Buổi sáng tại giảng đường lớp Học đồ sơ cấp (năm nhất)
Để sử dụng bảo khí hệ hỏa đạt được sức mạnh lớn nhất thì điều kiện tiên quyết là người sử dụng bảo khí này phải có được chân nguyên hỏa thuộc tính. Và mức độ mạnh yếu đối với những người cùng sử dụng một loại bảo khí sẽ dựa vào điểm tinh nguyên của những người đó với nhau… Giáo viên đang giảng giải về việc sử dụng bảo khí. Hôm nay là ngày học về bảo khí, Hồng Nhân cùng Vương Hạo đang có mặt trong lớp và chú ý lắng nghe giáo viên giảng giải, gật gù có vẻ như là hiểu ra. Chợt Hồng Nhân quay sang hỏi Vương Hạo:
“Hạo, mày không có thuộc tính gì rồi sao có thể dung hợp với bảo khí để có thể sử dụng tối đa sức mạnh của bảo khí bây giờ?”
Vương Hạo lúc này vẻ mặt làm như không có gì quan trọng nói với Hồng Nhân
“Chẳng cần lo làm gì, tao mạnh thì dù không dung hợp với bảo khí thì cũng mạnh à” nói xong cười nham nhở với Hồng Nhân.
“Tao bó tay với mày rồi, tự cao tự đại vừa vừa chừa cho người ta sống với” Hồng Nhân nhăn cái mặt mở của mình rồi nói với Vương Hạo.
Ha ha.. Vương Hạo cười một tiếng rồi không nói gì thêm nữa mà chăm chú nhìn lên chỗ giáo viên đang làm mẫu với món bảo khí mang hỏa thuộc tính trên bục giảng.
Lúc này vị giáo viên có tên Võ Hồng Thanh, là một võ giả cấp 6 đang khu sử món bảo khí có hình dạng một cái vòng đeo tay màu vàng kim, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên chiếc vòng này có hoa văn hình một đóa hoa lửa trông vô cùng bắt mắt.
Lúc này Võ lão sư tay đưa bảo khí lên trước người của mình, sau đó tập trung tinh thần, từ bàn bay đang cầm bảo khí truyền đến một luồn ánh sáng màu đỏ nhạt, rồi từ chổ hoa văn có hình đóa hoa lửa trên chiếc vòng hấp thụ thứ ánh sáng này sau đó chiếc vòng chuyển dần từ màu vàng kim sang màu đỏ. Từ chỗ đóa hoa lửa trên chiếc vòng đang hấp thu luồn ánh sáng màu đỏ nhạt từ tay của Võ lão sư đó bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa thật, rồi ngọn lửa từ từ lan ra bao bọc lấy cả chiếc vòng. Mà điều kỳ lạ là lúc này tay Võ lão sư vẫn đang còn nắm lấy chiếc vòng đưa lên phía trước của mình, vẻ mặt tự nhiên không có chút nào biến đổi mặc dù lúc này lửa trên chiếc vòng đã bao lấy bàn tay của mình.
Đám học đồ còn đang ngạc nhiên vì bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, thì Võ lão sư lại phất tay một cái, chiếc vòng bay lên trên không vượt quá đỉnh đầu của Võ lão sư thì dừng lại và không ngừng xoay tròn ở đó. Nhìn kỹ thì mọi người nhìn thấy được từ trên tay của Võ lão sư có một sợi dây như vô hình, mà sợi dây này rõ ràng là bằng loại ánh sáng mờ màu đỏ từ trên tay của Võ lão sư nối đến với chiếc vòng đang bốc lửa xoay vòng trên đầu. Nhìn đến đây, cả đám nhóc trong đó có cả Vương Hạo, Hồng Nhân hai mắt đều tỏa sáng, vẻ mặt hiện lên sự hâm mộ đối với Võ lão sư. Phải biết rằng chỉ có những trung giai đỉnh phong võ giả mới có thể sử dụng được tuyệt chiêu này.
