lăm phần trăm. Hơn nữa lượng tiêu thụ rất điên cuồng, có nhiều xưởng của Phong Giai còn xuất hiện tình trạng sản xuất toàn lực vẫn không theo kịp lượng bán ra nữa."

"Đây là số liệu thống kê về sản phẩm này." Giám đốc Marketing bước tới đặt báo cáo trước mặt ông ta.

Tổng giám đốc Chu nhìn báo cáo xong mặt xanh mét, sau đó trắng bệch, lắc đầu nói: "Không thể nào! Sao có thể như vậy được?"

Không người nào tin tưởng nơi ngành sản xuất thực phẩm lạc hậu như đại lục lại chợt xuất hiện một sản phẩm như thế. Nhưng nó thật sự xuất hiện rồi, còn đáng sợ ở chỗ sản phẩm này là do một người, dùng một ngày làm ra.

Tin tức này không chỉ khiến thường thức của Tổng giám đốc Chu bị đả kích, thậm chí khiêu chiến thần kinh của toàn bộ quản lý cấp cao của Thực phẩm Thống Lĩnh. Ngày hôm nay, tất các các doanh nghiệp kinh doanh thực phẩm trong nước đều đang nhìn một phần báo cáo tương tự.

Trong lòng bọn họ chỉ có một ý tưởng vô cùng chấn động. Thần của giới thực phẩm đã trở lại rồi!

Không đúng! Thần chỉ đi ngang qua

Phó giám đốc Đinh kích động vô cùng, ông ta đã tìm thấy mục tiêu cả đời cho mình. Chỉ cần theo bên cạnh người như Lục Tam Phong, dù có là thằng ngốc cũng khó mà không đạt được thành tựu gì.

Cao Chí Dũng có vẻ nhìn ra ý tưởng của người đối diện, nói rằng ngay cả tôi mà Tổng giám đốc Lục còn không cần, huống chi ông?

Cổ động trong ban quản trị nổ tung rồi, ngày đầu năm đã nghe được tin mừng, bọn họ đều gọi điện chúc tết Cao Chí Dũng, nhưng nói trong nói ngoài đều nhấn nhá nhắc tới Lục Tam Phong.

Bọn họ muốn Lục Tam Phong về quản lý Thực phẩm Phong Giai lần nữa, Cao Chí Dũng đáp lại rõ ràng rành mạch rằng chuyện này là không thể. Đối phương còn nói sẽ về làm cố vấn, một năm làm ra khoảng hai, ba sản phẩm như "Bé Con" không thành vấn đề. Bọn họ có thể trả công riêng cho anh, lương một năm trên dưới năm trăm vạn gì đó.

Cao Chí Dũng nói cho bọn họ muốn tìm Lục Tam Phong về thì tự đi mời, tôi không đi, vì anh ta biết ai đi cũng chỉ có cụp đuôi mà về thôi.

Mà Lục Tam Phong trong miệng bọn họ bây giờ đang rơi vào một tình huống vô cùng bối rối, khó xử.

Lưu Giang Minh đứng trong nhà, lúng túng nhìn về phía Lục Tam Phong, mọi người đều đang nhìn anh ta, vì Lục Tam Phong hoàn toàn không nhận ra người bạn từng chơi thân này.

"Trước đây hai đứa như hình với bóng đấy." Ba Lục Tam Phong nói với anh. "Bình thường còn thích cùng đi vào rừng cây đầu thôn đông đào ổ chim với nhau."

"Thay đổi nhiều quá, tôi suýt không nhận ra cậu." Lục Tam Phong cười che giấu xấu hổ.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm giác ra, không phải Lục Tam Phong không muốn nhận người bạn Lưu Giang Minh này, từ mắt anh có thể thấy được anh thật không biết người trước mặt.

