Chương 52: Ồn Ào
Triệu Lệ Ái đi tới, liền thấy nơi phát ra tiếng nổ bị thủ vệ thành vây quanh, liếc mắt nhìn xem thì lại kinh ngạc thấy bốn tên tán tu khi nãy đang nằm la liệt trên đất, trên người cháy khét vô cùng thảm hại.
Nhìn chúng đang thoi thóp như sắp chết đến nơi, cau mi nghi hoặc không rõ đã sảy ra chuyện gì, Triệu Lệ Ái muốn tiến lên tìm kiếm tiểu nha đầu kia bị lấy đi túi trữ vật, nhưng nghĩ đến nếu mình đi ra thì trông thật đáng nghi.
Cuối cùng Triệu Lệ Ái chỉ có thể tiếc nuối than một tiếng, tính, còn là thôi đi, lát nữa liên hệ một chút thành chủ xem xét, giờ đi ra là không thích hợp, nàng cũng không muốn vì người lạ ôm lên phiền toái.
Vừa định quay lưng đi, Triệu Lệ Ái lại nhìn thấy hai cỗ khí tức cường đại đang hướng tới, xem ra tiếng động khi nãy đã huyên náo đến các vị cao tầng thủ hộ của Nguyệt Minh Thành.
Bao năm qua chưa từng có kẻ nào dám ngang nhiên gây rối còn tạo ra tiếng động lớn đến thế này, Triệu Lệ Ái thu liễm sâu khí tức, thầm đoán lần này có phải quá trùng hợp hay không, bốn tên nàng muốn đuổi theo lại là kẻ gây ra chuyện này.
Không, bốn người họ chỉ là trúc cơ tu sĩ, xem đến thái độ nhát gan bỏ chạy khi nãy, bốn tên đó sẽ không có gan làm ra như thế ngu xuẩn hành động, lại nói bọn họ thảm trạng cũng không nỡ nhìn thẳng nên việc bốn tên tán tu đó cố ý gây ra vụ náo loạn này là không thể sảy ra.
Vậy thì là ai? Tại sao lại nhắm đến bốn tên tán tu này? Hay đây là một âm mưu nào đấy?
Rốt cuộc thì Triệu Lệ Ái vẫn không thể biết kẻ nào to gan dám khiêu khích cả Nguyệt Minh Thành lẫn Tán Tu Liên Minh và mục đích của người đó là gì? Nhưng trực giác mách bảo nàng không nên tìm hiểu quá sâu, càng không nên dấy vào Nguyệt Minh Thành cái này thâm sâu vũng nước ngầm.
Triệu Lệ Ái không hiểu nguyên do, mà những người xung quanh cũng vô cùng kinh dị cho kẻ nào gan lớn dám thách thức Tán Tu Liên Minh, mà hai cỗ khí tức cường đại của xuất khiếu kỳ tu sĩ cũng nhanh chóng tiếp cận.
Triệu Lệ Ái thấy hai vị xuất khiếu kỳ tu sĩ trong đó một là trưởng lão của phân điểm Tán Tu Liên Minh cử ra, một là một vị khách khanh trưởng lão của Nguyệt Minh Thành đi đến điều tra xem xét.
Có thể khiến hai vị cao tầng trưởng lão xuất đầu, coi ra nơi đây sắp có chuyện rắc rối diễn ra, cũng may tông môn nhiệm vụ đã hoàn thành, có lẽ tốt nhất vẫn là nên mang sư đệ sớm rời đi khỏi nơi này, nghĩ như thế Triệu Lệ Ái liền xoay người hướng về chỗ cũ mà đi.
Bên này thủ phạm của mọi chuyện Vũ Linh lại vô cùng thoải mái đến nhàm chán nghe thiếu niên trước mặt nói liên miên gần nửa canh giờ, nghe một lúc Vũ Linh mới biết thiếu niên này tên là Trần Nam, còn nữ nhân khi nãy tên là Triệu Lệ Ái, hai người này đều là Phù Thiên Tông đệ tử đang ra ngoài làm nhiệm vụ.
