Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 33: Ký ức…




Sáng sớm hôm sau, Mộ Phi đã tới gõ cửa phòng Mộ Hàn. Mộ Hàn mở cửa thấy Mộ Phi đang hầm hầm trừng mắt nhìn y.

Mộ Hàn cười cười hỏi: “Mới sáng sớm đã có ai làm anh tức giận thế hả?”

Mộ Phi bày ra bộ mặt lạnh như cành cây đóng băng ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Thành thật trả lời cho anh. Em cố ý nói vậy trước mặt cha mẹ để hại anh đúng không?”

Nói xong, Mộ Phi vào phòng, Mộ Hàn đóng cửa, rót cho gã chén nước, cười cười đưa cho gã. Mộ Phi trừng mắt nhận chén nước, Mộ Hàn nói: “Anh cho là cha mẹ không biết sao? Hai người họ biết nên mới về để xem mặt Cao Nam đấy.”

Ngụm nước Mộ Phi uống vào không kịp muốt, sặc trong cổ, ho khan nửa ngày mới đỡ, kinh ngạc hỏi: “Sao cha mẹ lại biết? Mặc dù đã biết rồi, nhưng chắc là em báo cáo cho họ đúng không?”

Mộ Hàn lắc đầu: “Em không làm cái chuyện nhàm chán đấy. Tối hôm qua là vô tình nhắc đến thôi. Sau đó cha gặp em, bảo là bọn họ đã sớm biết rồi, vì thế họ mới đi Hà Lan du lịch đấy.”

Mộ Phi giật mình, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Mộ Hàn biết gã đang nghĩ gì, đơn giản nói rõ: “Là Tùng Khải, trợ lý của anh. Anh ấy là cơ sở ngầm của cha mẹ, đặc biệt là mẹ đã dặn anh ấy phải theo sát anh.”

Mộ Phi chớp mắt liền hiểu được. Có một lần gã cùng Cao Nam ăn cơm xong, lúc ra khỏi nhà hàng thì gặp Tùng Khải, vốn cũng không có gì, chỉ là hai người đi ăn cơm bị trợ lý bắt gặp thôi. Mà lúc đó Mộ pHi lại thừa dịp không ai để ý hôn trộm Cao Nam một cái, vừa vặn lại bị Tùng Khải thấy được. Lúc đó Mộ Phi cũng không để ý, chỉ chào hỏi qua loa, rồi kéo Cao Nam đi, hiện tại nghĩ lại, chắc chắn là hôm đó Tùng Khải đã báo cáo cho cha mẹ.

Trong mắt Mộ Phi hiện lên một tia lạnh lẽo, Tùng Khải, trở về nhất định phải xử lý anh ta.

Mộ Hàn nhìn thấy, khuyên gã: “Này, anh cũng không nên làm gì quá đáng với Tùng Khải, chuyện của anh cha mẹ đã rất quan tâm. Bốn năm đại học người ta thì yêu đương, anh không thèm kết giao bạn gái. Sau khi tốt nghiệp, mỗi ngày lại đi làm, ngoài công việc ra thì chả có gì cả, cha mẹ cả ngày lo lắng xem có phải là anh có vấn đề không. Anh với Cao Nam ở cùng một chỗ, ba mẹ biết, còn vui mừng nữa đấy.

Mộ Phi cười cười: “Dù thế nào cũng phải để chính mồm anh nói ra chuyện này.”

Mộ Hàn đồng ý gật đầu: “Điều này là đương nhiên.”

Mộ Phi còn nói: “Để ý đến anh nhiều như vậy, còn em thì sao? Cha mẹ không biết tính hướng của em giống anh chứ?”

Mộ Hàn nói: “Vẫn chưa biết, nhưng hai người đã chấp nhận anh là đồng tính luyến ái, như vậy sẽ tiếp nhận chuyện của em dễ hơn.”

“Anh cũng chưa từng nghĩ anh em mình lai giống nhau, từ khi nào em lại thích Tiểu Diệp Tử thế?” – Mộ Phi tò mò hỏi.

“Lâu lắm rồi, em biết cậu ấy còn trước cả anh.” – Mộ Hàn nghĩ lại ngày xưa, khi mà cả y và Diệp Vĩ Gia còn nhỏ, thân người nho nhỏ ấy cả ngày đi theo sau y, bộ dáng rất đáng yêu.

