Chương 597: Bữa Tối Trên Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ái Linh thấy anh ta do dự, cô ta hít một hơi dài, lấy trong túi ra một điều thuốc, châm một điều thuốc, nói: "Sợ cái gì? Anh thấy chúng ta đang ở nước nào? đất này nằm dưới chân anh?”
Phó Nhân Cường đột nhiên nhận ra rằng đây là châu Phi, như thể anh ta bị vùi dập.
“Anh muốn trở về đất nước của mình và mang theo tiền để tận hưởng những gì anh xứng đáng, phải không?” Tô Ái Linh hỏi lại.
Phó Nhân Cường nặng nề gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi tài xế qua.”
Phó Nhân Cường gọi một người đàn ông gầy gò, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng đã giặt sạch, ảnh mắt nhìn về phía Tô Ái Linh, sau đó ông ta nhìn xung quanh.
"Cô chủ này rất giàu, muốn ông làm một số chuyện gì đó có được không?", Phó Nhân Cường hỏi bằng tiếng địa phương.
Bên kia cũng đã từng nhìn thấy, đương nhiên hiểu được ông ta đến làm việc, liền hỏi: "Bao nhiêu tiền? Tôi chỉ cần đô la Mỹ!"
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ trả tiền ngay tại chỗ.
Đổi cái phanh và dây an toàn của chiếc xe tham quan sau đó sẽ đưa cho ông năm trăm đô la Mỹ.” Phó
Nhân Cường giơ năm ngón tay.
“Chúng ta hãy nói về việc phải làm trước?”
“Ông ta hỏi làm thế nào và nhận lương ra sao.
Tôi đã nói với ông ta và ông ta muốn năm trăm đô la.
Cô sẽ đồng ý hay từ chối.” Phó Nhân Cường nói về phía Tô Ái Linh.
“Năm trăm đô la?” Tô Ái Linh không ngờ người đàn ông ăn mặc quê mùa này lại lớn tiếng ra giá như vậy.
“Tôi không đồng ý hay từ chối, tôi phải hỏi cô xem nên làm thế nào trước.” Phó Nhân Cường vội vàng giải thích vì sợ giá quá cao khiến Tô Ái Linh sợ hãi.
"Đơn giản, đó là một vụ tai nạn.
Bảo ông ta đổi nhanh để có thể thực hiện kế hoạch vào ngày mai.
Còn phần việc sau thì để tôi!", Tô Ái Linh nói.
Phó Nhân Cường gật đầu và nói với người đàn ông: "Đi làm việc và đừng để lộ dấu vết là được."
Người đàn ông suy nghĩ một lúc và nói: "Không có vấn đề gì, nhưng năm trăm là quá ít."
"Như vậy là nhiều rồi.
Ông có thể kiếm được năm trăm đô la một tháng không?” Phó Nhân Cường nói, "Đừng mặc cả ở đây.
Tôi biết ông kiếm được tám mươi đô la một tháng.
Tôi hiểu rất rõ điều đó."
"Ông chủ, ông không thể tính được như vậy, một mình tôi nhận chỗ tiền đó thì không sao, nhưng anh em tôi thì phải làm thế nào.” Người đàn ông đó quay đầu liếc nhìn đảm anh em của ông ta đang đứng phía sau, "Anh thấy như vậy ổn không?”
Phó Nhân Cường nhìn, anh ta mím chặt môi, không nói thêm câu gì, anh ta cảm thấy nếu như có chuyện gì đó lộ ra cũng không hay, sếp giàu có như vậy chắc cũng không kiểm tra kĩ.
“Được rồi, mỗi người năm trăm đô!” Phó Nhân Cường nói xong nói với Tô Ái Linh: “Tôi đã nói qua rồi, năm trăm triệu đô, bọn họ không đồng ý, tôi nói sẽ giao thêm việc cho họ."
Tô Ái Linh Mặc dù cô không hiểu những gì hai người đó nói, nhưng cô ta nhìn vào biểu hiện của hai người khi nói chuyện với nhau, lại thấy có điều gì đó gian xảo, và cô ta cũng không quan tâm quá nhiều, gật đầu và nói: "được rồi, thay đổi xe đi."
Vườn Phó Nhân Cường nói với người đàn ông: "Xong rồi.
Mau đổi xe đi.
"Đưa tiền trước cho tôi!” Người đàn ông nhìn Phó Nhân Cường chằm chằm.
