Chương 54: Gặp Lại Cố Nhân.
Vũ Linh ngồi lên phi kiếm của Tuyết Dao, quay đầu đã thấy Nguyệt Minh Thành dần cách xa trở thành một điểm nhỏ trong tầm mắt, thầm thở dài một hơi, nếu bỏ đi vụ tai nạn nhỏ kia thì chuyến này đi phường thị vẫn rất tốt.
Vũ Linh quay mặt lại, thoáng thấy mình cần phải nhanh chóng khôi phục tu vi, nhanh lên đạt đến sáu tầng, khi đó đã có thể ngự kiếm mà không cần đi nhờ thế này, khoảng nửa canh giờ thì Tuyết Dao chợt lên tiếng truyền âm.
"Vũ Linh."
"Ân?"
Vũ Linh ngước mắt nhìn lên, nghi hoặc xem Tuyết Dao, chờ đợi đối phương nói tiếp, lát sau Tuyết Dao liền tiếp tục.
"Đó là do ngươi làm"
"Ack..."
Vũ Linh hơi ngưng ế, liền hiểu Tuyết Dao là đang nói tới vụ nổ khi nãy, thầm nghĩ đúng là không thể qua mặt được hai người.
Ở Vũ Linh không biết, nhờ có Tuyết Phàm ra tay thay nàng dọn dẹp một phen mới khiến người của Nguyệt Minh Thành không hoài nghi nàng, tất nhiên Tuyết Phàm cũng vì an toàn mà dùng đến Hàn Tư Viễn đưa cho cao cấp ẩn tức phù.
Có thứ này dù là phân thần kỳ tu sĩ đến dò xét cũng là không thể nhận ra có người tồn tại, nói chi đến đã rời đi Tuyết Phàm, dù là Nguyên Khôi có dùng truy tung thuật dò xét, nhưng Tuyết Phàm có thứ này cũng chưa chắc Nguyên Khôi nhận thấy được, lại nói trong hẻm nhỏ đó cũng không phải đặc biệt vắng vẻ gì, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua.
Cho nên Tuyết Phàm dù có bị Nguyên Khôi phát hiện, nhưng với sự trợ giúp của ẩn tức phù thì hơi thở sót lại cũng đặc biệt mỏng manh, thêm vào hơi thở của người qua đường sót lại, Nguyên Khôi muốn tra xét đúng là vô cùng khó khăn.
Đây cũng là truy tung thuật bất lợi yếu điểm, trừ khi xác định hơi thở đối phương cũng như xung quanh điều kiện thuận lợi cho phép, bằng không dù có khả năng dò xét diện rộng, xem đến từng tia hơi thở dao động, nhưng cuối cùng chẳng khác gì mò kim đáy bể.
"Ta không muốn biết cũng không quan tâm ngươi muốn làm gì cùng suy nghĩ thế nào, nhưng nhớ kỹ điều này, cho dù thiên phú thủ đoạn ngươi tốt đến đâu nếu không dựa chân chính thực lực, thì dù ngươi có là sư chất của chủ nhân, khi mà ngươi tự mình gây họa tìm chết chúng ta cũng sẽ không quan tâm, nhưng tốt nhất ngươi nên tự ý thức, đừng để chuyện của ngươi ảnh hưởng đến chủ nhân và Mộ thiếu gia."
Chủ nhân cho bọn hắn đi theo phụng bồi Vũ Linh đến phường thị, cũng để bọn họ bảo vệ nàng an toàn, vốn cho là một cái không linh lực tiểu nha đầu sẽ không thể gây ra cái gì họa, bọn họ cũng muốn nhân tiện rèn luyện Vũ Linh độc hành ứng đối khi biết nàng ít tiếp xúc với Tu Chân Giới tu sĩ.
Sắp tới nàng còn theo chân đi tới chợ đen giao dịch hội, so với hỗn tạp Nguyệt Minh Thành, chợ đen giao dịch hội mới là nơi long xà khó đoán, tùy ý thả Vũ Linh đi vào không biết nàng còn sống đi ra không đây.
Nhưng không thể nghi ngờ, đưa Vũ Linh đến phường thị để nàng tự do hoạt động là cách nhanh nhất để nàng hòa nhập, phường thị là nơi đủ dạng tu sĩ tụ tập, càng đừng nói là một trong các cứ điểm lớn của Tán Tu Liên Minh, đưa Vũ Linh đến đây vừa cho nàng mở rộng nhãn giới, cũng cho nàng tự do hoạt động để va chạm tiếp xúc với nhiều loại người, từ đó để nàng dễ dàng thích ứng.
