Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 18: Chuyện xưa…




Sáng hôm sau, Diệp Vĩ Gia mang theo bộ dáng ngủ không đủ giấc, ngáp ngáp.

Tối hôm qua Mộ Phi muốn đánh bài, càng chơi càng hăng, đến tận hai ba giờ sáng mới ngủ, buổi sáng tám giờ đã phải rời giường, Mộ Phi cũng không khá khẩm gì hơn, miệng vẫn đang lẩm bẩm căm giận tại sao phải dậy sớm thế.

Ăn bữa sáng ở khách sạn xong, mọi người kéo nhau ra xe. Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu lịch trình của ngày hôm nay, đại khái mười giờ đến thăm tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, giữa trưa đi ăn cơm, nghỉ ngơi, khoảng hai giờ đến Hoa Thanh Trì, Hoa Thanh Trì có ôn tuyền (suối nước nóng), nếu muốn ngâm mình tắm rửa thì có thể thoải mái trong một giờ, bốn giờ lên Li Sơn, bảy giờ về khách sạn.

Diệp Vĩ Gia ngáp một cái: “Tối nay anh đừng có rủ rê tôi, tôi không muốn đành bài thêm một lần nào nữa đâu.”

Mộ Phi mệt mỏi nói: “Cậu nghĩ có mỗi mình cậu mệt à, tối hôm qua tôi với cậu một tổ, kĩ thuật của cậu lại kém như vậy, để thua liên tục.”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt: “Anh có ý gì, không phải do anh không biết đánh, lại còn trách tôi.”

Đánh cả đêm kết quả là Cao Nam cùng Mộ Hàn toàn thắng, Diệp Vĩ Gia với Mộ Phi có gỡ thế nào cũng không được.

Mộ Phi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Mộ Hàn cùng Cao Nam, đúng lúc đó Cao Nam cũng quay ra, liền mỉm cười, Mộ Phi trừng mắt nhìn hắn, có chút phiền toái nói: “Mệt, muốn ngủ, đến gọi.”

Diệp Vĩ Gia không để ý đến gã, đã sớm ngủ từ lúc nào.

Cao Nam ngồi gần hai người, đương nhiên những lời kia đều nghe rõ, thấy Mộ Phi ngủ, liền quay đầu nhìn Mộ Hàn: “Còn nhớ rõ tối qua ngươi nói gì không?”

Khóe miệng Mộ Hàn nhếch lên: “Nhớ rõ.”

Cao Nam dựa lưng vào ghế, lặng lặng ngắm Mộ Phi.

Bao trùm khuôn mặt tuấn lãng là vẻ điềm tĩnh, lại lộ ra một loại ôn nhu, thiếu đi sự bừa bãi không kiềm chế ngày thường, bình thản hơn rất nhiều.

Cao Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, nhớ tới tình cảnh khi mình thổ lộ tình cảm nhiều năm về trước.

Dưới tán cây ngô đồng, một thiếu niên khí chất non nớt, sắc mặt đỏ bừng, thẳng lưng, thanh âm có chút run run: “Ta thích ngươi.”

Ba chữ (ở tiếng Trung thì là bốn chữ, về mình còn có ba thôi), vậy mà không biết phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra.

Bầu trời đêm lấp lánh ngàn ánh sao, ngọn đèn đường ấm áp bao bọc lấy hai người, không khí tràn ngập mùi hoa sơn chi.

Thiếu niên đối diện hắn vẫn không nhúc nhích, trên mặt không có biểu tình gì, đạm mạc như nước.

Màu hồng trên mặt hắn dần biến mất, trong lòng cũng khẩn trương thực sự, hắn biết người kia không tức giận, nhưng là không biết người ta nghĩ gì, cũng chỉ là hắn đơn thuần thích người kia mà thôi.

Thiếu niên vẫn trầm mặc không nói gì, sau đó lặng lẽ bước qua người hắn.

Hắn xoay người nhìn theo bóng lưng của người kia, trong lòng như có thứ gì đó cắn xé, đau đớn.

….

Cao Nam khẽ thở dài, chuyện tình của ngày xưa, giờ nhắc lại, nói thật là có chút ngây thơ buồn cười, vì lúc đó mình còn quá trẻ, mới có dũng khí đem câu “Ta yêu ngươi” nói ra.

Ngủ được một chút trên xe khiến cho tinh thần Diệp Vĩ Gia phấn chấn lên hẳn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Xuống xe liền có thể thấy một bãi đỗ xe rất lớn, bên cạnh còn có tượng đá Tần Thủy Hoàng, rất cao lớn.

Diệp Vĩ Gia lôi kéo Mộ Phi chụp ảnh cho cậu, Mộ Phi cười nhạo cậu không có kiến thức, Mộ Hàn tươi cười tiến lại, vì thế Diệp Vĩ Gia vô cùng cao hứng chụp ảnh cùng Tần Thủy Hoàng.

