Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 463: Chúc tết




Ngày hôm sau, lúc hai người tỉnh lại đã là chuông báo chín giờ sáng, Giang Hiểu Nghi gọi điện thoại tới nhà máy nói mấy ngày nay mình sẽ không qua đó, trên bàn ăn bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi.

Như Lan bày toàn bộ búp bê của mình ra bàn, bên cạnh đó còn có mấy cô gái nhỏ, mấy đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh dùng búp bê để chơi đồ hàng.

Lục Tam Phong đi xuống lầu nhìn thấy quang cảnh trong nhà, an lành mà ấm áp, TV đang mở phát hình ảnh quảng cáo cũng không có người xem nhưng lúc này dường như âm thanh trên TV lại đang phát một đoạn nhạc.

“Ăn cơm trước đi, không phải anh nói buổi chiều còn tham gia một cuộc họp điện tử hay sao?” Giang Hiểu Nghi hỏi Lục Tam Phong.

“Anh biết, đó chỉ là một cuộc họp bình thường mà thôi, không có ý nghĩa cho lắm, em đừng nghĩ rằng nó quá cao cấp, thật ra chỉ là một đám người trong doanh nghiệp chửi bởi nhau mà thôi.” Lục Tam Phong ngồi xuống bàn ă, vô tình hay cố ý mà liếc qua tin tức trên TV.

Hội nghị điện tử trước đó mà Lục Tam Phong không đến cũng không phải chỉ là người trong doanh nghiệp chửi bởi lẫn nhau mà càng giống một trận tụ họp lớn hơn, nhưng từ khi Lục Tam Phong tới, trận địa như vậy đã có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Trên TV đang phát hình ảnh quảng cáo chúc tết, bây giờ quảng cáo đài địa phương rất tiện lợi, các doanh nghiệp nhỏ đều quay một cái video chúc tết gửi tới cho nhân viên của mình.

“Em cũng dùng cái loại quảng cáo như này để chúc tết đi, trong vùng này cũng tạo được tính quen mặt.” Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói.

“Không có lợi ích gì đâu.” Giang Hiểu Nghi cũng không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ nói như thế.

Quảng cáo này phát xong thì xuất hiện một người trẻ tuổi, mặc quần áo màu đỏ xen xanh, chắp tay nói: “Xin chào các mọi người đang xem đài, tôi là Quan ngoại tây phong, ở chỗ này xin kính chúc mọi người năm mới vui ve, chúc một mọi người phát tài, phát lộc...

“Cái này liên quan gì tới Quan ngoại tây phong thế?” Giang Hiểu Nghi nhìn thoáng qua TV rồi nói:

“Đài địa phương có rất ít người, mà người nào người nấy đều có thể đi lên chúc tết, người ta căn bản cũng không nhớ hết mặt được.”

“Em đừng nói vậy, có thể dựa vào dáng dấp... Cũng có chút ý nghĩa nha.” Lục Tam Phong nhìn một chút lên TV rồi cười nói: “Anh ta làm gì mà không nói tên công ty ấy nhỉ?”

“Nghe nói là một người viết sách, trước đó em xem trên báo, đã từng thấy qua anh ta.” Giang Hiểu Nghi thuận miệng nói ra.

“Loại tác giả này như này là loại hèn hạ nhất, độc giả muốn thấy cái gì thì anh ta sẽ viết cái đó, thứ mà anh ta viết không có ý nghĩa gì thì sẽ có người chửi bởi anh ta, anh lại lập tức thành thật hơn.” Lục Tam Phong nở nụ cười nói: “Làm gì cũng đều được, tuyệt đối đừng viết tiểu thuyết..."

“Không trò chuyện cái này nữa, ăn tết anh muốn về đâu?” Giang Hiểu Nghi hỏi.

Lục Tam Phong thật sự không muốn trở về đâu cả, nhưng anh cũng nhìn ra được Giang Hiểu Nghi muốn trở về.

“Lúc ăn tết là lúc công ty có nhiều việc nhất, em cũng có nhà máy mà Lục Tam Phong cúi đầu vừa ăn cơm vừa nói.

