Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 76




Vũ Linh trở về Lạc Mai Sơn Trang đã hơn hai tháng, ngay khi trở về thì Vũ Linh đã bị ba tên sư thúc đầy đáng kính của mình tận tình chỉ bảo, không hề có chút gì gọi là thời gian nghỉ ngơi.

Mỗi ngày trôi qua phải nói là vô cùng phong phú cũng vô cùng thê thảm, đến cả nha hoàn Thủy Ngọc cũng than thở rằng Vũ Linh mệnh thật lớn.

Gặp người thường bị như thế không có trăm cái mạng thì chưa chắc chịu nổi, Vũ Linh nghe mà mắt trợn trắng, có con hồ ly Tiêu Diễm ở cạnh thì dù có còn nửa cái mạn cũng có thể trở nên sung sức ngay lập tức.

"Không được, quá chậm"

"Không được, tư thế quá cứng ngắc"

"Sai! Cổ tay lúc này phải thả lỏng, không được quá cương cứng"

"Lại sai! Phải tránh sang trái không phải là sang phải, muốn chết sớm hay sao?"

"Sai sai sai! Xem thứ ngươi phóng ra là gì đây? Rõ ràng là cây đũa chứ không phải băng trụ, ta mới không hứng thú ăn kem!"

Hôm nay đến lượt Tiêu Diễm dạy bảo, với lần thứ n+1 bị hất tung ngã lăn ra đất, Vũ Linh triệt để phát điên.

Đập mạnh tay xuống đất, Vũ Linh phóng nhanh đứng dậy, hung tợn nhìn Tiêu Diễm phe phẩy chiếc phiến đắc ý ngồi trên ghế tre, Vũ Linh cười lạnh.

Tay giơ lên, sau lưng hình thành hàng trăm băng kiếm, phất tay, hàng trăm băng kiếm đồng loạt bay đến chỗ Tiêu Diễm đang ngồi.

Tiêu Diễm thấy thế, chỉ nhướng mi không để vào mắt, chiếc quạt trong tay xòe ra, Tiêu Diễm phóng quạt dễ dàng cắt ngang tất cả băng kiếm đang hướng đến chỗ của mình, nhìn Vũ Linh tràn đầy trêu tức.

"Chỉ có như vậy mà muốn thắng bổn thiếu gia, ngây thơ!"

Nhưng vừa dứt lời, liền nhận thấy không ổn, vội vàng từ ghế tre bật dậy, Tiêu Diễm trơ mắt nhìn một ngọn băng kiếm đâm vào một góc chân của ghế tre, nhưng lấy mắt thường có thể thấy băng tiễn đang nhanh chóng tan ra, sau đó cả chiếc ghe tre đều bốc cháy thành than.

"Nha đầu gian xảo, không cho phép ngươi dùng dị hỏa!"-Tiêu Diễm điên tiết ném đi ngoại bào, đã không cẩn thận dính phải dị hỏa, chỉ tay về phía Vũ Linh rống to.

"Chẳng phải Tiêu sư thúc ngài đây đã nói, buộc ta phải dùng hết sức để cùng ngài giao đấu sao?"

Vũ Linh nhúng vai, hài lòng nhìn ngoại bào vốn là một kiện phòng ngự linh khí, lại dễ dàng bị thiêu đốt không còn mảnh vụn, Vũ Linh ý cười đầy mặt, vờ vô tội nói.

"Dị hỏa là cũng là sức mạnh của ta a".

"Nha đầu chết tiệt!!!! Tên ăn gian nhà ngươi!!!!!!"

"Fufufu, cái này xem như ta thắng rồi-rầm"

Tiêu Diễm ngẩn ra, rồi ôm bụng bật cười nhìn Vũ Linh bị một tia sét bất ngờ đánh xuống cháy khét, mắt thấy từ xa bước tới bóng người màu đen, miệng cười càng hăng.

"Hahah, chết cười ta rồi, đáng lắm! Hahaha"

"Chết tiệt...có đánh phải nói một tiếng trước chứ! Sư thúc"-Vũ Linh dãy dụa đứng dậy, mặc cho mái tóc bị cháy bóc khói của mình, liếc mắt nhìn Mộ Thần Hy đi đến, buồn bực nói.

"Chẳng phải ta đã nói không được tùy tiện dùng Âm Liên U Hỏa hay sao?"-Mộ Thần Hy cau mi nghiêm khắc, thấy vậy Vũ Linh chỉ có thể thở dài nhận sai.