Theo lời Trần Nam, bọn họ đã quan sát thấy mấy tên ruồi bọ kia theo dõi Vũ Linh từ lâu, sau đó thấy nàng nhém chút bị lừa nên nhịn không được ra tay tương trợ.
Vũ Linh cảm thấy thiếu niên này thật tốt nói chuyện, chỉ vừa hỏi hai ba câu thì đối phương đã tự động nói hết đi ra, quả nhiên là một đơn giản mà tốt bụng thiếu niên.
Trần Nam thấy Triệu Lệ Ái chưa đến, liền ngỏ ý hỏi Vũ Linh có muốn cùng mình đi trà lâu ngồi một chút, Vũ Linh suy xét một hồi vẫn là gật đồng ý, người này không có ác ý với mình, huống chi Vũ Linh nhớ tới Triệu Lệ Ái cũng là một nữ phụ, còn là số ít tốt bụng nữ phụ, nên vẫn có thể tin tưởng, tất nhiên phòng ngừa vạn nhất vẫn là nên đề phòng một phen.
Trần Nam dắt tay Vũ Linh đi vào một trà lâu, lựa chọn một vị trí gần cửa sổ mới ngồi xuống, điểm hai phần thức ăn ngọt mới quay sang Vũ Linh.
"Linh Nhi, khi nào trưởng bối ngươi đến đón?"
Trần Nam cũng không xem Vũ Linh là phàm nhân hài tử, nghĩ xem nhà ai phàm nhân hài tử lại mang theo túi trữ vật, còn có thể xuất ra không ít linh thạch, như thế hài tử làm sao có thể là phàm nhân đây.
"Hẳn là chưa tới nửa canh giờ"
Vũ Linh vừa trả lời vừa cầm lên một khối bạch nãi cao, híp mắt thích ý gặm xuống, thời gian hai canh giờ quả thật chưa tới, còn thời gian nên cứ từ từ ăn uống đã, mấy hôm nay Vũ Linh vị lưỡi đều nếm không ra mùi.
Gặp bốn tên tán tu chặn đường cũng khiến Vũ Linh mất đi hứng thú dạo phường thị, thêm vào giờ này người xuống đường bắt đầu nhiều lên Vũ Linh càng không muốn chen lấn, quan trọng nhất là nàng đã gần hết linh thạch, cho nên càng không có lý do đi thêm tiêu tốn năng lượng.
Trần Nam nghe thế hơi nhíu mi, cảm thấy trưởng bối của tiểu nha đầu này quả nhiên không có trách nhiệm, để một tiểu nha đầu không có tu vi lại ngây thơ như thế một mình chạy ra ngoài, đúng là đáng trách.
Chẳng lẽ họ không sợ nàng bị người dụ dỗ lừa gạt hay sao? Giống như khi nãy, nếu lúc đầu không phải hắn lơ đãng chú ý rồi lặng lẽ đi theo, có lẽ nha đầu này đã phải gặp nguy hiểm.
Nói đến nha đầu này đúng là quá tin người, làm thế nào nàng lại nghe theo lời đám người kia mà dễ dàng tự mang lên túi trữ nộp ra, chẳng lẽ nàng nghĩ mình đưa túi trữ vật ra thì đám người kia sẽ buông tha nàng sao, thật là quá ngây thơ.
Vũ Linh chớp mắt, cảm giác ánh mắt Trần Nam nhìn mình đặc biệt kỳ quái, giống như đang hận sắt bất thành kim, tên này lại lên cơn gì đây?
"Phải rồi, nhà ngươi ở đâu?"
"Không biết"
Vũ Linh lạnh tanh trả lời, nếu nói nhà thì Vũ Linh quả thật không biết, nàng không xem nhà ở Hà Thụ Thôn là nhà mình, cũng không xem Lăng Tiêu Phong là mình, đừng nói đến chỉ ở tạm vài ngày Lạc Mai Sơn Trang.
