*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngoan~" Khởi đầu tốt là thành công phân nửa rồi! Trong lòng Tô Thiếu Bạch tự tin hơn nhiều, liền tiến hành bước tiếp theo. Cậu lấy một cái bọc vải màu trắng từ trong lòng ra, mặt mày cẩn trọng lấy một hạt gạo đặt lên tảng đá bên cạnh, "Pudding, mi dùng lực đạo nhẹ nhất nấu chín nó đi."
Thần hỏa:. . .
"Ngoan, thử xem~"
"Ầm!" Tảng đá bị đen mất một mảng, đến nỗi hạt gạo nho nhỏ kia ngay cả thi thể bị hóa than cũng không thấy đâu cả.
Tô Thiếu Bạch lại lấy một hạt gạo để lên, "Mạnh quá, nhẹ chút đi."
Thần hỏa nhăn nhó một chút, "Ầm!" Xương cốt hạt gạo vẫn không tìm được.
"Không sao, nhẹ hơn so hơn hồi nãy, làm lại."
"Ầm!"
"Nhẹ hơn nữa đi nè."
"Ầm!"
...
Đến khi mặt trời ngả về tây, Tô Thiếu Bạch cười khổ nhìn ba hạt cuối cùng còn dư lại trong bao vải, một ba đồng tệ, lúc ra khỏi cửa cậu lấy một vốc đầy, ít nhất cũng phải được nửa chén gạo trắng, đều bị cậu lãng phí cả rồi, không biết có bị mẹ Tưởng cầm cây đuổi đánh không nữa. Chắc lợi dụng cái bao vô dụng này đốt củi chắc cũng được ha? Tô Thiếu Bạch nhíu mày nhìn mớ gạo cacbon trong khe đá, nghĩ ngợi một tí.
"Pudding, nhẹ thêm chút nữa, nhẹ thôi."
"Phụt!" Lưu lại trên tảng đá vẫn là than đen.
"Nhẹ nào, một chút là được rồi."
"Phụt!" Hạt gạo vẫn đen, nhưng mà mặt khác lại có màu cà phê.
Sau khi chứng kiến bao nhiêu là gạo hóa thành than, Tô Thiếu Bạch cảm thấy hạt gạo có một mặt màu cà phê này quả thật là tuyệt sắc nhân gian, "Pudding, cố lên, lập tức sẽ thành công thôi!"
"Phụt!" Lại biến thành than rồi.
Thần hỏa: . . .
Tô Thiếu Bạch: . . .
"Quên đi, hôm nay nhất định mi cũng mệt rồi, chúng ta về nhà, mai lại trở lại!" Tô Thiếu Bạch nhét túi vải vào trong lòng, vươn tay sang chỗ nó.
Thần hỏa bay trở về, biến mất trong lòng bàn tay cậu. Hôm nãy không tính là hoàn toàn không có thu hoạch gì, chít ít thì hạt gạo đã có màu cà phê. Tô Thiếu Bạch duỗi cánh tay, co giãn lưng và tứ chi đã có chút đau nhức.
Cái kiểu sức lửa này vốn rất khó điều khiển, cậu vốn cũng không nghĩ chỉ cần một là xong chuyện, Pudding có thể ngoan ngoãn phối hợp huấn luyện là cậu đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Vốn điều cậu lo lắng nhất chính là nó nửa đường quẳng gánh không thèm làm nữa, vậy mà hiện tại lại nghe lời như thế, lần sau giúp nó tìm nhiều viêm thạch Xích phẩm một chút cũng là chuyện nên làm. Đến khi Thần hỏa có thể thuần thục điều khiển sức lửa, cơm trưa lúc đào quặng không chỉ còn là bánh mì thịt nữa, nướng thức ăn dã ngoại này nọ, rồi cả lẩu cũng có thể nghĩ đến! Mà làm đồ ăn cho tiên trưởng đại nhân cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều! Đúng vậy, động lực cho Tô Thiếu Bạch cố gắng làm lại nhiều lần lâu như thế, ước mơ vĩ đại của cậu, chính là có thể nấu được một bữa ăn nóng hổi trong hầm mỏ.
