Một tháng sau, tại Vũ Hồn Thành…
“A, đây là Vũ Hồn Thành sao, thật là lớn.” Trương Thanh Trúc trong lúc đang ngồi trong xe ngựa thì hô lớn.
Trương Vô Kỵ thì ngồi ở bên cạnh, sau khi nghe muội muội của mình nói như vậy thì bèn tiếp lời: “Tất nhiên rồi, Vũ Hồn Thành là nơi đặt chân của Vũ Hồn Điện mà, tất nhiên là phải lớn rồi, thậm chí còn lớn hơn cả Thiên Đấu Thành nữa đó.”
“Wow, còn có chuyện như vậy sao?” Trương Thanh Trúc hào hứng hỏi lại.
“Muội xem muội kìa, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, có bao giờ để ý những cái khác đâu mà biết.” Trương Vô Kỵ cười mắng.
Nghe Trương Vô Kỵ nói như vậy, Trương Thanh Trúc liền biểu lộ sự tức giận ra mặt, hai cái má liền đỏ lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Đúng lúc Trương Thanh Trúc còn muốn nói gì thì một giọng nói từ bên ngoài vang lên: “Đã đến Vũ Hồn Thành, xin mời các vị hồn sư xuống xe ngựa.”
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ lên tiếng: “Được rồi, mau xuống nhanh thôi, đừng để các lão sư chờ quá lâu.”
“Hừ, xem như huynh may mắn.” Nói rồi, Trương Thanh Trúc liền cất bước đi ra bên ngoài.
***
Nửa tháng trước, sau khi việc tuyển chọn các chiến đội để đi thi đấu kết thúc, Thiên Đấu Đế Quốc liền sắp xếp, chuẩn bị xe ngựa để cho các chiến đội lên đường.
Vì để hộ tống cũng như bảo vệ các hồn sư an toàn trong suốt chuyến đi, Thiên Đấu Đế Quốc còn phái một trong những quân đoàn tinh nhuệ nhất của đế quốc đi theo trong suốt cả chặn đường.
Rất may, trong suốt chuyến đi, cũng không có ai ngu ngốc đến nỗi đi chặn giết đoàn người này.
Trải qua nửa tháng đi đường, cuối cùng 6 chiến đội của Thiên Đấu Đế Quốc đã đến được Vũ Hồn Thành.
(Tác: do ăn ở tốt cho nên mới không có bị tập kích, không như thanh niên phi công nào đó :v)
***
Sau khi đoàn người của Thiên Đấu Đế Quốc đến nơi thì Vũ Hồn Điện liền phái người ra đón tiếp, sau đó thì dẫn đoàn người về khu vực nghỉ ngơi.
Tiếp đó qua nửa ngày, đoàn người của Tinh La Đế Quốc cũng đã đến nơi.
(Tác: do thằng Mục nó đang luyện đan, chuẩn bị đi bế quan cho nên tại hạ sẽ đổi main nha :v)
***
Đêm hôm đó…
Bên trong một căn phòng, Trương Vô Kỵ lúc này đang cởi trần, ở trên một cái giường, hai mắt nhắm lại, khoanh chân ngồi tu luyện.
Chỉ có điều, trên tay của hắn còn cầm theo một khối kim loại, toàn thân ánh lên màu vàng kim, kích thước cỡ bằng nắm tay.
Một tháng trước, sau khi nói lời từ biệt với Mục, Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc liền trở về Thiên Đấu Thành.
Bởi vì muốn gia tăng khả năng chiến thắng trong các trận đấu sắp tới, cho nên Trương Vô Kỵ muốn luyện tập cái thần thông thứ hai trong Đồ Long Đao Pháp – Niệm Bàn Ma Sát.
Có điều, khi Trương Vô Kỵ vừa đem cái Nhật Nguyệt Song Ấn ra xem thì lại phát hiện bên trong đó có 2 cái pháp quyết tu luyện mà Mục đã để lại.
Ngay lập tức hắn liền đi gọi Trương Thanh Trúc lại.
