Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 481: Đá bóng




**********

Đối phương lại nói vài câu khách sáo rồi mới cúp máy. Nếu cuộc điện thoại này bị Cao Chí Dũng nhận thì hôm nay anh ta xong đời rồi. Lần trước nhờ có Trương Phượng Tiên âm thầm giúp đỡ anh ta mới qua cửa, lần này người ta chưa chắc đã để ý mặt mũi của Lục Tam Phong.

Thương trường vĩnh viễn đều sẽ như vậy. Cá bé sợ cá lớn, cá lớn sợ ngư dân. Bây giờ cổ đông của Thực phẩm Phong Giai không dám đắc tội Lục Tam Phong chủ yếu là vì Lục Tam Phong có năng lực, thứ hai là vì Lục Tam Phong có tiền, một khi thật sự xuất hiện nhân tố không thể khống chế, những người này chắc chắn sẽ mỗi ngày gọi cho Lục Tam Phong đòi tiền, thậm chí có thể loại trừ anh khỏi hội đồng quản trị.

Bốn giờ chiều, xe hàng đầu tiên được vận chuyển vào nhà máy, mọi người cùng tiến lên dỡ hàng. Bình thường dỡ xong một xe hàng cần tốn tới mấy giờ đồng hồ, hôm nay lại chỉ cần mười phút đã gỡ xong hết.

Lục Tam Phong đi xuống lầu, đến xưởng sản xuất, hai bên dây chuyền sản xuất ngồi đầy người, một nữ công nhân thuần thục túm năm bao đóng gói từ dây chuyền bán tự động thả vào thùng giấy.

Người ngồi cạnh lập tức dùng băng dính dán thùng giấy vừa thả đầy sau đó đẩy sang một bên, bên cạnh người đó đã đặt mấy chục thùng thành phẩm.

Cao Chí Dũng, Phó Giám đốc Đinh, Xưởng trưởng Lý, và một hàng người phụ trách xưởng đều có mặt, hôm nay là ngày xưởng sản xuất của bọn họ có nhiều lãnh đạo xuất hiện nhất.

"Nhất định phải đảm bảo được vấn đề an toàn thực phẩm, đây là điểm quan trọng nhất. Nói cho anh biết, một khi xuất hiện sự cố ngộ độc thực phẩm hàng loạt do sản phẩm của chúng ta gây ra sẽ khiến công ty trượt dốc rất nhiều trên thị trường cạnh tranh, thậm chí trực tiếp bị phá hủy." Lục Tam Phong nghiêm túc giao phó.

"Tôi đã biết, hiện tại chúng ta đã chấp hành chỉ tiêu an toàn thực phẩm cao nhất cả nước." Cao Chí Dũng nói.

Lục Tam Phong gật đầu, chỉ thùng thành phẩm bên cạnh: "Mở một thùng ra."

"Mở một thùng làm gì?" Xưởng trưởng Lý khó hiểu hỏi lại.

"Ăn!" Lục Tam Phong quay đầu về phía mọi người: "Đã làm trong ngành thực phẩm thì phải chuẩn bị tinh thần ăn đến mức phát ngán, muốn nôn ra. Lúc nào cũng cần sẵn sàng điều chỉnh khẩu vị, đồng thời phát hiện đặc sản của địa phương, gia tăng việc nghiên cứu phát triển. Địa phương có nghĩa là trên cả nước, cả dân tộc, cả thế giới."

Xưởng trưởng Lý nghe được ba chữ mì ăn liền đã cảm thấy dạ dày chua xót. Từ lúc Lục Tam Phong đến đây anh ta cũng chưa được miếng cơm nào vào bụng đâu.

Mở một thùng ra, Lục Tam Phong nhìn thoáng qua mã sản phẩm trên bao bì, vừa nhai mì tôm sống vừa đi quanh xưởng một vòng, sau đó quay đầu nói với Cao Chí Dũng theo sau: "Người bên Ban quản trị gọi điện thoại đến đòi sa thải anh."

"Hả?" Cao Chí Dũng giật thót, nếu bây giờ bị sa thải thì có khi anh ta phải cuốn gói thật.

"Tôi đã chặn lại rồi, cứ an tâm mà làm đi. Lần này tôi giúp anh thoát một vố, lần sau gặp mấy chuyện rối bòng bong thế này đừng có tìm tôi nữa, tôi còn nhiều chuyện phải lo lắm." Lục Tam Phong thuận miệng nói.

"Tổng giám đốc Lục, hay là để tôi làm Phó tổng giám đốc cho anh đi." Cao Chí Dũng ưỡn mặt nói: "Tôi đi làm Marketing bên Điện tử Thủy Hoàn cũng được, giúp Chu Hoài Đông một tay"

"Anh lo làm chuyện chính đi, đừng có toàn nghĩ mấy cái chuyện không đâu. Hơn nữa, anh không thích hợp với Điện tử Thủy Hoàn." Lục Tam Phong dùng một câu gạt sạch mọi hy vọng của anh ta.