Tất nhiên để ngừa vạn nhất bọn họ cũng là âm thầm đi theo quan sát, nếu chỉ là vụn vặt chuyện nhỏ thì cứ để cho Vũ Linh tự mình giải quyết, dù sao ai cũng cần ma xác để trưởng thành.
Trải qua một lúc đi theo, thấy Vũ Linh cũng là mua vài món đồ, trông không có vẻ là không biết kiềm chế thấy gì mua nấy ngu ngốc bị người dụ dỗ, nhưng nhìn lại mới thấy Vũ Linh mua hầu như cũng đều là vô dụng đồ vật.
Còn có linh thảo, nơi của họ chẳng phải có rất nhiều sao? Cần gì phải lãng phí vô ích mua đống thứ cấp thấp thảo cỏ kia, thật là phí phạm.
Trước bởi vì Tuyết Dao Tuyết Phàm do có việc phải ra ngoài nên không biết Vũ Linh oanh tạc mái nhà kiệt tác, thế nên đối với việc Vũ Linh bị Hàn Tư Viễn cấm vào dược khố còn là không rõ, nên thấy Vũ Linh vào dược điếm mua linh thảo khá là bất mãn.
Thêm vào khi thấy Vũ Linh sợ hãi biểu hiện khi gặp đám người chặn đường kia, càng cảm thấy Vũ Linh người này tâm tính quá mức yếu đuối, nghe đến hình như nàng còn chưa dám giết người.
Cả hai theo Hàn Tư Viễn đã gần trăm năm, đối với Hàn Tư Viễn lẫn Mộ Thần Hy đều vô cùng kính phục, nhưng với Vũ Linh lại không được hoan nghênh.
Cũng khó tránh khỏi điều này, Tuyết Dao Tuyết Phàm không biết rõ Vũ Linh linh căn phẩm chất, chỉ biết chủ nhân thay đại đồ đệ là Băng Cơ đã ngủ say kia thu một đệ tử, nghe đến có vẻ linh căn rất tốt còn là một đứa bé gái.
Nhưng khi chứng kiến lại thấy Vũ Linh thương tích đầy mình, trên người không chút linh lực, hơn nữa khi tỉnh lại cũng thường làm ra loạn thất bát tao đồ vật, tới nay Vũ Linh còn chưa cấp họ một ấn tượng tốt đẹp gì.
Còn có cả chuyện khi nãy, không thể tin nổi Vũ Linh dĩ nhiên dám làm ra to lớn như thế động tĩnh, hai người cảm thấy Vũ Linh quả nhiên so chủ nhân nhà mình còn đáng lo ngại.
Ngươi xem thấy một tu sĩ nào mất đi linh lực, còn gan lớn sấm họa kinh động đến cả Tán Tu Liên Minh chưa?
Nhớ năm xưa chủ nhân bọn họ Hàn Tư Viễn một người chạy lên Vạn Phật Tông trộm xem cấm trận đồ đúng là có liều mạng, đây là nên nói danh sư xuất cao đồ?
Cái này môn hạ cũng quá đáng sợ.
Nhưng nghĩ tới hình như trước kia Mộ Thần Hy cũng từng đến Hải Vực một cái nữ tôn đế quốc để giết người, càng đừng nói vị kia hung tàn có tiếng Băng Cơ tiên tử đã đi tới Yêu Vực chỉ vì đòi nợ mà giết gần hết cả tộc người ta.
Giờ nhìn lại, môn hạ này đúng là không có người nào là bình thường.
Nếu Vũ Linh biết hai người suy nghĩ nhất định sẽ kêu lên tiếng oan uổng a, nàng cũng rất muốn làm một yên tĩnh đáng yêu nhu thuận cô gái lắm chứ, nhưng bốn tên kia tự tìm chết thì trách gì nàng, nói tới Vũ Linh cũng không ra tay, là mấy tên đó tự kích hoạt ngòi nổ nha.
Nếu thật muốn ra tay, Vũ Linh vẫn có cách yên lặng giết người mà không ai hay, đảm bảo sạch sẽ gọn ràng.
Haha, không đùa đâu, dùng biến dị mê dược với khả năng tăng tác dụng lên gấp mười lần, dám cá dù là kim đan tu sĩ cũng ngã gục ngay, sau đó muốn giết thế nào cũng được, cuối cùng chỉ cần nhét vào mấy viên hóa thi đan, khiến cho cả thi thể đối phương cũng tan biến hoàn toàn.