Sau khi cả hai xác nhận là 2 bộ pháp quyết này giống nhau thì đều rất vui mừng, bởi vì hai người bọn hắn có thể thông qua 2 bộ pháp quyết này gia tăng thực lực.
Chính vì thế mà sau khi giành lấy vị trí đứng đầu trong các chiến đội của Thiên Đấu Đế Quốc, Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc liền xin phép các lão sư là trở về thăm gia đình một chút, sau đó thì liền rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Về phần đi đâu thì chính là đến Canh Tân Thành.
Dựa theo những gì Mục để lại trong Nhật Nguyệt Song Ấn, Canh Tân Thành là nơi có rất nhiều kim loại dùng để tu luyện Lưu Ly Ngọc Linh Thân, hai người liền theo chỉ dẫn của Mục mà mua một số lượng lớn kim loại cần thiết.
Sau khi hoàn tất việc cần làm, Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc vẫn không quên trở về nhà một chuyến, dù sao thì đấy vẫn là lý do để bọn họ rời đi, với lại sắp tới, hai người cũng phải đi xa một chuyến, tự nhiên là nên trở về nhìn song thân một chuyến.
Quay trở lại hiện tại, lúc này Trương Vô Kỵ vẫn đang tu luyện, chỉ có điều là khối kim loại hắn cầm trong tay nay đã hóa thành một đống bột mịn, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể cuốn bay tất cả, không còn để lại một chút gì.
“Haaaaa…”
Sau khi thở ra một hơi dài, Trương Vô Kỵ liền mở đôi mắt ra, lập tức đứng dậy, đi vài vòng, đống bột mịn trong tay thì bị hắn trực tiếp ném xuống đất.
Bởi vì là một hồn sư, mà bản thân Trương Vô Kỵ lại đang cởi trần, lại thêm việc hắn vừa mới tu luyện Lưu Ly Ngọc Linh Thân xong, lúc này mà nhìn vào thì có thể thấy rõ từng đường nét trên khắp cơ thể hắn, quả thực là một cơ thể rắn chắc, hoàn mỹ.
Có điều, Trương Vô Kỵ lúc này cũng không có tự luyến mà đi quan sát bản thân mà hắn chỉ cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, muốn lập tức đi luyện tập thần thông Niệm Bàn Ma Sát.
Nghĩ là làm, Trương Vô Kỵ trực tiếp mở cửa sổ, nhảy xuống đất, sau đó nhanh chóng tìm một nơi vắng người để luyện tập.
***
Tại bãi đất trống phía sau khu vực nghỉ ngơi…
Trương Vô Kỵ lúc này đã triệu hoán ra vũ hồn, hai tay cầm lấy Đồ Long Đao, giơ lên đỉnh đầu, hai mắt nhắm lại, hai chân thì khuỵ xuống, nhìn bộ dáng chính là đang chuẩn bị thi triển thần thông Xế Phong Bán Nguyệt.
Có điều, cái Trương Vô Kỵ muốn thi triển không phải là thần thông Xế Phong Bán Nguyệt mà lại là thần thông Niệm Bàn Ma Sát.
Nếu như muốn thi triển Niệm Bàn Ma Sát thì ngoài việc yêu cầu tu vi phải đủ cao thì còn phải thi triển được Xế Phong Bán Nguyệt, lý do là bởi vì cái thần thông này chính là một bản tiến cấp của Xế Phong Bán Nguyệt.
Khi thi triển Xế Phong Bán Nguyệt, bản thân người thi triển phải có đao ý cùng khí thế.
Nhưng nếu muốn thi triển Niệm Bàn Ma Sát thì ngoài những thứ trên, bản thân người thi triển phải có sát ý mãnh liệt.
Tại sao lại cần phải có sát ý? Đáp án rất đơn giản.
Bởi khi khi có sát ý mãnh liệt thì người thi triển sẽ có thể tạo ra cho địch nhân ảo giác, từ đó mà việc tránh né công kích của địch nhân trở nên khó khăn hơn, chưa kể việc khi thoát ra khỏi ảo giác, địch nhân còn phải hứng chịu sự giày vò về tinh thần trong thời gian ngắn.