Tuy hơi mất mát, nhưng Cao Chí Dũng cũng có thể đoán trước kết quả như vậy rồi. Dù là Chu Hoài Đông, hay Trương Phượng Tiên đều mạnh hơn anh ta nhiều lắm. Đặc biệt là Chu Hoài Đông, người này chính là siêu nhân trên thị trường!

Nhưng trong lòng anh ta thì người giỏi nhất vẫn là Lục Tam Phong, hình như không có chuyện gì có thể ngăn cản được anh. Thử hỏi cả nước có thể tìm được Lục Tam Phong thứ hai sao? Đương nhiên không thể

Bởi vì tiền lương cao, cho nên làm việc cũng cần tận tâm cật lực hơn, trong dịp nghỉ lễ năm mới bọn họ dùng ba ban thay đổi, người nghỉ nhưng máy móc không nghỉ, đã có xe vận tải của bên đại lý chờ ở cửa, tranh thủ có thể đưa hàng hóa lên kệ của toàn bộ các cửa hàng bán đồ ăn vặt lớn nhỏ trong thành phố đúng mùng một tết.

Mà tình trạng này lặp lại tại cả chín xưởng, có thể làm đến bước này cũng nhờ Lục Tam Phong đã đặt nền móng vững chắc cho Thực phẩm Phong Giai, bên bán chủ yếu cũng đều do mình thành lập hoặc có cổ phần, có quyền làm chủ.

Chỉ có thuộc về chính mình thì lúc sử dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió, có câu nói thế này, ba có mẹ có thì coi như mình cũng có. Đây là đạo ký không bao giờ thay đổi.

Chạng vạng tối, Lục Tam Phong vào căn tin, trên mặt mọi người đều đầy vẻ mệt mỏi, nên làm đều đã làm rồi tiếp theo chỉ có thể ngồi chờ hiệu quả.

Trong lòng Phó giám đốc Đinh vẫn rất bồn chồn, bây giờ ông ta thật sự đã từ bỏ ý tưởng rằng Lục Tam Phong có thể thành lập Thực phẩm Phong Giai đều là nhờ nhân duyên, nhưng nói chung thì ai cũng không nói trước được thị trường sẽ thay đổi như thế nào.

"Mai là ba mươi tết rồi, tôi cũng về nhà đón tất niên, bây giờ tôi ở đây chúc mọi người năm mới vui vẻ trước. Tiếp theo cũng chỉ cần chờ xem hàng hóa bán ra thế nào thôi, những gì nên làm chúng ta đều làm cả rồi." Lục Tam Phong nhìn về phía Cao Chí Dũng nói: "Nếu còn không được thì chính là bùn nhão không trét nổi tường. Lần này không uống rượu, tôi dùng nước thay rượu, mời mọi người một ly."

Mọi người đều nâng chén.

Ăn cơm xong, Lục Tam Phong và Cao Chí Dũng lại trò chuyện một lát, chủ yếu là sợ anh ta tự đại, bởi chỉ vài năm nữa thôi, ngành công nghiệp thực phẩm sẽ nghênh đón một đợt bùng nổ ngắn hạn, đồng thời sẽ có vài xí nghiệp thực phẩm quốc tế gia nhập.

Căn dặn vài câu, nhắc anh ta ghi tạc trong lòng, không cần thấy thị trường bùng nổ lại cho rằng mình đứng đầu thiên hạ. Nguy cơ là gì, là trong nguy hiểm có cơ hội, ngược lại cũng như thế.

Ra khỏi căn tin, Tạ Thành Kiên vẫn ngồi ăn nãy giờ mới chạy chậm theo anh ra ngoài.

"Anh rể!" Tạ Thành Kiên theo sau lưng anh: "Chị hỏi em là mai chúng ta có về không?"

"Về chứ, mai chúng ta về thôi." Lục Tam Phong nhìn anh ta một cái: "Tầm bảy, tám giờ sáng gì đó, đừng ngủ quên đấy."

"Chuyện đó... anh rể. Bên sa trường của em bây giờ thật sự không tốt lắm, sắp bị đào rỗng rồi, Hiểu Hiên lại sắp sinh, chờ có con nhỏ thì nhiệm vụ càng trở nên nặng hơn. Bây giờ trong tay em có ít tiền, muốn đầu tư làm người cung ứng hàng hóa gì đó. Làm bao bì các thứ ấy, hoặc cung ứng nguyên vật liệu cũng được. Chỉ cần có đơn đặt hàng ở đây thì em có thể ổn thỏa mà phát triển rồi." Tạ Thành Kiên cười tươi rói.

"Vậy cậu đi bàn bạc với Tổng giám đốc Cao chứ! Tôi không quản được mấy chuyện này."