Đừng hỏi Vũ Linh tại sao trước còn sợ hãi giết người nhưng giờ lại nghĩ ra đáng sợ như thế giết người phương thức, Vũ Linh đã nghĩ rất nhiều, kỳ thực sinh mạng đúng là rất mong manh cần phải quý trọng, nhưng đó là dành cho những người đáng được có, đúng như lời Mộc Cẩn đã nói, tại sao có thể không ngại gì giết gà vịt heo cá mà lại không thể giết người.
Suy cho cùng tất cả cũng đều là có sinh mệnh tồn tại, lại nói đám gà vịt heo cá kia không hề có ác ý hại mình, chúng vô tội lại vẫn bị như thế kết cục, mà con người thì luôn toan tính ích kỷ giết hại lẫn nhau, tính đến những kẻ đó là vô tội sao?
Giống như hiện đại cảnh sát, có nhân phạm tội tử hình, dù muốn dù không họ vẫn ra tay xử bắn, nói gì đến Tu Chân Giới một nơi xem sinh mạnh nhỏ bé như cỏ rác, cho dù Vũ Linh có nhân nhượng tôn trọng, nhưng người khác xem ra còn muốn chê cười đây.
Vũ Linh không phải là nhân từ gì, ngược lại Vũ Linh rất vô tâm, chỉ là hai mươi mấy năm giáo dục cùng với làm một bác sĩ, Vũ Linh rất không thích xem mình tự tay hạ sát một người, dù đó có là người ác ý với mình, đó là lý do Vũ Linh chuyên dùng thuốc phấn cùng ngoại vật để...hại người.
Quan trọng hơn, Vũ Linh kiếp trước ở ba tuổi thời điểm tận mắt chứng kiến mẹ mình chết đi, cái cảm giác hoảng hốt trống rỗng đó khắc sâu như chỉ vừa sảy ra, điều này so với việc giết bệnh nhân kia còn khó chịu, bởi vì khi ấy Vũ Linh chỉ vừa ký sự, mà ký ức trẻ nhỏ rất dễ quên nhưng nếu nhớ là vô cùng khắc sâu.
Nhưng giờ thì khác, người nơi đây tâm lý đã luôn cho rằng giết người là chuyện thật bình thường, nơi này không có cảnh sát pháp luật nên không hề ngần ngại ra tay, quan trọng là đừng bị đồng bạn hay gia tộc đối phương phát hiện mà đuổi giết là được, trong mắt họ linh thạch so sinh mạng còn đáng giá hơn ngàn vạn lần, điều kiện đó là sinh mạng của người ta.
Không lý do gì Vũ Linh lại im lặng chịu chết chỉ vì cho rằng sinh mạng là quý giá, nàng mới không muốn chết sớm, nhưng nếu đã ép buộc nàng đến cùng, thì dù có phải giết người Vũ Linh cũng không ngại vượt qua.
Quay trở lại, nghe Tuyết Dao Tuyết Phàm nghiêm khắc uy hiếp, Vũ Linh cũng là sửng sốt một chút, lập tức liền nghĩ thông.
Không oán trách hai người, Vũ Linh hiểu lần này mình đúng là thác đại, ngẫm lại thì quả thật Vũ Linh đúng là có ỷ lại vào Tử Dận cùng Mộ Thần Hy, Hàn Tư Viễn cũng là phân thân của Tử Dận nên Vũ Linh đúng là khá thoải mái.
Có lẽ do sống ở hiện đại yên bình nên Vũ Linh còn rất non nớt, khả năng nàng ít ỏi đến đáng thương số lượng người tiếp xúc cùng ra ngoài trao đổi từ khi đến thế giới này, đấy cũng là lý do Vũ Linh chưa suy nghĩ nhiều.
Nhưng nếu quay ngược lại, Vũ Linh vẫn làm như thế, lúc này nàng không thể sử dụng linh lực, đối đầu với bốn người kia là tự tìm chết, huống hồ là đối phương tìm nàng gây sự, Vũ Linh để yên mới là ngu ngốc, dù mơ hồ nhận ra Tuyết Dao Tuyết Phàm đi theo, nhưng từ Mộ Thần Hy lần đó, Vũ Linh nhận ra, nàng không thể luôn dựa vào người khác ra tay giúp mình, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào bản thân.
Năm xưa ở cô nhi viện dãy dụa, nào có ai đến giúp nàng giành lấy cơm ăn áo mặc, đi làm cũng đâu ai đến hỗ trợ khi nàng gặp người vu oan, tất cả đều phải tự mình chống đỡ, là do mấy năm nay luôn có những người như Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong hỗ trợ mà Vũ Linh nhém chút quên mất bản thân đã từng trải qua.