"Vâng, vâng, xin lỗi, sẽ không có lần sau"-Vũ Linh thầm bĩu môi, thức thời nhận lỗi.

"Còn muốn có lần sau?"

"Ách, tất nhiên là không, trừ khi cấp thiết lắm, bằng không sẽ không tùy tiện dùng, xin cam đoan"-Vũ Linh vội vả giơ tay cam kết, khóe mắt co giật nhìn đám mây đen trên đầu.

"Chỉ có lần này"-Mộ Thần Hy thu hồi mây đen, lại nhìn Tiêu Diễm, nhắc nhở.

"Đừng đùa giỡn quá trớn"

"Biết rồi, không cần ngươi phải nói. Àh, tên kia đâu rồi?"

Tiêu Diễm không nhìn thấy Hình Liệt Phòng, liền tò mò hỏi, Mộ Thần Hy trả lời.

"Đã ra ngoài"

Tiêu Diễm nghe vậy hừ hừ hai tiếng, khỏi nói cũng biết Hình Liệt Phong đi đâu, nhất định là thấy nơi này quá chán, nên đã chạy vào rừng săn giết yêu thú, cái tên điên tử đó thì có khi nào chịu ngồi yên một chỗ.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nha đầu đáng ghét, dám phá hư một kiện trang phục của bản thiếu gia, xem như ngươi gan lớn"

Tiêu Diễm đi đến gần Vũ Linh, đặt tay lên tóc Vũ Linh mà mạnh tay xoa rối, khiến cho đầu Vũ Linh không ra hình hình dáng gì mới hả hê thả tay bước đi.

"Ta vào trong ngủ trưa đây, trời đẹp thế này mới ngủ ngon chứ!"

"Ah, nha đầu. Chiều nay vẫn còn luyện tập đấy, đừng quên a"

Vũ Linh trừng mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Diễm, rầu rĩ dùng tay chải lại mái tóc trông như ổ gà của mình.

Mộ Thần Hy đi đến bàn đá ngồi xuống, nhìn Vũ Linh chỉnh lí xong cũng chạy đến trước mặt mình, Mộ Thần Hy nói.

"Hai tháng qua tu vi của ngươi cũng đã tăng lên luyện khí bảy tầng viên mãn, giờ cũng nên tìm cơ hội đột phá luyện khí tám tầng"

Vũ Linh gật đầu, trời mới biết hai tháng qua nàng đã trải qua ngày tháng như thế nào, nhân gian địa ngục cũng không khác gì điều này, mỗi ngày không bị hành xác đến mất nửa cái mạng cũng bị tra tấn tới muốn chết.

Sau lần đầu tiên bị ném vào Lạc Mai Vô Phương Trận, khiến Vũ Linh vô tình đi đến Phàm Giới, Mộ Thần Hy vẫn không bỏ qua ý định ném Vũ Linh vào Lạc Mai Vô Phương Trận để rèn luyện.

Tất nhiên đã không còn việc bị truyền tống đi khỏi Lạc Mai Sơn Trang như trước, nhưng so với việc bị truyền tống, thật sự thì Vũ Linh vẫn cảm thấy rèn luyện trong trận pháp này mới thực sự là địa ngục.

Mỗi tuần sẽ có hai ngày bị đưa vào trận pháp, cùng với hàng trăm tiểu trận được kích hoạt, Vũ Linh phải đối đầu với thiên kỳ bách quái đủ loại trận pháp, chỉ việc tranh né phòng thủ cũng đã khiến Vũ Linh mệt hơn chó, tối đến không những không được nghĩ ngơi mà còn phải trợn mắt lên ngồi tu luyện hấp thu linh khí.

Như vậy cũng chẳng là gì khi bị Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đồng thời đứng ra dạy bảo.

Mà không chỉ có ba vị đó, mà cả Tuyết Dao Tuyết Phàm cùng vài hầu cận phục vụ cho Hàn Tư Viễn, cũng theo lệnh Hàn Tư Viễn đứng ra chăm sóc Vũ Linh một phen.

Kinh khủng nhất là khi Vũ Linh trúng thưởng, được bản thân Hàn Tư Viễn tự mình ra tay chỉ bảo.

Fuck, Vũ Linh nhớ rõ ba tháng đầu tiên khi di theo Tử Dận, ngày tháng đó trôi qua thật sự cũng chẳng tốt đẹp gì, mà tên này thân là một phân thân của Tử Dận, tính cách ác liệt so với Tử Dận còn phóng đại gấp mười lần.

