Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 405: Mở tiệc chiêu đãi




Hà Gia Nhạc đưa ra một câu hỏi mà Lục Tam Phong phải đành á khẩu không trả lời được, tất cả đều có nguồn gốc từ lúc ngồi trên chiếc xe lửa màu xanh kia.

Hà Gia Nhạc có thể cảm giác được, tâm trạng của Lục Tam Phong không tốt, anh là không may bị cuốn vào chuyện này. Bây giờ bị tên trộm làm ô uế danh tiếng, sao có thể vui sướng cho nổi chứ?

"Tổng giám đốc Lục có khả năng cái này chính là duyên phận của hai chúng ta, mọi chuyện từ lúc phát hiện cho tới bây giờ đều không phải chuyện mà cậu nguyện ý. Cũng ngoài dự liệu của tôi, tình hình bên trong khá phức tạp, vừa lúc tôi đến được hơn một năm, ngoại trừ phải xây dựng thì bên ngoài khu công nghiệp tôi đều nhận được một số phản kháng."

Trong giọng điệu của Hà Gia Nhạc mang theo chút chân thành.

"Bây giờ cậu không đi được, không bằng cùng tôi quật ngã bọn họ, vị trí đứng đầu khu nhà máy số một thì cậu cứ yên tâm, xí nghiệp điện tử Thủy Hoàn đang đứng đầu như vậy chúng tôi vô cùng hoan nghênh, trước đó những điều kiện đã nói kia thì sau này sẽ thành, trăm phần trăm sẽ trả tiền mặt lại cho cậu."

Lục Tam Phong cũng không yêu cầu xa vời về việc được trả lại bằng tiền mặt, đừng nói về Hà Gia Nhạc ngay cả Hoàng Hữu Danh đồng ý những điều kiện trước đó cũng không có được trả tiền mặt. Bây giờ tình huống lại như vậy, xí nghiệp khắp nơi bị lừa, các công việc quản lý trong thành phố cũng mang danh bị lừa gạt.

"Ba cái điều kiện cứng nhắc kia, nhà máy đưa cho tôi, chín mươi tỷ cho vay trước, ba mươi tỷ ngoại hối!" Lục Tam Phong trầm giọng nói.

"Ba điều kiện này, tôi đều đồng ý, còn có miễn thuế"

Chuyện miễn thuế cũng chính là chỉ nhìn thử xem, Hoàng Hữu Danh còn đống ý miễn thuế cho tận ba năm nữa đấy, gần đây còn có hơi không vui lòng, vì dù gì việc quản lý tài vụ ở điện tử Thủy Hoàn cũng cần phải ăn cơm, nói cái gì mà tới tài chính thành phố cũng không dễ dàng được."

Nghe giọng điệu này có lẽ sang năm thuế cũng không hoàn ngạch lại được rồi.

"Được!" Lục Tam Phong đồng ý, rồi hỏi: "Ông chắc chắn hai tên trộm kia không phải người của ông chứ? Vậy sổ sách gì đó cũng không trong tay ông à?"

"Cậu vẫn còn nghi ngờ tôi nữa à? Nếu có trong tay tôi, chuyện này đã sớm kết thúc rồi. Tổng giám đốc Lục, tôi hy vọng cậu hiểu rõ thân phận của tôi, có một số việc tôi cũng không thể nào làm được, nghỉ ngơi sớm đi, tôi cúp máy đây."

Lục Tam Phong nghe tiếng bíp bíp trong máy báo hiệu đầu kia đã ngắt máy, thì khinh thường hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Thân phận gì chứ, đầy đủ điều kiện lợi ích rồi thì cái gì mà không làm được."

Lục Tam Phong rửa mặt đơn giản xong thì nằm trên giường nhưng lại không ngủ được.

Bên trong căn phòng cách vách, Bạch Mai Hà ngồi ở trên giường cũng không cách nào ngủ được, cô ta cầm một xấp tiền trong tay, đây là số tiền nhiều nhất từ trước tới giờ cô ta cầm được.

Một nghìn tấm một trăm đồng xếp chồng lên nhau, thật dày, thật vững chắc.

Từng tờ nhìn qua, đêm nay cô ấy không biết đã nhìn qua đồng tiền này mấy lần, nhìn một hồi thì phì cười ra tiếng, nhảy xuống giường lôi hành lý của mình ra tìm kiếm, tìm ra một tấm vải hoa, cẩn thận bao tiền lại.

Trong màn đêm ở Đông Lưu lộ ra cảnh vật mê người, không biết có bao nhiều không ngủ được, trong giới kinh doanh cũng có rất nhiều người có cảm giác ngủ không được ngon, từ khi Hà Gia Nhạc tới đây, đã mở ra một đường cải tạo chắc chắn.