"Anh rể, em biết uy vọng của anh ở Thực phẩm Phong Giai rất cao. Anh nói một câu là được mà, em đảm bảo sẽ làm thật tốt, tiêu chuẩn cũng đặt cao hơn nhà máy khác luôn! Chắc chắn không làm anh mất mặt!" Tạ Thành Kiên vỗ ngực cam đoan.

"Ôi trời, sao cậu không bảo sớm, tôi bị người ta tóm tới đây làm việc tạm thời thôi, cậu thấy rồi đấy, vừa sản xuất xong là tôi giao lại quyền cho họ lúc ăn cơm luôn rồi. Bây giờ tôi không quản được chuyện gì của người ta đâu. Lúc này chuyện tôi có thể quyết định chỉ là về đi ngủ. Cậu đi tìm Tổng giám đốc Cao đi." Lục Tam Phong khoát tay sải bước đi về.

Bước chân của Tạ Thành Kiên khựng lại, quay đầu nhìn thấy Cao Chí Dũng cũng ra tới thì lập tức lộn lại đón người: "Tổng giám đốc Cao, chờ đã chờ đã."

"Làm sao vậy?" Cao Chí Dũng dừng bước hỏi.

"Tôi là em vợ của Tổng giám đốc Lục!" Tạ Thành Kiên nói ra thân phận của mình trước.

"Tôi biết, anh có chuyện gì không?" Cao Chí Dũng hỏi.

"Tôi đang muốn làm cung ứng, cung cấp cho xưởng của mọi người bao bì, nguyên vật liệu gì đó." Tạ Thành Kiên nhìn chằm chằm Cao Chí Dũng nói: "Chỉ có chút chuyện này thôi, anh xem thế nào."

"Tôi xem thế nào được mà xem. Anh tìm tôi cũng vô dụng, tôi chỉ là người làm công, anh tìm anh rể nhà anh đi." Cao Chí Dũng đem bóng cao su đá ngược cho Lục Tam Phong.

"Tôi!" Tạ Thành Kiên lóe lên một ý, rút thuốc lá ra đưa cho Cao Chí Dũng một điều: "Thì anh rể bảo tôi tìm anh đấy! Anh rể đồng ý rồi, chúng tôi là người một nhà."

"À à, thế à? Thế anh bảo Tổng giám đốc Lục mai đến tìm tôi làm ít thủ tục là được." Cao Chí Dũng vỗ bả vai Tạ Thành Kiên: "Cứ thế đi nhé."

"Tôi... Tôi... Con mẹ nó!"

Tạ Thành Kiên nhìn Cao Chí Dũng đi xa, tức giận đến mức dậm chân, lầm bầm: "Mẹ nó, mấy người ngày trước làm bên đơn vị Huyện à? Đẩy tới đẩy lui!"

Tạ Thành Kiên bỗng phát hiện, EQ mình lấy làm kiêu ngạo thật sự không là gì trước mặt hai người này. Còn hai anh em Giang Đông Cường, Giang Đông Việt thì ngoại trừ biết khóc lóc om sòm gây rối và ầm ĩ với Giang Hiểu Nghi thì còn không bằng cả Tạ Thành Kiên.

Lục Tam Phong về đến chỗ nghỉ, lấy di động gọi về nhà, bên kia đầu dây mẹ anh liên tục lảm nhảm nói đầu năm đầu tháng ra ngoài làm gì, vất vả lắm mới về một chuyến cũng không ở nhà mấy ngày, mẹ cũng muốn thấy anh vân vân.

Bên kia đầu dây tràn đầy cưng chiều như chiều trẻ con vậy, nhưng cảm giác như vậy làm Lục Tam Phong rất phản cảm.

Đời trước anh không có mấy thứ này. Ba mẹ anh chỉ nói cho anh nên làm cái gì, không nên làm cái gì, để anh tự do phát triển tính cách cá nhân, đặc biệt là khoảng thời gian anh bắt đầu học nghiên cứu sinh, cơ bản mọi chuyện đều do anh tự mình xử lý, bắt đầu hình thành một tính cách xã hội độc lập.

Lục Tam Phong nghe mẹ Lục bên kia yêu chiều thì như hiểu được vì sao Lục Tam Phong lúc trước lại như vậy. Sống trong sự nuông chiều không nguyên tắc này, anh ta làm sao có thể hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm.

"Vâng, con biết rồi, sáng mai con sẽ về, Hiểu Nghi có đấy không mẹ?" Lục Tam Phong hỏi: "Mẹ nói với cô ấy là mai con sẽ về."

"Chẳng thèm hỏi thăm mẹ con hai câu luôn, mãi con mới trở về nhà... haizz..."

"Được rồi mẹ, con hơi mệt. Con cúp máy trước đây!"

Lục Tam Phong nói hai câu rồi cúp máy, anh không thể đối mặt với sự hỏi hạn ân cần từ bên kia điện thoại, giống như bảo anh nhận lấy quà tặng dành cho một người khác vậy, loại cảm giác này hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.

Trong bóng đêm, từng nhà dần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.