Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 92: 92: Suy Đoán




Nửa năm sau, tại một góc của Tinh La Sâm Lâm…

Rầm… Rầm… Rầm…

Vô số những thanh âm chiến cực lớn vang lên…

Grừ… Grừ… Grừ…

Theo sau đó là từng tiếng kêu la thảm thiết của một đám hồn thú…

Đúng vào lúc này, giọng nói của một tên nam tử liền vang lên: “Ngươi không có nhầm đó chứ, chúng ta đã đi mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được con hồn thú kia.

Nói rồi, người này một tay cầm lấy một cái búa cực to, nhanh chóng đập nát đầu con hồn thú đang hấp hối kia.

Rầm…

Một chùy dũng mãnh liền lập tức lao xuống, kết thúc tính mạng của con hồn thú xấu số.

Ở bên cạnh, nghe thấy như vậy, một tên nam tử tóc vàng liền lên tiếng trả lời: “Không thể sai được, con hồn thú này là đích thân phụ thân của ta tuyển chọn, lại thêm 1 năm về trước, các trưởng lão đã nắm được vị trí của nó rồi, không thể nào nhầm lẫn được.

“Hy vọng là ngươi nói đúng đi.

” Người kia liền trả lời.

“Được rồi, chúng ta mau lên đường.

” Nam tử tóc vàng liền trả lời, sau đó thì hướng một phương mà đi.

Có lẽ, nếu như nơi này có thêm người khác thì chắc chắn sẽ giật mình không thôi, dù sao thì hai tên nam tử vừa rồi có thân phận cực kỳ cao, ai ai gặp phải thì cũng phải nể mặt mấy phần.

Không sai, hai người này chính là Thiên Đạo Lưu cùng Đường Thần.

Thiên Đạo Lưu thì không cần phải nói nhiều nữa, người này chính là thiếu chủ của Vũ Hồn Điện, ngoài việc hắn có địa vị hơn ngươi ra thì thiên phú cũng thuộc hàng đứng đầu, chính là tiên thiên mãn hồn lực.

Bởi vì có thiên phú như vậy, cho nên kể từ khi sinh ra cho đến nay, chỉ trong vòng 21 năm, cũng tức là mới 21 tuổi, hồn lực của Thiên Đạo Lưu đã đạt cấp 70, chỉ cần hắn hấp thu thêm một cái hồn hoàn nữa thì có thể tấn cấp lên Hồn Thánh.

Chính vì thế mà lúc này, Thiên Đạo Lưu đang cần một cái hồn hoàn thích hợp, thành ra mới có chuyện hắn xuất hiện tại Tinh La Sâm Lâm.

Về phần mục tiêu của Thiên Đạo Lưu lần này… đó chính là một đầu Quang Minh Hổ Kiếm tu vi 6 vạn năm.

— QUẢNG CÁO —

Có điều, lần này thì hắn có vẻ không được may mắn cho lắm, bởi vì đầu hồn thú đó đã bị Mục giết chết, sau đó thì toàn bộ hồn hoàn cũng đã được ngưng tự thành nội đan, căn bản là không còn sót lại một chút gì.

Lại nói một chút về người đi cùng với Thiên Đạo Lưu - Đường Thần.

Kỳ thực, nếu như xét về xuất thân thì Đường Thần cũng không hề kém gì so với Thiên Đạo Lưu, dù sao thì hắn cũng là thiên tài trong thiên tài của đám hậu bối của Hạo Thiên Tông, được người người ca ngợi là thiên tài nghìn năm có một.

Mặc dù cái danh hiệu này chợt nghe thì có phần nói quá, nhưng nếu lấy thiên phú của Đường Thần thì lại không hề khoa trương một chút nào.

Năm nay Đường Thần cũng đã 22 tuổi, mặc dù lúc thức tỉnh vũ hồn, tiên thiên hồn lực chỉ đạt cấp 9, không phải là tiên thiên mãn hồn lực như Thiên Đạo Lưu, nhưng bằng vào tài nghệ hơn người của mình, Đường Thần cũng đã đến cấp 70, chỉ cần hấp thu hồn hoàn thì có thể trở thành một tên Hồn Thánh chính thức.

Lại nói một chút về Hạo Thiên Tông…

Mặc dù Hạo Thiên Tông là một tông môn có Phong Hào Đấu La tọa trấn, địa vị trên giới hồn sư cũng rất cao, nhưng do chỉ hoạt động bên trong Tinh La Đế Quốc, chính vì vậy mà danh khí không thể so bì với Vũ Hồn Điện… thành ra số người biết đến Đường Thần chỉ bằng một nửa so với Thiên Đạo Lưu.

Cơ mà, cái đó cũng không quan trọng…

Quan trọng chính là cả hai người Thiên Đạo Lưu và Đường Thần đều có xuất thân ngang nhau, thiên phú lại cực kỳ kinh khủng, lại thêm tuổi tác của cả hai có phần tương đồng…

Chính vì vậy mà Thiên Đạo Lưu và Đường Thần mới kết bạn đi chung, dự định lần này tiến vào Tinh La Sâm Lâm sẽ tìm được một cái hồn hoàn thứ bảy ưng ý.

***

“Thiên Đạo Lưu, ngươi mau nhìn xem đó là thứ gì?” Đường Thần vừa nói, vừa chỉ tay tới một ngọn núi gần đó.

Thiên Đạo Lưu nghe thấy vậy liền xoay người nhìn theo hướng mà Đường Thần vừa chỉ tới…

Chỉ thấy cách vị trí của hai ngươi không xa, khoảng 10 dặm về phía Tây, có một ngọn núi thấp nằm đó, xung quanh đều được bao phủ bởi một cánh rừng bạt ngàn.

Cơ mà, đó không phải điều đặc biệt…

Sở dĩ mà Đường Thần chú ý tới ngọn núi này, chính là vì đám huyết vụ đang bao phủ ở trên không trung.

— QUẢNG CÁO —

Mặc dù Đường Thần và Thiên Đạo Lưu lúc này đang đứng rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đám huyết vụ kia bằng mắt thường, như vậy thì có thể tưởng tượng được kích thước thật sự của đám huyết vụ này to như thế nào.

Quay trở lại hiện tại…

Nhìn lấy đám huyết vụ ở đằng xa kia, Đường Thần cùng Thiên Đạo Lưu không biết đang suy nghĩ gì ở trong lòng, mà sắc mặt người nào cũng trầm xuống, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

“Đường Thần, ngươi nói nơi đó có phải là nơi của tên Tà Hồn Sư kia không?” Thiên Đạo Lưu hỏi.

Nghe thấy vậy, Đường Thần lập tức đáp: “Rất có thể…”

Dừng một lát, hắn lại tiếp: “Theo như những gì Hạo Thiên Tông chúng ta ghi chép lại, thì khoảng mấy chục năm về trước, cũng từng xuất hiện cái đám huyết vụ này, mà kẻ tạo nên đám huyết vụ kia là một tên Tà Hồn Sư, mặc dù bị Tinh La Đế Quốc truy sát nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích…”

Thiên Đạo Lưu nghe xong thì chậm rãi nói: “Nếu nói như vậy… cái đám huyết vụ kia rất có thể là do tên Tà Hồn Sư năm đó tạo thành?”

Đường Thần nói: “Rất có khả năng…”

Nói rồi, Đường Thần liền xoay người lại, hướng về phía Thiên Đạo Lưu nói: “Nếu suy đoán của chúng ta là chính xác… thì việc này có vẻ như hai người chúng ta không thể nhúng tay vào rồi.

“Ngươi là e ngại thực lực của tên Tà Hồn Sư đó?” Thiên Đạo Lưu hỏi.