Rất nhiều người đã phát tài, cũng có rất nhiều người bị phá sản, một năm này thời gian ở giới kinh doanh cũng rất yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Kha Bình Vân cũng kết thúc trong lúc giằng co, không có người nào biết rõ.

Doanh nghiệp mới vào thị trường so với doanh nghiệp đã ở lâu cũng bày ra cảm giác hỗ trợ lẫn nhau, nhất là mấy ngày gần đây, tên trộm, cảnh sát, hai tên lưu manh và các ông chủ trong giới kinh doanh cũng đủ loại kiểu người đang tìm kiếm hai tên đó.

Có rất nhiều người có cùng loại trực giác sắp phân ra người nào thắng người nào thua rồi.

Hai người chú cũng không hề rời khỏi thành phố này, nhưng đột nhiên cầm được số tiền lớn như thế, khiến cho người họ có hơi bất ngờ, dùng số tiền kia thế nào, hai người phát sinh hai hành động khác nha. Chú hai có tiền thì thay thành một dáng vẻ quần áo phong cách hơn, hóa thân thành một ông chủ ở phương Bắc, bên cạnh lại bắt đầu nhiều hơn vài cô gái nhỏ.

Ngày kế tiếp, báo chí địa phương lại thêm vào tin tức về điện tử Thủy Hoàn, nội dung đều là bạn bạc về những vấn đề cũ rích, cứ nhai đi nhai lại nhưng cũng thả vào rất nhiều tín hiệu mạnh mẽ.

Liên tiếp mấy ngày sau, tin tức về điện tử Thủy Hoàn không ngừng lên đầu đề, Hà Gia Nhạc chính là muốn nhờ vào việc này mà cho giới kinh doanh bản địa biết, xí nghiệp bên ngoài muốn vào cạnh tranh phải là trạng thái bình thường hóa, đừng cố ý dùng quan hệ mà cạnh tranh. Ông ta cũng muốn nói cho Kha Bình Vân biết, Lục Tam Phong vẫn giữ nguyên ý định không có thay đổi đi theo họ.

"Tổng giám đốc Mã, có rất nhiều người nói, cái điện tử Thủy Hoàn muốn trở thành một công trình trong nhà máy số một ở khu công nghiệp trọng tâm, gần đây danh tiếng quá lớn, tin tức này đều đã không thể giấu nữa mà phơi bày rõ ràng hết ra rồi."

"Kha Bình Vân ăn chay sao? Sao lại không thấy có động tĩnh gì vậy?" Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặc quần áo lão giả luyện công phu thái cực, bình tĩnh nói: "Tin tức phụ cấp kia có thật không?"

"Tôi cũng thông qua hỏi thăm bạn bè mới biết, thật sự là cho vay chín mươi tỷ nhưng miễn thuế, còn có chi khoảng ba mươi tỷ ngoại tệ, khu xưởng kia còn phải cho không, không cần tiền, đến lúc đó, khu xưởng sẽ được thể chấp ngân hàng còn có thể đổi lại được khoảng sáu mươi tỷ nữa đó."

Người luyện thái cực quyền tính khí vốn rất ổn định, dịu dàng không cần kiêu không cần ngạo, nhưng mà giờ phút này lồng ngực tổng giám đốc Mã đã phập phồng không yên, dứt không đứng thẳng dậy không luyện nữa.

"Má nó, một điện tử Thủy Hoàn thì cũng thôi đi, cần cho nhiều tiền như vậy làm gì? Thật sự là hòa thượng ra bên ngoài sẽ chỉ niệm kinh thôi sao?" Tổng giám đốc Mã tức giận trực tiếp ngồi xuống trước bàn trà, bưng ly trà lên trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch, hỏi:

"Không hỏi thử một chút xem vì sao lại cho nhiều như vậy à?"

"Người ta nói, nhà máy kia có tiềm lực phát triển, dù sao chính là dùng lời nói cho có lệ mà trả lời thôi."

"Tôi đập dập phổi ông ta! Vứt mẹ ông ta đi!" Tổng giám đốc Mã tức giận chửi đổng lên, kêu ầm trời:

"Cung cấp nhiều tiền như vậy, ai không có tiềm lực cơ chứ? Bọn họ có phải bị mù không vậy? Cái xí nghiệp điện tử Thủy Hoàn này chính là một xí nghiệp lừa gạt mà, trước đó còn có thực phẩm ngon nhưng giờ thì sao, chuyện này nhất định phải đòi cho được lời giải thích hợp lý."

"Sao đòi được lời giải thích đây? Đòi Hà Gia Nhạc à?"