Tiến vào bảo tàng tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, hướng dẫn viên du lịch đưa họ đến chỗ chiếc xe điện đa năng, bắt đầu hành trình tham quan. Diệp Vĩ Gia cả người ngây ngốc, sửng sốt, chấn động khi thấy những hàng binh mã đứng chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm, cực có khí thế.

“Thực đồ sộ.” – Mộ Phi cảm thán.

“Vừa rồi còn cười nhạo tôi, tôi còn tưởng anh hay ho cỡ nào chứ, nguyên lai cũng là lần đầu tiên tới đây a!” – Diệp Vĩ Gia nhớ chuyện vừa rồi, nhịn không được đùa cợt gã một chút.

Mộ Phi hừ một tiếng, không thèm để ý, tự mình nhìn ngắm xung quanh.

Hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giảng giải cho mọi người: “Hiện tại chúng ta đang đứng ở hố khai quật số 1, là hố khai quật được xem là kỳ quan thứ tám của thế giới, tượng binh mã nhà Tần. Đối mặt với một quân trạm uy vũ nghiêm túc khổng lồ như thế này, trong đầu mọi người xuất hiện mấy vấn đề: Tần Dong ngày đó làm sao mà phát hiện? Vì sao tướng mạo của những tượng này lại khác nhau? Vì sao lại phải chế tạo những bức tượng này?... Từ năm 1974 đến năm 1979, trải qua 5 năm gian khổ cố gắng, ở hố khai quật số một sừng sững một tòa khí thế to lớn, kết cấu vững chãi. Tháng mười năm 1979, du khách trong và ngoài nước được chiêm ngưỡng nơi đây….”

Mộ Hàn cầm máy ảnh, ngẫu nhiên vỗ vai Diệp Vĩ Gia.

Vài người đi thăm hố số 1, hố số 2 và hố số 3, tuy rằng số lượng tượng ở hai hố sau không bằng hố thứ nhất, nhưng vẫn khiến mọi người phải trầm trồ thán phục.

Diệp Vĩ Gia và Mộ Phi đi trước vừa thăm thú vừa đùa giỡn. Nhìn thấy tủ kính trưng bày tượng binh mã, hai người chạy tới bên cạnh, học thế đứng của tướng quân, tư thế quỳ bắn tên, tạo dáng anh hùng để chụp ảnh.

“Hôm nay tôi thành thợ chụp ảnh rồi.” – Mộ Hàn vừa chụp vừa cười bảo.

Cao Nam cười: “Giống như hai đứa trẻ vậy.”

Mộ Hàn nói: “Vốn là hai đứa trẻ to đầu mà.”

“Tâm tình thiếu niên, có lẽ lại là chuyện tốt.”

Mộ Hàn thu máy lại, nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng cười: “Tìm người ta nói chuyện đi.”

Cao Nam lắc đầu: “Lúc trên xe, ta đã nghĩ lại chuyện trước kia, nghĩ đến cái thời điểm đó, ta thấy mình thực quá xúc động nên mới tìm người ta nói những lời đó.”

“Hối hận?”

Cao Nam mỉm cười: “Không phải, đó là xúc động bồng bột của tuổi trẻ, muốn làm chuyện gì sẽ không ai có thể cản, hiện tại có thể hối hận sao?”

Mộ Hàn không khỏi tự giễu đứng lên: “Ta thấy rõ ràng là hối hận.”

Buổi chiều, cả đoàn đi Hoa Thanh Trì.

Suối nước nóng bốc lên một tầng hơi nước nhè nhẹ, bên trong còn có cá nhỏ bơi qua bơi lại, làm cho mọi người nhịn không được muốn xuống nước chơi đùa.

Di tích lịch sử Tây An, năm gian đại sảnh có thể thấy được bố trí phòng ngủ của Tưởng Giới Thạch, trên tường là giấy đăng kí kết hôn của ông ta, cùng các phòng họp của cấp dưới. Trên tường phòng vẫn còn vài vết đạn, nghe nói là được lưu lại từ biến cố Tây An năm đó, có thể khiến cho mọi người cảm nhận được chiến sự đã từng kịch liệt như thế nào.

“Anh đoán xem tượng đá kia là ai?” – Diệp Vĩ Gia chỉ một bức tượng đá trắng ở phía trước, là tượng mỹ nhân điển hình vẫn dùng trang trí phòng tắm, nửa trên thân tượng không có quần áo, trên tay và cổ có đeo ngọc.

Mộ Phi lắc đầu, thẳng thắn nói: “Là mỹ nhân.”

“Dương Quý Phi. Tương truyền Dương Quý Phi rất thích tắm ôn tuyền, mỗi khi đến mùa đông, Đường Huyền Tông liền mang nàng đến Hoa Thanh Trì tắm rửa, cho đến khi hết mùa đông thì thôi. Nghe người ta nói, Dương Quý Phi lúc đẹp nhất là khi nàng bước ra khỏi bể tắm, còn đẹp hơn cả hoa mẫu đơn nữa.” – Cao Nam chậm rãi giải thích.

