**********
Lục Tam Phong nhìn thấy tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, nhìn lại xuống phía dưới, trong đám người anh thấy những khuôn mặt vô cùng quen thuộc như Lý Thành Kiên, sếp Trịnh.
Đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Hiện giờ tất cả mọi người đều đang xúc động, buổi tối hôm nay trừ phi anh ta phải tiêu một khoản tiền lớn, giảm bớt áp lực bên ngoài của bọn họ, cũng không có biện pháp nào khác nữa.”
“Sếp Trịnh, nếu như là anh, anh sẽ làm như thế nào?”
Sếp Trịnh vừa nghĩ tới việc các đại lý tập trung đông như thế để đòi trả hàng, loại áp lực này khiến da đầu ông ta căng lên, ở trong tình trạng như vậy, không có một công ty nào có thể đối phó được.
Trương Phượng Tiên mới vừa rồi bị mắng là chuyện rất bình thường, hiện tại Lục Tam Phong chính là dựa vào một câu nói tạm thời ép xuống cảm xúc của mọi người, dù sao TV của Waypod bán chất lượng cũng không tốt lắm, nhìn thấy công ty khác năm sau chuẩn bị đưa ra thị trường, ép hàng nhiều như vậy, làm không cẩn thận có thể hỏng hết.
“Chúng ta đã cùng nhau đi qua năm 1992, một năm này thu hoạch được rất nhiều, cũng có rất nhiều khó khăn, điện tử Thủy Hoàn thừa thế xông lên, thời gian một năm, chúng ta có thể tạo ra một kỳ tích!”
Lục Tam Phong cầm microphone âm thanh vang dội, quát: “Đằng sau kỳ tích này là sự cố gắng nỗ lực của mỗi một người, mặc dù trên con đường này tràn đầy chông gai, nhưng chúng ta bước từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay. "
“Tôi cũng biết, lượng tiêu thụ của TV Waypod giảm mạnh, đây là sự thật, so với nửa năm trước, nhất là vào thời điểm mùa hè lượng tiêu thụ nhiều vô kể, chúng ta giống như gặp phải hoàn cảnh không thuận lợi, gặp cản trở, thế nhưng những ngăn trở ấy có thể làm cho chúng ta lùi bước sao? Không thể!”
“Mọi người là ai? Là người tạo ra kì tích, là người đáng yêu nhất, mọi người có trí khôn, cần cù, dũng khí, có tinh thần vượt khó tiến lên không sợ gian nguy!”
“Rất nhiều người nói, điện tử Thủy Hoàn đi đến ngày hôm nay là bởi vì có tôi, thời điểm vừa mới bắt đầu tôi tin là thật, thế nhưng có một ngày tôi đi đến cửa hàng tiêu thụ TV Waypod, ngày đó tôi nhìn thấy nhân viên bán hàng, cửa hàng trưởng, tổng giám đốc đều ở tuyến đầu, bọn họ kiên nhẫn giảng giải về TV Waypod, truyền lại giá trị của Waypod."
“Giờ phút đó hai mắt tôi chứa đầy nước mắt, cửa hàng đối diện chúng ta, chính là Trưởng Hồng, cửa hàng Khang Giai, những nhân viên cửa hàng kia đang làm gì? Đang cắn hạt dưa, đang nói chuyện phiếm, trong lúc đó tôi liền hiểu được, Lục Tam Phong tôi đến cái rắm cũng không bằng, điện tử Thủy Hoàn có thể đi đến hôm nay là bởi vì có mọi người ở đây!”
“Mọi người quý trọng nghề nghiệp như vậy, có kiên nhẫn đối với khách hàng như vậy, mọi người đã viết lên một bài ca cảm động lòng người!”
Lục Tam Phong hít sâu một hơi, nhìn qua đang rất kích động, nức nở nói: "Khổ cực phấn đấu mỗi một ngày như vậy, Thủy Hoàn thế mà đem nhiệm vụ tăng lượng tiêu thụ đặt ở trên đầu của mọi người, khi tôi nghe nói đến chuyện này, tôi vô cùng tức giận!”
“Lúc ấy tôi còn đang đi công tác ở Sông Hương, tôi lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách phòng thị trường, lập tức trả hàng, rõ ràng lượng tiêu thụ không tốt, còn muốn hạ thấp xuống, đây là chuyện con người nên làm sao?”