Cách mà Hàn Tư Viễn chỉ dạy cho Vũ Linh rất trực tiếp, nắm áo Vũ Linh bay ra khỏi Lạc Mai Sơn Trang, đưa Vũ Linh vào hang ổ của ma tu, phải chính là ma tu.

Phải biết, một luyện khí kỳ như Vũ Linh mà phải đối đầu hơn mười tên ma tu, trong đó có ba tên đã trúc cơ, haha, Vũ Linh nhém chút mất mạng vì điều này.

May nhờ lúc nguy cấp, kích phát ra được Âm Liên U Hỏa đang ngủ say kia, bất ngờ giây sát hai tên trúc cơ ma tu, nhờ vậy mà Vũ Linh bắt đầu khống chế được thứ dị hỏa này, cũng nhặt được một cái mạng trở về.

Chưa hết, Hàn Tư Viễn lại còn dẫn Vũ Linh vào một động nham thạch, mỹ kỳ danh viết rèn luyện băng linh căn cùng kích phát Âm Liên U Hỏa.

Vũ Linh bị nhốt giữa hồ nham thạch suốt ba ngày, Hàn Tư Viễn bắt buộc Vũ Linh phải dùng hàn khí bảo vệ trước địa sát khí phát ra từ hồ nham thạch, hoặc là dùng địa hỏa ở đây để tăng trưởng Âm Liên U Hỏa.

Bằng không, Hàn Tư Viên bày tỏ là rất vui lòng giúp Vũ Linh nhặt xác, với điều kiện Vũ Linh còn xác để nhặt.

"Chúc may mắn~"

Vũ Linh chỉ có thể trố mắt nhìn một thân áo đỏ phấp phới nổi bật không chút thua kém khi đứng gần hồ nham thạch nóng bỏng.

Hàn Tư Viễn vẫn nở nụ cười tà nghễ khiến cảnh vật ảm đạm nơi đây nhiều hơn phần sắc màu rực rỡ, sau đó rất tiêu sái rất thoải mái hướng mình vẫy tay nhắn nhủ, lại sau đó...biến mất!

Khi đó Vũ Linh có xúc động mạnh mẽ hơn núi lửa phun trào, mắt đỏ còn hơn cả hồ nham thạch, dù là một phân thân hoàn toàn có tự ý thức riêng, nhưng tên này và Tử Dận đều không đáng tin cậy như nhau, thật là muốn lột da gút gân khi sư diệt tổ với tên này, a a a......

Một lần Hàn Tư Viễn còn đưa Vũ Linh vào rừng, dùng mê lan hương dụ yêu thú tụ lại thành đàn, sau đó gia trì kết giới ném Vũ Linh vào trong không chút do dự, phải biết yêu thú đó đều là cấp cao hơn Vũ Linh rất nhiều, hơn nửa chủng loại dù khác nhau nhưng lại không xung đột lẫn nhau.

Chắc là Mộ Thần Hy đã nói về việc khi ở trên Lăng Tiêu Phong, Mộ Thần Hy cũng áp dụng cách này, nhưng Vũ Linh đã học theo một bộ tiểu thuyết mình đọc, lợi dụng yêu thú đặc tính khắc để chúng tự mình chém giết, bản thân lại thoải mái sát mấy tên trọng thương còn sót lại, nên Hàn Tư Viễn đã tuyển ra những yêu thú không bị điều này chi phối.

Khiến Vũ Linh trải qua việc chiến đấu vô cùng chật vật, căn bản là không thể giết hết yêu thú bên trong kết giới, đến cả Âm Liên U hỏa không phải lúc nào cũng có thể kích hoạt, nếu không phải Hàn Tư Viễn kịp thời kéo ra, Vũ Linh đã mất mạng từ lâu, thật là khiến Vũ Linh nhớ đến khoảng thời gian ở cùng Dung Bách.

Đệch, ngẫm lại thì những kẻ mà Vũ Linh đã gặp, tên nào tên nấy đều là ác ma a! Bản thân không phải là M, chịu không nổi dày vò kiểu này!!!!

Ngày tháng địa ngục đó Vũ Linh thật không dám nghĩ đến...rất kinh khủng, rất đáng sợ...