Đối với võ giả, Sơ giai võ giả thì chỉ có thể mượn nhờ thiên địa linh khí để chiến đấu, do đó thực sự dùng được để chiến đấu chẳng qua chính là sức mạnh nội tại của bản thân mình. Chỉ khi nào đột phá tiến vào trung giai võ giả thì lúc này mới thực sự có thể sử dụng thiên địa linh khí để chiến đấu, lúc này võ giả có thể hấp thụ thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể ở mức độ thấp, chẳng qua cũng chỉ là ở mức độ làm cho cơ thể phù hợp hơn trong việc mượn nhờ thiên địa linh khí mà thôi.
Đối với cao giai võ giả thì có thể sử dụng thiên địa linh khí cải tạo thân thể một cách mạnh mẽ, lúc này thiên địa linh khí sẽ được võ giả hấp thu và cải tạo cơ thể để cơ thể trở thành nguyên tố thể, thiên địa linh khí khi được hấp thu vào trong cơ thể sẽ được cơ thể tích trữ lại và chuyển hóa thành ngũ hành linh khí, không ngừng cải tạo cơ thể và giúp cho võ giả có thể tận dụng để chiến đấu và chữa thương.
Trong võ giả, khi đạt đến cảnh giới đỉnh phong thì lúc này cơ thể võ giả đã trở thành nguyên tố thể, võ giả đã có thể khu sử thiên địa linh khí một cách tùy tâm, cảnh giới này võ giả khi hấp thu thiên địa linh khí thì phải chuyển hóa nó trở thành ngũ hành linh khí phù hợ với nguyên tố thể của bản thân và hấp thụ vào cơ thể, áp súc linh khí dần đến khi tạo được Linh Nguyên thì võ giả có thể đột phá và bước vào cảnh giới Linh Giả. Tuy đơn giản như thế nhưng rất nhiều người chỉ có thể dừng chân lại tại cảnh giới Võ giả đỉnh phong này.
Tất cả thông tin này đề được ghi trong quyển Võ giả sơ giai chú giả mà Vương Hạo thuộc nằm lòng. Lúc này nhìn thấy Võ lão sư thi triển khống bảo thuật làm cho Vương Hạo nhớ đến những thông tin ghi trên sách mà không ngừng chắc lưỡi hâm mộ. Nhìn ra thì có vẻ như Võ lão sư gần đột phá trở thành một Cao giai võ giả rồi.
Trong khi nhớ lại những thông tin trong sách, Vương Hạo cũng không rời mắt khỏi Võ lão sư người đang thi triển Khống bảo thuật trên bục giảng, lúc này Võ lão sư đang khu sử bảo khí hình chiếc vòng khia bay quanh cơ thể mình và không ngừng giảng giải những vấn đề về sử dụng bảo khí. Sau đó Võ lão sư thu hồi lại bảo khí của mình, lúc này chiếc vòng đã tắt lửa và trở về trong tay của Võ lão sư.
Một lúc sau khi thu hồi bảo khí, trên mặt của Võ lão sư không khỏi lộ ra vài tia mệt mỏi. Có vẻ như do chưa đột phá vào cao giai võ giả mà sử dụng Khống bảo thuật nên có chút quá sức đối với Võ lão sư, nhưng điều này thì không ai phát hiện được ngoại trừ Vương Hạo.
Giảng giải về việc sử dụng bảo khí thêm một thời gian nữa thì Võ lão sư cũng cho bọn nhóc thực hành. Sự háo hức hiển lộ trên khuôn mặt của đám nhóc, không ngoại trừ tên béo Hồng Nhân kia và cả Vương Hạo. Phải biết bọn chúng từ lúc mua được bảo khí tới giờ vẫn chưa có đem ra sử dụng lần nào.