“Đúng vậy…”

Đường Thần lại nói: “Năm xưa, tên Tà Hồn Sư kia chỉ đạt tới Hồn Vương mà đã suýt chút nữa là giết chết một đám Hồn Đế, thậm chí hai tên Hồn Thánh còn bị đánh cho trọng thương, nếu không tĩnh dưỡng trong một thời gian dài thì căn bản là không thể khôi phục lại như ban đầu…”

“Còn nữa, tên Tà Hồn Sư này có thủ đoạn chạy trốn rất quỷ dị, thậm chí cả Phong Hào Đấu La cũng không tóm được…”

“Có điều, đó là mấy chục năm về trước…”

“Về phần hiện tại, có lẽ tên Tà Hồn Sư này đã đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi cũng nên, chúng ta làm gì có khả năng mà nhúng tay vào…” Đường Thần cẩn thận phân tích, nói.

Sau khi nghe phân tích của Đường Thần, Thiên Đạo Lưu liền trầm ngâm trong phút chốc: “Quả thực, ngươi nói không sai…”

Dừng một lát, Thiên Đạo Lưu lại nói tiếp: “Vậy thì chúng ta cần phải gọi các trưởng lão đến…” — QUẢNG CÁO —

“Tốt!” Đường Thần đáp ứng.

Lời vừa dứt, sau lưng Thiên Đạo Lưu và Đường Thần liền xuất hiện thêm hai người, nhìn tuổi tác thì có lẽ rơi vào khoảng gần 60, thế nhưng đôi mắt ai nấy cũng đều sáng quắc, căn bản là không có một chút dấu hiệu của tuổi già.

Đường Thần và Thiên Đạo Lưu mặc dù thực lực không có cao, nếu như lấy đa số hồn sư ra so sánh thì cũng có thể tính là cường giả, thế nhưng nếu so sánh ở trong Hạo Thiên Tông và Vũ Hồn Điện thì chẳng khác nào trẻ con lên ba.

Chưa kể hai người này lại có địa vị vô cùng đặc biệt, tự nhiên khi Đường Thần và Thiên Đạo Lưu ra ngoài lịch luyện thì sẽ có người âm thầm bảo vệ, đề phòng bấc trắc.

Và hai lão già này chính là kẻ bảo hộ của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, hai tên Phong Hào Đấu La.

“Thiếu chủ, ngài muốn lão nô bắt sống tên kia hay trực tiếp giết chết?” Lão già đứng phía sau Thiên Đạo Lưu cứu người hỏi.

Nghe thấy vậy, Thiên Đạo Lưu liền đáp: “Nguyên lão, mặc dù ngươi hiện tại là Phong Hào Đấu La, nhưng đừng quên tên Tà Hồn Sư kia cũng rất có khả năng cũng đã đạt tới cấp bậc này…”

“Mà Tà Hồn Sư luôn có vô số thủ đoạn quỷ dị mà chúng ta chưa hề nghe qua…”

“Cho nên, ta nghĩ ngươi hiện tại vẫn nên cùng với vị tiền bối này bàn bạc đối sách một chút, sau đó thì hành động sau vẫn không muộn…” Nói rồi, Thiên Đạo Lưu đưa tay hướng về phía lão già phía sau Đường Thần, vẻ mặt tươi cười.

Nghe thấy vậy, lão già Phong Hào Đấu La kia liền nhìn về phía Đường Thần, ánh mắt đợi chờ câu trả lời.

Thấy vậy, Đường Thần liền gật đầu, biểu thị đồng ý.

Sau khi có sự đồng ý của Đường Thần, lão già ở phía sau hắn liền lên tiếng: “Ta gọi là Đường Minh, 92 cấp Phong Hào Đấu La, phong hào là Trọng Minh…”

Cứ như vậy, hai tên Phong Hào Đấu La cùng với hai tên tuyệt thế thiên tài liền lên kế hoạch vậy công tên Tà Hồn Sư kia…

Chỉ có điều, bọn hắn không ngờ rằng những toan tính của bản thân đã bị Mục phát hiện….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.