Chương 373: Mọt sách là bệnh
*Chương có nội dung hình ảnh
Trước đây ở nhà trẻ, Như Lan từng học lễ nghi quý tộc, tiếng Anh tiếng em, biểu diễn, thanh nhạc, bơi lội các thứ.
Lúc nào đi cũng phải mặc một bộ lễ phục be bé.
Thế nhưng sau hơn hai tháng trở về, cô bé chỉ toàn biết đến pháo nổ phân bò, leo cây đào tổ chim, xuống sông bắt cá, ném pháo chuột vào nhà vệ sinh nữ các kiểu.
Nghiễm nhiên cô bé đã trở thành con cá lọt lưới của nền giáo dục đầy chất lượng.
Giang Hiểu Nghi nhìn thoáng qua nhà bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu cơm, vừa bận rộn vừa hỏi thăm gần đây trong xưởng đang xảy ra chuyện gì.
Lục Tam Phong không nói cho cô biết quầy hàng bị người ta đập mà chỉ nói anh thấy mở quầy như thế không có tác dụng gì và cũng cho mấy cô bé bán hàng nghỉ việc luôn rồi.
“Lúc ấy em có bảo họ làm đủ một tháng đi, mấy cô bé đó vừa đến đây nên không dễ dàng gì.” Giang Hiểu Nghi vừa bưng món ăn lên vừa nói thầm.
“Yên tâm đi, anh trả lương đủ một tháng cho họ rồi.”
Bấy giờ Giang Hiểu Nghi mới tươi cười nói: “Hai ngày nay buôn bán thế nào? Em lại đến đó xem thử, nếu bán được thì tái sản xuất thêm một ít”
“Anh rút quầy luôn rồi.” Lục Tam Phong vội nói: “Em nên ăn chắc mặc bền thôi, viết ra một tờ danh sách những việc vặt vãnh rồi làm theo cách lúc trước anh chỉ em đấy”
Tuy Giang Hiểu Nghi cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn gật đầu, ưu điểm lớn nhất của cô chính là luôn biết đủ.
Ngày mai là ngày Như Lan tựu trường, Lục Tam Phong đặt vé bay chuyến chiều nay, buổi chiều cả gia đình ngồi phơi nắng trước cửa nhà, Giang Hiểu Nghi liên tục dạy Như Lan rằng khi con đến nhà trẻ đã bắt đầu vào lớp trẻ lớn rồi nên không thể dạy các em nhỏ cầm pháo làm nổ phân bò được đâu.
Lục Tam Phong ngồi đó nhìn cô dạy con thì chỉ thấy buồn cười, tốn vài chục vạn gửi con vào nền giáo dục cao cấp nhưng về làng hai tháng đã quên mất không còn một mảnh.
“Tối nay gia đình chúng ta ra ngoài ăn đi?” Giang Hiểu Nghi thuận miệng nói: “Đến quán ăn Chăm lần trước được đấy, em cảm thấy chỗ đó rất ngon.”
“Buổi tối.... Anh có việc nên không đi được” Lục Tam Phong áy náy nói: “Mấy hôm nay công việc đã bắt đầu rồi.”
“Vậy anh lo việc của anh đi.” Giang Hiểu Nghi hơi mất mát nhưng trong lòng đã có chuẩn bị, khi anh bề bộn thì không ai tìm được cả. Cô thầm nói: “Em về cũng có việc để bận rồi.”
Bảy giờ chập choạng tối, chợ đêm vừa bày hàng, đã vào tháng chín, sắc trời tối sớm hơn bình thường, quán nướng Anh Em chắc hẳn là một quán nướng lớn nhất chợ này, mỗi lúc trời tối ở đây tụ tập hầu hết các anh hùng xa lộ, mồm toàn nói mấy chuyện buôn bán đao to búa lớn, nếu uống nhiều thì câu chuyện đó có thể còn lên tới hàng tỷ.
Các băng ghế dài đã được xếp ra xong xuôi, trước đó Triệu Yên Nhiên đã đặt chỗ sẵn, anh Hào còn đang đánh ván mạt chược cuối cùng, hôm nay có đến tận hai ba chục người tụ tập ở quán mạt chược, đều là mấy tay anh em cũ từng cùng anh ta vượt qua mưa gió.