“Nhà máy của em mấy ngày nữa sẽ dừng hoạt động, trở về đi, một năm không gặp ba mẹ anh chắc cũng nhớ anh, về phần những người họ hàng kia, bây giờ bọn họ còn nịnh nọt anh không kịp nên anh không cần phải sợ.” Giang Hiểu Nghi thở dài nói tiếp:

“Em đã nói xong với ba mẹ mình, năm nay sẽ về nhà với anh rồi.

Người ta đã tiền trảm hậu tấu, mình cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi, Lục Tam Phong không muốn đi về nhà Giang Hiểu Nghi là vì hai người anh của cô thực sự khiến người ta chán ghét, về phần không trở về nhà mình...

Chủ yếu là vì tình cảm giữa Lục Tam Phong và ba mẹ không có bao nhiêu, lúc đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt nóng bỏng của bọn khi nhìn mình khiến anh không biết phải làm gì.

Buổi sáng ở lại nhà, cùng theo Như Lan chơi đồ hàng, Lục Tam Phong diễn vai con trai, Như Lan còn có thêm mấy cô gái nhỏ sát vách qua chơi đều làm mẹ của anh cả.

Người vốn làm ba như anh mà phải diễn vai con trai, quả thật có phần cạn lời.

Hai giờ chiều, hội nghị điện tử mỗi năm một lần đúng hẹn được diễn ra, nghi thức khai mạc cũng được các đài truyền thông địa phương liên tiếp đưa tin, cũng mời một số người trong các doanh nghiệp nổi tiếng.

Lúc đầu muốn Lục Tam Phong lộ diện trong nghi thức khai mạc nhưng ý nghĩa này lập tức bị Lục Tam Phong từ chối, bây giờ mình là một đốm lửa nóng sốt, ai cũng muốn cọ nhiệt một chút.

Ba giờ hơn, xe Lục Tam Phong dừng lại trước hội trường, hôm nay, người đến đây tổng cộng có bốn người là Lục Tam Phong, Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên, Phùng Chính Anh.

Vừa xuống xe bọn họ đã bị một đảm phóng viên vây quanh, đổ ập xuống một đống vấn đề để hỏi, cũng may tại đó có bảo vệ cũng coi như chuyên nghiệp, che chở Lục Tam Phong an toàn tiến vào trong hội trường.

Năm nay chủ yếu là lấy trận hội nghị này làm chủ, mời một vài doanh nghiệp tư nhân lên đài diễn thuyết, tranh luận, chỉ rõ sự phát triển và cái nhìn về con đường tương lai của họ.

Hội trường đã ngồi đầy người, chừng khoảng mấy trăm người, vị trí hàng thứ nhất là của Lục Tam Phong nhưng sau đó thì trống không, ngồi bên cạnh là Lý Thành Kiên của Trưởng Hồng, còn bên cạnh là tổng giám đốc Trịnh của hai công ty doanh nghiệp tham gia lần đầu tiên trong năm nay - Đức Kình, Đức Sinh.

Những người này đều là đối thủ cạnh trạnh, giờ phút này lại ngồi chung một chỗ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía vị trí của Lục Tam Phong, người chủ trì trên đầu đã bắt đầu mở màn.

“Mặc dù Tổng giám đốc Lục của điện tử Thủy Hoàn còn chưa tới, có thể nói chuyện ngay bây giờ nhưng trước hết chúng ta cứ mở màn cái đã, hội nghị điện tử mỗi năm một lần..."

Phía trước có mấy người bảo vệ mở đường ra, Lục Tam Phong cũng sải bước đi vào.

“Tổng giám đốc Lục tới rồi.” Người chủ trì nhìn thấy Lục Tam Phong tới thì thở dài một hơi, vừa rồi ban tổ chức mới còn không ngừng liên hệ với Lục Tam Phong.

Một câu Tổng giám đốc Lục tới, trong nháy mắt toàn bộ người trong hội trường đều quay người về hướng đó mà nhìn lại, dưới sự chú ý của toàn thể ánh mắt, Lục Tam Phong đi tới vị trí hàng thứ nhất của mình, rồi đứng đó nhìn về phía Lý Thành Kiên của Trưởng Hồng.

Người kia cũng nhìn lại anh rồi nói: “Tôi cho rằng anh sẽ không dám tới chứ?”