"Ông đợi tôi một lúc!” Phó Nhân Cường đưa Tô Ái Linh đến một bên để nói về chuyện tiền bạc.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình lặng.
Trần Thu Phương vẫn đang nằm trong khách sạn.
Trạng thái tinh thần của bà ta không tốt.
Trước đó bà ta cũng đã đến bệnh viện.
Chuyến đi châu Phi kéo dài một tháng phải kết thúc sớm.
Nếu không phải vì bà ta bị như vậy thì giờ đây đã bay đến châu Âu ngay lập tức.
.........!
Sau bốn giờ chiều, Lục Tam Phong nhìn con chó đã được tỉa tót trước mặt và gật đầu hài lòng.
Giang Hiểu Nghi và Trương Phượng Tiên đã nói chuyện về người goá phụ và tên đàn ông què trong thành phố, hai người nói chuyện phiếm ăn hạt dưa, còn trẻ tuổi nhưng bọn họ lại như hai người phụ nữ trung niên buôn chuyện.
Nhất là sau khi dì Lưu gia nhập còn phải nói, người lớn tuổi đã trải qua nhiều chuyện, đừng nhìn dốt nát mà không biết lai lịch, nói chuyện phiếm từ mấy chục năm trước đến nay rồi.
Chu Nhan giúp bưng trà rót nước, Lục Tam Phong vuốt ve lông chó, trong lòng thở dài, ở cùng bọn họ một lát thì chắc chắn có thể viết được một cuốn tiểu thuyết, từ miệng bọn họ nói ra chuyện thì có lẽ vô cùng kỳ quái, anh chỉ có thể thở dài rằng hiện thực còn phi lý hơn tiểu thuyết.
Sắc mặt Như Lan đỏ bừng, cùng mấy cô gái nhỏ chạy vào sân, vừa đi vừa nói: "Tớ đã nói cậu không được mang theo con trai.
Thật sự là khó chịu.
Đừng nghịch dây cao su.
Hãy cùng tạo kiểu lông mới cho con chó của tớ."
“Đến nhà tớ, con chó của tớ cũng đã được xử lý."
“Con chó của cậu không có lông, con chó của tớ đã lớn.”
“Bởi vì có chó là vui nhất.
Nhưng cô gái nhỏ nói chuyện bên trong.
Sau khi rời đi, Lục Tam Phong sững sờ một lúc với mở lông chó trên tay, vội vàng chắp tay sau lưng, trước khi bước vào, Như Lan hỏi Lục Tam Phong: “Ba, con chó đâu?”
“Uừm...!con chó...!Con chó ra ngoài chơi rồi.” Lục Tam Phong do dự.
"Nó hiếm khi tự đi ra ngoài.
Chỉ khi con tự dắt nó đi dạo thôi."
Như Lan không vui nói: "Nó nhất định sẽ không ra ngoài chơi.” Sau đó, con chó trần truồng chạy ra từ bên trong, Như Lan nhìn thấy con chó trước mặt liền hét lên: “Lông nó ở chỗ nào rồi?” Như Lan khóc ầm ĩ...!
Mọi người bên ngoài cùng cười nói đã đến buổi tối, điện thoại ở nhà vang lên, Trương Phượng Tiên gọi điện, Trương Phượng Tiên nhận cuộc gọi xong, cô ta thở dài nói: “Phó giám đốc Chu lại ở trong phòng tiếp tân của nhà máy rất lâu.
“Ngày mai tôi sẽ đi để nói chuyện với anh ta.” Lục Tam Phong ra hiệu cô ta đừng vội buồn bực.
Dì Lưu đang bận làm bếp, nhiệt độ hạ thấp, người trong ngõ ra ngoài hóng gió, chủ đề trò chuyện trong nhóm nhỏ không gì khác ngoài một người đàn ông nhà Giang Hiểu Nghi.
Ở một bãi đất trống giữa ngõ, có hơn chục người đang đứng hoặc ngồi, có nam có nữ ở độ tuổi khác nhau, Tú Ngọc Nhi ăn mặc chỉnh tề đứng đó cắn hạt dưa.
“Hình như có một người đàn ông đến nhà Giang Hiểu Nghi, anh ta là ai?”
"Người ấy là đàn ông, tôi vừa chạy qua chơi với con cô ấy, tôi hỏi và nói đó là ba cô bé.