“Còn nhớ chuyện lần trước em hỏi anh không? Em hỏi nếu mình thích một người con trai, mà người đó lại có bạn gái rồi, thì phải làm thế nào?” – Mộ Phi nói xong, Mộ Hàn gật đầu, Mộ Phi nói tiếp – “Hiện tại nghĩ lại anh thấy mình hại người chứ không phải giúp người,nhất là khi em chuyển đến ở lầu dưới chỗ Tiểu Diệp Tử, hơn nữa xem ánh mắt của em nhìn Tiểu Diệp Tử, rất giống với ánh mắt cất giấu những cảm tình phức tạp, như là khi Cao Nam nhìn anh vậy.”

Mộ Hàn cười: “Anh càng ngày càng tự kỷ.”

Mộ Phi cũng cười, Mộ Hàn nói: “Anh không phải thấy hối hận, chủ ý kia thực sự rất tốt, hiện tại tình cảm của bọn em tốt lắm.”

Cuối năm, Mộ Hàn lẫn Mộ Phi đều bận rộn tích cực, mỗi ngày đều có hội họp, hơn nữa lại chuẩn bị tổng kết cuối năm nên ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Diệp Vĩ Gia thì có nhàn hơn một chút, nhìn thấy Mộ Hàn bận rộn như vậy, cũng có chút đau lòng.

Diệp Vĩ Gia sau khi tan tầm một mình đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà làm vài món đơn giản. Ở cùng Mộ Hàn đã lâu, giờ cậu có thể làm một số món đơn giản, chính là không làm ngon được như Mộ Hàn mà thôi. Mộ Hàn ăn cũng thấy ngon, cũng khen cậu mấy câu, bảo cậu ngày càng đảm đang, Diệp Vĩ Gia nghe vậy liền trừng mắt nhìn y, Mộ Hàn cũng không để ý, cười tủm tỉm ăn tiếp.

“Em định khi nào thì về nhà?” – Mộ Hàn ôm Diệp Vĩ Gia, hỏi cậu.

Diệp Vĩ Gia miễn cưỡng dựa vào người Mộ Hàn, trên người y tỏa ra mùi chanh tươi mát, thực thoải mái, cậu nói: “Mẹ em hai ngày trước cũng gọi điện hỏi, hôm qua quản lý hỏi có muốn nghỉ hay không, bảo em là năm nay có mấy ngày nghỉ đông, em nghĩ nếu có thể thì về trước tết âm lịch, nếu chậm sợ không mua được vé tàu, người về quê nhiều lắm.”

“Về sớm một chút cũng tốt, tránh cho lại phải chen chúc.”

Diệp Vĩ Gia rầu rĩ gật đầu, nói thì nói thế, nhưng mà cậu vẫn muốn ở lại bồi Mộ Hàn thêm mấy ngày, bất quá nếu Mộ Hàn nói vậy, thì cũng nên về sớm một chút.

Diệp Vĩ Gia im lặng dựa vào trong lòng Mộ Hàn, không nói gì, Mộ Hàn vuốt mái tóc mềm mại của cậu, cười nói: “Sao vậy, tự nhiên lại không nói gì?”

“Không có gì?” – Diệp Vĩ Gia thấp giọng nói.

“Em vẫn là không muốn về sớm đúng không?” – Mộ Hàn hỏi.

Diệp Vĩ Gia ngồi thẳng lên, tựa vào sô pha, tay đặt lên ngực Mộ Hàn: “Đương nhiên là muốn sớm được về một chút, về gặp cha mẹ với bạn bè.”

“Em không nghĩ ở lại để bồi anh sao?” – Mộ Hàn cười.

Diệp Vĩ Gia sửng sốt một chút, mạnh mồm nói: “Không nghĩ.”

“Nga.” – Mộ Hàn có chút thất vọng.

Mộ Hàn kéo Diệp Vĩ Gia vào lòng, hôn lên trán cậu, thuận tiện áp cậu lên ghế, trong lòng thầm nói, đứa ngốc, anh chỉ muốn nghe em nói muốn ở lại bồi anh thôi mà.

Diệp Vĩ Gia nói chuyện kỹ với quản lý, nghĩ nghĩ, vẫn là mua vé máy bay, dù sao cũng nhanh hơn đi tàu hỏa mà lại thoải mái hơn. Lấy vé xong, cậu gọi điện về cho mẹ, báo ngày về, khiến cho Hiệp mụ mụ vô cùng cao hứng.

