Đang ngồi thiền định để thu nạp thiên địa linh khí thì bỗng nhiên có sự ba động thiên địa linh khí mạnh xảy ra làm cho Vương Hạo chợt tỉnh dậy. Sự kinh ngạc thể hiện rõ ràng trong ánh mắt của Vương Hạo khi nhìn về hướng Hồng Nhân đang ngủ.
Sự ba động thiên địa linh khí vừa rồi chính là xuất phát từ chỗ tên Nhân mập mạp đang nằm mà ngáy o o kia. Sự việc này thật sự làm cho Vương Hạo không biết nói gì, với cấp độ võ giả cấp 1 của mình thì Vương Hạo chính xác có thể xác định được sự ba động thiên địa linh khí vừa rồi phát ra từ tên Nhân mập mạp này chính là dấu hiệu của việc đột phá vào cấp độ võ giả.
Thật là không thể dùng từ ngữ nào để giải thích tâm trạng của Vương Hạo lúc này.
Việc đột phá võ giả đối với Hồng Nhân thật sự quá đơn giản! Hắn chỉ cần ngủ là có thể đột phá được, thiên lý ở đâu a? Vương Hạo mắng thầm trong lòng.
Sự việc tiếp theo xảy ra lại làm cho Vương Hạo giật mình thêm nữa, Sau một màn thiên địa linh khí ba động này thì tiếp đó, tại nơi hồng nhân đang nằm ngủ, lại như có một vòng xoáy vô hình từ thân thể của Hồng Nhân đang điên cuồn mà hút thiên địa linh khí xung quanh vào trong cơ thể của hắn.
Hồng nhân vẫn nằm ngáy o o, dường như sự việc này xảy ra không làm ảnh hưởng gì đến việc ngủ của hắn vậy. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì Vương Hạo cũng chỉ biết lặng im mà không biết nói gì.
Sau khi một lượng lớn thiên địa linh khí được hút vào cơ thể của Hồng Nhân thì vòng xoáy đó cũng từ từ mà tiêu thất. Cơ thể Hồng Nhân sau khi được tiếp nhận một lượng lớn thiên địa linh khí thì lại xảy ra một sự biến hóa khác nữa.
Xung quanh cơ thể Hồng Nhân bắt đầu xuất hiện một vòng sáng mờ màu đỏ nhạt sau đó từ từ đậm lên rồi bao dần lấy thân thể của Hồng Nhân. Vương Hạo mở to mắt nhìn ngạc nhiên mà thốt lên “Linh khí quán thể”. Không đợi Vương Hạo ngạc nhiên lâu thì trên vòng sáng màu đỏ đó lại tiếp tục xuất hiện một tầng sáng mờ màu bạc, tầng sáng màu bạc này lại được tạo thành từ rất nhiều tia lôi điện đan xen với nhau mà tạo thành. Nhìn tới đây, Vương Hạo thật sự bị sốc mà suýt la to lên.
“Hai tầng linh khí quán thể, không thể nào chứ?” Vương Hạo thảng thốt nói. Theo như những gì được ghi chép trong Võ giả sơ giai chú giải thì việc vận dụng nhiều thuộc tính bất đồng quán thể chỉ xảy ra ở những võ giả cao cấp, tức là phải là võ giả từ cấp 7 trở lên mới có thể làm được. Nhưng hiện tại, trước mặt Vương Hạo, một tên Nhân mập mạp ngáy o o lại có thể tạo ra được “Song trùng linh khí quán thể” thì thật sự là bất khả tư nghị.
Sau sự ngạc nhiên của Vương Hạo thì hai tầng sáng mờ kia cũng từ từ mà thu liễm vào trong thân thể của Hồng Nhân. Sau khi thu vào toàn bộ thì mọi việc trong phòng lại trở lại như bình thường, tên Hồng Nhân vẫn cứ ngáy o o, còn Vương Hạo thì cũng đứng như tượng mà nhìn vào tên bạn mập mạp của mình đang ngủ trên giường. Sự việc xảy ra đối với Vương Hạo là một sự việc gây nên một sự chấn động tâm thần nhưng dường như lại không có làm ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tên Nhân mập mạp này.
Cười khổ một tiếng, lẳng lặng về giường của mình mà ngồi xuống tọa thiền, Vương Hạo thật sự không biết phải nói gì lúc này. Nhắm mắt, tọa thiền, tiếp tục thu nạp thiên địa linh khí để củng cố cảnh giới, nói thầm một câu “Thiên a!”.
Không phải Vương Hạo không kinh ngạc mà thực sự việc này cũng không thể làm cho Vương Hạo quá kinh ngạc. Chính bản thân hắn cũng đã vượt qua một chuyện còn đáng kinh ngạc hơn như thế nhiều lần, chính là việc hắn có mặt ở thế giới này. Vì vậy, Vương Hạo tự nhủ thầm trong lòng mình sự việc này xảy ra với thằng bạn thân Hồng Nhân của mình cũng chính là một sự xắp xếp nào đó của người thần bí ấy mà thôi, do vậy Vương Hạo lại cảm thấy chuyện diễn ra trước mắt là một sự kiện không quá gì là đáng kinh ngạc.