Cả lớp được Võ lão sư dẫn dắt đến thí luyện trường, khu vực thí luyện trường này là một khoảng sân rộng nằm giữa những khu học.
Lúc này, Võ lão sư cho bọn nhóc, bao gồm cả Vương Hạo lấy bảo khí ra mà diễn luyện. Phía bên này, Hồng Nhân tay cầm Lôi Hỏa kiếm mới mua trên tay, mặt lộ vẻ dương dương tự đắc vì đây chính là một trong những món bảo khí đặc biệt nhất của Bảo khí tháp.
Hồng Nhân mới cầm kiếm trên tay, vẻ măt đang đắc ý thì Võ lão sư đi đến, nhìn thấy Lôi Hỏa kiếm trên tay của Hồng Nhân, Võ lão sư chợt ngạc nhiên rồi lại như không có chuyện gì, nhìn Hồng Nhân rồi gật gật đầu, Hồng Nhân thấy Võ lão sư đến chổ của mình, lúc này vẻ mặt như lo như sợ điều gì đó nên tay rung rung, rồi không làm sao mà có thể kích thích được bảo khí.
Lúc này Võ lão sư mới cười cười rồi nói “Học đồ thuộc tính Lôi - Hỏa, cũng là thuộc tính hiếm thấy, nếu như muốn sử dụng được hai thuộc tính này thì đầu tiên Học đồ nên luyện khống chế Hỏa thuộc tính trước sau đó hãy học khống chế thuộc tính Lôi. Lôi thuộc tính là một thuộc tính đặc biệt do đó học đồ cũng phải có kỹ năng đặc biệt để khống chế thuộc tính này…”
“Dạ, học trò hiểu rõ, cám ơn Võ lão sư đã chỉ điểm.” Hồng Nhân nói.
“Không có gì, chuyện này ta không nói thì học đồ cũng có thể đọc quyển Võ giả sơ giai chú giải mà biết thôi.” Võ lão sư gật đầu nói.
“Dù sao thì vẫn cám ơn Võ lão sư nhắc nhở.” Nói xong Hồng Nhân cuối đầu với Võ lão sư.
“Học đồ về nhớ đọc quyển sách này để có thể nâng cao kiến thức của mình về khống chế các thuộc tính của mình.” Võ lão sư nói xong thì bước đi, nhìn sang Vương Hạo thấy hắn đang cầm quả Hỗn độn châu thì mặt mày lúc này ngạc nhiên mà kinh hô “a” một tiếng.
Vương Hạo thấy vậy liền cuối đầu hỏi “Võ lão sư có gì cần chỉ dạy thêm cho học đồ ạ”.
“Không có gì, chỉ là ta thấy học đồ cầm món bảo khí này làm ta ngạc nhiên thôi. Trong mấy năm nay ta giảng dạy thì không có học đồ nào lựa chọn hỗn độn pháp khí cả.” Võ lão sư giải thích mà như không giải thích.
“Võ lão sư cũng biết học trò là người không có khảo nghiệm ra thuộc tính gì, vì vậy bắt đắc dĩ phải chọn món bảo khí này thôi ạ” Vương Hạo cười khổ nói.
“Cũng đúng, hỗn độn bảo khí có thể sử dụng với bất kỳ người nào, học đồ chưa biết được thuộc tính chân nguyên của mình, tuy vậy điểm thuộc tính của học đồ lại là 99 điểm, ta nghĩ việc sử dụng hỗn độn bảo khí này đối với học đồ cũng không có gì là khó khăn lắm đâu.” Võ lão sư nói.
“Học đồ đã đọc quyển Võ giả sơ giai chú giải và cũng hiểu được chút ít về vấn đề này” Vương Hạo nói.
“Ồ, ta không nghĩ học đồ có thể suy nghĩ được như thế này” Võ lão sư có vẻ ngạc nhiên nói.