Nói đúng hơn thì Vũ Linh không có nhà, mà điều này cũng không quan trọng, kiếp trước kiếp này Vũ Linh đều không có nhà, hơn nữa vốn là tu sĩ nên sẽ không bao giờ có một nơi chân chính gọi là nhà, tu sĩ muốn cường đại phải không ngừng lịch lãm tăng cường nhãn giới, cho nên tu sĩ sẽ không dừng chân quá lâu tại một điểm.
Không nói tới việc cường đại, thì chỉ việc định cư quá lâu một chỗ sẽ dễ dàng khiến địch nhân tìm tới trả thù, như thế không những phiền toái mà còn khó yên thân.
Vũ Linh chán ghét nhất là phiền toái, mặc dù nàng rất lười và còn là trạch nữ, nhưng nếu muốn thì Vũ Linh càng thích như tán tu tuy thiếu thốn tư nguyên, vậy mà lại tự do tùy ý, còn nhà gì đó thì vốn không nằm trong lòng.
Trần Nam nghe Vũ Linh trả lời như thế, thì nghĩ rằng do nàng quá nhỏ lại còn lần đầu ra ngoài cho nên không nhớ rõ cũng là bình thường, thế nên lại không hỏi sâu hơn mà cùng Vũ Linh nói lên vài câu tán gẫu.
Trần Nam cảm thấy Linh Nhi nha đầu này quả thật rất ngây thơ, nhưng lại không tốt chọc cười, hắn nói cả ngày mà nàng cũng chẳng cười gì cả, khiến cho hắn cảm thấy hoài nghi mình tài ăn nói, bởi vì trong tông môn các vị sư tỷ sư muội rất thích cùng hắn cười đùa a.
Còn Vũ Linh lại thiếu niên Trần Nam này thật là lợi hại, nói không ngừng nghỉ mà lại không thấy mệt chút nào, tựa như đám ong cứ vo ve không ngừng, quan trọng là phun ra nước bọt đều bắn tới trên thức ăn, khiến Vũ Linh chỉ có thể trơ mắt ra xem thức ăn bị nước bọt ngấm vào, giờ muốn ăn cũng không dám chạm.
Đây là trắng trợn ngược cẩu a, phi phi, nàng mới không là cẩu.
Vũ Linh thu đũa, quyết đoán không tiếp tục nhìn đến, mắt không thấy tâm không phiền, lúc này Trần Nam lại đang hăng say nói tới hắn cùng sư tỷ của mình chém giết yêu thú Bích Hỏa Ngũ Vỹ Hồ là như thế nào lợi hại.
Vũ Linh ngáp dài một hơi, thầm nghĩ hàng này đúng là nói nhiều thật, hắn có uy phong có lợi hại thế nào thì đâu liên quan đến nàng, lại nói Bích Hỏa Ngũ Vỹ Hồ thấp nhất cũng là kim đan hậu kỳ, Trần Nam chỉ là trúc cơ trung kỳ thế nên nếu nói chiến đấu thì hẳn chỉ là vị kia sư tỷ ra tay, còn Trần Nam căn bản là tên đứng một bên cổ động.
"Hửm? Tại sao không ăn? Ta điểm đểu là những thứ mà hài tử thích ăn a"
Nói xong một hơi, Trần Nam mới ngưng mắt nhìn xuống còn không động bao nhiêu thức ăn, nhìn lên Vũ Linh nghi hoặc nói.
"Ta không thích ăn ngọt"
Kéo kéo khóe miệng, Vũ Linh ngượng cười nói dối, làm sao có thể nói là do ngươi phun đầy nước bọt lên đó cho nên ta mới không dám ăn, nghĩ đến thiếu niên này cũng không có ý xấu nên Vũ Linh không có thẳng thừng nói ra, bằng không sẽ khiến người ta tự ái, dù sao cũng là người xa lạ còn là nên nể mặt một chút mới tốt.