“Tôi sao?” Lục Tam Phong cười giả vờ, nói tiếp: “Nếu có Tôn Hùng Cường ở đây, tôi có lẽ sẽ suy nghĩ tới đi về, về phần ông thì sao?”

Nụ cười trên mặt Lý Trường Kiên lập tức biến mất, ông ta lạnh mặt ngồi lại vị trí của mình.

“Tổng giám đốc Lục thật là trẻ tuổi!” Ngồi bên cạnh là tổng giám đốc Trịnh đánh giá Lục Tam Phong xong thì nói.

“Ông là vị nào vậy?” Lục Tam Phong nhìn lại anh ta thì hỏi.

“Ông chủ của Đức Sinh, Đức Kinh, tôi họ Trịnh!” Tổng giám đốc Trịnh nở nụ cười rồi vươn tay ra.

Lục Tam Phong bắt tay với ông ta, vừa nắm vừa cảm giác có một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền tới bàn tay mình, lông mày hơi nhăn lại, nên anh lập tức dùng sức bóp lại.

Hai người cầm tay nhau khoảng mấy giây thì tách ra, bàn tay cả hai đều đỏ ửng lên.

“Lực tay của tôi hơi lớn, đừng thấy lạ, chỉ là người trẻ tuổi như cậu có lẽ không có cảm giác gì đúng không?” Tổng giám đốc Trịnh cười giả lả nói.

“Tổng giám đốc Trịnh quả thật là người mạnh bạo.” Lục Tam Phong cười mỉa mai một tiếng. “Cái này... Tổng giám đốc Lục, chúng ta ngồi trước nhé, hội nghị sắp bắt đầu rồi.” Người chủ trì nói.

Lục Tam Phong ngồi xuống, vắt hai chân chéo lên nhau, tình huống hiện tại không được ổn lắm, đàn sói vây xung quanh, đủ loại kiểu dáng công ty có chuyện mà quật dậy, muốn đối kháng hết trong một lần là chuyện không dễ dàng gì.

Người chủ trì nói một đống chuyện để mở màn, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Thành Kiên nói ra: “Sau đây mời tổng giám đốc Lý, giảng giải cho chúng ta về định hướng thị trường tương lai, mọi người cùng vỗ tay chào mừng nào.”

Lý Thành Kiên đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình một chút, phủi vào Lục Tam Phong rồi nói: “Tổng giám đốc Lục, anh đã chuẩn bị xong chưa?"

“Ông là muốn chửi nhau rồi lên à?” Lục Tam Phong nhìn về phía anh ta nói:

“Nếu như vậy, anh chắc chắn hôm nay là không bị tôi chửi tới mức nằm viện chứ?”

Người kia hừ lạnh một tiếng, đi về phía trên đài, trước tiên là nói mấy câu khách khí rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi muốn trò chuyện một chút về tương lai nào cho ngành điện tử chúng ta, bây giờ ngành điện tử đã là trăm hoa đua nở, nhưng doanh nghiệp tốt lại vô cùng ít ỏi, các doanh nghiệp chất lượng tốt lại đang bị các doanh nghiệp rác rưởi đè ép hoàn cảnh sinh tồn.”

“Lúc này năm ngoái, khi đó tôi còn chưa tiếp nhận Trưởng Hồng, nhưng những hỗn loạn năm ngoái tôi vẫn luôn chú ý tới, lừa gạt về cải cách, lừa gạt về chính sách, lừa gạt cả người tiêu dùng, ba loại lừa gạt này chính khối u ác tính của ngành nghề này, mà khối u ác tính này lại trưởng thành thật nhanh”

"Các loại hàng nhái, một loại sản phẩm rác rưởi đa phần đều phá giá về phía các khu vực trên trấn, lấy tên đẹp nhưng chất lượng lại tồi nhất thị trường, thật sự chính là một con sâu làm rầu nồi canh của chúng ta, thật sự là một đầu trục lợi, còn mang danh đầu óc thật tốt, việc chính đáng thì không chịu làm.”

Toàn trường vang lên tiếng cười ầm ĩ, rối rít đưa mắt liếc nhìn về phía Lục Tam Phong.

