[Tu Tiên Việt] Tiêu Ngạo Hoàng Vũ

Chương 17 : Loạn đả, linh khí quán thể.




TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

Quyển 1: Nam Châu Thành

Chương 17 - Loạn đả, linh khí quán thể.

Sau khi Khánh Thanh Toán nói muốn đánh như thế thì cuối cùng hai người Lê Qui và Vương Hạo cũng đành phải chấp thuận. Bởi hiện tại chỉ còn có hai người bọn họ với hai người bọn Khánh Thanh Toán mà thôi. Bên kia thì Hồng Nhân với Trần Nguyên hai người đang đứng lườm nhau như thể chỉ chờ hiệu lệnh là nhào tới mà đánh đấm, cắn xé lẫn nhau không thương tiếc.

Nụ cười trên mặt của Vương Hạo cũng không còn nữa, thay vào đó là một vẻ mặt hết sức ngưng trọng, hắn không ngờ được là tên Khánh Thanh Toán lại muốn được đánh với mình.

Như vậy trong vòng tròn giữa sân hiện tại được chia làm ba cặp đấu. Vương Hạo cùng Khánh Thanh Toán, Lê Qui cùng Thạch Thiên Lân và Trần Nguyên cùng Hồng Nhân.

Nhìn thấy bọn nhóc trong sân thỏa thuận mà chia cặp đấu như vậy thì Nguyễn lão sư bên ngoài cũng không nói gì, có vẻ như đây mới chính là điều mà Nguyễn lão sư muốn khi có quyết định này.

Nhướng đôi mắt nhỏ của mình lên, Nguyễn lão sư muốn quan sát xem những đứa nhóc này thể hiện như thế nào. Theo thông tin thì đây chính là những đứa trẻ nổi bậc nhất trong lớp sơ cấp học đồ và chính là những đứa trẻ được quan tâm nhất của thành Nam Châu này.

Trong sân, giữa vòng tròn thì chiến đấu đã diễn ra.

Nhìn về phía cặp Hồng Nhân và Trần Nguyên, cặp đấu diễn ra sớm nhất thì cả hai đang lao vào nhau mà đánh đấm loạn thành một đoàn.

Hồng Nhân với thân hình mập mạp nhưng lại không hề chậm chút nào, Hồng Nhân đang sử dụng một bộ thân pháp vũ kỹ nổi danh của Hồng thị gia tộc “Phiêu Hồng Khinh Bộ” để mà né tránh cũng như tiếp cận Trần Nguyên.

Hồng Nhân nhìn thì như đang di chuyển một cách loạn choạng không theo quy luật nào nhưng Vương Hạo biết đó chính là sự đáng sợ của bộ vũ kỹ này, những bước chân loạn choạng đó chính là dựa trên bộ thế di chuyển của một Thượng cổ thần thú mà sáng tạo nên. Phải nói rằng người sáng tạo ra bộ vũ kỹ này của Hồng Gia chính là một thiên tài, chỉ dựa vào Thái Sơ Bộ và một số điển tịch khác mà người này đã sáng tạo ra bộ võ kỹ Phiêu Hồng Khinh Bộ này.

Phía đối diện, vẻ mặt của Trần Nguyên cũng không còn mang vẻ cười cợt nữa, là người của một thế gia đối địch với Hồng Gia nên Trần Nguyên hiểu rất rõ sự đáng sợ của những tuyệt kỹ của Hồng Gia.

Tương tự Hồng Nhân, Trần Nguyên cũng đang sử dụng một bộ vũ kỹ nổi danh không kém Phiêu Hồng Kinh Bộ của Hồng gia chính là bộ vũ kỹ thân pháp tên là Tuyệt Trần Tam Bộ.

Bộ vũ kỹ Tuyệt Trần Tam Bộ của Trần gia cũng là bộ vũ kỹ nổi danh không kém Phiêu Hồng Khinh Bộ của Hồng gia. Bộ vũ kỹ này cũng được một thiên tài của Trần gia khi xưa đã sáng tạo ra dựa trên việc tham ngộ Thái sơ bộ và cơ duyên trong lúc vô tình tìm được một cổ phiến có khắc một trận hình thất tinh. Do chỉ là một tàn phiến nên trong lúc tham ngộ chỉ có thể tham ngộ và sáng tạo ra được đệ tam bộ. Theo như đồn đãi thì khi tham ngộ được hoàn tất, có thể nâng lên thành đệ thất bộ, nếu được thì uy lực của bộ vũ kỹ này sẽ không phải là nhỏ.

Chính vì vậy, mặc dù cả hai đã lao vào nhau và đã giao thủ qua không ít chiêu nhưng vẫn chưa thể tìm được sơ hở của đối phương mà hạ thủ. Khi Hồng Nhân tung một trảo thì Trần Nguyên lại tung một cước, cứ như vậy hai người lâm vào giằng co lẫn nhau, chưa có bên nào dành được thế thượng phong.

