Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 471: Anh nói thật nhiều




Người làm việc vặt bên cạnh lãnh đạo, đều có chuyện như vậy, luôn cảm thấy bản thân dưới một người trên vạn người, ai cũng đều phải cho ông ta thể diện.

Trước đây khi tổng giám đốc Thôi làm mối lái cho Lục Tam Phong, lúc thư kí Thôi thúc giục trả tiền vài lần nói ra nói vào rồi, có nghĩa là đánh đi đánh lại Lục Tam Phong.

Nhưng thời gian dài đến như vậy, ông ta lại không động được vào một sợi lông nào trên người của Lục Tam Phong.

Trong nhà ăn được bao phủ màu đỏ sặc sỡ, trên tường treo những khẩu hiệu mừng Tết nguyên đán, trên mỗi chiếc bàn đã được bày sẵn đồ ăn và rượu, đã có không ít người đến rồi, mọi người đang hút thuốc và trò chuyện với nhau.

Lúc nhìn thấy Lục Tam Phong tất cả đều ngạc nhiên, nhưng đây là bữa tiệc nội bộ, một người làm kinh doanh như Lục Tam Phong sao lại đến đây, còn đưa theo vợ con nữa.

“Tổng giám đốc Lục, các anh ngồi đây đi!”

“Không cần không cần!” Lục Tam Phong đi thẳng về phía chủ nhiệm đầu tư, cười nói: “Chủ nhiệm Vương, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.”

“Tổng giám đốc Lục năm mới vui vẻ, thời gian dài như vậy không gặp cậu, nghe nói có nhà máy mới phát triển à?” Chủ nhiệm Vương hỏi.

“Mặc dù nhà máy được thành lập bên ngoài, nhưng tôi sẽ không dời nhà máy cũ đi, trong đây là gốc rễ của tôi, năm đó cùng chị, thư ký Hoàng đi đến thôn Tiểu Lý, thật sinh động, đây là con gái của tôi, nào nào nào, con tới chúc mừng năm mới!” Lục Tam Phong kéo Như Lan lên.

Giang Hiểu Nghi ở một bên có chút không tự nhiên, mọi người đều chúc năm mới đến lãnh đạo, anh thì hay rồi, lại còn vòi lì xì người ta.

Như Lan thông minh, cúi đầu nói: “Chúc mừng năm mới chú ạ, ba mươi nghìn sáu mươi nghìn không quá ít.

Chủ nhiệm Vương sắc mặt tái xanh, ông ta ngay cả mơ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, có một doanh nghiệp tư nhân sẽ nhổ lông cừu trong tay mình, sững sờ một chút, vội vàng rút trong túi ra, rút cả nửa ngày, mới mò ra được một tờ mười lăm nghìn đưa qua.

“Chú này!” Lục Tam Phong kéo Như Lan nói.

Như Lan nhìn thấy tiền trong tay liền vui vẻ, bắt được ai là lập tức chúc Tết người đó, cái miệng nhỏ nhắn liên tục gọi cô chú ngọt xớt, dáng bộ chúc phúc, mọi người ở hội trường tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều muốn núp ở phía sau, nhưng núp không được.

Thư ký Thôi mở rèm vải bước vào, hướng tới nhà ăn đảo mắt một lượt, nói: “Ngài Hoàng đến rồi, mọi người mau ngồi xuống trước đi!”

Việc này nói lên điều gì.

Mọi người đều đến rồi, ai dám nhận chỗ?

Trong tích tắc tất cả mọi người đều vực dậy tinh thần, đi về vị trí cửa.

Thư ký Thôi vén rèm vải cho Hoàng Hữu Danh bước vào, nét mặt vui vẻ: “Chúc mừng năm mới mọi người!”

“Mừng năm mới, mừng năm mới. “Ngài càng ngày càng trẻ ra, tràn đầy sức sống!”

"Không chỉ gương mặt của thư ký Hoàng tràn đầy sức sống, chỗ của chúng tôi cũng tràn đầy sức sống vì có ngài đến đây đó.

Tất cả mọi người phá lên cười, Hoàng Hữu Danh nhìn xung quanh, nói một câu mọi người đều ngồi xuống, trong đám đông nhìn thấy Lục Tam Phong, ánh mắt của ông ta dừng lại.

“Tổng giám đốc Lục đến rồi à, đã hơn nửa năm không gặp rồi.” Hoàng Hữu Danh bước tới nói.