Ý thức được điều này, Vũ Linh như bị cảnh tỉnh, bản thân quả là có phần đắc ý quên mình a, không tốt không tốt, ở trước khi đạt tới thực lực mà không ai có thể khiến nàng lo ngại, đến lúc đó muốn đắc ý cũng không vội.
"Ta đã hiểu, đa tạ đã nhắc nhở"
Vũ Linh nhìn lại Tuyết Dao, gật đầu nghiêm túc đáp, cảm thấy sư tổ vị này hố cha tính cách vậy mà thu được hai người Tuyết Dao Tuyết Phàm hầu cận tận tâm đến thế, đúng là khó được.
Nhưng tại sao lại cảm thấy thật thay hai người đáng tiếc? Nhất định là do Tử Dận quá không đáng tin.
Tuyết Dao cùng Tuyết Phàm thấy Vũ Linh thức thời gật đầu, liền không khỏi kinh ngạc nhìn nhiều hai mắt, xem ra nha đầu này không đến nỗi tệ, ít nhất tâm tư còn rất linh thông, chỉ là quá thiếu kinh nghiệm, muốn trở thành chủ nhân môn hạ, thiên phú không phải là vấn đề duy nhất, mà là tâm tính cùng thực lực.
Hy vọng nha đầu này có thể mau chóng trưởng thành, tất nhiên trọng yếu nhất là tâm không thể đi sai lệch, giống như năm xưa vị kia, dù không thể tận mắt chứng kiến nhưng bọn hắn không muốn chủ nhân lại thương thấu tâm.
Đi thêm nửa đoạn đường, bất ngờ Tuyết Phàm kêu lên dừng lại, nhắm mắt cảm thụ một lúc, Tuyết Phàm mới trầm giọng lên tiếng.
"Phía trước có người"
Thật ra xung quanh đây có người không tính lạ, dù cách Nguyệt Minh Thành khá xa lại là biên giới, dù nơi đây đất đá có phần khô cằn hoang vu, nhưng cũng tồn tại không ít yêu thú sinh trưởng thích nghì, cho nên có người đến săn giết hay như Vũ Linh đám người đi ngang qua cũng là quá bình thường.
Nhưng nếu chỉ là như thế, Tuyết Phàm cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt trầm trọng đến vậy, Tuyết Dao biết việc không đơn giản liền hỏi lại.
"Thế nào?"
"Phía trước trăm dặm có năm người đang giao chiến"
Vũ Linh cũng tò mò dỏng tai lắng nghe, hừm, là tranh đoạt tài nguyên sao? Chuyện này cũng là bình thường, không ít người hợp đội chém giết yêu thú nhưng phân chia không đồng nên gây ra mâu thuẫn, hay như là có đội khác đến tranh dẫn đến xung đột.
Mà, không đúng, nếu việc chỉ nhỏ như thế càng không đáng dừng lại, Tuyết Dao Tuyết Phàm đều là kim đan viên mãn, đúng ra họ sẽ không nên quan tâm việc vặt vảnh này, bởi thực lực của hai người có thể dễ dàng bỏ qua chút tranh chấp nhỏ này, có khi còn chướng mắt nữa là.
Trừ khi...nơi đó có gì khiến họ lo lắng.
"Dĩ nhiên là ma tu"
Sau khi dùng thần thức thăm dò, Tuyết Dao kinh ngạc thốt lên.
Thật ra ở đây gặp phải ma tu cũng không hiếm lạ gì, vì Nguyệt Minh Thành là dành cho tán tu phường thị, vì lẽ đó nên rất thoải mái mở rộng cửa cho các loại nhân ra vào, lại không kỳ thị khắc khe như những thành thị khác.
Nơi đây cách Nguyệt Minh Thành không xa, xuất hiện ma tu bóng dáng quả thật không lấy làm kinh ngạc, nhưng làm cho Tuyết Dao Tuyết Phàm kinh ngạc là ma tu đó lại dám ngang nhiên ở đây giở trò.
Phía trước trăm dặm là năm người đang giằng co, nói đúng hơn là bốn người đang đấu với một người, nếu thêm vào hai bộ xác khô bên dưới thì là bảy người tất cả.
Mà trong đó người duy nhất đang đấu cùng bốn người còn lại là một cô gái có tu vi là kim đan sơ kỳ, không, hay nói đúng hơn người này là ma tu mà không là tu sĩ.