"Không có gì, tôi không để ý. Lục Tam Phong bây giờ là ông chủ lớn rồi, không muốn quen biết tôi cũng là bình thường. Dù sao tôi cũng không có thành tựu gì." Nếu không phải Lưu Giang Minh muốn giúp bạn học Hồ thì đã quay người đi lâu rồi, anh ta nói với Lục Tam Phong: "Hôm nay cả lớp đều đến đây, ở ngay khách sạn Howard Johnson trong huyện thôi."

"Chỗ tôi hơi vội, còn nhiều chuyện chưa xong, tôi không đi đâu." Lục Tam Phong từ chối.

"Mùng một có thể bận cái gì, cùng ăn bữa cơm đi, bạn Hồ cũng muốn gặp cậu đấy, lâu rồi không tụ tập." Lưu Giang Minh thấy đối phương liên tục từ chối thì nói thêm: "Mà thôi, nếu cậu không muốn nhận mấy người bạn học nghèo nàn của mình thì coi như tôi chưa nói gì đi."

"Không phải, không phải!" Lục Tam Phong liên tục xua tay: "Sao có thể thể được, mọi người đều là bạn học, là duyên phận tu từ kiếp trước mới gặp nhau."

"Vậy đi thôi, một bữa cơm thôi mà, có bắt cậu trả tiền đâu." Lưu Giang Minh nói xong còn khom người đẩy giầy của Lục Tam Phong tới bên chân anh: "Cậu còn không đi thì để tôi hầu cậu đi giày nhé."

"Đừng, đừng, đừng!"

Lục Tam Phong bị làm cho không xuống đài được, đành phải đi giày vào.

"Tôi gọi một cuộc điện thoại đã, chờ tôi một lát." Lục Tam Phong nói với Lưu Giang Minh.

"Không sao, xe đang chờ bên dưới rồi, ra lúc nào đi lúc ấy."

Lục Tam Phong đi tới chỗ để điện thoại, lấy danh thiếp của Khương Trung Kỳ ra, mùng một cũng nên chúc tết người ta, đồng thời tranh thủ hỏi xem đối phương suy nghĩ đến đâu rồi.

Điện thoại vang lên, Khương Trung Kỳ bên kia đầu dây hình như uống rượu, giọng hơi lắp bắp: "Ai vậy?"

"Tổng Giám đốc Khương, tôi là Lục Tam Phong, chúc mừng năm mới!" Lục Tam Phong cười nói.

"Cậu Lục, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, cậu về nhà à?"

"Vâng, tôi đang ở quê rồi. Hôm nay gọi là muốn chúc anh năm mới vui vẻ, tiện thể hỏi thăm xem anh nghĩ đến đâu rồi, đã nói chuyện với bên kia chưa?" Lục Tam Phong hỏi.

"Đừng nói nữa, hai ngày này tôi gọi cho bên kia bao nhiêu cuộc, tôi cũng quen biết mấy người trung gian với các ông tổng, cho bọn họ nhiều tiền, điều kiện cũng nhiều lên. Hạn chế chỗ này hạn chế chỗ kia, làm tôi cũng không sung sướng gì." Tổng Giám đốc Khương nói xong thở dài, rõ ràng có phần phiền muộn.

"Tiền của người Tây làm sao dễ kiếm thế được. Cho nhiều tiền thì quy chế thể lệ trong hợp đồng cũng nhiều. Sao có thể như anh em chúng ta, nói thế nào là thế ấy. Người trong nhà và người ngoài sao giống nhau được." Lục Tam Phong thở dài nói: "Còn nữa, người ta đầu tư tiền cho bên này, chắc chắn sẽ cử một đội tài vụ đến."

"Tôi cũng đang phiền chuyện này đây. Hay đầu năm chúng ta gặp nhau một lần đi?"

"Được thôi anh trai, chỉ cần anh muốn thì lúc nào cũng được. Tôi còn có chút chuyện, chúc anh năm mới an khang thịnh vượng, tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt"

"Cảm ơn! Cảm ơn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.