"Thà cùng người ngoài đàm phán chứ không muốn đàm phán với tôi!" Tổng giám đốc Mã hùng hổ cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.

Liên hệ mấy tổng giám đốc khu vực cùng xả cơn tức với nhau mộ trận, ai cũng tức thiếu điều ói ra khỏi, muốn đi hỏi thử Kha Bình Vân lắm nhưng lại cảm thấy gần một năm này, ông ta ông có tiền đồ gì làm việc lại càng không đáng tin.

Mấy người họ vừa thương lượng vừa tự mình quan tâm tới Lục Tam Phong, đêm nay tổ chức một bữa tiệc, phái người gửi cho Lục Tam Phong một tấm thiệp mời đến dự.

Buổi sáng hôm sau, Bạch Mai Hà cầm theo tiền ra cửa, đi mua vài bộ quần áo trước, đây là lần đầu tiên cô ấy đi mua quần áo cho mình, trước kia đều là vào dịp tết thì trong nhà mới xuất ra mua cho một bộ.

Mặc dù trong tay cầm gần một triệu rưỡi, nhưng nghe tới một bộ quần áo gần mười hai ngàn tới mgười lăm ngàn thì vẫn bị dọa cho líu lưỡi, đi vòng vo hai giờ, cuối cùng cô ta bỏ ra hơn ba mươi nghàn để mua cả bộ từ đầu tới chân.

Cửa hàng trên đường đối diện chính là cửa hàng của người chủ trì tiệc cưới, tiền hóa trang cũng là một ngàn rưỡi trở lên, Bạch Mai Hà tâm trạng vui vẻ không nói nên lời.

Một thân quần bút chì đen, trên chân mang đôi giày cao da màu nâu, nửa người trên là một cái khoác cao bồi, rất có sức chống lại cơn gió lạnh.

Tóc được ghim lên, trên mặt diện mạo cũng không quá tinh xảo, nhưng cũng là một gương mặt khiến người ta mê muội.

Bạch Mai Hà nhìn mình trong gương, đi lại trên đường cái, cũng không ai dám nói cô ta là gái nông thôn nữa, trên đường trở về thậm chí còn có mấy tên du thủ du thực huýt sáo hướng về phía cô ta.

Cô ấy cũng không cảm thấy có gì không vui, ngược lại còn cảm thấy mừng thầm trong lòng, có cảm giác lâng lâng vì hư vinh.

Hư vinh là bước đầu tiên để có thể giết chết một cô gái đơn thuần!

Buổi sáng này, Lục Tam Phong mở một cuộc hội nghị, sửa sang đơn giản về tình hình bên này một chút, sau đó thì gọi điện hỏi thăm những người phụ trách khác, hỏi thăm tiến độ của từng hạng mục.

Dựa theo kế hoạch, buổi chiều muốn gọi điện thoại cho Liễu Ngoạn, đặt ra quy định sang năm sẽ tiến hành các hạng mức kinh phí để nghiên cứu, đồng thời cũng muốn dựa theo tiến độ nghiên cứu mà đảm bảo phương diện điện gia dụng năm sau có thể đưa vào thị trường.

"Ăn cơm trước đi." Lục Tam Phong đứng lên nói.

Mọi người đi ra khỏi cửa phòng họp, Lục Tam Phong đi ngang qua phòng của Bạch Mai Hà, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua quân hỏi chút chuyện đi làm của cô ấy, nên dừng lại lấy tay gõ cửa phòng một cái.

Bạch Mai Hà đi ra mở cửa, một luồng hơi thơm ngát đập vào trong mặt, trên mặt của cô ấy mang theo kích động và mừng rỡ, nói với Lục Tam Phong: "Chuyện gì vậy?"

Lục Tam Phong nhìn cả người Bạch Mai Hà lúc này thì đứng sững người lại.

Bạch Mai Hà nhìn thấy dáng vẻ của anh như này thì cho rằng anh nhìn mình tới ngây người, đỏ bừng mặt ngượng ngùng nói: "Thế nào? Đẹp không?"

"Cô làm những cái này làm gì vậy?" Lục Tam Phong đánh giá trên dưới cô ấy một chút thì hỏi:

"Cô vốn dĩ không có tiền, còn làm những cái này, nên ăn cơm rồi, đúng rồi, hôm qua tôi quên hỏi giúp cô, nhưng chắc chắn hôm nay sẽ hỏi cho cô, cho nên một hai ngày nay cô tự mình làm chuyện của mình đi, tôi bận rộn chắc cũng sẽ không quan tâm tới cô được."

"À!" Trong giọng điệu của Bạch Mai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.