Mắt thấy như vậy, Vương Hạo cũng thở dài một hơi mà an lòng. Không phải là Vương Hạo không tin tưởng vào năng lực của Hồng Nhân mà còn ngược lại, Vương Hạo vô cùng tin tưởng vào thân pháp cũng như vũ kỹ của tên bạn mập mạp Hồng Nhân của mình.

Hai người bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu lần đối luyện với nhau từ khi cả hai bắt đầu học vũ kỹ. Những điểm mạnh yếu của Hồng Nhân thì Vương Hạo đều biết và hôm nay, khi nhìn thấy tên mập mạp này đánh nhau với Trần Nguyên thì Vương Hạo tin chắc là Hồng Nhân nhất định sẽ dành chiến thắng mà thôi.

Bỏ qua trận đấu đó, nhìn trước mặt mình là tên Khánh Thanh Toán cao to này lại làm cho Vương Hạo cảm thấy khó chơi. Mặc dù tin tưởng bản thân sẽ không thua nhưng bản thân Vương Hạo cũng biết, muốn thắng được tên này thì nhất định bản thân phải cố gắng hết sức mới được.

Đứng đối diện, khi nhìn thấy gương mặt thể hiện sự tự tin của Khánh Thanh Toán thì Vương Hạo cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù từ khi vào học tới bây giờ thì ngoài việc lui tới Tàng thư tháp và đối luyện vũ kỹ với Hồng Nhân ra thì Vương Hạo ít khi quan tâm đến những người khác nói gì về mình. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của Vương Hạo lại là một cường giả chi tâm, vì theo tâm niệm của mình, chỉ khi trở thành một cường giả thì hắn mới có thể nắm trong tay vận mệnh của bản thân và của cả những người mà hắn quan tâm.

Trong cái thế giới cường giả vi tôn này, nếu như không có thực lực thì nhất định sẽ không thể làm chủ được bất kỳ cái gì, đó chính là những điều mà khi sống trong thế giới này Vương Hạo nhận thấy.

Mặc dù khó chịu với thái độ khi dễ của Khánh Thanh Toán nhưng Vương Hạo cũng cư xử rất đúng mực của một võ giả, dù sao trong linh hồn của hắn cũng đã là một lão già hơn 50 tuổi rồi.

Sau khi làm lễ chào nhau của võ giả thì gương mặt của Vương Hạo bỗng chốc đanh lại, sự tập trung làm cho gương mặt non nớt ban đầu của Vương Hạo bất chợt biến đổi, cũng gương mặt có phần tuấn mỹ đó bỗng chốc được điểm tô lên một chút băng lạnh làm cho khí chất của Vương Hạo bỗng nhiên thay đổi. Chính vì vậy cho nên khí thế của bản thân Vương Hạo cũng được đề cao lên một phần nào và làm cho khí thế của Vương Hạo cũng không thua kém phần nào so với Khánh Thanh Toán đang đứng đối diện.

Nhìn thấy bỗng chốc từ phía đối diện, đối thủ của mình lại đột nhiên phát ra một khí thế không thua kém bản thân thì cũng làm cho sắc mặt Khánh Thanh Toán khẽ biến. Nhưng đó cũng chỉ là tức thời, sau một sát na chợt biến đổi sắc mặt thì hắn cũng đã trở lại như bình thường.

Lòng Khánh Thanh Toán chợt nghĩ, Vương Hạo danh khí trong đám sơ cấp học đồ của bọn hắn lớn như vậy, mặc dù lời đồn về Vương Hạo là có tốt có xấu nhưng cũng có thể không phải là giả. Vì vậy sự thể hiện lúc này Vương Hạo cũng không làm cho bản thân Khánh Thanh Toán cảm thấy kỳ quái, ngược lại hắn lại cảm thấy vui mừng, vì có một đối thủ đồng cấp độ, đồng cân lượng và đồng dạng như vậy thì còn gì tuyệt vời bằng.

Ngoài Thạch Thiên Lân so về khí lực có thể đánh với hắn thì trong đám trẻ tuổi phe Thôn trấn thật sự không có người nào khác có thể đánh nhau với hắn mà chiếm thượng phong. Chính vì điều này mà hắn trông chờ rất nhiều vào trận đấu với Vương Hạo lúc này.