Buổi tối về nhà, Diệp Vĩ Gia nói với Mộ Hàn mình đã mua vé. Mộ Hàn sau khi ăn cơm xong, liền kéo Diệp Vĩ Gia vào phòng, ôn tồn cả đêm.

Triền miên cả đêm, hết lần này đến lần kia,làm như là không gặp lại nhau nữa, cho đến khi Diệp Vĩ Gia anh anh xin tha, Mộ Hàn mới chịu buông tha cho cậu.

Diệp Vĩ Gia oán giận nói: “Em chỉ về nhà chứ có phải đi luôn đâu, anh sao lại làm nhiều thế hả?”

Mộ Hàn gắt gao ôm lấy cậu: “Hai tuần liền, lâu quá, mọi người nói những người đang yêu nhau một ngày không gặp như ba năm, chúng ta nửa tháng không gặp nhau, em không thấy lâu sao? Anh phải đợi chờ mòn mỏi đó.”

Diệp Vĩ Gia bật cười: “Sao anh lại giống oán phụ thế hả, em không ngờ anh lại thế đấy.”

“Em vẫn còn khí lực để nói chuyện, vậy chúng ta làm lần nữa đi.” – Mộ Hàn nói.

Diệp Vĩ Gia muốn phản kháng nhưng không kịp, bị Mộ Hàn hôn trụ.

Sáng hôm sau, Mộ Hàn giúp Diệp Vĩ Gia thu thập đồ đạc. Thắt lưng Diệp Vĩ Gia đau nhức khó chịu khiến cậu không ngừng oán trách y. Mộ Hàn không hề để ý, cười hì hì giúp cậu sắp xếp, còn dặn dò cậu khi về nhà thì gọi điện thoại cho y, Diệp Vĩ Gia đồng ý, đợi đến khi Mộ Hàn thu xếp xong mới đứng dậy.

Ăn sáng xong, Mộ Hàn đưa cậu ra sân bay, cho đến khi Diệp Vĩ Gia bước qua cửa an ninh vẫn còn tha thiết nhìn theo. Diệp Vĩ Gia nghĩ Mộ Hàn sao lại lưu luyến mình như thế, vậy mà anh ấy chẳng thèm mở miệng bảo cậu lại thêm vài ngày, sợ cậu không đồng ý sao? Lắc đầu thoát khỏi mấy ý nghĩ vẩn vơ, cậu đi làm thủ tục.

Diệp Vĩ Gia vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Mộ Hàn, hai người hàn huyên mấy câu, Diệp Vĩ Gia tràn đầy sung sướng ngồi trên xe, sau khoảng một giờ, cậu cũng về đến nhà, chào hỏi qua loa liền nhanh chóng về phòng đóng cửa, gọi điện báo cáo hành trình cho Mộ Hàn.

Hiệp mụ mụ gõ cửa phòng cậu: “Con trai, sao vừa về đã chui vào phòng làm gì đấy?”

Diệp Vĩ Gia gác điện thoại, ra mở cửa, nhìn Hiệp mụ mụ cười sáng lạn: “Không có việc gì đâu mà. Mẹ à, con đói lắm rồi, mẹ làm món gì thế, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rồi.”

Hiệp mụ mụ yêu thương nói: “Con thích nhất sườn kho còn gì, chờ cha với tỷ tỷ con về là có thể ăn cơm rồi, nếu con đói thì ăn trước đi không cần chờ bọn họ.”

Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Không sao đâu mẹ, chờ cả nhà về ăn cho vui.”

Hiệp mụ mụ kéo cậu vào hỏi thăm, đã lâu không gặp con, chuyện muốn nói rất nhiều, hỏi hết chuyện công việc thì đến chuyện tình cảm. Việc cậu và Lâm Phỉ Phỉ cả nhà đều biết, nên lần này Hiệp mụ mụ cũng hỏi thăm.

Diệp Vĩ Gia bình tĩnh nói: “Chúng con chia tay rồi.”

Hiệp mụ mụ kinh ngạc nhìn cậu: “Sao lại chia tay?”