“Bận, nhưng vẫn nhớ đến ông, không có ông thì không có tôi, đem cho ông chút bánh ngọt để ở bên kia rồi, cầm về thì ăn.” Lục Tam Phong chỉ vào hộp bánh ngọt ở một bên.

“Nghe nói Đông Lưu đã ổn định?” Hoàng Hữu Danh hỏi.

“Bên kia là một chi nhánh, trọng tâm vẫn là ở bên này, sản phẩm sản xuất không giống nhau, vốn dĩ tôi muốn mang đến cho ông một số đồ giá trị, nhưng tôi cũng biết, người như ông, là người phục vụ nhân dân, những đồ quá đắt, chỉ làm sỉ nhục ông, cho nên chỉ mua hai hộp bánh thôi.” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.

“Đồ vật nào chả là đồ vật, không quan trọng, quan trọng là trái tim này, thấy được tâm ý của nó thì tốt, đồ quá đắt tôi cũng không có khả năng nhận.” Hoàng Hữu Danh nhìn về xung quanh nói: “Đến cuối năm rồi, nên nhận thì nhận, không nên nhận thì không được đụng vào.”

“Ông nói đúng, người tuân thủ nghiêm ngặt và có điểm dừng như ông không nhiều, lúc đầu tôi đến đây chuẩn bị phát triển, vẫn muốn bước qua cửa, không nghĩ rằng đến lại bị ông mắng, vào lúc đó tôi thấy xấu hổ khi bị la mắng, tôi đột nhiên phát hiện bản thân là một người thấp kém, là người nhàm chán, đó là sự sỉ nhục đối với tôi, yên tâm cùng ông lãnh đạo phát triển như vậy mới là phương pháp cuối cùng.”

“Từ sau chuyện đó, tôi đã biết, nơi này có thể đợi, có tổng giám đốc Hoàng ở, nơi đây chính là đất trời giao hòa, điện tử Thủy Hoàn cũng đang chính thức cắm rễ ở đây, cho dù đi bao xa, cho dù là đi đến thành phố khác để mở chi nhánh, hay là lao ra ngoài kia, đối mặt với thế giới, ở đây mãi mãi là ngôi nhà gia đình của điện tử Thủy Hoàn Lục Tam Phong cao giọng nói: “Bởi vì lãnh đạo liêm khiết giống như tổng giám đốc Hoàng đây, ông đã khắc sâu tỉnh quang minh chính đại vào nơi này!”

“Hay! Nói hay lắm!”

“Nói thật là cảm động lòng người, tôi cũng bị cảm động mất rồi.”

Lục Tam Phong nhìn về phía Hoàng Hữu Danh nói: “Ông quên mất, vào mùa đông năm ngoái, trên bầu trời có bông tuyết nhỏ bay lơ lửng, tôi đến tìm ông, muốn thăm dò, trong đêm tuyết rơi đó, ông chỉ trích và giáo dục tôi, cả đêm nói về doanh nghiệp, nói về phát triển, tìm kiếm tương lai, sau bao nỗ lực miệt mài, ngày thứ hai đã sốt tới ba mươi chín độ, vẫn kiên quyết đi làm.”

Hoàng Hữu Danh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện xảy ra khi nào, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc triển khai của ông ấy, khuôn mặt bùi ngùi nói: “Rõ ràng ở hiện tại, chặng đường đi đến cũng không dễ dàng, muốn phát triển thì phải cần cố gắng, năm qua mọi người đã vất vả rồi.”

“Ông đã quá vất vả rồi!” Một người phụ nữ bên cạnh nghẹn ngào. “Ông nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe!”

“Ông vất vả rồi!”

Lục Tam Phong nhìn nhưng người này rơi nước mắt, trong lòng thở dài, thực sự thua kém họ về kỹ năng diễn xuất.

“Vâng, mọi người năm nay đã vất vả rồi, nhưng thành tích của chúng ta đạt được cũng quá rõ ràng, một số doanh nghiệp của điện tử Thủy Hoàn đã dẫn đầu thành công trong lĩnh vực địa phương, thúc đẩy một số lượng lớn công việc, tốc độ tăng trưởng GDP năm nay của thành phố là mười bảy phẩy năm phần trăm!” Hoàng Hữu Danh cười tươi như hoa.

Hội trường vỗ tay như sấm.