Nhờ vậy mà Vũ Linh mạnh mẽ cà cà tu vi tăng lên luyện khí bảy tầng viên mãn chỉ trong hai tháng, thật sự thì với linh căn của Vũ Linh nên sớm đạt tới tu vi này từ lâu, nhưng vì mục tiêu cực hạn hoàn mỹ trúc cơ mà Mộ Thần Hy đề ra, tu vi của Vũ Linh so với một đệ tử tam linh căn tăng lên còn chậm.

Bốn năm trôi qua mà chỉ đạt đến mức độ này thì có vẻ không đáng nhắc đến, tuy nhiên Vũ Linh vẫn rất hài lòng khi nhìn thấy kinh mạch rộng lớn dẻo dai cùng linh lực tinh thuần không chút tạp chất của mình, quả thật rất xứng đáng công sức đã bỏ ra.

Điều làm Vũ Linh vui sướng hơn, đó là khi đạt đến luyện khí sáu tầng, Vũ Linh đã có thể phi hành ngự kiếm, dù chỉ kéo dài không quá ba mươi giây độ cao cũng chỉ đến năm mét, nhưng cũng xem như thành quả tốt đẹp.

Nhớ đến lần đột phá luyện khí sáu tầng, Vũ linh không gặp bình chướng khó khăn như trong tưởng tượng, nghĩ cũng là, sau những gì Vũ Linh trải qua, đừng nói bình chướng của luyện khí sáu tầng, kể cả bình chướng của luyện khí chín tầng, Vũ Linh cũng có thể dễ dàng đột phá, ngẫm lại đau đớn mình chịu đựng từ lúc tu luyện đến giờ thì thấy chúng đều là máu cùng nước mắt a.

Đáng ra một thân truyền đệ tử có linh căn mạnh mẽ như Vũ Linh phải có được một cuộc sống sung sướng, con đường tu luyện thuận lợi tràn ngập ánh sáng, nhưng mà Vũ Linh đã phải gặp thứ gì đây?

Không phải là bị đuổi giết cũng là muốn đoạt xá, không phải sập hố cũng bị vô tội trúng đạn, có thấy thiên tài nào khổ như nàng chưa?

Đến cả con sâu ngu ngốc cùng con chuột ngu xuẩn kia trôi qua so với Vũ Linh còn thoải mái tự tại. Cứ nghĩ đến hai con linh sủng đó, Vũ Linh liền ngứa răng, giờ chúng không những được ăn ngon còn được ngủ ấm, cả người đều béo thêm một vòng, so sánh đến chủ nhân như Vũ Linh còn so với hai con linh sủng còn khổ bức.

Quan trọng nhất là, theo Vũ Linh nhớ được, nguyên tác Mộ Thần Hy đối với Lưu Thẩm Nhã cũng không phải dạng nuôi dạy khủng bố thế này, rõ ràng Lưu Thẫm Nhã trôi qua rất thoải mái tự tại, ngày ngày cùng nam chủ ma sát tạo ra phấn hồng khắp nơi, mà nàng gặp phải những gì?

Nhìn xem, Vũ Linh không bị nam chủ cho sét đánh cháy cũng bị kiếm khí chém phá đến thương tích đầy mình, nhất là cái miệng độc xà kia, không phun chết Vũ Linh thì không tha.

Đến cả Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong cũng hả hê dẫm thêm vài cước, Hàn Tư Viễn thì khỏi nói, không ra tay giết chết Vũ Linh là đã may lắm rồi.

Đây rõ ràng là phân biệt đối xử, cùng là người trong một hoàn cảnh tại sao lại khác biệt như thế!

Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu a!!!!!!!

Trong lòng gào thét ầm trời như thế, mặt ngoài Vũ Linh vẫn rất nghiêm túc hồi báo Mộ Thần Hy.

"Ta cảm thấy cách ngày đột phá không xa, có lẽ cần thêm vài ngày là sẽ đột phá đến luyện khí tám tầng"-Vũ Linh cảm nhận linh khí trong cơ thể, hồi đáp.

"Đi vào Lạc Mai Vô Phương Trận tìm cơ duyên đột phá, nơi đó linh khí xung túc rất thích hợp cho ngươi"

Nghe Mộ Thần Hy nói thế, khóe miệng của Vũ Linh co giật một chút, không phủ nhận là trong Lạc Mai Vô Phương Trận linh khí rất nồng nặc nhưng không thể quên là nó cũng rất nguy hiểm a.

Nếu đột phá trong đó lỡ giữa chừng xúc động trận pháp, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Thích hợp cái rắm!