Một cô gái khoảng hai sáu hai bảy tuổi có phần bụng hơi nhô lên vừa đi
vào vừa dùng tay đỡ bụng, người bên cạnh gặp cô ta đều rối rít chào chị dâu. Anh Hào ngoảnh lại thấy cô ta thì chợt sững sờ, sau đó mở lời với vẻ vui mừng: “Em tới đây làm gì, toàn khói không à, em mau về nhà dưỡng thai đi.” Cô gái đang rúc vào bên cạnh anh Hào cũng đã ngồi dậy.
“Tối nay anh muốn đi xử lý chuyện đó sao? Chúng ta đừng làm nữa, được không?”
“Vụ cuối cùng rồi em, chín triệu thì anh thèm làm à.” Anh Hào rít một hơi thuốc rồi nói: “Mười lăm triệu đấy, anh chưa từng nhận một đơn hàng lớn thế này, tên đó chỉ là một kẻ ngoại địa thôi, làm xong vụ này anh sẽ lập tức rửa tay gác kiếm.”
Một người đàn ông gầy còm và xấu xí đang ngồi bên cạnh anh ta, nhìn chị dâu rồi lại quay sang nhìn anh Hào, đột nhiên gã nói: “Anh Hào, cảnh này quen thuộc lắm đấy ạ, từng chiếu trên phim rồi đó.”
“Hả? Này da bọc xương, cậu nói phim ảnh gì đấy?”
“Là loại đó đó đại ca, vợ mang thai, sau đó anh lập ra lời thề rằng sau vụ cuối cùng này sẽ rửa tay gác kiếm nhưng lại chết thảm ở trong phim đấy a."
“Con mẹ mày!”
Anh Hào vừa đẩy da bọc xương ngã xuống đất vừa quát lớn: "Mẹ mày không nói được điều gì may mắn hả?”
“Anh Hào, anh tin em đi, rảnh rỗi em mới xem thể loại phim điện ảnh này ở phòng chiếu thôi, phim toàn đi theo kiểu đấy không à, chính xác trăm phần trăm luôn đó!”
“Mẹ kiếp!” Anh Hào nổi giận, đứng lên giơ chân ra đạp gã.
Vài người vội vàng kéo anh Hào ra.
“Anh Hào, da bọc xương nó cứ hay vậy đấy, không phải mới đây đâu anh.”
“Đúng vậy, đánh nó cũng không có tác dụng gì mà, đánh hư não nó còn phiền phức hơn đó anh.”
“Đúng đấy, hơn nữa, có đầu óc đã không chung bầy với anh..."
“Gì?”
Anh Hào đập liên tiếp mấy cú nữa mới kiềm nén được lửa giận trong lòng, sau đó anh ta lập tức từ bỏ, không gây thêm chuyện nữa. Anh ta nhìn da bọc xương rồi quát lớn: “Mấy năm qua, mày chính là vết nhơ lớn nhất của tao đấy.”
Da bọc xương bị đánh đến nỗi không dám động đậy mà co ro ngồi dưới đất. Gã thầm nói: “Nhưng anh là mặt trời của em!”
“Mặt trời cái cù lôi? Mọt sách là bệnh, là bệnh đấy biết chưa? Tao nhịn mày lâu rồi, xem mày ra ngoài làm trò xăm cái quái gì lên mình đây này?” Anh Hào kéo cánh tay gã lên thì thầm: “Bọn nó chỉ là người qua đường trong cuộc đời của mày, chỉ có tạo mãi mãi im lặng bảo vệ mày, mẹ nó chứ móc nối đường dây thôi mà mày cũng kéo ra được mấy thể loại văn nghệ thế này, tao phục rồi.”
Hiện trường vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Đừng cười nữa, đi thôi, sắp đến giờ rồi đấy.” Anh Hào thu xếp cho vợ một hồi rồi mới đi ra ngoài nối gót theo sau những người khách.
Da bọc xương ngồi dậy phủi bụi bặm trên người rồi lẩm bẩm: “Em hạnh phúc hơn mấy anh nhiều, các anh chỉ yêu đúng một người phụ nữ, còn em có cả đám con gái cơ”
Gã vừa nói vừa đi theo.
Bóng đêm mông lung, khỏi mù lượn lờ nơi quán nhậu đồ nướng khiến nó trông thành thị hơn bao giờ hết.
Triệu Yên Nhiên ngồi ở một cái bàn, trên đó đã bày đầy bia, đồng thời chị ta còn đặt hết ba cái bàn bên cạnh cho anh em của anh Hào ăn cơm.
