Tu Tiên

Chương 6: CHƯƠNG 6




Sau khi biết Thanh Tư chính là Bùi Thanh ta lại không biết nên làm như thế nào. Thật ra nói là không biết nên làm như thế nào thì thà nói là không dám còn đúng hơn.

Ta hơi chùn bước, tự hỏi chính mình có thực sự muốn Bùi Thanh nhớ lại những chuyện trước kia hay không?

Bùi Thanh bây giờ là đế quân mà ta chỉ là một tiểu tiên bình thường, thân phận thấp kém.

Ta thở dài.

“Cộc, cộc, cộc.”

Có người gõ cửa, ta đi ra mở cửa. Người đứng trước cửa lại là người ta không thể ngờ đến, Lâm Lạc Lạc.

Nàng ấy nhìn thấy ta cả người run lẩy bẩy, rụt rè gọi ta hai tiếng “sư tỷ”. Sau đó nói Vô Ly muốn đến chỗ Thanh Tư đế quân nên hỏi ta có muốn đi cùng không.

Ta ngây người một lúc, trong lòng nghĩ mặt trời hôm nay chuyển hướng mọc đằng tây sao.

Nàng ấy thấy ta không trả lời liền túm lấy tay áo của ta.

“…Được.” Sao hôm nay Lâm Lạc Lạc kỳ lạ vậy?

Vừa dứt lời nàng ấy liền thả tay áo ta ra nhanh chóng rời đi.

Không biết có phải do ta sinh ra ảo giác hay không, ta cứ cảm thấy dáng vẻ của nàng ấy dường như không giống với lần đầu tiên ta gặp nàng ấy nữa rồi. Nhưng không giống ở chỗ nào thì nhất thời ta cũng không thể nói rõ.

Cũng khá lâu rồi ta và nàng ấy không tiếp xúc gần như vậy.

Ta đi theo Lâm Lạc Lạc đi ra cửa, thấy Vô Ly đã đứng đợi ở trước cửa.

Ba người cùng nhau đi đến phủ Thanh Tư đế quân.

Vô Ly dẫn theo Lâm Lạc Lạc đến nơi Thanh Tư thường dùng bàn chuyện, còn ta đứng một mình ở trước, cửa cảm xúc lẫn lộn.

Đang lúc suy nghĩ rối bời bỗng có người vỗ nhẹ vào vai ta.

Quay người lại nhìn thì ra là Khê Nhi.

“Liên Y tỷ tỷ!” Khê Nhi nhào đến ôm cổ ta.

“Khê Nhi!” Nhìn thấy nàng ấy quấn lấy ta như một con bạch tuộc, ta bật cười.

“Tỷ không đến thăm muội, muội rất nhớ tỷ đó.” Nàng ấy buông ra, một tay khoác lên tay ta, ngẩng đầu lên nhìn ta với đôi mắt sáng long lanh.

Đột nhiên ta nghĩ đến Lâm Lạc Lạc sáng nay, chợt nhận ra không giống trước kia ở điểm nào rồi.

Là ánh mắt.

Lần đầu tiên ta gặp Lâm Lạc Lạc, ánh mắt của nàng ấy cũng trong sáng và long lanh như vậy. Bây giờ lại xuất hiện một tia vẩn đục.

Hơn nữa, ánh mắt ấy hình như ta đã bắt gặp ở đâu đó rồi…

“Liên Y tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” Khê Nhi túm lấy tay áo ta lắc nhẹ, kéo ta ra khỏi những suy nghĩ kia.

“Không có gì.” Ta mỉm cười đáp lại.

“Hôm nay Vô Ly tiên quân lại đến tìm đế quân sao?”

“Ừ! Đúng vậy.”

“Muội nói với tỷ nha, Vô Ly tiên quân trông rất kỳ lạ.”

“Làm sao vậy?”

“Diện mạo của Vô Ly tiên quân bây giờ không giống với ngài ấy trước đây.”

“Thật vậy sao?”

