TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
Quyển 1: Nam Châu Thành
Chương 18 - Loạn đả, thái cực quyền hiện.
Mặc dù thể hình của Khánh Thanh Toán cao to hơn những người cùng tuổi nhưng hắn lại không hề chậm chạp một chút nào. Chỉ nghe tiếng gió là quyền đầu đã tới trước mặt của Vương Hạo.
Một chiêu Thôi Sơn Đảm với khí thế mạnh mẽ đã được Khánh Thanh Toán tung ra hướng về phía Vương Hạo.
Trong màn sáng màu đỏ mờ, ánh mắt Vương Hạo chợt lóe, nhìn chiêu này dường như chậm nhưng thực tế rất nhanh và mạnh. Vì được quán chú thổ thuộc tính linh khí nên một quyền này trông rất trầm trọng.
Trong khi Khánh Thanh Toán tung ra một chiêu Thôi Sơn Đảm, bên này Vương Hạo đưa một tay lên quá đầu, còn tay kia thì lại để trước ngực sau đó di chuyển hai cánh tay theo hình tròn trước người một cách chậm rãi. Nhìn giống như Vương Hạo đang vẽ một bức hình nào đó vào trong hư không vô cùng huyền diệu.
Khi cú đấm như thái sơn áp đỉnh từ chiêu Thôi Sơn Đảm của Khánh Thanh Toán vừa đến trước mặt của Vương Hạo thì một màn quỷ dị lại xuất hiện.
Một chiêu mạnh mẽ đó bất ngờ lại bị hóa giải một cách nhẹ nhàng, cánh tay của Khánh Thanh Toán sau khi tiếp xúc với hư không trước mặt của Vương Hạo thì bỗng nhiên xoay tròn một cái rồi tiêu thất mất đi lực lượng, một quyền trầm trọng lại trở nên nhẹ nhàng mà tiêu thất.
Vương Hạo sau khi tiếp một quyền này thì cũng không ngừng quơ tay, hai tay vẫn đang tiếp tục vẽ lên hư không bức họa đồ, trông thì giống như đồ án Thái cực.
Sau khi triệt tiêu dư lực từ cú đấm của Khánh Thanh Toán thì Vương Hạo lại biến chiêu, hai tay đang vẽ lên hư không bỗng nhiên hướng về phía Khánh Thanh Toán mà tung chưởng.
Khánh Thanh Toán cả kinh, dùng tay còn lại sử dụng cự lực với ý tưởng sẽ phá vỡ được chiêu này của Vương Hạo, tuy nhiên lần này cũng giống như lần trước, một màn quỷ dị lại tái hiện.
Cú đấm với lực còn mạnh hơn cú đấm vừa rồi khi tiếp xúc với hai tay của Vương Hạo lại bất ngờ mất khống chế mà đánh xuống đất. Cự lực từ cánh tay Khánh Thanh Toán làm cho đá lót của sân vỡ ra một lỗ nhỏ to bằng nắm tay. Khánh Thanh toán cả kinh liền lùi một bước rồi rút tay về thủ thế trước người.
Vương Hạo mảy may không thương tổn gì sau hai đòn đánh của Khánh Thanh Toán làm cho mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không biết đây là loại vũ kỹ gì mà có uy lực như vậy.
Thế công của Vương Hạo không dừng lại mà tiếp tục hướng về phía Khánh Thanh Toán.
Sau một lần tiếp xúc nữa, không ngờ rằng với cơ thể mạnh mẽ và to lớn của mình, Khánh Thanh Toán lại bị Vương Hạo đánh cho lùi về sau hai bước mới đứng vững.
Rõ ràng cú đánh của Vương Hạo rất nhẹ nhàng, không mang theo một lực đạo nào mạnh mẽ mà lại khiến Khánh Thanh Toán phải lùi về sau để có thể đứng vững. Điều này làm cho những người đứng ngoài quan chiến cảm thấy không đúng, trừ một người là Nguyễn lão sư.
Trong cuộc, chỉ Khánh Thanh Toán mới hiểu cú đánh vừa rồi của Vương Hạo lợi hại đến mức nào. Đòn thế trông có vẻ nhẹ nhàng đó, nhưng thực tế khi tiếp xúc, Khánh Thanh Toán đã bị Vương Hạo tung ra tổng cộng gần mười chưởng vào người, mỗi một chưởng đều mang một lực lượng hỏa thuộc tính mạnh mẽ áp lên thân thể, nếu như bản thân không lùi về sau để triệt tiêu dư lực thì nhất định sẽ không đứng vững mà té ngã.
Qua một chiêu, Vương Hạo thở dài bắt đắc dĩ, cơ thể của người sử dụng thổ thuộc tính linh khí quán thân quả thật mạnh mẽ không thể tưởng tượng được. Mặc dù bản thân mang Hỏa thuộc tính có tính công kích bá đạo nhưng vẫn không thể nào làm gì được đối phương. Thổ chân nguyên thuộc tính không hổ danh là thuộc tính có tính phòng ngự đỉnh nhất.