"Thế sao, ta cứ tưởng hài tử nào cũng thích ăn ngọt, ha ha, xem vậy chứ ta cũng rất ăn ngọt đấy, haha."
Cầm lên một khối bạch nãi cao Trần Nam cười hì hì nói lại nhanh chóng xử gọn, Vũ Linh phối hợp cười khan hai thanh liền dời mắt đi chỗ khác.
Vừa nhìn ra cửa sổ thì thấy hai người có hơi thở cường đại lướt qua, Vũ Linh nhướng người nhìn theo thì phát hiện hai người đó hướng đến là nơi phát ra tiếng nổ khi nãy.
Híp mắt, Vũ Linh đoán bốn tên tán tu kia mở ra túi trữ vật của nàng, khiến cho kích hoạt ngòi nổ nên dẫn đến cao cấp tu sĩ ra trận dò xét.
Chiếc túi trữ vật đó là trong lúc đản đau nhàm chán đến chết mà chế ra, vì Vũ Linh nhớ đến lần trước bị người chặn đường đoạt bảo, thì linh lực hay tu vi là thứ dù quan trọng nhưng gặp phải cơ thể trọng thương mà kẻ địch mạnh hơn mình, có thể sống sót đó là phải lạy ơn trời phật cho mình mạng lớn.
Thế nên dù Vũ Linh biết ngoại vật chỉ là phụ trợ, mà kiếm tu càng là khinh thường dùng ngoại lực đến, nhưng Vũ Linh vốn không định đi theo thuần kiếm tu lộ giống Mộ Thần Hy, đưng là Vũ Linh thích kiếm nhưng lòng không có kiếm tâm kiên định như Mộ Thần Hy, nàng thích hợp hỗn pháp phương thức hơn là chuyên về kiếm tu phương diện.
Hỗn pháp tức là có thể cùng lúc tu luyện nhiều thứ, chẳng hạn như Vũ Linh vừa tu linh lực, luyện đan trận pháp cũng có tham dự và muốn chuyên sâu, Mộ Thần Hy cùng Tiêu Diễm tuy cũng tham dự vàn luyện khí luyện đan nhưng không dự định quá chuyên sâu.
Hai người đó nếu muốn chuyên sâu thì sẽ đạt tới thành tựu cực kỳ lớn, nhưng bản thân họ muốn tu kiếm cho nên phương diện khác chỉ là phụ trợ.
Vũ Linh thì khác, nàng tuy cũng tu kiếm nhưng không dùng kiếm nhập đạo, kiếm đạo một đường này không phù hợp tính cách lười nhác ghét chém giết như nàng, thay vào đó Vũ Linh cần tu luyện ở nhiều phương để tìm ra con đường nào thích hợp mình nhất.
Đây là trước mắt Vũ Linh có thể nghĩ tới, chính Mộ Thần Hy cũng nói Vũ Linh không có kiếm tâm nên muốn dùng kiếm nhập đạo là rất khó.
Quay trở lại, tranh thủ thời gian trị thương thì Vũ Linh mò tới thư phòng ở Lạc Mai Sơn Trang, mừng là Hàn Tư Viễn thu thập không ít thư tịch, trong đó có vài cuốn du kí của phàm giới, Vũ Linh nhìn thấy cách chế tạo pháo hoa là từ đây mà ra.
Sau đó Vũ Linh mới nhớ tới một loại linh thảo mang tên Sa Thạch Đằng, nếu đem Sa Thạch Đằng ngâm vào rượu sau đó phơi khô rồi mài thành bột như thế nếu gặp lửa sẽ phát nổ, nguyên liệu chế tạo pháo nổ rất dễ tìm, Vũ Linh dùng Sa Thạch Đằng đã mài thành bột hòa lẫn với thuốc pháo cho nên khi kích hoạt sẽ không có linh lực chấn động.
Khả năng đối phương phát hiện là rất thấp, tuy làm giảm đi uy lực nhưng không ngại dùng nén để tăng thêm cường độ phát nổ, Vũ Linh bỏ thuốc nổ đó vào dây túi, nếu tên nào mở ra sẽ kích hoạt ngòi nổ mà nàng thao bể tâm để tạo ra.