“Nhưng tôi không nghĩ tới, anh ta không dựa theo ý của tôi mà làm, hôm nay tổ chức đại hội bán hàng, là để Lục Tam Phong tôi xin lỗi mọi, ở chỗ này thành thực cúi đầu hướng mọi người, đặc biệt là những người tuyến đầu tận tâm bán hàng, tạ lỗi!”
“Tôi sai rồi!”
Lục Tam Phong đứng ở chính giữa sân khấu khom người thật thấp để xin lỗi.
Toàn bộ hội trường cảm động!
Tất cả mọi người ở đây đều là người hiền lành, đương muốn trả hàng, phòng thị trường từ chối đủ điều, càng khiến cho sự tức giận càng lớn, không nghĩ
tới ông chủ thế mà lại nói xin lỗi, hơn nữa còn chân thành như vậy.
Lý Thành Kiên nhìn mặt mọi người ở bốn phía đều biểu lộ sự biến hóa, nói: “Người này mồm mép thật lợi hại!”
"Hôm nay sợ là không thể trả hàng được nữa.” Sếp Trịnh lo lắng nói.
“Trả không được? Không thể nào, đó là tiền đấy!”
“Những người này không nhập hàng đều là thất bại của Lục Tam Phong Sếp Trịnh là người từng trải, còn sự việc nào chưa thấy qua.
Lục Tam Phong cúi đầu ba mươi giây, tiếp đó đứng lên nói: “Tạo thành cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là do Chu Hoài Đông ở phòng thị trường tạo thành, anh ta dám vì mình là thành viên kỳ cựu của điện tử Thủy Hoàn mà làm như vậy, tôi không thể tha cho anh ta được, kêu Chu Hoài Đông đến đây cho tôi!”
Chu Hoài Đông kiên trì đi tới, đứng ở giữa sân khấu không dám nhìn Lục Tam Phong, cúi đầu không nói lời nào.
“Đưa microphone cho anh ta!” Lục Tam Phong hỏi Chu Hoài Đông: "Có phải anh muốn hoàn thành tốt chỉ tiêu cuối năm để lập công trạng mà không để ý đến tình cảm giữa các nhân viên, bắt họ phải ép sản lượng tiêu thụ đúng không?”
“Tổng giám đốc Lục, tôi cũng có công trạng cùng chỉ tiêu, liền nghĩ năm nay hoàn thành tốt một chút, có lỗi với mọi người rồi.” Chu Hoài Đông khom người về phía mọi người biểu thị sự xin lỗi.
“Được, hiện tại tôi đã tìm được kẻ cầm đầu của chuyện này, mọi người nói nên xử lý anh ta như thế nào?” Lục Tam Phong hướng về phía tất cả mọi người ở dưới nói: “Anh ta là người quản lý cao cấp của điện tử Thủy Hoàn, ngoại trừ tôi thì chính là anh ta, trong công ty anh ta là người đứng thứ hai, là người tổng phụ trách phòng thị trường, đừng để ý tới chức vị của anh ta cao bao nhiêu, chỉ cần lượng sản phẩm bán ra không tốt, mọi người liền không có quả ngọt để ăn, Lục Tam Phong tôi có thể không có một tổng giám đốc nào, nhưng không thể không có mọi người!”
“Phạt tiền anh ta!” Phía dưới có người hộ.
“Phạt tiền anh ta? Lợi cho anh ta quá rồi, người như anh ta, chết không có gì đáng tiếc!” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Chu Hoài Đông, trầm giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, anh đã bị sa thải, tiền lương, tiền thưởng một đồng cũng không có, mà tôi còn phải thu lại toàn bộ quyền hành của anh nữa.”
“Tổng giám đốc Lục!” Chu Hoài Đông ngẩng đầu, sắc mặt tràn đầy bối rối, nước mắt nước mũi chảy xuống, bi thương nói: “Tôi cũng không dễ dàng gì, một năm này tôi ngủ cũng không ngon, khi tiến vào thị trường Tứ Vĩnh, tôi phải đi bồi rượu, tìm người ở khắp nơi, lo lắng đến nỗi tóc cũng rụng, đến điện tử Thủy Hoàn một năm, tôi cũng từ kiểu tóc vuốt vuốt thành kiểu đầu địa trung hải rồi!”