"Cầu may mắn trong nguy hiểm, thân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, người muốn an nhàn mà sống thì nằm mơ đi"

Như đọc được suy nghĩ của Vũ Linh, Mộ Thần Hy không chút khách khí phun ra nộc độc giây sát Vũ Linh.

Đúng rồi nhỉ, làm sao Vũ Linh có thể quên được cơ chứ, Thiên Kiếm Tông đi ra đệ tử tên nào tên nấy đều là tên điên, chuyên dùng vũ lực để giải quyết mọi thứ, đừng bao giờ so đạo lý với đệ tử của Thiên Kiếm Tông, bọn họ chỉ dùng thực lực để nói chuyện.

Hơn nữa, máu liều mạng của họ so với yêu thú còn ghê gớm, chỗ nào có nguy hiểm thì không thể vắng mặt họ, đệ tử của thiên kiếm tông không cần quá nhiều phù chú đan dược, chỉ cần có vũ khí trong tay, họ có thể đánh ra một mảnh thế giới, ít nhất thì đa số những người Vũ Linh gặp đều có năng lực thế này.

Mộ Thần Hy có thể không chút do dự đẩy Vũ Linh vào hố lửa để Vũ Linh đối mặt nguy hiểm, hoàn toàn không có chút dư thừa vô nghĩa như đạo tu môn phái nên có, bởi Mộ Thần Hy là kiếm tu, ngay thẳng không cần hoa lệ, chỉ có nguy hiểm mới mài được một thân bản lĩnh có thể tự mình đối mặt với bất cứ tình nào.

Không thể phủ nhận cách dạy của Mộ thần Hy tuy có phần thô bạo nhưng rất chính xác, ít nhất thì mạng như con gián của Vũ Linh có thể sống sót đến giờ cũng nhờ điều này, nghĩ vậy khiến Vũ Linh thật là muốn khóc.

Vũ Linh không biết, dù là đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng không trôi qua trải nghiệm đặc sắc như Vũ Linh, cho dù là Tiêu Diễm hay Hình Liệt Phong cũng không thụ nhiều bài tu luyện điên cuồng như thế này, đôi khi chính Tiêu Diễm cũng cảm khái một tiếng.

"Ta đã hiểu tại sao sư tổ lại chọn Vũ Linh làm đệ tử môn hạ của mình rồi, ta thật may mắn khi không được chọn làm đệ tử của Lăng Tiêu Phong, chậc, mạng ta cũng không đủ lớn để chịu đựng cách tu luyện của họ"

Hình Liệt Phong cũng vô cùng tán đồng gật đầu.

"Ta cũng ăn không tiêu"

Nếu Vũ Linh nghe được điều này chắc là chỉ có thể cười ha ha hai tiếng, lại gít gào gầm lên.

"Lão nương cũng ăn không tiêu!"

--- --- ---

Năm ngày sau...

Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong ngồi vào phòng của Mộ Thần Hy, nhìn bái thiếp màu đen trên bàn, Hình Liệt Phong nói.

"Còn nửa tháng nữa là chợ đen giao dịch hội sẽ mở ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất phát thôi"

"Chờ Linh Nhi đi ra, chúng ta liền đi"-Mộ Thần Hy nói.

"Nha đầu đó vào cũng hơn bốn ngày, ta nghĩ cũng nên đi ra rồi"-Tiêu Diễm phe phẩy quạt, cười nói.

Hai tháng qua trêu đùa Vũ Linh, khiến Tiêu Diễm cảm thấy nhân sinh của mình thêm chút đặc sắc mỗi lần nhìn thấy Vũ Linh bị đánh lăn ra đất, lại còn hăng máu liều mạng cắn trở về, thật sự rất thú vị a.

"Ah, hôm qua sư tổ đã đến Tịch Dương Thành rồi nhỉ?"-Hình Liệt Phong chợt hỏi.

"Ân, sư phụ là một trong tám vị thủ vệ môn, cần phải đi trước"-Mộ Thần Hy gật đầu trả lời.

Trong Tu Chân Giới không ai biết Tử Dận và Hàn Tư Viễn là một người, mọi người chỉ biết Hàn Tư Viễn là một tán tu, tính cách cổ quái nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng.

Hàn Tư Viễn không hỗ trợ bất cứ thế lực nào, chỉ một mình ẩn cư tại Lạc mai Sơn Trang, trong giới tán tu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.