“Chẳng qua là tại học trò lúc ở nhà cũng rất thích đọc sách nên khi đến học viện vẫn giữ thói quen đó thôi ạ” Vương Hạo thành thật trả lời.
“Học đồ nếu đã đọc qua quyển sách đó thì cứ căn cứ theo đó mà thực hành.” Lúc này Võ lão sư cũng không nói gì thêm, bước qua Vương Hạo đến bên cạnh một học đồ khác gần đó.
Hồng Nhân đứng bên cạnh Vương Hạo nghe hắn nói mà không biết nói gì, khi Võ lão sư đi xa thì mở miệng hỏi “Hạo, mày đọc quyển sách đó hồi nào sao tao không thấy, sạo hả mày?”
“Lúc mày đi cá độ thì tao đang đọc, sao mày thấy?” Vương Hạo trừng mắt mà trả lời Hồng Nhân.
“Được, mày giỏi, về cho tao mượn quyển sách đó đọc nha” Hồng Nhân nói.
“Được thôi, mày muốn đọc thì về phòng tao cho mượn.” Vương Hạo trả lời, sau đó nói “Giờ mày làm thử như lời Võ lão sư nói xem, đầu tiên sử dụng khống hỏa thuật rồi điều khiển hỏa thuộc tính để sử dụng cây kiếm này xem, mua tới tám trăm tinh điểm lận đó nha”
Hồng Nhân nghe vậy, mắt giựt giựt mấy cái, mặt nổi lên vẻ tiếc tiền nhưng rồi lại hồi phục như cũ. Hồng Nhân làm theo các bước, cuối cùng thì thanh Lôi Hỏa kiếm trên tay của Hồng Nhân cũng chớp động một cái rồi hơi hơi đỏ lên sau đó lại bình thường. Mà lúc này nhìn mặt của hắn tái mét như là lao lực quá độ vậy. Chống kiếm ngồi thở dốc rồi nói “sao mà mệt quá vậy nè?”
“Mày không xỉu là may rồi đó chứ, chưa đạt được võ giả cấp 1 mà làm được điều này cũng là thiên tài rồi đó, mày nhìn đi, xung quanh có ai làm được đâu” Vương Hạo nói xong rồi cười ha hả, Hồng Nhân không hiểu chuyện gì cũng liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mấy đứa khác đứa nào mặt mày cũng nhăn nhăn vì cái bảo khí của bọn chúng không thấy nhúc nhích gì hết.
“Hạo, tính ra tao cũng là thiên tài à?” nói xong Hồng Nhân cười ha hả
“Tao không biết thiên tài không chứ mày là bạn tao chắc ăn mày sẽ không phải người bình thường rồi” nói xong mặt của Vương Hạo trở nên nghiêm nghị, sau đó nhịn không được cũng cười ha hả.
Hồng Nhân thấy mặt của Vương Hạo nghiêm nghị thì cũng hơi giật mình nhưng khi thấy Vương Hạo cười thì cũng cười theo rồi nghĩ chắc là tên Vương Hạo lại chọc mình thôi, xong thì cũng không có nghĩ gì mà chăm chú nhìn vào cây Lôi Hỏa kiếm trên tay của mình với một vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Nói lời này không phải là Vương Hạo đùa, mà hắn biết, hắn không phải người bình thường và khi mà Hồng Nhân có dính dáng tới hắn chắc chắn cũng sẽ không phải người bình thường. Nhưng điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng của Vương Hạo, trước khi mọi chuyện được thông suốt, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều đến nó. Sự chờ đợi của hắn về lời hẹn của người thần bí kia, tất cả mọi việc rồi sẽ được sáng tỏ và hắn sẽ biết được tại sao mình lại được tái sinh trong thế giới này và ở nơi này.
Ở nơi nào đó trong tinh không, có hai người đang đứng song song mà ngắm nhìn vào tấm gương. Một hư ảnh kim rồng, một hư ảnh hồng sen quyện với nhau trong vùng không gian đó.