“Mọi người đều biết, chúng ta lại phải trải qua hình thức các thị trường thăng cấp lần nữa mà ngành điện tử là quan trọng nhất. Đồ điện gia dụng trên thị trường là một thị trường khổng lồ, khiến dân chúng chúng ta có sản phẩm tốt mà dùng, là trách nhiệm của chúng ta với xã hội chứ không phải là của thứ sản phẩm rác rưởi đi lừa gạt người khác.

“Tôi tận mắt nhìn thấy một đại gia sáu mươi chín tuổi dùng toàn bộ 9 triệu đồng để đi mua TV, kết quả bị người của Waypod lôi đi, các người có lẽ không biết mức tiêu thụ của Waypod mạnh bao nhiêu.”

“Đám người kia lại giống như điên, chỉ cần biết người có nhu cầu mua TV, suốt ngày kề cận, đi đâu và mua ở chỗ nào thì dạng xí nghiệp như điện tử Thủy Hoàn chỉ giỏi nhất dùng nhân viên tẩy não là tốt nhất, lấy một cái tên thật văn hóa cho doanh nghiệp mình, tôi thật sự muốn hỏi Tổng giám đốc Lục, từ chỗ nào mà anh lại có thể đường hoàng như vậy hả?"

“Ngành điện tử của chúng tôi đều đang tiến lên một bước khác, là vì để dân chúng có đồ tốt mà sử dụng, không phải loại dùng thứ rác rưởi này, mà tôi lại nghe ba loại sản phẩm bên anh nhất là rạp chiếu phim gia đình tên là Bảo Vàng đúng không? Còn có một loại máy ghi âm, một loại băng nhạc cơ, sản phẩm thì lòe loẹt, kỹ thuật rác rưởi lạc hậu, dạng doanh nghiệp như này nên bị đào thải”

“Cơ chế thị trường, kiểu doanh nghiệp này vẫn còn sống sót, tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được, đây là một tấm gương xấu của thị trường, doanh nghiệp Thủy Hoàn khiến tiêu chuẩn đạo đức doanh nghiệp bị lùi ngược lại mấy chục năm.."

Tổng giám đốc Lý đứng ở trên sân khấu lập tức khai hoả, có thể nhìn ra được là ông ta đã có chuẩn bị từ trước, nói tất cả đều là chỗ đau của Lục Tam Phong, bắt được những điểm không tốt, kỹ thuật lạc hậu, hình thức tiêu thụ mà chửi rủa thật ác.

Hội trường thậm chí lại vỗ tay rầm trời, kêu hay, quá hay.

Tổng giám đốc Trịnh nghiêm túc nhìn thoáng qua mặt Lục Tam Phong, phát hiện người trẻ tuổi này vẫn không đỏ mặt tim không đập nhanh, vểnh chân vắt chéo nhàn nhã nhìn lên sân khấu, giống như những gì tổng giám đốc Lý chửi không phải anh vậy.

“Tổng giám đốc cậu quả thật là người có tấm lòng rộng lớn ha. Tổng giám đốc Trịnh trêu chọc nói.

“Hội nghị điện tử nha, công khai gọi tên, xử lý tội Lục Tam Phong, hai công ty gia đình của tổng giám đốc Trịnh ở phương diện điện gia dụng cũng là người tung hoành một phương” Lục Tam Phong quay về phía anh ta nói.

“Rất bình thường cũng coi như là đứng nhất cả nước, nói thật, trước đó ở phương diện điện gia dụng mà Tổng giám đốc Lục tiến công, tôi vẫn còn rất lo lắng, nhưng bây giờ thì tôi lại không còn lo lắng như thế nữa.”

“Ông vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.” Lục Tam Phong vẫn ngồi ở kia không nói gì.

Tổng giám đốc Lý lưu loát nói bốn mươi phút, nước bọt bay tán loạn, cuối cùng người chủ trì chỉ có thể nắm tay xuống đài.

Ông ta đi tới trước mặt Lục Tam Phong, dùng tay vỗ phạch một cái lên quần áo của mình, ngồi xuống, nhìn cũng không thèm nhìn Lục Tam Phong cái nào.

