Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 33: Chap-33




Chương 33: Tặng một món quà lớn

Trong phòng vang lên một tràng cười hả hệ, đối với họ, lời nói của Lục Tam Phong chẳng khác gì một trò đùa, trong mắt Nhậm Thiên Bác, sở dĩ Lục Tam Phong có thể kiếm được tiền là vì anh nhìn thấy được thị trường nông thôn.

Nếu ông ta nhìn thấy nó trước, thì đâu đến lượt anh, bây giờ kiếm được mấy đồng tiền mà muốn xử doanh nghiệp lớn của ông ta, đúng là nực cười.

Hàn Dương vốn tưởng rằng Lục Tam Phong sẽ lấy tiền để mở rộng sản xuất đồ hộp, tuy rằng cạnh tranh gay gắt với Vạn Nguyên nhưng anh vẫn kiếm được một ít tiền, không ngờ Lục Tam Phong lại đi vào lĩnh vực đồ ăn vặt cho trẻ em, đấu chọi một trận với Nhậm Thiên Bác, đây chẳng phải là đi tìm chết sao?

Trên người người ta toàn đồ hiệu trên chục triệu!

“Sếp Lục, anh muốn kinh doanh đồ ăn vặt trẻ em?” Hàn Dương đuổi theo nói: “Tôi nghĩ hay là chúng ta vẫn làm đồ hộp đi, ít ra cũng thành thục với nó hơn, đầu tư nhiều tiền như thế vào nó, lỡ như lỗ vốn thì toi, hơn nữa, cạnh tranh với nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên, thật sự...

Lục Tam Phong dừng lại mỉm cười nhìn anh ta: "Cậu sợ sao?"

“Từ phương diện thực tế mà nói, chúng ta không thể so với những người khác. Hàn Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu, anh lấy tự tin ở đâu ra, thị trường bị người khác chiếm, ngay cả khi đó là cuộc chiến về giá, người ta cũng có thể dùng tiền để đạp đổ những người này.

Đầu To đứng ở một bên nghe gật đầu lia lịa, cảm thấy Hàn Dương nói rất có lý, điều kiện đặt ngay trước mắt, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, xác suất thành công là rất thấp.

Lục Tam Phong nghiêm túc nhìn hai người, mỉm cười nói: "Theo như lời các người nói, một doanh nghiệp chỉ cần chiếm được thị trường, ổn định chất lượng sản xuất thì có thể yên tâm vô lo rồi sao?"

“Loại người như Nhậm Thiên Bác cũng xứng làm ông chủ của một doanh nghiệp sao?” Trên mặt Lục Tam Phong lộ vẻ khinh thường, lắc đầu nói: “Người như ông ta chính là sản vật của thời đại, là thời đại tạo ra ông ta, những người khác trong tay không có tiền để khởi nghiệp, thị trường bỏ trống rất nhiều, tỷ lệ thành công càng lớn."

"Trong mắt tôi, ông ta yếu đuối giống như một con hổ giấy vậy."

"Nhưng... nhưng nhà máy đồ hộp của anh đã bị người ta làm cho đóng cửa rồi!” Đầu To thẳng thừng nói.

Hàn Dương khẽ kéo anh ta ra, nói nhỏ: "Ông chủ Lục chém gió đấy, cậu đừng nói nữa!"

Lục Tam Phong cảm nhận được bọn họ không mấy tin tưởng anh, ở cái thời đại đi ra ngoài đều phải nghe ngóng thăm dò người khác này, có rất nhiều thứ đều bị ràng buộc.

“Tin tôi đi, hạ ông ta không cần quá dễ. Lục Tam Phong xua tay nói: “Đi xem nhà máy đường đó thử.

Nhà máy đường vốn là doanh nghiệp nhà nước, sau này là đợt hoạt động hỗn hợp đầu tiên, chuyện năm đó, dự là những người có liên quan cũng khó mà nói rõ được, có bao nhiêu cổ phần, bao nhiêu người tham gia vào trong đó.

