“Chàng không nghĩ là sẽ giúp đỡ thằng bé đó chứ?” Nữ tử hỏi.
“Ta nghỉ chưa đến lúc, cứ để thằng bé đó tự phát triển như vậy đi, ta giúp nó một lần như vậy cũng đã đủ rồi!” Nam tử nói.
“Thật không?” Nữ tử nghi hoặc hỏi.
“Có gì mà không thật, ta gạt nàng lamg gì?” Nam tử hời hợt khẳng định với nữ tử.
Nữ tử chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của nàng nếu như có người lúc này nhìn thấy sẽ cảm giác được giống như là nhìn thấy được tất cả sự đẹp đẽ trên thế gian này hòa quyện lại. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không thể dùng ngôn ngữ nào có thể tả được, chỉ có thể nói là nàng đẹp giống như một đóa Sen trắng thánh khiết. Hé đôi môi đẹp của mình mà nói nhỏ “vậy không biết người nào đã lén lén đổi đi cái hỗn độn châu kia a?” nói xong nàng lấy tay che lại đôi môi của mình rồi cười khẽ. Nam tử lúc này làm như không nghe thấy, không nói gì nữa chỉ đứng đó lặng yên mà nhìn vào tấm gương đang trôi nổi trước mặt mình.
Hai người chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ, Thiên Đế và Thiên Hậu, là hai vị thần bảo hộ của nước Xích Quỷ và dân tộc Bách Việt.
…
Trở lại Đại học viện lúc này, Vương Hạo đang gồng mình mà nâng quả Hỗn Độn châu đang huyền phù trước mặt mình, vẻ mặt như đang cố hết sức, hắn dựa theo như chỉ dẫn của quyển Võ giả sơ giai chú giải về cách sử dụng hỗn độn bảo khí mà khu sử viên Hỗn độn châu, thật sự thì không khó khăn như hắn nghĩ, chỉ thử một lần là đã có dùng Khống bảo thuật để điều khiển Hỗn độn châu.
Hỗn độn bảo khí là một loại bảo khí đặc biệt, người sử dụng hỗn độn bảo khí có thể sử dụng bất kỳ loại thuộc tính chân nguyên nào để điều khiển.
Vương Hạo tuy trong cuộc khảo nghiệm chân nguyên đã không thể kiểm tra ra tư chất của mình thuộc về loại tư chất nào, nhưng vì điểm chân nguyên của hắn lại là 99 điểm, vì vậy Vương Hạo cũng không cho là mình là người không có thuộc tính. Chẳng qua Vương Hạo cho rằng thuộc tính của bản thân mình là loại thuộc tính hiếm có mà từ trước tới giờ chưa có ai bắt gặp hoặc được ghi lại trong các điển tịch.
Nghĩ như vậy, đầu tiên Vương Hạo liền thử nghiệm với hỏa thuộc tính chân nguyên, vì Vương thị gia tộc chủ yếu là người có Hỏa thuộc tính. Vì lý do đó, Vương Hạo đối với việc mình có Hỏa thuộc tính chân nguyên tin tưởng hơn mấy phần.
Kết quả thì thật bất ngờ, Vương Hạo dựa theo như chỉ dẫn trong sách, tập trung tinh thần cảm ứng hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí, sau một khắc (~5 phút) thì bỗng nhiên từ bàn tay cầm Hỗn độn châu của Vương Hạo có một đoàn ánh sáng màu đỏ tập trung lại rồi sau đó từ từ truyền vào trong Hỗn Độn châu đến vị trí có dấu hiệu ngọn lửa. Sau đó một việc làm cho cả Vương Hạo cùng với Hồng Nhân cả kinh là cái Hỗn độn châu bỗng nhiên từ từ chuyển thành màu đỏ rồi sau đó giống như là Võ lão sư đã làm lúc nãy, Hỗn Độn châu bốc cháy. Lúc này Vương Hạo giật mình cả kinh rồi ném cái Hỗn độn châu xuống đất, vừa tiếp xúc với đám cỏ ở dưới đất thì Hỗn độn châu đã làm cho chổ cỏ đó cháy xém rồi sau đó thì lửa trên quả châu cũng tắt ngắm. Hỗn độn châu hồi phục lại như ban đầu.
Chuyện xảy ra thật bất ngờ làm cho Vương Hạo và Hồng Nhân đứng đó thật không biết phải làm sao mới phải.
Lúc này, Võ lão sư đã đi qua rồi chợt cảm nhận được sự biến đổi nào đó của thiên địa linh khí thì quay lại nhìn về phía Vương Hạo và Hồng Nhân đang đứng. Ánh mắt của Võ lão sư chợt chở nên cả kinh, thật không thể tin được rằng ở tại lớp học đồ sơ cấp này lại có người có thể tụ tập được thiên địa linh khí đủ để rót vào bảo khí và làm cho linh văn trận đồ trên bảo khí phản ứng sinh ra biến đổi bảo khí như thế.
Với sự kinh nghi đó, Võ lão sư tiến đến chổ của Vương Hạo và Hồng Nhân đang đứng với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào hỗn độn châu đang nằm dưới đất, bên trong chổ cỏ bị cháy đen thui còn đang bốc khói. Nhìn vào quả hỗn độn châu, Võ lão sư sau đó lại nhìn về Vương Hạo đang đứng tầng ngần với vẻ mặt không tin được xen lẫn với sự vui mừng bên cạnh.
“Bảo khí này là của học đồ và chuyện vừa rồi là do học đồ làm?”. Một câu hỏi như khẳng định của Võ lão sư dành cho Vương Hạo.
“Thưa lão sư, chuyện này đúng là do học đồ vừa mới làm” Vương Hạo nhìn về hướng Võ lão sư, âm thanh không nhanh không chậm trả lời.
“Tốt, học đồ làm ta cảm thấy rất ngạc nhiên, học đồ rõ ràng là thuộc tính không thể khảo nghiệm ra được là gì vậy mà bây giờ có thể cảm ứng được hỏa thuộc tính, điều này từ xưa tới nay đúng là ta lần đầu thấy được.” Võ lão sư gật đầu nói.
Gương mặt của nàng lúc này trông thật đẹp, đôi mi thanh tú đang nhíu lại, vẻ mặt thể hiện sự trầm ngâm khi thấy cảnh tượng trước mặt mình. Võ lão sư là một trong số những nữ lão sư có tuổi trẻ nhất của Đại học viện, tuy tuổi còn trẻ nàng lại là một trong số những người có kiến thức nhất của trường. Vì vậy, Võ lão sư mới được phân công phụ trách giảng giải cho các lớp học đồ sơ cấp.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Võ lão sư cất tiếng nói với Vương Hạo “Học đồ có thể làm lại cho ta xem được hay không?”
Nghe Võ lão sư yêu cầu, Vương Hạo cũng không từ chối, liền cầm Hỗn độn châu lên, sau đó giống như lúc nãy, Vương Hạo tập trung tinh thần cảm ứng hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí, lần này do đã quen với việc cảm nhận hỏa lực lượng nên chưa đến một khắc thì trên bàn tay đang cầm Hỗn độn châu có một đoàn ánh sáng màu đỏ nhạt chậm rãi tập hợp lại và từ từ dung nhập vào trong Hỗn độn châu, rồi từ nơi có hoa văn hình ngọn lửa. Từ nơi có hoa văn hình ngọn lửa bắt đầu lan ra, Hỗn độn châu nguyên bản từ từ chuyển sang thành màu đỏ rồi khi quả châu hoàn toàn chuyển thành màu đỏ rồi thì bỗng nhiên bốc cháy lên. Lúc này do là làm lại lần thứ hai nên Vương Hạo không còn bị giật mình mà ném quả châu xuống đất nữa mà vẫn tiếp tục nắm trong tay, tuy quả châu bốc cháy nhưng căn bản Vương Hạo không bị ảnh hưởng gì, ngọn lửa bốc ra từ quả châu không hề làm cho tay của Vương Hạo bị hư tổn, lúc này Vương Hạo chỉ thấy có chút cảm giác nóng ấm từ quả châu truyền lại. Nhưng không kịp để Vương Hạo cảm nhận được thì quả cầu lửa bèn
tắt đi, hỗn độn châu lại quay trở lại nguyên bản là một quả cầu màu sắc đen nhưng nhìn kỹ lại không phải màu đen trông rất kỳ lạ. Lúc nay gương mặt của Vương Hạo trắng bệt, có vẻ như qua hai lần thôi động bảo khí đã làm Vương Hạo cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Đứng quan sát lúc này, không chỉ Võ lão sư mà có rất nhiều học đồ khác cũng hiếu kỳ khi thấy cảm tượng này mà quây xung quanh xem. Trên mặt những đứa trẻ đó lộ lên vẻ không thể nào tin được đối với việc này. Phải biết rằng bọn chúng đã thực hành rất nhiều lần, chủ yếu chỉ là cảm nhận được các loại thuộc tính lực trong thiên địa linh khí, và giỏi lắm là tập hợp được thuộc tính lực phù hợp với thuộc tính bản thân vào tay và quán chú vào trong bảo khí làm cho bảo khí có chút phản ứng mà thôi.
Nhìn Vương Hạo thực hiện lại việc tụ tập hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí rồi sau đó rót vào trong Hỗn độn châu, ánh mắt đẹp của Võ lão sư chăm chú nhìn, cho đến khi Hỗn độn châu được quán chú vào đó hỏa lực lượng rồi sinh biến đổi sau đó bốc cháy. Khi Hỗn độn châu bốc cháy, ánh mắt của Võ lão sư khẽ giật một cái, sự kinh ngạc này thật sự quá lớn đối với sự hiểu biết của Võ lão sư, người luôn tự hào về kiến thức của bản thân mình.
Theo như những hiểu biết thông thường thì người không có thuộc tính chân nguyên sẽ không thể nào cảm ứng được các thuộc tính lực trong thiên địa linh khí mà chỉ có thể cảm ứng và sử dụng thiên địa linh khí để rèn luyện thân thể mà thôi. Nhưng hiện tại xuất hiện trước mặt nàng là một người bằng xương bằng thịt rõ ràng không theo quy luật đó, không theo như những gì mà nàng biết được từ các điển tịch mà nàng đã đọc qua. Điều này làm cho sự kiêu ngạo của nàng gặp một đả kích nho nhỏ.
Trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt Võ lão sư tỏ vẻ như không có chuyện gì to tát. Nàng nói với Vương Hạo nếu như có thể cảm ứng được Hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí thì có lẽ Vương Hạo là người có thuộc tính hỏa. Xong nàng dặn dò Vương Hạo một số việc cần chú ý trong việc cảm ứng Hỏa lực lượng. Mà lúc này Hồng Nhân bên cạnh cũng lắng nghe vì hắn cũng là người có thuộc tính chân nguyên hệ hỏa này. Nói xong, nàng hướng các học đồ xung quan nói vài điều cần chú ý trong luyện tập rồi thì giải tán, buổi học kết thúc và các học đồ tự do, ai muốn luyện tập tiếp thì luyện tập, ai muốn về thì về.
Đám đông xung quanh Vương Hạo sau khi nghe như vậy thì cũng nhao nhao, có tốp về, có tốp ở lại để luyện tập thêm. Trong đó có một tốp nhìn về hướng Vương Hạo và Hồng Nhân với ánh mắt kiên kỵ và đầy vẻ thù hằn. Lê Qui và Trần Nguyên chính là thủ lĩnh của tốp học đồ này.
Lê Qui, Trần Nguyên là người thuộc Lê thị gia tộc và Trần thị gia tộc, hai gia tộc đối địch với Vương gia và Hồng gia của Vương Hạo và Hồng Nhân. Chính vì thế việc bọn chúng có những ý nghĩ bất hảo dành cho hai người Vương Hạo và Hồng Nhân là chuyện dễ hiểu.
Lê Qui là người được kỳ vọng nhất của Lê thị gia tộc trong vòng mấy mươi năm qua thì hiển nhiên có sự kiêu ngạo ngút trời, từ khi được nhận định là người có được ngũ hành thuộc tính thì lại càng trở nên kiêu ngạo hơn. Phải hiểu ngũ hành thuộc tính đại diện cho điều gì, đó chính là việc đại diện cho một siêu cấp võ giả trong tương lai, đối với những người có ngũ hành thuộc tính trong lịch sử thì ai cũng trở thành một người nỗi tiếng, bá chủ một phương và việc đột phá giới hạn Võ giả bước vào cảnh giới Linh giả chỉ là vấn đề đơn giản đối với họ.
Tuy vậy, trong buổi học hôm nay, thì Lê Qui lại không thể nào làm được như Vương Hạo, điều này khiến cho hắn cảm thấy thất bại và sự kiên kỵ đối với Vương Hạo lại tăng lên nhiều hơn so với lúc mới bước vào trường. Trước đó, do Vương Hạo không khảo nghiệm được tư chất chân nguyên do đó Lê Qui đã rất vui vẻ, vì hắn nghĩ cuộc đời này, đỉnh phong võ giả là bước cuối cùng của Vương Hạo, mà bản thân hắn thì việc đột phá Linh Giả là chuyện có thể đạt được. Một khi đó, Nam Châu thành này thì Vương gia và Hồng gia sẽ bị hắn thâu tóm vào tay mà thôi.
Đến hôm nay, việc Vương Hạo làm biến đổi Hỗn độn châu đã làm cho Lê Qui thực sự lo lắng. Vương Hạo từ nhỏ đã vượt trội hơn hắn, và giờ đây, bóng ma đó đã trở lại và càng làm cho Lê Qui có cảm giác bất an.
Vương Hạo và Hồng Nhân lúc này cũng đã chuẩn bị về, hai người bọn chúng không biết được những suy nghĩ mà bọn Lê Qui, Trần Nguyên đang toan tính đối với chúng và cả sự đố kỵ cùng với sự kiên kỵ thật sâu của Lê Qui đối với Vương Hạo.