Tu Tiên

Chương 4: CHƯƠNG 4




Kí ức chợt ùa về như từng cơn sóng biển, trong thoáng chốc ta còn cảm thấy không thể thở nổi.

Ta hít một hơi thật sâu, đưa mu bàn tay lên che mắt lại để mình dần chìm vào bóng tối.

Ta mơ một giấc mơ, trong mơ bắt gặp một bông hoa hồng bạch ngọc rất lớn, Bùi Thanh đứng chính giữa bông hoa đó.

Nhìn thoáng qua ta đã biết đó chính là Bùi Thanh.

Tỉnh dậy khỏi giấc mộng ta dụi nhẹ mắt đứng dậy xuống giường.

Đẩy cửa lớn ra nhìn thấy những con hạc tiên đang bay lượn, ta quay lưng khép cửa lại.

Yến tiệc trên thiên giới diễn ra liên tục trong ba ngày vì vậy hôm nay ta vẫn phải đi cùng Vô Ly.

Ta thở dài một tiếng đi ra cửa, đợi một lúc mới thấy Vô Ly và Lâm Lạc Lạc đang thong dong đi đến.

Đến nơi tổ chức yến tiệc, Lâm Lạc Lạc thấy đàn cá chép bơi trong hồ rất thú vị liền kéo Vô Ly đi xem.

Ta bất đắc dĩ thở dài, khi đang do dự không biết có nên đi theo bọn họ hay không thì có người gọi ta lại.

Là Nguyên thừa tướng, không đúng hiện giờ là Tinh Ly tiên quân.

Tinh Ly tiên quân khom mình cúi chào cung kính nói: “Công chúa điện hạ.”

“Tiên quân không cần như vậy, ta chỉ là một tiểu tiên quân nhỏ bé.”

“Đã lâu không gặp công chúa, công chúa gầy đi nhiều rồi.”

Đã lâu không nghe được những lời quan tâm đến mình bỗng chốc viền mắt ta có chút chua xót.

“Sao công chúa lại có thể trở thành tiên?”

“…” Ta im lặng không trả lời.

“Công chúa, chẳng lẽ người là Thí tiên [1] sao?” Tinh Ly kéo ta đến một bên tránh xa những người khác mới lén lút nói.

[1] Thí tiên: giết tiên.

“…” Ta vẫn im lặng không đáp lại nhưng dù sao tiên quân và ta quen biết cũng đã lâu, nhìn thấy ta như này ngươi còn không rõ sao?

Hắn thở dài, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc ta: “Công chúa không cần phải ngại.”

“Thừa tướng…” ta mở lời nhưng lại phát hiện giọng mình hơi khàn. “Vậy sao Thừa tướng lại trở thành tiên vậy?”

“Ta là xuống hạ giới giúp đỡ một người.”

“Vậy người được giúp là…”

“Các người đang làm gì vậy?” Ta vẫn chưa kịp hỏi Tinh Ly đã bị giọng nói của Vô Ly cắt ngang.

“Ta và đệ tử của tiên quân đã lâu không gặp nên ôn lại chuyện cũ mà thôi.” Tinh Ly tiến lên một bước đứng chắn ở trước mặt ta.

Vô Ly nhíu mày dường như đang không vui, mất kiên nhẫn quát một tiếng, ta đành đáp lại rồi đi qua bên đó.

Lúc ta đi ngang qua chỗ Tinh Ly hắn có để lại một câu nói “Diện mạo giống nhau nhưng không cùng một người, công chúa đừng quá cố chấp.”

“Ta biết rồi.” Ta ngẩn người trả lời.

Dường như hôm nay Vô Ly rất không vui. Lâm Lạc Lạc nói chuyện với chàng, chàng đều đáp lại rất lạnh nhạt nhưng ta cũng không quan tâm.

Có một số chuyện ta đã sớm biết nhưng không muốn từ bỏ.

Vào ngày thứ ba ta gặp Thanh Tư đế quân.

Khi đó Lâm Lạc Lạc bị đau bụng nên Vô Ly đưa nàng ấy đi tìm Dược tiên quân, chàng còn không cho phép ta đi linh tinh.

Bây giờ ta vẫn còn cách nơi tổ chức yến tiệc một đoạn. Khi ta đang ngồi đợi rất nhàm chán bỗng bên tai truyền đến một giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Ta quay đầu lại liền thấy một chiếc mặt nạ quỷ, suýt chút nữa thì bị dọa ngất.

“Đế quân.” Ta điều chỉnh lại nét mặt.

“Ừm” đế quân gật đầu “có muốn đi ngắm hoa không?”

“Sao ạ?”

“Đi thôi.”

Ta quay lại nhìn phía sau, vẫn chưa thấy Vô Ly quay lại. Ta lại nhìn Thanh Tư đế quân ở phía trước, dường như đế quân đang rất nhẫn nại chờ ta.

Ta lưỡng lự một lát liền đi theo đế quân.

Lần này Thiên quân tổ chức yến tiệc với mục đích chính là mời thưởng thức vườn hoa anh đào nghìn năm mới nở hoa do đích thân Thiên quân trồng.

Cơn gió khẽ thổi qua, những cách hoa đào rơi xuống nhẹ tựa lông vũ.

Có một cánh hoa rơi xuống trước mặt ta, ta đưa tay ra đón cánh hoa nhẹ rơi vào lòng bàn tay.

Cầm lên nhìn một lúc ta phát hiện cánh hoa hơi trong suốt và phát ra chút ánh sáng.

“Rất thần kì đúng không?” Thanh Tư đế quân tựa bên gốc cây ung dung nhìn ta.

“Vâng…” Ta gật đầu “Đúng rồi! Chuyện hôm trước đa tạ đế quân.”

“Không sao.” Đế quân phất phất tay lại nói “Ngươi tên gì?”

“Tiểu tiên là Nam Liên Y.”

“Nam Liên Y…” Đế quân cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì.

“Đế quân, có chuyện gì sao?”

Đế quân không trả lời ta ngay lập tức mà đi đến bên ta lấy những cánh hoa rơi trên vai ta xuống, nhìn ta và nói: “Chỉ là ta cảm thấy ngươi rất thân thuộc, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.”

“Thần…” Ta nhìn đế quân, thấy sự nghi ngờ, man mác buồn và cả sự thương hại trong cặp mắt tựa ngọc lưu ly.

“Liên Y!” Ta còn chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ thì giọng nói của Vô Ly đã vang lên sau lưng ta. Ta quay đầu lại thấy chàng đang đứng một mình, không biết đã đến từ bao giờ.

“Sư phụ.”

“Còn không lại đây?” Chàng lạnh giọng nói.

“Đồ đệ…” Ta do dự.

“Đi đi.” Ngược lại Thanh Tư đế quân thấy ta đang rối rắm liền mở miệng.

Ta đi về phía trước được hai bước, quay đầu lại hỏi: “Đế quân, sau này thần còn có thể gặp người không?”

“Lúc nào cũng chào đón ngươi.” Đế quân nói.

Ta đi đến bên Vô Ly,Vô Ly xin lỗi Thanh Tư đế quân: “Đồ đệ ta quấy rầy Thanh Tư đế quân rồi, mong đế quân lượng thứ.”

“Không sao, Vô Ly tiên quân không cần trách phạt nàng ấy.”

“Vâng.” Vô Ly đưa ta rời đi.

Đi về phía trước một đoạn ta lại quay đầu lại nhìn Thanh Tư đế quân, những cánh hoa anh đào không ngừng rơi xuống. Đế quân khoác một bộ y phục đen khí chất ngút trời, đứng yên ở đó chưa rời đi. Cánh hoa rơi rực sáng lộng lẫy một phương trời, phong cảnh đẹp tựa như tranh nhưng ta lại thấy có chút tịch mịch.

Vô Ly sốt ruột thúc giục ta, ta lấy lại tinh thần cất bước đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.