…
Ở một nơi nào đó có hai người đang ngồi ngắm nhìn vào một tấm gương mà mỉm cười. “Thằng nhỏ này thật sự làm ta kinh ngạc a!” giọng nói là của một người thanh niên.
“Chàng đang nói đến thằng nhỏ nào?” một giọng nữ trong trẻo thì thầm hỏi.
“Ha ha, nàng đoán xem ta đang nói đến thằng nhỏ nào?” giọng của nam tử trả lời với đầy vẻ tiếu ý.
“Chàng thật xấu xa! a..”
…
Chiều dần buôn, ánh nắng nhạt dần, trong phòng của Hồng Nhân cùng Vương Hạo.
Tới giờ cơm tối, Vương Hạo qua lay động Hồng Nhân để kêu hắn đi ăn cùng. Nhưng không có vẻ gì là Hồng Nhân sẽ thức giấc mà đi ăn cùng cả.
Kêu một hồi mà không thấy Hồng Nhân thức thì Vương Hạo cũng quyết định mặc kệ tên Nhân mập mạp này mà đi ăn một mình rồi mua thức ăn về phòng, khi nào tên Nhân mập mạp này thức giấc thì ăn.
Một mình lẳng lặng ra khỏi phòng tiến về khu nhà ăn. Vương Hạo cảm giác kỳ quái khi những người đi bên cạnh hắn lại nhíu mày rồi cách xa hắn ra, ánh mắt nhìn hắn như nhìn cái thứ gì ghê tởm không bằng.
Bất giác Vương Hạo đứng lại, rồi thì lấy tay vỗ trán mình một cái mà nói thầm “lúc nãy xày ra nhiều chuyện quá mà mình quên mất việc phải đi tắm rồi!” nếu có ai nhìn thấy mặt của Vương Hạo lúc này sẽ thấy hắn trông buồn cười như thế nào.
Sau khi đột phá và bước vào cấp độ võ giả thì chính bản thân võ giả sẽ được thiên địa linh khí tẩy rửa cơ thể khi thực hiện thu nạp thiên địa linh khí. Những tạp chất trong kinh mạch và cơ thể sẽ được thiên địa linh khí đẩy ra cơ thể. Chính vì vậy, lúc này cơ thể của Vương Hạo rất là hôi vì những tạp chất được đẩy ra khỏi cơ thể lúc hắn đột phá cấp độ võ giả. Chính vì vậy mà mọi người xung qua mới cách xa hắn và có ánh mắt nhìn hắn như nhìn quái vật lúc nãy.
Chạy nhanh về phòng, Vương Hạo vội vã lấy y phục mà chạy vào nhà tắm để tắm rửa và tẩy sạch những mảng tạp chất dính trên cơ thể mình.
Nhìn về phía Hồng Nhân đang ngủ, rồi thì từ từ tiến tới, Vương Hạo lúc này chỉ biết bịt mũi rồi chạy nhanh ra ngoài, thật sự không để ý thì thôi, để ý rồi mới thấy được sự kinh tởm của cái mùi hôi này.
Do bản thân Vương Hạo đã luyện tập võ công và rèn luyện cơ thể nên tạp chất trong cơ thể không nhiều. Còn Hồng Nhân thì khác, hiện tại tạp chất của bản thân hắn tiết ra nhiều đến nỗi tạo thành một lớp đất cứng bao xung quanh. Mùi hôi thật sự kinh khủng, Vương Hạo nhủ thầm là không biết tối nay sẽ ngủ như thế nào với cái mùi hôi trong phòng này.
Lần này trên đường đến nhà ăn, Vương Hạo không còn bị mọi người tránh xa như lúc nãy nữa.
Sau khi ăn uống xong thì trời cũng đã gần tối, Vương Hạo mới mua một ít thức ăn đem về cho Hồng Nhân.
Khi về tới khu nhà ở, vừa mở cửa phòng thì Vương Hạo liền cảm nhận được một mùi hôi xộc thẳng vào mũi. Do có chuẩn bị nên Vương Hạo đã nín thở từ trước, nhưng vẫn có cảm giác một mùi hôi khó ngửi đập thẳng vào mặt.
Hồng Nhân lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn vô tư mà ngáy o o trên giường. Vương Hạo tiến tới, nhìn thấy tên Hồng Nhân này đang ngáy ngủ mà nước miếng thì chảy dài đầy mép thì tức mình đạp cho tên Nhân mập mạp một cái thật mạnh.
Cú đạp của Vương Hạo làm cho Hồng Nhân từ trên giường lăn xuống dưới đất, sau đó lăn mấy vòng thì thân thể của tên Nhân mập mạp này mới dừng lại.