Diệp Vĩ Gia khen: “Cao Nam, ngươi thật lợi hại, không ngờ cái này cũng biết.”

Cao Nam cười cười, Diệp Vĩ Gia quay lại nhìn Mộ Phi: “Ngươi thật là, không có chút hiểu biết gì về văn hóa hết!”

Mộ Phi hừ lạnh: “Cậu thì biết chắc!”

Diệp Vĩ Gia đắc ý cười: “Đúng vậy, vừa mới biết xong.”

Theo thứ tự tham quan, có thể thấy Hoa Sen Canh, là nơi hoàng đế Đường Huyền Tông tắm rửa, sau đó là Hải Đường Canh, còn gọi là Quý Phi Trì, là nơi Dương Quý Phi tắm rửa.

Đi vào kim sa động, có thể thấy nhiều ao nhỏ, có người ngồi trên bờ đá, cởi giày, ngâm chân. Hướng dẫn viên du lịch nói đó là nước ôn tuyền, hỏi bọn họ có muốn xuống tắm không? Chỉ là nơi đó có thu tiền.

“Muốn đi không?” – Mộ Phi hỏi Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Từ bỏ. Không phải bảo sẽ lên nữa sao?”

Cảnh đẹp ở Hoa Thanh Trì kì thật không nhiều, nếu không có hướng dẫn viên du lịch giải thích, mọi người sẽ cảm thấy rất chán nản.

Thấy thời gian đi thăm ôn tuyền đã đủ, hướng dẫn viên đưa mọi người lên Li Sơn.

Suối nước nóng Li Sơn rất nổi tiếng, vì hướng dẫn viên đã thông báo trước, nên mọi người đã mang theo quần áo đầy đủ, chuẩn bị tắm đã đời.

Diệp Vĩ Gia nhanh chóng thay quần áo, tìm ao, xuống ao. Nước ao ấm áp, rất thoải mái.

“Tiểu Diệp Tử, trông cậu rất gầy.” – Mộ Phi kiểm tra Diệp Vĩ Gia một vòng, còn sờ nắn cánh tay cậu, cười nói.

Khi tắm cũng chỉ mặc quần đùi, giờ phút này, thân thể đều lộ hơn nửa ở bên ngoài, nước ao lại trong, tất nhiên là bị nhìn rõ ràng.

Diệp Vĩ Gia hừ một tiếng, không thèm để ý tới gã.

Mộ Phi tiến đến gần cậu, cười ái muội: “Lần trước cũng xem qua, còn ôm qua, quả thật là gầy, nếu không để ôm thử lần nữa xem thế nào?”

Nói xong, một bàn tay còn vươn tới, chạm vào thắt lưng cậu, Diệp Vĩ Gia biết gã lại phát bệnh, mạnh mẽ đứng dậy, trừng mắt: “Buổi tối tới bệnh viện, phải khám kĩ cho anh, bệnh này nên chữa trị sớm.”

Mộ Phi cười ha hả: “Cậu chữa, chắc chắn sẽ khỏi.”

Diệp Vĩ Gia phóng ánh mắt muốn giết người, hừ lạnh một tiếng, quyết định tránh xa gã dở hơi này một chút.

Buổi tối ăn cơm xong, Mộ Hàn lôi Diệp Vĩ Gia đi, bảo là có chuyện muốn nói.

Hai người rời khách sạn, rảo bước trên phố.

Đường Tây An, rộng rãi thẳng tắp, chỉ cần là người biết rõ đông tây nam bắc, đi thế nào cũng không lạc đường.

Buổi tối đèn đuốc huy hoàng, nơi nơi đều sáng trưng, đang là tháng chín, khách du lịch đến Tây An khá đông, trên đường rất náo nhiệt.

Diệp Vĩ Gia cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao Mộ Hàn lại kéo cậu đi dạo phố. Hai người cứ song song sải bước, đã hơn mười phút, mà vẫn không thấy Mộ Hàn nói gì.

Cậu nhịn không được, hỏi: “Anh tìm tôi không phải là đi tản bộ cùng anh đi?”

Mộ Hàn dừng lại, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt y thoạt nhìn rất kỳ quái, ít nhất là Diệp Vĩ Gia cảm thấy thực phức tạp, có rất nhiều cảm xúc không nói rõ ẩn bên trong. Diệp Vĩ Gia bị y nhìn khiến cả người không thoải mái, liền cau mày, trừng mắt: “Cuối cùng thì anh có việc gì? Không có gì thì tôi về đi ngủ!”

Mộ Hàn không nhịn được cười cười, cậu vẫn không có tính nhẫn nại, quả nhiên, nghĩ nghĩ, trong lòng lại nổi lên một tia chua xót.

“Kỳ thật cũng không phải là không có chuyện gì, chính là có chuyện không biết có nên nói với cậu không?” – Mộ Hàn chậm rãi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.