“Trong nhà của tôi trên có già dưới có trẻ, toàn bộ nhờ cậy một người là tôi, nếu tôi mất đi công việc này, năm nay cả nhà tôi đều phải uống gió tây bắc để sống mất rồi!”
Phía dưới nhìn thấy anh ta như thế, thật sự là không đành lòng, mọi người đều là người dễ mềm lòng, không muốn ai phải khó xử, huống chi anh ta cũng không dễ dàng gì.
“Đừng nói với tôi những cái đó, cậu có cân nhắc đến cảm nhận của những người ở đây sao? Họ có thể đón năm mới vui vẻ lắm hay sao sao?” Lục Tam Phong giận dữ hét.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi!” Chu Hoài Đông vội vàng xin lỗi, nức nở nói: “Thế nhưng tôi thật sự không thể mất đi công việc này, tổng giám đốc Lục, xin anh hãy cho tôi một cơ hội đi!”
“Anh cũng đừng nói với tôi, quyền quyết định không trong tay tôi mà nằm ở trong tay những người ở đây, nếu bọn họ cảm thấy tương lai không muốn cùng anh làm việc, vậy tôi không thể giữ anh lại được, trong lòng tôi, những người tận tâm bán hàng mới là vị trí thứ nhất!” Lục Tam Phong đem quyền lực giao cho hơn năm ngàn người ở bên dưới.
Chu Hoài Đông vành mắt đỏ lên, nhìn về phía tất cả mọi người.
“Sa thải Chu Hoài Đông? Còn có việc tốt như vậy?” Chủ tịch Lý kích động, Chu Hoài Đông ở thị trường khai thác mạnh tay biết bao, toàn ngành ai mà không biết, nếu là từ điện tử Thủy Hoàn đi tới, ai cướp được chính là vận may của người đó, vội vàng hô: “Sa thải Nhất định phải sa thải!”
Trong nháy mắt, chủ tịch Lý trở thành tâm điểm, mọi người đều nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Là ông sao?”
“Người ta cũng nói xin lỗi rồi, không thể cho thêm một cơ hội nữa sao?”
“Lại nói, tổng giám đốc Chu cũng không đến nỗi tệ!”
“Đúng vậy, năm nay vào mùa hè, hàng hóa bản tốt, chỉ cần gọi cho tổng giám đốc Chu, anh ta chắc chắn ưu tiên đưa hàng.”
Chủ tịch Lý vội vàng rụt cổ một cái, lui về sau hai bước, sếp Trịnh vội vàng đứng ở một bên, cùng ông ta phân rõ giới hạn, chủ tịch Lý nghĩ mọi người sẽ phẫn nộ, yêu cầu Lục Tam Phong sa thải Chu Hoài Đông.
Một câu 'sa thải đã thành công chọc chúng sự phẫn nộ của mọi người.
“Chúng ta hãy cho tổng giám đốc Chu một cơ hội!” Có người hộ.
Trong nháy mắt câu nói này đưa tới một trận xôn xao, tất cả mọi người hô hào cho tổng giám đốc Chu một cơ hội, Lục Tam Phong nhìn về phía Chu Hoài Đông: “Tôi nể mặt mọi người ở đây, tha cho anh lần này, mặc dù không sa thải, nhưng trừ tiền lương nửa năm cùng tiền thưởng của anh, xuống dưới suy nghĩ thật kỹ đi.”
Chu Hoài Đông hướng về phía mọi người liên tục cúi đầu, tiếp đó đi xuống đài, từ trong tay Trương Phượng Tiên nhận lấy giấy vệ sinh, lau đi nước mắt cùng nước mũi.
Phùng Chính Anh đứng ở một bên choáng váng, hỏi: “Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của Lục Tam Phong, phạt anh thì thôi đi, lại còn khấu trừ tiền lương, vậy mà anh còn không rời đi sao?”
Phùng Chính Anh không thể tin được, Lục Tam Phong có mị lực gì, tra tấn người dưới tay mình như thế, đối phương thế mà vẫn còn cảm thấy đội on?
Nếu như là anh ta, sợ là tại chỗ hồ một câu anh là ai chứ, ông đây không