Hồng Nhân giật mình tỉnh ngủ rồi thì ú ớ không biết chuyện gì, con mắt đờ đẫn vừa mở ra thì đã thấy bản thân đang nằm dưới đất, nhìn thấy Vương Hạo thì mở miệng hỏi “Hạo, lúc nãy tao ngủ trên giường mà, sao giờ tao xuống đất nằm rồi? Bộ có động đất hả mậy?”.
Vương Hạo nghe hỏi vậy thì cũng không trả lời chỉ đi đến bên cạnh của tên Nhân mập mạp mà đá vào mông của hắn thêm mấy cái nữa rồi sau đó chạy thẳng ra cửa mà thở dốc.
Hồng Nhân không biết chuyện gì xảy ra, mới thức giấc đã bị đánh cho một trận, mà ngạc nhiên là mặc dù bị đánh nhưng căn bản là bản thân lại không cảm giác đau đớn gì nhiều. Gãi đầu mà tự nhủ “tên Hạo đánh mình mạnh tay lắm mà, sao chẳng thấy đau nhỉ?”.
Cựa mình định ngồi dậy thì Hồng Nhân mới phát hiện là cơ thể như có một lớp đất cứng bao quanh, rồi thì lấy tay gỡ thì lớp đất này bong ra và bốc mùi hôi kinh khủng. Vô cùng kinh ngạc liền gọi to “Hạo, Hạo ơi, tao bị gì nè? Mày vô coi tao bị gì nè”.
Vương Hạo mới đứng ngoài hít được mấy ngụm khí thì lại vào phòng, thầm tính vào sẽ đạp cho hắn thêm vài cái nữa cho đỡ tức nhưng khi nhìn thấy gương mặt hoảng hốt méo mó của Hồng Nhân thì lại muốn cười to một trận.
Hồng Nhân bị Vương Hạo nhìn chằm chằm mình rồi cười như vậy thì đầu cũng muốn to ra, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân. Phủi mông đứng dậy, Hồng Nhân hỏi Vương Hạo bản thân đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cơ thể lại có hiện tượng lạ như vậy.
Vương Hạo sau khi giải thích một lượt thì mặt Hồng Nhân lại đờ đẫn ra thêm lần nữa, hắn lúc này thật sự là không tin được những gì Vương Hạo nói là sự thật, còn Vương Hạo thì chỉ biết lấy tay vỗ trán mình mà than thầm “thánh nhân đãi kẻ khù khờ a!”.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Hồng Nhân mới phát hiện ra là Vương Hạo đang nhăn mặt mà nhìn mình thì mới hốt hoảng mà nhìn lại bản thân, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mới chạy ra ngoài thì Hồng Nhân lại chạy vào, thì ra tên mập mạp này muốn đi tắm mà quên mang theo đồ thay nên mới quay lại. Nhìn những hành động của Hồng Nhân làm cho Vương Hạo bật cười lớn. Đáng đời, tên này ưa thích sạch sẽ nhưng hiện tại lại bị như thế này thì đúng thật là quả báo a! Nghĩ vậy Vương Hạo lại không nhịn được mà cười to.
Nhìn qua gian phòng, mùi hôi thì cũng đã giảm đi một phần nào theo thời gian, Vương Hạo bắt đầu sắp xếp lại gian phòng, bỏ đi những thứ không cần thiết và bốc mùi, chỉ một chốc sau, khi Hồng Nhân trở lại phòng thì phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cũng như Hồng Nhân thì Vương Hạo cũng là một người ưa thích sự sạch sẽ, ngăn nắp.
Sau khi tẩy rửa cơ thể, Hồng Nhân bước vào phòng với một thân thể sạch sẻ thơm ngát thì thấy Vương Hạo đang ngồi trên ghế chỗ chiếc bàn giữa phòng chăm chú đọc sách. Hồng Nhân liền tiến đến chổ Vương Hạo ngồi, gần tới nơi thì Hồng Nhân bỗng nhiên dừng lại rồi sau đó tránh người sang trái thật nhanh, nhìn lại thì thấy Vương Hạo từ lúc nào đã phóng một viên bi về phía của Hồng Nhân, Hồng Nhân cười tươi nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy một quả cầu lửa nhỏ tới sát mặt của mình, chưa kịp định thần thì Hồng Nhân thấy quả cầu lửa lại dừng lại trước mặt mình không di chuyển nữa.
Hồng Nhân ngồi thụp xuống , mồ hôi chảy đầy mặt, lúc này quả cầu lửa mới từ từ mà bay về phía Vương Hạo rồi từ từ tắt đi hiện nguyên hình là một quả cầu màu đen mà không phải màu đen trên tay của Vương Hạo, đây chính là Hỗn Độn châu của Vương Hạo.
Hồng Nhân thấy vậy thì mắt trợn to lên mà không biết phải nói như thế nào. Cách không khống vật, đây không phải là kỹ năng mà chỉ khi đạt đến võ giả cấp 6 mới làm được sao? Miệng lắp bắp kinh hãi mà nhìn về phía Vương Hạo.