Vương Hạo đứng đối diện Khánh Thanh Toán, trong tư thế long ngự thâm hải mà quan sát động tĩnh từ Khánh Thanh Toán, với tư thế này thì Vương Hạo có thể công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý thì khẽ nhìn thấy những biểu cảm bất chợt hiện lên trên gương mặt vuông vứccủa Khánh Thanh Toán. Chính vì thấy sự biến đổi này mà bất chợt Vương Hạo rùng mình, Vương Hạo không ngờ rằng Khánh Thanh Toán lại cũng là người có thể có tâm cơ cao như thế, bởi hắn có thể áp chế cảm xúc một cách thuần thục và dễ dàng đến như vậy. Thật không như vẻ bề ngoài trông có vẻ là thô kệch của hắn.

Gầm lên một tiếng, Khánh Thanh Toán đang đứng đối diện với Vương Hạo bỗng chốc khí thế đại tăng, lúc nãy nhìn thì khí thế hai bên ngang nhau nhưng sau một tiếng gầm này thì khí thế của Khánh Thanh Toán đã cao hơn Vương Hạo một phần.

Sự việc sau đó xảy ra bất ngờ nằm ngoài dự đoán của Vương Hạo, sau tiếng gầm dài, xung quanh cơ thể của Khánh Thanh Toán lại xuất hiện một tầng sáng mờ màu nâu nhạt, đây chính là hắn dùng thiên địa nguyên khí thổ thuộc tính mà quán thân, lúc này gương mặt của Vương Hạo mới thực sự biến đổi.

Nằm ngoài dự đoán của Vương Hạo lúc ban đầu là Khánh Thanh Toán chỉ có thể vận dụng thiên địa linh khí quán chú lên một bộ phận thân thể để chiến đấu. Nhưng không ngờ là Khánh Thanh Toán lại có thể quán chú thiên địa linh khí lên toàn thân thể.

“Linh khí quán thể? Điều này sao có thể xảy ra? Chỉ có võ giả cấp 1 mới làm được điều này, chẳng lẽ tên Toán này đã đạt được võ giả cấp 1?” Vương Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Thấy tình hình như vậy, nhưng Vương Hạo cũng không hề tỏ ra nao núng. Chỉ sau một chút bất ngờ thì bản thân cũng chợt lùi về mấy bước nhằm cách xa Khánh Thanh Toán ra, khi khoảng cách giữa hai người được nới ra chừng 5 thước thì đột nhiên Vương Hạo đứng thẳng người thủ thế rồi cũng gầm lên một tiếng dài.

Lần này tới lượt tất cả những người quan chiến cùng bất ngờ. Nguyễn lão sư cũng bật người dậy mà nhìn về phía bên này.

“Linh khí quán thể?” những đứa trẻ đang quan chiến đồng thanh, Nguyễn lão sư cũng nói thầm trong miệng.

Sau tiếng gầm dài, xung quanh cơ thể Vương Hạo cũng xuất hiện một vầng sáng mờ ảo giống như là của Khánh Thanh Toán, tuy nhiên màu sắc lại là màu đỏ nhạt. Đây chính là kết quả luyện tập của Vương Hạo trong thời gian qua.

Từ khi phát hiện được mình có thể sử dụng được thiên địa linh khí hỏa thuộc tính trong lúc học khống bảo thuật. Vương Hạo đã không ngừng luyện tập việc cảm ứng cũng như vận dụng loại lực lượng thuộc tính này. Cuối cùng thì Vương Hạo cũng đã có thể phần nào nắm được cách thức khu sử hỏa nguyên lực từ thiên địa kinh khí. Chính điều này đã làm cho Hồng Nhân trải qua thời gian buồn bực không thôi vì chính hắn là người có được chân nguyên Hỏa thuộc tính mà lại không tài nào làm được điều mà Vương Hạo làm. Với điều này, Vương Hạo chỉ cười mà chọc tức hắn.

Sau khi cả hai người Vương Hạo và Khánh Thanh Toán thể hiện năng lực của mình thì cả hai lại nhìn nhau dò xét.

Cả hai đứng đối diện nhau với khoảng cách chỉ có 5 thước, cả người được bao phủ trong một quần sáng mờ ảo màu nâu và đỏ chỉ lẳng lặng nhìn và đánh giá lẫn nhau.

Có thể thấy được trong mắt của hai người họ ánh lên một tia vui vẻ. Dường như trong mắt của Khánh Thanh Toán thì đây mới chính là đối thủ mà hắn chờ đợi từ lâu, còn trong mắt của Vương Hạo thì đây cũng chính là người có thực lực để hắn dò xét giới hạn của bản thân mình.

“Đánh thôi, hết sức đi, không cần nương tay đâu” Vương Hạo lên tiếng.

“Được, tao tới đây, xem chiêu ..” Khánh Thanh Toán cười dài rồi lao tới Vương Hạo mà tung ra một quyền.

Bất chợt toàn trường như vỡ tung khi thấy hai người lao vào nhau, cả bọn la hét cổ vũ một cách điên cuồng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.