Đối diện bốn người là một tán tu đội ngũ, tu vi thấp nhất là trúc cơ sơ kỳ viên mãn, kế đến là trúc cơ hậu kỳ, trúc cơ trung kỳ và còn lại là kim đan sơ kỳ tột cùng nam nhân.
Dù bên này bốn người tu vi không tệ lại còn liên kết đấu lại cô gái, nhưng kể cả như thế thì khi đấu với nữ ma tu kim đan kỳ kia, bốn người vẫn là cảm thấy cố hết sức, Tuyết Phàm nhìn liền nhận ra nếu cứ thế kéo dài, đội bốn người đó sớm muộn sẽ bị đối phương đánh bại.
Ma tu quỷ quyệt khó lường, ra tay lại tàn nhẫn xảo trá, quan trọng là họ không từ thủ đoạn nên rất khó phòng bị, hơn nữa ma tu đồng cấp lại mạnh hơn tu sĩ, so sánh đến tu sĩ lại không thoải mái bằng ma tu trong chiến đấu, hiển nhiên, trên cơ bản là vậy, như Tiêu Diễm đám người có thể vượt cấp chiến đấu thì ma tu lại không làm khó được họ, điều kiện tiên quyết là tu vi không chênh lệch nhiều.
Tuyết Dao Tuyết Phàm hai mặt nhìn nhau, sau đó quyết định trước để Vũ Linh ở lại, nơi này cách Lạc Mai Sơn trang khá gần, để phòng ngừa vẫn là đến xem xét tình hình cụ thể mới tốt.
Quyết định như thế, Tuyết Phàm trước rời đi còn Tuyết Dao liền hạ xuống phi kiếm thả Vũ Linh xuống dưới.
"Ta đã đặt che dấu trận pháp, ngươi trước ở đây đừng đi lung tung, trước mắt tình thế rất nguy hiểm, để ngừa vạn nhất ngươi vẫn là im lặng ngồi yên, nếu có gì không đúng liền bóp vỡ Hộ Thân Phù, cố gắng duy trì một lúc chúng ta sẽ đến ngay"
Tuyết Dao cũng không quên Vũ Linh hiện tại trạng huống, căn bản là không thể chiến đấu, đó là chưa nói đến bọn họ phải dè chừng là ma tu, ai biết được nữ ma tu kia có còn đồng bọn quanh đây không.
"Vâng, ta đã biết"
Vũ Linh nhảy xuống phi kiếm, không nhiều tò mò truy vấn, liền ngoan ngoãn đi vào trận pháp, Tuyết Dao hài lòng, kiểm tra thấy an toàn rồi mới đuổi theo Tuyết Phàm.
Mang theo Vũ Linh lúc này thật sự rất vướng bận, đặc biệt là ở nàng không có tu vi như hiện tại, tốt nhất vẫn là ở lại đây, đối đầu với ma tu hai người không chắc đủ dư thừa tinh lực trông chừng Vũ Linh, kẻo không may bị ma tu đánh lên chủ ý thì lại cấp bản thân thêm mệt.
Tuyết Dao rời đi, Vũ Liền yên lặng khởi động trận pháp, thứ này xem đến còn là bút tích của Hàn Tư Viễn, Vũ Linh nhàn rỗi quay sang xem xét trận pháp đồ án.
Chợt trận pháp bị rung động nhẹ, Vũ Linh nghi hoặc, nhưng Tuyết Dao mới rời đi không lâu, không cớ gì lại trở về nhanh như thế a.
"Vũ Linh, mở ra, là ta đây"
Bên ngoài vang lên Tuyết Dao thanh âm, Vũ Linh dù nghi hoặc nhưng vẫn mở ra trận pháp cấm chế, vừa mở Vũ Linh liền cảm thấy nguy hiểm.
Lạy ơn Mộ Thần Hy dạy dỗ, nhờ thế mà theo bản năng tránh né của mình mà nàng đã may mắn tránh thoát tập kích, xem sau lưng oanh thành hố to, Vũ Linh liền đổ mồ hôi lạnh, may mà nàng tránh kịp, nếu không dính phải thì sẽ bị trọng thương, tuy rằng tốc độ so khi trước kém đi còn bị trầy xước không ít, nhưng vẫn đỡ hơn là dính đòn.
Buồn bực đứng dậy, ông trời đúng là đang trêu đùa nàng đi, lần nào ra ngoài cũng không yên thế này, xem ra sắp tới muốn ra ngoài là phải xem lịch.
"Đã lâu không gặp, Nhị Nha-"
Vũ Linh mạnh ngẩn đầu, đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp lại mang cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, nhưng giọng nói này Vũ Linh vẫn không quên.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau