Ta nhìn cánh cửa trước mặt, quen thuộc mà lại xa lạ.
Đẩy cửa bước vào.
Vô Ly ngồi bên bàn, thân ảnh chìm vào bóng tối, hắn cười khẽ, nói: "Đến rồi."
"Ngươi là ai?"
Hắn không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay ý bảo ta đi qua đó.
Ta hít sâu một hơi rồi đi qua, vừa đi đến chỗ hắn, hắn bỗng nhiên kéo mạnh ta vào trong lòng.
Ta ngồi lên trên đùi hắn.
Ta cố gắng kìm nén cảm giác vô cùng kinh tởm này.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt lại có phần si dại, chưa đợi ta nhìn rõ hắn đã áp mặt lại gần.
"Tiểu Tước Nhi, nàng vẫn không biết ta là ai sao?" Hắn nắm lấy tay ta, đưa đến bên miệng rồi hôn một cái.
"Vô Ly đâu?"
"Ta chính là y đây."
"Đột Ngọc cũng là ngươi?"
"Đúng vậy."
"Còn Ma Tôn?"
"Cũng chính là ta."
"Ngươi là ma, ngươi làm sao có thể ở trong Tiên giới lâu như vậy không bị phát hiện?"
"Chủ cơ thể này bị ta giết chết, là do sơ ý. Khi đó Ma giới chúng ta vừa mới bằng mặt với Tiên giới, sau khi giết hắn ta đang nghĩ phải làm sao, lại gặp đúng Thanh Tư đế quân đi ngang qua. Ta thu liễm ma khí trên người, tiến vào cơ thể này. Cơ thể của hắn vốn còn sót lại tiên khí, ta dùng chút thuật là có thể giữ lại. Vừa đúng lúc thân thể này phải lịch kiếp, vì sự thay đổi này ta liền thay hắn xuống nhân gian một chuyến. May mắn, có thể gặp được nàng." Hắn tựa vào hõm vai ta, hơi thở nóng bỏng phả lên da cổ ta: "Tiểu Tước Nhi của ta."
"Ngươi chui vào một cơ thể, hơn nữa lại là cơ thể của thần tiên, không bị bài xích sao?"
"Ai mà biết được, nói chung là ta không giết hắn thì hắn cũng sẽ nhanh chóng nhập ma thôi." Hắn khẽ cười, ngẩng đầu, mặt hắn áp sát mặt ta.
"Ngươi nhìn thấy Bùi Thanh vì sao phải trốn? Ngươi sợ Bùi Thanh."
"Hahaha, nực cười." Hắn đột nhiên tức giận, hai tay dùng sức bóp chặt eo ta: "Bùi Thanh? Thật là một cái tên khó chịu."
"Nhưng khuôn mặt ngươi giống hệt chàng ấy."
"Vì trí nhớ rối loạn ta liền thay đổi một chút khuôn mặt thôi mà, Tiểu Tước Nhi, nàng yêu hình dáng cơ thể này." Hắn kéo tay ta đặt lên gương mặt hắn.
"Không phải." Ta nhàn nhạt nói.
Hắn ghé vào mặt ta, cắn cắn tai ta.
Ta rùng mình, nói: "Lâm Lạc Lạc đâu? Ngươi như vậy không sợ nàng ta tức giận?"
"Ghen sao?" Hắn ngừng lại nhìn ta: "Ẩn đi rồi, Tiểu Tước Nhi, ta không yêu nàng ta, ta chỉ yêu nàng."
"Cho nên ngươi nói cho ta biết hết mọi chuyện?"
"Ừm."
Ta chỉ cảm thấy tức cười, nhưng ngoài mặt không có phản ứng gì.
Hắn giơ tay cởi y phục của ta, trong lúc ấy, ta chỉ lãnh đạm, có thể nói là chết lặng nhìn hắn.
Hắn ôm ta lên giường, cắn loạn trên người ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn thở gấp gáp, thèm khát sắc dục.
Ta khẽ mỉm cười, sau đó kéo mạnh cơ thể hắn, cơ thể hắn áp sát vào người ta.
Hắn thấy thế cười nói: "Tiểu Tước Nhi, nóng lòng vậy sao?"
"Đúng vậy." Ta ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói: "Nóng lòng muốn chết."
Sau đó cầm con dao trong tay, giơ lên, đâm xuống.
Máu hắn nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng bạch y trước ngực, hắn nhìn ta chằm chằm dường như có chút không dám tin.
"Chỉ dựa vào thứ này không làm ta chết được đâu."
"Vậy ngươi đoán xem thứ này là thứ gì." Ta cười nhìn hắn: "Ta trộm từ chỗ của Ti Mệnh đấy."
"Ngươi!" Hắn trợn mắt nhìn ta.
Ta đẩy hắn ra, nhặt y phục lên mặc lại.
"May mà nhờ có Ma quân chân thành đối đãi đấy."
Hắn ngã trên giường không nhúc nhích, ta đi đến phía trước lấy ra một bình sứ đựng một ít máu của hắn.
Đóng cửa rời đi.