Chìm trong đốn ngộ, Vương Hạo như rơi vào trong một cảnh tượng diệu kỳ. Trong tầm mắt là hai khối Âm và Dương quang như được chưởng khống bởi một ý chí nào đó, hai khối xoay tròn mà diễn sinh ra vạn vật, sáng tạo ra vô hạn thế giới, vô hạn giống loài.
Từ từ rời xa hai khối linh quang Vương Hạo nhìn thấy vô tận ánh sao. Tất cả lao nhanh về phía xa, có những ngôi sao lao nhanh cho đến khi mất hút, có những ngôi sao lao đến một khoản cách nhất định rồi dừng lại, có những ngôi sao cực lớn, lại có những ngôi sao cực nhỏ. Chúng lao nhanh và rồi như có một sự sắp xếp vô hình nào đó chúng dừng lại. Nơi chúng dừng lại tổ hợp thành những dãy sao sáng lòa. Những ngôi sao lớn nằm ở vị trí trung tâm, những ngôi sao nhỏ hơn thì quay xung quanh chúng. Cứ thế, như một sự sắp xếp kỳ diệu các ngôi sao thu hút và đẩy nhau, va chạm nhau rồi quay xung quanh nhau. Từ đó, cứ hợp rồi sinh các ngôi sao diễn biến một cách tự nhiên nhưng đầy tính quy luật.
Thu hết vào tầm mắt Vương Hạo nhủ thầm “Đây là Hỗn độn diễn sinh Tạo hóa, đây là bí mật của Hỗn độn chăng?” nghĩ tới đây, tự nhiên Vương Hạo cảm giác mọi thứ trắng xóa sau đó thì bừng tỉnh. Lúc này thì Vương Hạo đã không còn ở trong tạo hóa không gian nữa mà đang ngồi trên giường của mình, và ngoài trời thì cũng đã sáng. Bất giác đốn ngộ đã là qua một đêm. Thu tập hết tâm tình của bản thân, Vương Hạo nhìn xung quan thì thấy Hồng Nhân còn đang ngáy o o.
Đứng lên, tiến về phía Hồng Nhân đang nằm, Vương Hạo đưa chân đạp một đạp thì Hồng Nhân rớt xuống giường.
“Thằng nào đánh tao, thằng nào đánh tao?”
Đang ngủ mà bị đánh thức một cách thô bạo Hồng Nhân ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, đứng vụt lên mà thủ thế rồi thì hô hoán.
“Mày không thức tắm rửa vệ sinh là khỏi phải ăn sáng luôn đó nghen mập!” Vương Hạo vừa nói vừa cười.
“Cái đếch!” Hồng Nhân hậm hực trừng mắt nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo cười ha ha mà tiến ra cửa, mặc kệ Hồng Nhân đang càu nhàu phía trong. Hôm nay, bọn Vương Hạo sẽ được học môn Luyện Khí, chính vì vậy Vương Hạo mới thúc giục Hồng Nhân để có thể đến Luyện Khí Đường sớm, vì nếu đến trễ thì hai đứa có thể phải ngồi phía sau đám người.
Luyện Khí Đường.
Không giống như Luyện Dược đường là một gian nhà, Luyện Khí đường là một khoản sân rộng với bốn bức tường bao quanh. Khoản sân của Luyện Khí đường chính là một cao cấp tụ hỏa trận vô cùng lớn, theo như Vương Hạo biết thì chỉ có những Luyện Trận sư cao cấp mới có thể thiết lập được. Tụ hỏa trận cao cấp trên sân theo Vương Hạo quan sát thì nó chính là tập hợp của tám mươi mốt cái tụ hỏa trận sơ cấp. Tám mươi mốt tụ hỏa trận sơ cấp được sắp đặt theo một đồ án mà trong đó lấy tám mươi mốt tụ hỏa trận sơ cấp làm cơ sở xây dựng. Theo quan sát được thì cứ chín tụ hỏa trận sơ cấp tổ hợp thành một tổ hợp, giữa mỗi tổ hợp sẽ có một Hỏa lô nằm ngay giữa, nhưng nổi bật nhất chính là một cái Hỏa lô to gấp mấy lần những hỏa lô khác nằm ngay trung tâm của sân. Tồn tại trong sân là chín tổ hợp tụ hỏa trận sơ cấp mà mỗi một tổ hợp lại không giống nhau như vậy. Các tổ hợp tụ hỏa trận này được liên kết với nhau thành một đồ án với tụ hỏa trận có Hỏa lô lớn nhất làm trung tâm. Như Ngạo Long đã nói với Vượng Hạo thì Hỏa trận này có tên gọi là Địa Hỏa trận, một trận pháp cấp cao chuyên dùng để tụ tập và tăng cường Hỏa nguyên lực từ thiên địa.