“Mọi người đừng tự đắc ý, đó cũng là tỉnh thành tốc độ phát triển thứ nhất, tức là sau khi tôi đến, lần đầu tiên trong lịch sử phá vỡ, chúng ta sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, mọi người cùng ngồi đi, ngồi đi.” Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Hữu Danh đơn giản là không thể dừng lại.

Lập tức có một bữa ăn nịnh nọt, Hoàng Hữu Danh cũng rất thích, nhìn lướt qua vài hộp bánh ngọt: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Cỡ hơn ba mươi nghìn gì đó.” Lục Tam Phong nhìn Như Lan, nói: “Chúc mừng năm mới bác.”

“Chúc mừng năm mới bác, ba mươi nghìn sáu mươi nghìn không phải là ít.”

Hoàng Hữu Danh nhìn Như Lan, rồi lại nhìn bánh ngọt, phải móc tiền từ trong túi ra, lấy ra tờ ba mươi nghìn nói: “Cậu quả thật là một chút cũng không chịu thiệt, cái đêm tuyết tôi mắng cậu thức tỉnh đó, thì tôi cũng phải chịu đựng sự giày vò âm thầm rồi.”

Như Lan nhận được tiền lì xì thì khom người cảm ơn.

Giang Hiểu Nghi thấy Hoàng Hữu Danh đưa tiền, vội vàng lôi tiền ra mừng lì xì cho con của Hoàng Hữu Danh.

“Không cần không cần, đều đã lớn cả rồi.” Hoàng Hữu Danh khen Giang Hiểu Nghi xinh đẹp, rồi bắt đầu ngồi vào chỗ của mình.

Trong mắt Giang Hiểu Nghi, Lục Tam Phong đang làm cho Hoàng Hữu Danh xấu hổ, thật tình không biết đang dát vàng lên khuôn mặt của Hoàng Hữu Danh, cũng là cho tất cả mọi người thấy, nói với họ, điện tử Thủy Hoàn đang phát triển, tương lai sẽ không còn giới hạn của một thành phố, một tỉnh nữa.

Đừng dùng cách đối đãi với các doanh nghiệp nhỏ để đối đãi với điện tử Thủy Hoàn, chứ đừng nghĩ đánh dầu còn nước, sau này một khi đã đặt trụ sở chính, nếu bọn họ đối với tôi không tốt, tôi sẽ đổi địa điểm bất cứ lúc nào.

Trên thực tế việc quy luật một cửa hàng bắt nạt khách hàng, khách hàng bắt nạt cửa hàng.

Gia đình Lục Tam Phong được sắp xếp ngồi ở bàn chính, ngồi bên cạnh Hoàng Hữu Danh, nói chuyện một chút về phụ huynh, khi thức ăn được dọn ra, mọi người nâng ly liên tục chúc mừng.

“Tùy ý ông, tôi làm rồi!”

Sau khi uống cạn một lỵ, Hoàng Hữu Danh cùng với mười người khác uống một ly rượu trắng nhỏ, mới đặt xuống giữa chừng.

“Tôi cũng kính ông một ly” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên, nói: “Quen biết ông cũng sắp một năm nay rồi, một năm nay ông thực sự đối với doanh nghiệp tư nhân của chúng tôi chăm lo quá nhiều rồi, không chỉ đích thân khảo sát, mà còn đã góp ý, mỗi một cuộc họp, đều cố gắng hết sức, chỉ cần có vấn đề gì, bất kể thời gian nào, gọi điện thoại đều có thể tìm thấy người, khiến trong lòng tôi được sưởi ấm.”

“Thật ra quan hệ giữa người với người, phải dựa vào tâm, khi tâm của chính quyền thành phố gần dân, tất cả khó khăn đều là mây trôi, có người lãnh đạo giống con bò nhỏ đang cúi đầu như ông, sao lại lo lắng về sự phát triển chứ? Tôi chắc chắn, tương lai càng ngày càng nhiều doanh nghiệp đặt trụ sở tại đây, ngày chúng ta ngày càng hưng thịnh, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, biết ai đã làm nên ngày hôm nay”

Lục Tam Phong uống một hơi cạn, Hoàng Hữu Danh nhìn anh đắc ý, cầm nửa ly rượu còn lại uống cạn, Lục Tam Phong nhìn người này thực sự rất chuyên tâm.

Anh im bặt chưa bao giờ nhắc đến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.