“Cô ấy nói chúng con không thích hợp, kỳ thật nghĩ lại, con cũng chỉ thích cô ấy một chút thôi, tìm người ở với mình cả đời phải tìm người mà mình thực sự yêu, đương nhiên, người ta cũng phải yêu mình mới được.” – Diệp Vĩ Gia nói xong liền nghĩ đến Mộ Hàn, đương nhiên cậu tạm thời không dám nhắc tới Mộ Hàn trước mặt mẹ.

Hiệp mụ mụ lắc đầu: “Tư tưởng của lớp trẻ các con, chúng ta không thể hiểu được, nhưng mà nếu con thấy không hợp thì chia tay thì thôi, sau này có thể tìm được người thích hợp hơn.”

Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì cha và chị cậu đã về. Chị gái Diệp Vĩ Gia lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay hai lăm tuổi, vẫn chưa kết hôn, mẹ cậu vẫn nói chị ấy bạn trai cũng lười nói.

Cả nhà đoàn tụ ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, cơm nước xong xuôi, Diệp Vĩ Gia liền trở về phòng ngủ.

Diệp Vĩ Gia gộp cả kì nghỉ đông nên về sớm, cha với chị gái cậu phải đến hai chín tết mới được nghỉ. Cho nên năm nay cậu cùng với Hiệp mụ mụ đi mua sắm tết, dọn dẹp nhà cửa, trước đây cậu chỉ biết là Tết nguyên đán rất náo nhiệt, có quần áo mới để mặc, có nhiều đồ ăn ngon, có tiền mừng tuổi, hiện tại mới biết là có nhiều việc để làm vậy.

Bận rộn vài ngày, cũng không gọi điện cho Mộ Hàn, chỉ có mỗi tối nhắn tin một chút mà thôi, Mộ Hàn hồi âm rất chậm, đợi đến khi cậu ngủ rồi mà vẫn chưa thấy tin nhắn đến, Diệp Vĩ Gia nghĩ là Mộ Hàn bận nhiều việc.

Giao thừa, cả nhà quay quần ăn xong bữa cơm tất niên, âm thanh của pháo đã vang lên, vô cùng náo nhiệt, bốn người cùng ngồi xem nơi nơi đón xuân.

Diệp Vĩ Gia đột nhiên nhận được điện thoại của Mộ Hàn, vô cùng cao hứng chạy về phòng nghe: “Năm mới vui vẻ! Thế nào, ăn cơm tất niên chưa?”

“Tiểu Diệp Tử.” – Mộ Hàn gọi cậu, thanh âm ôn nhu mềm mại.

“Sao vậy?” – Diệp Vĩ Gia mê hoặc hỏi.

“Tiểu Diệp Tử, nhà em ở chỗ nào vậy? Hình như anh bị lạc đường rồi, nơi này thay đổi quá nhiều.”

Diệp Vĩ Gia cả kinh: “Anh nói thế là sao? Sao tự dưng lại hỏi như vậy?”

“Em xuống nhà tìm anh đi. Anh đang đứng cạnh đài phun nước, bên cạnh có mấy gốc cây ngô đồng.”

Diệp Vĩ Gia càng giật mình, chả lẽ Mộ Hàn lại đến đây tìm cậu? Có chút không thể tin được, lại nghe Mộ Hàn nói: “Tiểu Diệp Tử, anh đang ở gần nhà em, chính là không thể tìm được nhà em ở chỗ nào, lâu lắm anh không về đây, thay đổi nhiều quá.”

Diệp Vĩ Gia vội nói: “Anh chờ chút, em lập tức đi tìm anh.”

Diệp Vĩ Gia vội vàng gác máy, khi chạy ra cửa, Hiệp ba ba nhìn thấy bộ dáng hấp tấp của cậu, liền hỏi: “Tam Nhi, vội đi đâu vậy con?”

Diệp Vĩ Gia chỉ nói: “Con ra ngoài một chút, lập tức về ngay.”

Diệp Vĩ Gia chạy đến bên cạnh đài phun nước, liền thấy Mộ Hàn mặc áo gió đen, đứng dưới gốc cây ngô đồng nhìn cậu mỉm cười.

Diệp Vĩ Gia hổn hển đi tới, trưng ra ánh mắt không thể tin nổi nhìn y: “Sao anh lại đến đây?”

Mộ Hàn bước đến ôm cậu vào lòng, hôn hôn trán cậu, ôn nhu nói: “Anh nhớ em, nên muốn đến gặp em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.