Người chủ trì cầm mic lên, nhìn về phía Lục Tam Phong, anh ta rõ ràng thứ toàn trường đều chú ý nhất chính là điện tử Thủy Hoàn, nên mở miệng nói: “Điện tử Thủy Hoàn gây ra tranh cãi cũng đã một năm rồi, lúc này năm ngoái, tôi nhớ thiếu chút nữa Tổng giám đốc Lục đã đánh nhau với tổng giám đốc Tiêu ở khoa học kỹ thuật Ân Phàm. Vậy mà năm nay, điện tử Thủy Hoàn lại lâm vào trong vũng bùn của kỹ thuật”

“Con đường phát triển của điện tử Thủy Hoàn càng ngày càng rộng mở, lượng tiêu thị cũng không có gia tăng, các công ty lớn thay đổi sản phẩm cũng đưa ra thị trường, áp lực thị trường cũng lớn, bây giờ đối mặt với dư luận mà tổng giám đốc Lý nói là “khối u ác tính”, tâm trạng của Tổng giám đốc Lục có lẽ rất khó chịu, năm đó một đợt mậu dịch của công nhân và kỹ thuật đã mở ra một chảo lửa sôi trào cho ngành nghề này.” Lục Tam Phong đứng lên đi về phía trên đài.

Phùng Chính Anh ngồi ở phía dưới, vừa rồi tổng giám đốc Lý nói ra, anh ta nghe không sót một chữ, có thể nói mỗi một điểm yếu của điện tử Thủy Hoàn là ông ta cũng đã chọc vào một lần.

Phùng Chính Anh nếu là Lục Tam Phong, anh ta chắc chắn sẽ rời đi chứ không phải cho rằng Lục Tam Phong sẽ hóa giải được những vấn đề này.

Dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, Phùng Chính Anh nghiễm nhiên là chuẩn bị vào trạng thái chực chờ để chế giễu.

Lục Tam Phong lên đài, cầm mic lên, trước hết đưa mắt nhìn qua toàn hội trường một chút, ánh mắt dừng lại trên vài người rồi lại rơi vào vị trí của Khương Trung Kỳ.

Người kia cũng cảm giác được Lục Tam Phong nhìn tới mình nên vẫy vẫy tay lại.

“Tôi sẽ không tự giới thiệu nữa, tất cả mọi người đều đã biết tôi là ai rồi, tổng giám đốc Lý đã nói rất nhiều lời hay, ông ta nói điện tử Thủy Hoàn là khối u ác tính, không nên tồn tại, vậy cái đó dựa vào cái gì?”

Ánh mắt Lục Tam Phong sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Lý Thành Kiên chất vấn: “Ông là ai? Ông nói một doanh nghiệp không nên tồn tại thì chắc chắn doanh nghiệp đó phải không nên tồn tại sao? Điện tử Thủy Hoàn cũng không có cướp tiền của ông, về phần nói chúng tôi đảo loạn thị trường, chúng tôi bán hàng sao lại gọi là đảo loạn thị trường, lẽ nào chúng tôi chỉ được bán khi có ông cho phép thôi sao? Còn nói chúng tôi tẩy não là gì? Nhân viên của ông mỗi khi làm việc là chỉ ngồi gặm hạt dưa thôi hả?”

“Ông nói thấy một ông già sáu mươi chín tuổi dùng toàn bộ chín triệu để nhân viên của chúng tôi tiếp xúc bán sản phẩm, xin hỏi chín triệu có thể mua được TV của các người sao? Nói chuyện muốn đề cập tới lương tâm thì chúng tôi có hoàn trả hậu mãi, bao gồm cả phục vụ còn mấy người có bao nhiêu hả?”

“Điện tử Thủy Hoàn là cái gì? Là doanh nghiệp có lương tâm, có đạo đức mẫu mực, chúng tôi có hoàn thiện hậu mãi, có phục vụ nhiệt tình, có đường dây tiêu thụ lớn, chúng tôi đường đường chính chính làm người, sao những thứ đó thì các người lại không chịu nhắc tới một lời vậy hả?”

“Tổng giám đốc Lý, có một câu nói là người thế nào sẽ nhìn sự vật xung quanh như thế ấy, trong mắt người tốt thì thế giới này đâu đâu cũng là tốt đẹp, còn trong mắt người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.