“Hỏa trận cấp cao a, không biết phải là Luyện trận sư cấp mấy mới có thể bố trí được trận pháp này.” Vương Hạo trong lòng tự nhủ mà cảm thán.
“Trận pháp rác rưởi thôi mà ngươi cũng ngạc nhiên cho được nữa ha!” Ngạo Bạch thấy hắn cảm thán thì làm ra gương mặt khinh khỉnh mà nói.
“Cao cấp trận pháp mà ngươi cũng nói là rác rưởi, vậy chứ cỡ nào thì mới không là rác rưởi hả?” Vương Hạo ngạc nhiên mà hỏi lần.
“Không nói với thiếu chủ nhà ngươi, khi nào thực lực ngươi đủ mạnh thì ngươi sẽ biết.” Ngạo Bạch để lại câu nói rồi chìm vào ý thức của Vương Hạo mà không thèm nói thêm một lời nào nữa. Vương Hạo chỉ biết lắc đầu khẽ than rồi bước nhanh theo đám bạn học.
Bước vô khuôn viên của Luyện Khí Đường thì cảm giác nóng bức xộc lên người làm cho cả đám trẻ thấy vô cùng khó chịu. Tuy nhiên một số đứa mang hỏa chân nguyên thì lại cảm giác vô cùng dễ chịu, cảm giác như là cá được bơi dưới nước, thân thể nhẹ nhàng, nguyên lực, cảm giác như được đề thăng lên một phần không nhỏ. Ngược lại, những người mang thuộc tính thủy và kim chân nguyên thì lại cảm giác không được tự nhiên, cảm giác cũng giảm sút do tương khắc về thuộc tính nguyên lực. Còn lại những người khác thì cảm giác cũng chỉ là bình thường.
Đinh đang, đinh đang,…
Đinh đang, đinh đang,… Tiếng gõ búa vang vọng khắp sân. Nhình quanh thì Vương Hạo nhìn thấy được rất nhiều người đang dùng búa để gõ những thanh sắt nóng đỏ bên cạnh những Hỏa lô trong sân. Những người này theo cảm ứng của Vương Hạo thì không có một ai là võ giả. Vương Hạo không cảm nhận được bất kỳ một tia nguyên lực nào từ những người đang gõ búa trong sân, mặc cho những người này cơ thể lại vô cùng cường tráng. Trong thế giới này, những người không có thuộc tính chân nguyên cũng đồng nghĩa với việc họ không thể tích trữ được nguyên lực. Những người như vậy chỉ có thể thông qua võ kỹ đặc biệt hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể để rèn luyện cơ thể, từ ừ tích trữ thành nội lực. Những người này được gọi là Luyện thể võ giả hay luyện thể giả.
Hôm nay đến Luyện khí đường học có tổng cộng mười lăm người. Trong đó người có Hỏa thuộc tính chân nguyên là mười hai người, ba người còn lại thì không có hỏa chân nguyên. Số lượng hôm nay đến học ít là bởi vì rút kinh nghiệm từ những buổi học trước ở Luyện dược đường. Hôm nay đến học ngoài Vương Hạo, Hồng Nhân ra thì còn có Lê Quy, Khánh Thanh Toán, Hoàng Thiên Lý, Hồ Kiên, Trương Ký bọn học đồ năm nhất có Hỏa chân nguyên thì còn có Trần Nguyên, Thạch Thiên Lân, Lâm Thần Ka bọn người theo sau mặc dù không có hỏa chân nguyên.
Chúng học đồ xin chào Lê lão sư.
Chúng học đồ xin chào Lê lão sư…
Cả bọn tiến về phía trung tâm của sân, nơi đặt cái Hỏa lô lớn tại đó mà khom mình chào Lê Hữu Khang lão sư, cao cấp luyện khí sư, võ giả cấp 7.
Leng keng, đinh đang,..
Lê Hữu Khang lão sư tay cầm một cây búa to gõ vào thanh sắt nóng đỏ trên cái đe sắt, mắt chăm chú nhìn mà không đáp lời bọn Vương Hạo.