Đã xuống cấp mấy năm, chỉ còn lại một khu nhà xưởng, sân mọc đầy cỏ trông khá hoang tàn, đây thuộc quản lý của cơ quan quản lý tài sản nhà nước của thành phố, Hàn Dương tình cờ quen biết với một vị trưởng phòng, chính là người phụ trách nơi này.

“Các người ai muốn thuê?” Một người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi nhìn ba người dò xét, vừa nói vừa bước xuống cái xe đạp cũ kỹ.

"Là tôi! Ông vất vả rồi." Lục Tam Phong vội nhét thuốc lá mua vào trong túi, để tiếp xúc làm việc vui vẻ với mấy người này phải tốn một chút tiền, dù sao cũng là chuyện nhỏ.

"Khách sáo rồi, chỗ này tám chín trăm mét vuông, vốn là một nhà máy đường, nhưng bị đóng cửa, nhà kho, nhà máy, văn phòng, tài chính, căng tin gì đó đều có đủ cả." Trưởng phòng Lương vừa nói, vừa mở cái Ổ khóa đã bị rỉ sét ra: "Vào trong xem thử đi."

Đã bỏ hoang hai năm, cỏ mọc cao bằng đầu người, Lục Tam Phong đi xung quanh xem một vòng, cũng không tệ, những thứ trong phòng làm việc vẫn chưa dọn đi, chiếc số pha năm đó, bàn làm việc, ghế, đều vẫn còn nguyên vẹn, trong nhà kho còn phát hiện ra một đống cải ngọt đã bị héo úa.

"Trưởng phòng Lương, đây là cho thuê theo năm? Hay là?"

"Cậu đừng hỏi tôi, tôi là người phụ trách nơi này, chắc chắn phải cho thuê theo năm rồi, nơi này lớn như vậy cho thuê theo tháng thì thiệt thòi quá.” Trưởng phòng Lương quăng cho anh một ánh mắt cậu hiểu mà.

“Tôi không biết nên đưa giá thế nào!” Lục Tam Phong muốn thăm dò một chút, có thể từ miệng của ông ta quan biết thêm một số người, muốn thu hoạch thêm gì đó, nhưng đáng tiếc người ta không muốn nói nhiều lời.

"Xem thấy thế nào? Nếu thích hợp thì đến chỗ của chúng tôi làm thủ tục. Mà này, cậu định thuê làm gì?"

"Làm nơi chế biến thực phẩm, đồ ăn dành cho trẻ em, đồ hộp các loại."

Trưởng phòng Lương cau mày nhìn Lục Tam Phong nói: "Các người quen biết Nhậm Thiên Bác?"

“Ông cũng biết sao?” Lục Tam Phong cảm thấy thành phố này có hơi nhỏ, bữa trưa vừa cùng ông ta ăn cơm, xem ra lại gặp phải người quen.

"Đương nhiên tôi biết, người ta bây giờ giàu có, mở một nhà máy như vậy mà, trông các người còn trẻ, nói với các người một câu, người ta đã làm lớn rồi, thì cậu không cạnh tranh nổi đâu, làm thứ khác đi." Trưởng phòng Lương đề nghị.

"Cái này e là rất khó, ông với ông ta có quan hệ gì?" Lục Tam Phong tò mò hỏi.

"Hai mươi năm trước, ông ta ở trong một bộ phận, lúc đó ở Cục Lưu trữ thành phố, cái tên đó rất ưa nhìn và thông minh, lúc đó con gái của giám đốc chúng tôi cũng ở trong bộ phận của chúng tôi."

Đầu To và Hàn Dương mở to mắt lắng nghe, không ngờ lại có chuyện như vậy.

“Nhất định là đi ôm đùi con gái người ta, nên mới có được ngày hôm nay.” Đầu To quả quyết nói.