Vừa rồi, Vương Hạo đã sử dụng Thái cực quyền mà hắn từng học ở Địa cầu để mà đón đỡ rồi phản kích một chiêu Thôi Sơn Đảm của Khánh Thanh Toán. Giao thủ qua chiêu này, tạm thời Vương Hạo chiếm được một chút tiện nghi.
Sở dĩ Vương Hạo dám sử dụng võ công học được từ Địa cầu là vì theo như phân tích của Vương Hạo, đối chiếu cùng việc nghiên cứu quyển Võ giả sơ giai chú giải và Thái Sơ Bộ cùng một số bộ vũ kỹ có trong Tàng Thư tháp, rồi qua việc luyện tập những môn võ mà hắn từng học ở Địa cầu này.
Kết quả không ngờ được là uy lực của những môn võ này ở thế giới hiện tại, chỉ cần quán chú thiên địa linh khí vào để ra chiêu thì lại có uy lực thập phần mạnh mẽ. Điều này đã làm cho Vương Hạo vui mừng không thôi trong một thời gian dài. Vì thế hắn đã bỏ ra thời gian để mà rèn luyện lại tất cả những loại võ mà hắn đã từng học ở Địa cầu, song song đó là bộ Long Hình Thái Bộ, bộ võ kỹ của Vương gia cũng được hắn luyện tập.
Quả thật là Thái Cực Quyền có hiệu quả khi đối đầu với những người có khí lực lớn như là Khánh Thanh Toán. Sau khi cười khổ vì thân thể mạnh mẽ của đối phương thì Vương Hạo lại tiếp tục tấn công về phía Khánh Thanh Toán.
Lúc ban đầu, Vương Hạo muốn dùng thế Long tiềm thâm hải để chờ đợi Khánh Thanh Toán lộ sở hở mà công kích, tuy nhiên vừa vào trận, sau khi Khánh Thanh Toán thể hiện ra một màn linh khí quán thể như vậy làm cho Vương Hạo phải thay đổi chiến lược. Lúc này việc đánh khi đối phương không đề phòng đã không thể làm được, vì vậy Vương Hạo quyết định sẽ dùng nhu đối cương, và cuối cùng là sử dụng bộ Thái cực quyền này.
Diễn tả thì lâu, tính từ lúc Khánh Thanh Toán tung ra Thôi Sơn Đảm đến khi bị Vương Hạo phản kích rồi lùi về sau hai bước chỉ diễn ra trong vòng chưa đến nửa phút.
Sau khi trúng chiêu của Vương Hạo, bản thân Khánh Thanh Toán không cảm thấy giận dữ mà ngược lại còn có chút cảm giác vui mừng lẫn hưng phấn. Hắn đã vô địch trong cùng lứa tuổi quá lâu rồi nên giờ đây, khi gặp được một đối thủ cứng như vậy thì làm cho hắn cảm thấy thực sự phấn khích.
Đối diện, khi thấy vẻ mặt của Khánh Thanh Toán, Vương Hạo chỉ biết cười khổ vì mới đánh nhau với người lạ thì lại gặp đúng một thằng điên cuồn chiến Khánh Thanh Toán này. Tuy vậy Vương Hạo cũng cảm thấy thật sự may mắn.
Từ lúc phát hiện những loại võ công mà hắn đã học ở Địa cầu có thể dùng thiên địa linh khí ở nơi này để tăng uy lực trong chiến đấu thì hắn chưa từng sử dụng để đánh với người nào đúng nghĩa, chẳng qua là hắn dùng nó để đối luyện và cho tên Hồng Nhân ăn hành ngập mặt mà thôi.
Hiện tại cơ hội thực chiến trước mắt cũng làm cho Vương Hạo cảm thấy hưng phấn. Vì thế hai người nhìn nhau sau đó như thấy được chiến ý của đối phương mà bất giác trong lòng nảy sinh một sự kính trọng đối với đối phương.
Nhân sinh có câu “anh hùng trọng anh hùng” cũng không phải là nói đến trường hợp này hay sao?
Diễn tả thì dài, thật ra những suy nghĩ của hai người chỉ như ánh sao băng xẹt qua rồi tắt.
Khánh Thanh Toán lại hùng hổ lao đến Vương Hạo, do ăn thiệt hòi lúc nãy nên hiện tại hắn tuy lao đến một cách hùng hổ nhưng lại vô cùng cẩn thận.
Lần này Khánh Thanh Toán không dùng bộ pháp bình thường nữa mà hắn đang sử dụng Tê Ngưu Bộ để tiến đến tấn công Vương Hạo. Bộ vũ kỹ này là một trong những vũ kỹ phổ thông được ghi trong Thái Sơ bộ. Bộ pháp này khi kết hợp với người có được thổ thuộc tính chân nguyên thì có tác dụng tăng phúc rất mạnh, có thể làm cho người sử dụng có được một bộ thế vững chắc như là Tê ngưu.