Nếu như mà Trương Vô Kỵ có thể kết hợp Hắc Đồng Luyện Ngục với cái thần thông Niệm Bàn Ma Sát thì thực sự là địch nhân của hắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Về phần lấy sát ý ở đâu thì chỉ có duy nhất một cách, đó chính là giết người.
Mặc dù giết hồn thú cũng có thể nhưng hiệu quả sẽ không bằng giết người.
Lại nói, Trương Vô Kỵ có sát ý không?
Đáp án tất nhiên là có, mà cũng không phải ít, rất nhiều là đằng khác.
Cơ mà không chỉ mỗi Trương Vô Kỵ là có sát ý, ngay cả tiểu cô nương đáng yêu, hiếu chiến Trương Thanh Trúc cũng có.
Tại sao ư?
Cứ nhìn Trương Thanh Trúc thì biết.
Tiểu cô nương này mặc dù không phải là đệ nhất mỹ nữ nhưng sắc đẹp của nàng cũng không phải dạng tầm thường, tự nhiên sẽ có rất nhiều người thèm muốn, thậm chí còn có kẻ không biết sống chết mà định bắt cóc nha đầu này.
Kết quả của những tên như thế thì không cần nói, nếu không phải bị Trương Thanh Trúc giết chết thì cũng bị Trương Vô Kỵ giết chết, căn bản là không có đường sống sót.
Quay trở lại hiện tại, sau khi đứng đó một hồi, Trương Vô Kỵ rốt cuộc cũng động.
Chỉ thấy hắn mở hai mắt ra, sau đó một đao từ trên cao chém xuống, sát ý cùng đao ý trên người dâng lên mãnh liệt, miệng thì hô: “Niệm Bàn… Ma Sát!” — QUẢNG CÁO —
Phanh…!!!
Ngay khi xuất ra một đao, đôi mắt vốn bình thường của Trương Vô Kỵ liền trở nên đen ngòm, giống như là một cái lỗ đen có thể hút vạn vật vậy.
Hắn chính là đang thi triển Hắc Đồng Luyện Ngục.
Ngay lập tức, cái đao khí vốn không có màu đang lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh thì lập tức chuyển sang màu đen, sát ý trên đó vốn đang hiển lộ ra ngoài thì nay lại thu hồi lại, ẩn nặc vào bên trong, nhưng cũng không vì thế mà nó trở nên yếu đi, trái lại lại mạnh thêm vài phần.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Liên tiếp từng tiếng nổ lớn vang lên.
Ngay khi cái đao khí từ Niệm Bàn Ma Sát kia chém đứt một tảng đá lớn, nó cũng không vì thế mà dừng lại, tốc độ cùng uy lực của nó cũng không hề suy giảm, tiếp đó lại chém đứt gần 10 cái cây đằng sau đó nữa, cuối cùng thì bay ra xa gần 30 trượng rồi mới dừng lại.
Nhìn lấy thảm trạng của tảng đá cùng gần 10 cái cây đằng sau, Trương Vô Kỵ cũng không có lo lắng mà trái lại, hắn lúc này chính là đang hưng phấn không thôi, bởi hắn đã thi triển thành công Niệm Bàn Ma Sát.
“Ha ha, thành công rồi!”
“Á!”
Trong lúc Trương Vô Kỵ đang vui sướng không thôi thì đột nhiên, trong cái đống đổ nát phía phía trước, một âm thanh liền vang lên.
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ liền lập tức ngưng thần cảnh giác, bốn cái hồn hoàn dưới chân đều hiện ra, hắn gọi lớn: “Ai?”
***
Tại Đấu La Đại Lục, khi Vũ Hồn Điện còn chưa xuất hiện thì Thiên Đấu Đế Quốc và Tinh La Đế Quốc luôn là đối thủ của nhau.
Nếu xét về thực lực tổng hợp thì cả hai đều mạnh ngang nhau, nhưng nếu xét về phương diện quân sự thì lại khác.
Ở phương diện này, nói chính xác thì Tinh La Đế Quốc mạnh hơn Thiên Đấu Đế Quốc rất nhiều lần.