"Phải, mà cũng không phải, con người này rất nham hiểm, năm đó điều kiện nhà ông ta không tệ, đã đính hôn rồi, sau khi trở về liền thoái hôn, theo đuổi con gái của chủ nhiệm, vào ở rể, gả qua đó không được bao lâu chẳng có việc gì làm, liền tạo ra một nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên như bây giờ. Trưởng phòng Lương chóp chép, dường như đang nếm trải lại thanh xuân, lại dường như hối hận năm đó không theo đuổi con gái của chủ nhiệm.

Không ngờ Nhậm Thiên Bác còn đi ở rể, bây giờ mối quan hệ của ông ta với Hà Diễm Ly không rõ ràng, e là cụ ông ở nhà không hay rồi, nếu không cho ông ta mấy cái gan cũng không dám.

"Con người tôi một khi nói sẽ nói rất nhiều, nhà máy này chính là như thế, các người tự xem đi." Trưởng phòng Lương vẫy tay rồi sải bước bước ra ngoài.

Nhà máy cũng không tệ, cho dù thuê một năm năm sáu trăm ngàn cũng đáng, sau khi tiễn trưởng, Lục Tam Phong quay lại nhìn Đầu To và Hàn Dương, nói: "Cứ chọn nơi này làm nhà máy, tiếp theo là hệ thống dây chuyền, nguyên vật liệu, lần này hệ thống dây chuyền phải mở, tốt nhất là dễ dàng sửa chữa, dễ tháo rời."

“Chúng ta làm gì?” Đầu To đầy phiền muộn hỏi.

"Kẹo da lợn, kẹo cao su, bánh quy, bọn trẻ ăn gì, chúng ta sẽ làm cái đó, hoặc là có thể nói, Vạn Nguyên làm cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó."

Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ rưỡi chiều, anh nói: "Ngày mai, chúng ta sẽ tích hợp với nguyên liệu của Vạn Nguyên, nên đặt hàng gì thì đặt hàng đó, yêu cầu của tôi chỉ có như thế, những cái mà ông ta có, chúng ta cũng có."

Đầu To và Hàn Dương nhìn nhau, cảm thấy tỷ lệ thắng không quá cao, nhưng trực tiếp lấy nguyên liệu của Vạn Nguyên quả thật là cách nhanh nhất, nếu không đi đàm phản từng nhà, đừng nói là một tuần, sợ là hai tháng cũng không được.

Lục Tam Phong nhìn hai người bọn họ, hiện giờ vấn đề lớn nhất chính là thủ hạ của anh không phải là người tài giỏi đắc lực, mấy chuyện có hơi đặc biệt này, giao cho bọn họ không mấy an tâm.

"ổn chứ?"

Hai người gật đầu, Lục Tam Phong híp mắt, có phần tinh quái, nói nhỏ: "Giờ đến tối còn hai ba tiếng nữa, chúng ta kiếm cái gì chơi cho đã, thế nào?"

“Ông chủ Lục, anh đừng như vậy, tôi sợ!” Hàn Dương rụt rè nói: “Anh muốn làm gì?

"Hai người ai biết vợ cả Nhậm Thiên Bác thường ngày ở đâu? Ông ta chơi tôi bao nhiều lần rồi, tôi phải mang cho ông ta một chút quà lễ chứ!"

“Anh Phong, anh là người đã có vợ, nếu vì muốn trả thù Nhậm Thiên Bác mà làm như thế thật sự rất có lỗi với chị dâu.” Đầu To vội vàng nói.

Lục Tam Phong có chút không nói nên lời, vợ ông ta ngoài bốn mươi rồi, bộ anh có bệnh sao mà một người đẹp như Giang Hiểu Nghi không yêu, lại đi dòm ngó vợ ông ta làm gì?

“Tôi chỉ là muốn đi nói với bà ta, Nhậm Thiên Bác ngoại tình thôi!” Lục Tam Phong thở dài nói: “Đi đi đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.