Còn vì sao lại bỏ vào dây túi trữ vật, đơn giản vì túi trữ vật chẳng khác nào két sắt giữ tiền, muốn đoạt bảo tất nhiên phải nhắm đến túi trữ vật, đáng tiếc, Vũ Linh tạo ra túi trữ vật kia chỉ đang là vật thử nghiệm, cho nên vẫn còn vài sơ sót nhỏ.
Àh, chiếc túi trữ vật đó bên trong không có đồ gì đâu, bởi vì một khi túi trữ vật bị nổ hoặc rách phá, thì tất cả đồ vật bên trong đó cũng sẽ rơi vào không gian thứ nguyên, mà bên trong không gian thứ nguyên lúc nào cũng có không gian lốc xoáy, đồ vật chỉ vừa rơi vào đó liền nát thành đống cặn bã cũng không còn, cho nên đừng hy vọng tìm thấy thứ gì trong đó, hư không thạch ngoại trừ.
Mà, dù có là tiên nhân đi nữa thì bước vào không gian thứ nguyên cũng chưa chắc toàn mạng trở ra, may mà túi trữ vật được chế luyện từ da của yêu thú nên rất bền bỉ, trừ khi dùng linh lực hay ngoại lực có uy lực lớn tác động lên, bằng không thì rất khó mà phá hư nó.
Vũ Linh xoa cằm, may mà bốn tên kia rời đi mới mở ra túi trữ vật, bằng không thì khá rắc rối, nghĩ thế Vũ Linh đối với Trần Nam không ngừng huyên thuyên bên tai giảm đi rất lớn bất mãn.
Tính, xem như hắn có ân với nàng, Vũ Linh cũng không nhiều so đo.
Lúc này trà lâu bên trong mọi người lại không ngừng bàn tán về vụ náo loạn, càng hăng hái tranh luận khi có thể khiến cho hai vị xuất khiếu kỳ trưởng lão ra mặt giải quyết.
Trần Nam cũng ngưng lại cuộc trò chuyện, tuy rằng vẫn ngồi ngay thẳng nhàn nhã uống trà, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy tai của Trần Nam đang vảnh lên để thu hết lời mọi người bàn luận trong trà lâu.
Giờ Vũ Linh mới để ý, bọn họ ngồi trên lầu, vị trí gần cửa sổ, từ đây có thể quan sát khá rộng một vùng khu phường thị của Nguyệt Minh Thành, mà chỗ hai người ngồi vừa vặn thích hợp để nghe lén.
Liếc mắt nhìn Trần Nam, Vũ Linh thật sâu hoài nghi tên này chọn vị trí chỗ ngồi ở đây thật ra là đã tính toán hết đi, nếu như thế thật vậy thì...
Tên này quá nguy hiểm.
"Các ngươi biết tin gì chưa?"
Chợt một giọng nói khá to vang lên, thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong trà lâu.
"Tin gì?"
Một người khác lên tiếng hỏi.
"Ta nghe rằng vụ náo loạn khi nãy là do kẻ thù của thành chủ tạo ra, hơn nữa người này thập phần lợi hại, dù đã cử ra hai vị Xuất Khiếu kỳ đại năng mà vẫn không thể bắt tới người đó, hiện nay khắp nơi đều có bóng dáng của thủ vệ thành đến tuần tra, mà ngay cả cổng thành cũng đều bị phong bế..."
Vũ Linh sửng sốt khó mà tin nổi chỉ vì bản thân ác ý trò đùa mà dẫn đến như thế ồn ào, trọng điểm là nay cổng thành đã đóng, như thế thì làm sao mà nàng trở về đây.
Bỗng dưng cảm thấy thế giới này thật sâu ác ý, thế quái nào mỗi khi nàng xuất môn đều gặp chuyện a!!!
(Chưa xong còn tiếp)
---End Chap---