Lý do sao? Rất đơn giản, đó là do bắt nguồn từ cách chọn người kế thừa của hoàng thất Tinh La Đế Quốc.
Hoàng thất của Tinh La Đế Quốc là gia tộc họ Đái, vũ hồn truyền thừa là Bạch Hổ.
Mặc dù đây không phải là thú vũ hồn đỉnh cấp như Lam Điện Bá Vương Long nhưng sức mạnh của nó cũng không thể xem thường, nhất là khi cùng với một hồn sư sở hữu vũ hồn U Minh Linh Miêu, thi triển ra U Minh Bạch Hổ.
Ngoài hoàng thất ra, tại Tinh La Đế Quốc còn có một gia tộc mà địa vị không thể bị lay chuyển, đó chính là Chu gia.
Chu gia có vũ hồn truyền thừa là U Minh Linh Miêu, cũng là vì cái vũ hồn này mà gia tộc này mới được Tinh La hoàng thất hết sức quan tâm, cơ hồ là mỗi đời đế vương của Tinh La Đế Quốc đều có hoàng hậu là nữ tử của Chu gia.
Có điều, những thứ này không quan trọng, quan trọng là cách mà hai cái gia tộc này tuyển chọn ra người kế thừa.
Ngoài hoàng hậu ra, thường mỗi đời đế vương của Tinh La Đế Quốc có rất nhiều thê thiếp, con cái thì cũng rất nhiều.
Trong số đó, sẽ có vài hoàng tử được chọn ra, để tranh nhau tư cách làm đế vương đời tiếp theo.
Ứng với số hoàng tử được chọn, bên phía Chu gia cũng chọn ra số nữ tử tương ứng, tất cả đều thuộc dòng chính, có vũ hồn là U Minh Linh Miêu.
Những nữ tử này sẽ phải kết đôi với từng hoàng tử của hoàng thất, từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ.
Cơ mà, mọi việc còn chưa dừng lại ở đó.
Vương vị thì chỉ có một nhưng số người tranh nhau thì rất nhiều, chính vì thế mà mỗi cuộc tranh giành ngai vương như vậy đều là những cuộc chiến huynh đệ tương tàn, chỉ có người sống sót cuối cùng mới có tư cánh làm hoàng đế và hoàng hậu của Tinh La Đế Quốc.
Mặc dù cách thức tuyển chọn này cực kỳ tàn nhẫn nhưng cũng vì thế mà mỗi đời đế vương của Tinh La Đế Quốc đều là những người trí dũng song toàn, sức mạnh quân đội cũng vì vậy mà tăng cao.
Cứ thế, cái cách thức tàn nhẫn ấy được truyền từ đời này sang đời khác, nó đã ăn sâu vào trong máu của những người thuộc hai nhà Đái – Chu.
Nhưng đến hiện tại, cái truyền thống này sắp bị phá vỡ, mà người sẽ phá vỡ đến từ Chu gia.
Nàng gọi là Chu Lạc.
— QUẢNG CÁO —
Chu Lạc được sinh ra tại một trong hai cái gia tộc lãnh huyết tại Tinh La Đế Quốc, là đại tiểu thư của Chu gia.
Mặc dù thế nhưng nàng lại là con rơi của gia chủ của Chu gia với một hầu nữ trong gia tộc.
Chính vì thế mà cái danh ‘đại tiểu thư’ của nàng cũng chỉ là cái hư danh, nàng hoàn toàn không có một chút địa vì gì trong gia tộc.
Năm 6 tuổi, Chu Lạc thức tỉnh vũ hồn, không ngoài dự đoán, vũ hồn của nàng là U Minh Linh Miêu, tiên thiên hồn lực là 6 cấp.
Lúc ấy, trong khi Chu Lạc vẫn đang ngây thơ mà vui vẻ vì được kế thừa vũ hồn của cha, mẹ của nàng – một hầu nữ trong Chu gia đã cầu xin cha của nàng là đừng để nàng tham gia vào cuộc tranh đấu của hoàng thất.
Bởi vì mẹ của Chu Lạc là một hầu nữ, không có một chút địa vị nào, cho nên khi vừa mở miệng cầu xin xong thì liền bị gia chủ đem ra giết tại chỗ, bảo rằng đây là làm trái với lời dặn của tiên tổ, giết chết để răn đe các tộc nhân.