“Vâng, lần đầu tiên tỷ đến đây lúc muội nhìn thấy Vô Ly tiên quân nhất thời còn không nhận ra ngài ấy.” Khê Nhi bắt chước theo dáng điệu của Thái Thượng lão quân, giả bộ vuốt vuốt bộ râu.

“Khê Nhi, muội có biết đế quân trông như thế nào không?”

“Muội không biết, muội chưa từng thấy đế quân bỏ mặt nạ xuống. Mọi người đều nói mặt đế quân trông rất đáng sợ, chắc đúng là trông đáng sợ thật.” Nàng ấy tự xoa xoa cánh tay.

“Thật sao?”

“Đế quân!” Khê Nhi nhìn về phía trước nói.

Trong chốc lát, ta bất ngờ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Ta quay đầu lại nhìn đế quân, một thân y phục đen, một chiếc mặt nạ, ta không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Liên Y tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc vậy?” Khê Nhi đứng bên hoảng sợ hỏi.

“Tỷ…” Ta mới phát hiện mình đang khóc, định đưa tay lên lau đi nước mắt nhưng lại có người nhanh hơn một bước.

“Sao lại khóc rồi?” Thanh Tư đưa tay lên chạm nhẹ vào má ta, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt. Sau đó ta cảm thấy tay của ngài ấy bỗng cứng đờ, ta cúi đầu xuống nhìn bàn tay ấy bản thân cũng không biết mình đang làm gì.

“Đế quân…” ta hậm hực nói “Đã nói chuyện xong chưa?”

“Xong rồi.” Đế quân thở dài “Ta vừa ra khỏi của đã thấy ngươi đứng khóc, trông ta đáng sợ thế sao?”

“Không phải…không phải vậy, thần…”

“Liên Y!” Giọng nói của Vô Ly truyền đến từ phía sau lưng Thanh Tư. Dường như người rất tức giận. Lâm Lạc Lạc đứng cạnh chàng ấy nhưng ta nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. “Ngươi đang làm gì thế hả?”

Ta nhìn lại thấy tay của Thanh Tư vẫn đang để trên mặt ta.

Ta tự mắng mình hồ đồ, cứ nghĩ rằng mình đang nói chuyện với Bùi Thanh mà quên mất rằng Thanh Tư vẫn chưa nhớ ra ta. Thân phận của ta và ngài ấy bây giờ xa cách một trời một vực.

“Đệ tử…” Ta đang định giải thích.

“Ta thấy Liên Y tiên quân đang khóc nên đến an ủi thôi, Vô Ly ngài hà tất phải tức giận như vậy?”

“Thần lo là đồ đệ sẽ chọc giận đế quân.”

“Bản quân không hẹp hòi như vậy.”

“Vâng.” Vô Ly đáp.

“Bản quân và Liên Y tiên tử có chuyện cần nói, Vô Ly tiên quân về trước đi.”

“Cái này…” Vô Ly có chút lưỡng lự “Đệ tử ít nói lại nhút nhát sợ rằng không thể nói chuyện riêng cùng đế quân, thần có thể ở lại cùng nàng ấy.”

“Liên Y!” Thanh Tư gọi tên ta.

“Vâng”

“Ngươi rất sợ ta sao?”

“Tất nhiên không sợ.” Ta lập tức trả lời.

“Liên Y!” Vô Ly tức giận gằn giọng quát ta, dọa ta giật mình. Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng ấy thất lễ như vậy.

“Vô Ly” Thanh Tư bước lên trước mặt ta che chở “Bản quân không hiểu sao ngươi lại phản đối như vậy. Bản quân là kẻ giết người không ghê tay sao?”

“Không phải thưa đế quân, thần…” Vô Ly đang muốn thanh minh.

“Nếu đã không phải vậy còn không mau đi đi, quyết định của bản quân còn cần ngươi đồng ý sao?” Thanh Tư nổi giận quát lớn.

“Vâng.” Vô Ly mặt tái nhợt đưa Lâm Lạc Lạc rời đi.

Lâm Lạc Lạc không nói một lời nào, trước khi đi có quay lại nhìn ta, bỗng nhiên cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.