Chốc lát sau anh Hào tới, mọi người đều ngồi xuống rồi kêu ông chủ đến để gọi vài món nướng.
“Người đâu?” Anh Hào nhìn quanh bốn phía.
“Chưa đến!”
“Chắc không phải không dám đến chứ?”
“Yên tâm đi, nếu chuyện này không được giải quyết thì cậu ta không thể sinh sống ở đây được nữa, chạy trời không khỏi nắng đâu.”
Bốn phía có không ít người đã nhận ra anh Hào, họ đều đang nhỏ giọng bàn luận xem đã xảy ra chuyện gì mà sao anh Hào tái xuất giang hồ vậy, xem ra tối nay không yên lành rồi.
Có người đã bưng rượu đến mời mọc và sau đó là những lời chào hỏi nối tiếp nhau không dứt.
Tuy anh ta không ở trên giang hồ một khoảng thời gian nhưng khắp chốn đều là truyền thuyết về anh ta, một số người chú ý ngồi ở bàn đều là người của anh Hào, lúc ăn còn cố ghìm chặt đồ xiên trong tay phòng hờ trường hợp bàn bị lật tung.
Hơn mười phút sau, Lục Tam Phong đậu xe rồi đi đến bên này, trên đường đi anh liếc nhìn sang hai bên, lúc thấy Triệu Yên Nhiên thì mới sải bước đi tới.
“Anh ta chỉ đi một mình à?” Anh Hào buồn bực nói.
Lục Tam Phong đi tới ngồi đối diện và nhìn qua chỗ anh Hào, sau đó lại nhìn sang nhóm người ở mấy chiếc bàn cạnh đó.
“Cậu không gọi người sao?” Triệu Yên Nhiên hỏi Lục Tam Phong: “Người của cậu đâu? Tiền đâu?”
“Người của tôi hơi bận nhưng sẽ đến ngay thôi, vẫn câu nói cũ, buôn bán thì lời lỗ thế nào phải tự chịu trách nhiệm, thị trường đầy rẫy hiểm nguy nên chị không thể đổ lỗi cho tôi vì rủi ro được?” Lục Tam Phong nhìn anh Hào và hỏi: "Anh muốn ra mặt giúp chị ta?”
“Đúng vậy, cậu mau ngoan ngoãn giao tiền cho cô ta đi, tôi đảm bảo cậu sẽ an toàn ra khỏi con đường này!!” Anh Hào sa sầm đáp.
Người xung quanh đâu còn tâm trạng ăn uống gì nữa, ai nấy đều vểnh tai lên nghe ngóng, thậm chí cả chủ quán cũng dựa vào cửa, ôm thực đơn nhìn ra ngoài.
“Thằng oắt kia chán sống rồi à!” “Anh ta là ai đấy hử?”
“Hình như tôi biết anh ta đấy, chính là chồng của cô gái bán 900 triệu kia đó."
“Tiền đâu mà dễ kiếm vậy, kiếm nhiều thế rồi mà còn không chịu đi đi, đây không phải đang muốn bị tạch đấy chứ?”
Lục Tam Phong cầm một chai bia trên bàn lên, trong chớp mắt người đang ngồi ở cả ba bàn đồng loạt đứng dậy, tay chộp lấy băng ghế, chai bia, gậy gộc vân vân.
Lục Tam Phong nhìn họ rồi cầm đồ mở nút chai lên “phịch” mở nắp ra.
Anh Hào thấy bộ dáng không hề biến sắc của anh thì khẽ cau mày và nói: “Người anh em, hàng trong gan cậu không ít đâu nhé!”
“To gan đấy chứ, không có chút tài năng thì đâu dám ra ngoài làm ăn, gặp nhân vật như tổng giám đốc Triệu đây thì tôi phải bồi thường bằng cái chết đấy, nếu muốn so sánh hơn thua thì nên ăn miếng cơm trước đã, không lâu lắm đâu.”
“Được, chờ người của cậu, miễn cho người khách nói tôi ức hiếp cậu.” Anh Hào ngoắc tay với chủ quán và nói: “Đưa thực đơn cho cậu ta!”
Lục Tam Phong gọi không ít xiên que nướng, thêm hai món rau trộn rồi ngồi đó ăn uống. Danh tiếng của anh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3