Có lẽ lo sợ cú phản kích lúc nãy của Vương Hạo mà Khánh Thanh Toán mới sử dụng bộ pháp này.
Nhìn thấy Khánh Thanh Toán cẩn thận như vậy thì Vương Hạo trên mỗi cũng hé một nụ cười, nếu như tên này mà không cẩn thận thì mới là có quỷ.
Vương Hạo lúc này lại biến chiêu, tay phải đưa từ trước ra sau rồi khoát vẽ một vòng thành thế Lâu tấn ảo bộ, chân trái thì bước ngang qua tạo thành thế tả đinh tự bộ, đây điều là những chiêu thức trong Thái cực quyền.
Sau khi thân thể đang chuyển động theo chiêu Lâu tất ảo bộ thì Vương Hạo mới mỉm cười mà nhìn một quyền đang đến với khí thế hung mãnh của Khánh Thanh Toán.
Lần đối chiêu này, Vương Hạo chỉ biết kêu khổ khi đón nhận quyền đầu của Khánh Thanh Toán. Mặc dù đã sử dụng linh khí quán thể nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi quyền chiêu kết hợp với Tê ngưu bộ của Khánh Thanh Toán mà nhăn mặt.
Mặt của Vương Hạo hơi hồng, có vẻ cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn sử dụng chiêu Lâu tất ảo bộ để mà một lần nữa khóa chiêu của Khánh Thanh Toán, làm cho một chiêu hung mãnh của Khánh Thanh Toán lần nữa một đi không trở lại, lực lượng mạnh mẽ cứ thế mà tiêu thất đi.
Chẳng những như thế, nếu như Tê ngưu bộ của Khánh Thanh Toán không phải đã được hắn luyện tập đến mức độ cao thì có lẽ lần này lại ăn thiệt thòi với Vương Hạo một lần nữa rồi.
Bởi khi đang sử dụng Lâu tất ảo bộ để chống lại đòn thế của Khánh Thanh Toán thì Vương Hạo dựa vào đó để phản công, tay trái và chân phải của Vương Hạo đã đánh vào được tay phải và chân trái của Khánh Thanh Toán với ý đồ sẽ đánh ngã hắn lần nữa.
Tuy nhiên, do có đề phòng nên lần này Khánh Thanh Toán chẳng những không bị phản chiêu đánh ngã mà còn cho Vương Hạo nhận thua thiệt không nhỏ.
Khi Vương Hạo phản đòn thì vào lúc đó Khánh Thanh Toán cũng tương mưu vi mưu mà tung ra một quyền nữa về phía Vương Hạo, khiến Vương Hạo phải buôn tha phản kích mà lùi về sau đưa hai tay lên tạo thành hình chữ thập trước mặt để mà đón đỡ quyền này, nếu không thì hiện tại mặt hắn đã dính một quyền của tên Khánh Thanh Toán rồi.
Vì đón đỡ quyền này mà hai tay Vương Hạo muốn tê hết, mặc dù có linh khí hộ thể nhưng vẫn không thể triệt tiêu được hết uy lực của quyền này. Mới thấy khí lực của tên Thanh Toán này mạnh đến như thế nào.
Thấy Vương Hạo đón được một quyền bất ngờ của mình, Khánh Thanh Toán cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hắn nhe răng ra mà cười lớn một cái rồi lại tiếp tục nhào đến.
Bên ngoài quan chiến, khi nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều lắc đầu có vẻ tiếc thương cho Vương Hạo.
“Mềm mình thật rồi” có người khẽ nói.
Trong cuộc, Vương Hạo sau khi tiếp lấy một quyền mạnh mẽ của Khánh Thanh Toán thì liên tiếp lùi mấy bước mới đứng vững. Vừa đứng vững lại thấy Khánh Thanh Toán tiếp tục tấn công không cho bản thân được kịp thở thì sắc mặt hơi nhíu lại.
Nếu như nhu đối cương không được thì phải dùng cách khác, dùng xảo phá cương vậy. Vương Hạo nói thầm trong miệng.
Khi thế công của Khánh Thanh Toán đến gần trước người Vương Hạo, bất ngờ không thấy Vương Hạo di chuyển hay thủ thế gì cả, điều này làm cho mọi người thấy kỳ lạ mà suy đoán, có lẽ tên Vương Hạo chịu thua rồi nên mới vậy hay là hắn bị đánh cho ngu người rồi cũng nên,… nói rồi cả bọn cười ha ha. Chỉ có sắc mặt của những người bên phe Tây thành của Vương Hạo là sắc mặc không tốt mà nhìn chăm chú vào cuộc đối chiến này.