Chu Lạc lúc ấy cũng chứng kiến hết thảy.
Sau sự kiện hôm đó, nàng không nói một lời nào, đôi mắt nàng bắt đầu tỏ ra một loại băng hàn cực độ.
Tiếp đó thì ngày nào Chu Lạc cũng điên cuồng tu luyện hồn lực, đến mức quên ăn quên ngủ.
Hai năm sau đó, muội muội của Chu Lạc là Chu Vũ – là con gái của chính thê của gia chủ thức tỉnh vũ hồn.
Kết quả, vũ hồn là U Minh Linh Miêu, tiên thiên hồn lực 8 cấp, được cả gia tộc ra sức bồi dưỡng.
Cứ như vậy, nhiều năm sau, Chu Lạc và Chu Vũ trở thành những nữ tử tham gia vào trận tranh đấu của hoàng thất Tinh La.
Lần này, bởi vì hoàng đế của Tinh La Đế Quốc không có nhiều con trai, cho nên hoàng thất đưa ra hai hoàng tử, Đái Thiên Hành và Đái Long Hạo.
Xét theo tuổi tác thì Đái Thiên Hành lớn hơn Đái Long Hạo 2 tuổi.
Nhưng nếu xét về thực lực thì Đái Long Hạo lại mạnh hơn Đái Thiên Hành rất nhiều.
Đái Thiên Hành năm nay 17 tuổi, 37 cấp Hồn Tôn.
Còn Đái Long Hạo thì chỉ có 15 tuổi, 41 cấp Hồn Tông.
Như vậy, Chu Lạc bị sắp xếp với Đái Thiên Hành, trong khi muội muội của nàng – Chu Vũ thì được sắp xếp với Đái Long Hạo.
Mặc dù Chu Lạc năm nay chỉ mới có 14 tuổi nhưng nàng không có ngu ngốc.
Nàng biết nếu như bản thân cứ an phận đi theo Đái Thiên Hành thì sẽ không có kết quả tốt gì.
Chính vì thế mà Chu Lạc càng ngày càng tu luyện điên cuồng hơn, mong một ngày nào đó có thể nắm lấy chính vận mệnh của mình.
Cứ thế, ngày nào cũng vậy, cho dù là nắng hay mưa, cho dù là ở bất cứ đâu, Chu Lạc luôn luyện tập điên cuồng.
Chính vì vậy mà ngay khi ở Vũ Hồn Thành, Chu Lạc cũng tranh thủ buổi tối đi ra ngoài tu luyện.
Có điều, cái nàng không ngờ tới là chính nhờ cuộc gặp gỡ này mà cuộc đời nàng liền rẽ sang một hướng khác.
***
Quay trở lại hiện tại…
Từ trong đống đổ nát, trong lớp bụi mịt mù, một thân ảnh nhỏ nhắn thoắt ẩn, thoắt hiện.
Phanh…!!!
Một đợt sóng hồn lực từ người của Trương Vô Kỵ lan ra, đem cái đống bụi trước mặt đánh bay, cái thân ảnh kia cũng từ từ hiện ra trước mắt hắn.
Đó là một thiếu nữ tầm khoảng 14 tuổi, vóc người hoàn mỹ, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, lại kết hợp với khuôn mặt cùng đôi mắt băng hàn kia thì đây thực sự là một mỹ nhân đích thực.
Có điều, đừng để vẻ đẹp của nàng đánh lừa, bởi vì sau lưng nàng là hư ảnh U Minh Linh Miêu, dưới chân là ba cái hồn hoàn lấp lóe, hai vàng một tím, một tên Hồn Tôn.
Nhìn lấy cái thân ảnh tuyệt mỹ kia, đôi mắt vốn đen ngòm của Trương Vô Kỵ vì thi triển Hắc Đồng Luyện Ngục liền sáng lên, sau đó thì ngây người trong hồi lâu…
“Đẹp, đẹp quá…” Trương Vô Kỵ thầm nghĩ..