Leng keng, leng keng, đinh đang, leng keng,…
Tiếng gõ theo nhịp nghe rất vang dội, bọn nhóc cũng không dám lên tiếng lớn để tránh làm phiền Lê lão sư mà chỉ chăm chú nhìn vào từng ánh lửa bắn ra sau mỗi nhịp búa gõ của Lê lão sư. Từng nhịp gõ một mang tính quy luật rất rõ ràng từ những nhát gõ của Lê lão sư. Vương Hạo khều Hồng Nhân mà nói nhỏ hắn hãy chú ý từng nhịp gõ của Lê lão sư. Mặc dù tiếng nhắc nhở rất nhỏ tuy nhiên những người khác đều đã đột phá võ giả cấp một cho nên đều có thể nghe được lời nhắc này. Mặc dù không hiểu nhưng cũng ngưng thần chú ý vào Lê lão sư và nhịp gõ của cây búa trên tay Lê lão sư.
Xèo, xèo,..
Lê lão sư nhúng cây sắt nóng mới vừa được mình gõ xong vào xô nước, chờ cho nó không còn đỏ nữa thì lại lấy ra rồi đưa vào trong Hỏa lô. Hỏa lô trung tâm là nơi tụ tập của Viêm Hỏa trận nên thanh sắt rất nhanh lại đỏ lên. Lê lão sư lại tiếp tục gõ lên trên đó từng nhịp một. Quá trình này lập đi lập lại, theo mỗi lần Lê lão sư nhúng nước rồi đốt nóng thì âm thanh khi gõ thanh sắt khi Lê lão sư gõ lại ngày càng khác biệt. Từ lúc đầu khi nhìn thấy thì âm thanh phát ra nghe rất nhẹ, cho đến khi Lê lão sư lần lượt làm nguội rồi đun nóng thì âm thanh ngày càng nghe thanh lãnh hơn. Đến lần thứ chín khi Lê lão sư đưa thanh sắt vào trong nước và lấy ra thì thanh sắt đã biến thành một khối vuông vứt màu đen xanh trông vô cùng trầm trọng. Lúc này, Lê lão sư mới dừng tay không tiếp tục gõ thanh sắt đó nữa. Phất tay, khối sắt bỗng bay lên rơi vào trong bàn tay của Lê lão sư. Quay người lại nhìn vào đám nhóc đang chăm chú nhìn mình Lê lão sư cười to sảng khoái.
Ha Ha, đám nhóc này được đấy, rất biết kiên nhẫn nha!
Cả đám lúc này mới giật mình mà đồng thanh
Chúng học đồ xin chào lão sư..
Lê Hữu Khang lão sư năm hay đã hơn bốn mươi tuổi, thân thể cao lớn với cơ bắp rất rắn chắc, khuôn mặt chữ điền và vòm râu quai nón trông rất dã tính. Tuy nhiên, theo đánh giá của những người từng tiếp xúc với Lê lão sư thì ông ấy là một người rất dễ gần và tốt bụng.
Được rồi, không cần đa lễ làm gì, hôm nay chỉ có bao nhiêu đứa đến đây để học thôi à, sao mà ít thế! Ta cứ nghĩ sẽ có nhiều đứa đến học lắm chứ. Lê lão sư nhìn quanh bọn nhóc rồi nói, giọng nói ôn tồn rất có lực.
Được rồi, được rồi, được bao nhiêu thì bao nhiêu, dù sao môn học này không phải ai cũng thích. Nói xong Lê lão sư cũng không than thở nữa mà chỉ về khối sắt trên tay mình rồi hỏi “Các học đồ nhìn thấy điều gì trong quá trình ta rèn khi nãy?”.
Cả bọn ngơ ngác nhìn khối sắt đang phiêu phù trên tay của Lê lão sư. Một lúc im lặng thì bỗng nhiên Lê Qui trầm ngâm mà nói:
“Một khối sắt ban đầu là dài và lớn, sau khi trải qua quá trình lão sư rèn thì trở thành một khối nhỏ hơn. Trông thì có vẻ nhỏ hơn tuy nhiên từ màu sắc và bề mặt của khối sắt thì có thể thấy được khối sắt trông sáng hơn.”
Lê lão sư nghe đến đây thì gật gù, mặt lộ vè hài lòng, tuy vậy cũng hỏi thêm cả bọn còn điều gì nữa hay không?