“Giang Hiểu Nghi này cứ nói chuyện với một người đàn ông giàu có, tại sao lại đi taxi về?” Tú Ngọc Nhi gõ hạt nói, “Người của tôi mấy ngày trước đã nói với tôi rằng cô ấy không hề đơn giản.
Những ngày này hãy chú ý hơn, cô có nghe nói về việc gây quỹ chưa, hiện nay nhiều người đã bị lừa một cách thảm hai."
“Thật sao? Có chuyện gì vậy? Tôi chưa nghe nói về nó.”
Tú Ngọc Nhi trông như thể biết điều đó và nói: "Tôi nghe nói rằng loại băng nhóm này đặc biệt tìm những nơi có người giàu sinh sống, nói với những người này rằng họ giàu như thế nào, sau đó họ thực hiện một số dự án, lấy tiền của và không bao giờ quay lại nữa.”
“Oái oăm.
Này, chuyện này cẩn thận hơn một chút.”
“Phải không, xã hội không yên, có rất nhiều kẻ lừa đảo, năm ngoái nhà chú già của tôi lừa hơn hai mươi nghìn người, mấy ngày nay không dám ra ngoài.”
"Hiểu Nghi không phải loại người như vậy, trông cô ấy ăn mặc xa hoa, cô ấy không phải người bình thường.
“Nhưng mà biết người biết mặt mà không biết lòng!”
Giang Hiểu Nghi thấy hơi mệt mỏi khi ngồi trong phòng.
Trương Phượng Tiên và Lục Tam Phong đang trò chuyện về ngân hàng, còn cô bước ra ngoài, bác sĩ nói với cô rằng duy trì thời gian tập thể dục nhất định sẽ tốt cho việc sinh con.
Khi cô ra khỏi cửa, cô nhanh chóng bước vào đám đông và nói, "Tú Ngọc Nhi cũng ở đây sao, hôm nay trời rất nóng"
"Hiểu Nghi, người đàn ông của cô đã về chưa?" Tú Ngọc Nhi hỏi.
"Ừ, hôm nay anh ấy mới về đến nhà.
Bận đi công tác một hai tháng, đúng là kiếm được đồng nào cũng không hề dễ dàng” Giang Hiểu Nghi nhìn Tú Ngọc Nhi và nói, "Không giống như người đàn ông của cô, chỉ biết ở nhà mỗi ngày”
“Người đàn ông của tôi kiếm được nhiều lắm, nếu có thể kiếm được tiền, thì đã không phải ra ngoài bươn chải.” Tú Ngọc Nhi cắn hạt dưa và nói: “Giữ đàn ông có tiền thực sự khó."
Tú Ngọc Nhi ở con hẻm nhỏ này luôn quan tâm đến mặt mũi, Giang Hiểu Nghi chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu khi cô ta đi tới.
Tú Ngọc Nhi muốn thể hiện sự áp đảo Giang Hiểu Nghi, và người đàn ông của cô ta cũng phải hơn Lục Tam Phong.
Giang Hiểu Nghi biết rõ những chuyện này, nhưng chỉ là không muốn tức giận với cô ta, cô nói: "Ai nói không được, thật ra tiền tiêu xài cũng đủ, kiếm được bao nhiêu thì tiêu nhiều hơn."
"Không phải cô nói người đàn ông của cô thật tuyệt vời mà cô kiếm chưa đủ sao?” Tú Ngọc Nhi liếc nhìn Giang Hiểu Nghi, vẻ mặt đầy khinh thường: “Nếu không phải người đàn ông của cô bắt taxi và quay lại đây, chúng ta thật sự sẽ bị cô lừa gạt rồi.”
"Không có gì phải lừa gạt, cô cứ đóng cửa của nhà mình, tại sao lại đi dòm ngó nhà hàng xóm?” Giang Hiểu Nghi cười lớn, nói với mọi người: “Tiền là một chuyện, kiếm được nhiều thì phải mạnh.
Cổ lên, phụ nữ phải có đức, và cuối cùng thì phải có văn hóa.”
Một người bên cạnh nghe đến đây liền hỏi: “Hiểu Nghi nói đến văn hóa? Tú Ngọc Nhi cũng biết nhiều."
Tú Ngọc Nhi hô lên.
Sau đó, cô ta vỗ tay tự hào nói: "Tôi cũng có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở.
Khi đó, tôi không chỉ là một cô gái đẹp của tường mà còn học rất được."
"Tôi tốt nghiệp bằng trung học phổ thông rồi!” Giang Hiểu Nghi bình tĩnh
.