Mẹ Tưởng đã làm xong cơm tối, đứng cách nhà từ xa cũng có thẻ ngửi được mùi thịt thỏ kho, hương vị mê người vô cùng. Tô Thiếu Bạch hít hít mũi, tận lực trấn áp con sâu thèm ăn trong bụng xuống, dưới chân cũng tăng tốc độ. Ngay tới khi đến cửa, cậu phát hiện mấy cái giỏ mây đen được đặt trước cửa. Lại gần thêm mấy bước, nhìn vào giỏ thì thấy trong đó có mười mấy quả trứng gà vỏ đỏ tròn vo. Tô Thiếu Bạch nhìn mấy quả trứng gà trong giỏ hết sức là quen mắt, chắc không phải lại là cái tên nhóc Đỗ Kiếm Thu lại đưa đến đấy chứ! Tiểu tử này, định dùng đạn bọc đường à?
"Dì, hôm nay làm thỏ à? Thơm quá đi." Cậu xách giỏ vào trong cửa liền gọi to, con sâu thèm ăn trong bụng rục rịch rồi này.
Mẹ Tưởng gật đầu, cách kho vàng này cũng là học từ Tô Thiếu Bạch, bà nương nhờ chút ánh mặt trời cuối cùng trong ngày vẫn còn đang chiếu mà tiếp tục thêu đóa hoa thược dược kia, "Con xách cái gì đấy?"
"Trứng gà, không biết ai lại đặt ở cửa nhà mình."
"Đặt ở cửa?" Mẹ Tưởng kinh ngạc nhìn cái giỏ vài lần, trông có vẻ giống với cái mà đứa trẻ Đỗ Kiếm Thu mang đến lần trước.
Tưởng Mạc Ngọc đang lột túi giấy dầu, thấy cậu trở về, nhảy nhót chạy ra cửa đón, cầm miếng bánh táo đỏ đưa lên cho cậu. Điểm tâm mua trên phiên chợ, mỗi ngày cô bé chỉ chịu ăn một miếng, mà giờ lại đưa cho mẹ Tưởng và người anh trai là cậu đây ăn, không có chút keo kiệt nào. Tô Thiếu Bạch lấy miếng bánh táo đỏ kia cho lại vào trong miệng bé, ấy thế nhưng trong lòng lại khẽ động, hôm trước cậu đặc biệt mua nguyên liệu làm bánh hoa quế, hôm nay rảnh rỗi, vừa lúc làm cho Tưởng Mạc Ngọc ăn vậy.
Nói là làm, cậu tim được một cái bát sứ to sạch sẽ trong chạn bát, lấy mấy cái bong bóng cá mà trong lúc làm cá mẹ Tưởng đã thuận tay đem đi phơi nắng mấy hôm trước xuống, rửa sạch rồi bắt nước lên nấu. Mặt khác, lại cho đường trắng cho vào cái tô sạch rồi dùng nước ấm làm tan đường, tiếp đó lại dựa theo tỉ lệ 2-1 cho bột nếp và bột mì vào tô, quậy đều, Tô Thiếu Bạch lo bên trong còn bị vón cục, nên cầm rây lọc qua hai lần.
"Ca, huynh đang làm gì vậy?" Cô bé không nhịn được sự hiếu kỳ, vây xem bên người cậu. Mẹ Tưởng đã xới cơm sẵn bên bàn ăn rồi, mùi cơm và thịt thỏ lan tỏa trong sân, khiến lòng người ấm áp không thôi.
"Giúp muội làm chút bánh." Tô Thiếu Bạch nhéo mũi Tưởng Mạc Ngọc, tiếp tục cho thêm dầu hạt cải vào trong tô, rồi quậy thật đều, lấy tấm vải bên cạnh đậy lại. Tiểu loli nhà mình khả ái như thế, có chết cũng không giao cho cái tên tiểu tử Đỗ Kiếm Thu chết tiệt kia đâu!
Trong nhà có tổng cộng tám cái tách trà to màu vàng bằng sứ, đều bị cậu trưng dụng đem qua đây, chén nào cũng được phết một lớp dầu mỏng, sau đó đổ bột nhão trong tô vào non nửa từng tách trà. Hành động của Tô Thiếu Bạch cũng là bất đắc dĩ thôi, tạm thời ở chỗ này không thể tìm được vật nào có dáng vẻ như khuôn cả, chỉ có thể dùng tách trà thay thế. Nếu sau này có cơ hội, cậu có thể làm một bộ mà ha? Coi như không thể giống như Tư Đồ Phong đúc được Linh kiếm, nhưng mà Pudding nhà cậu nung khuôn đúc đồ sắt đồ gốm này nọ chắc cũng được đi? Bánh pudding, khay nướng, khuôn bánh ngọt, khuôn bánh bích quy... Trong đầu bị chuyên gia làm bánh ngọt không thể kiềm chế được hiện ra một đống khuôn đúc bánh kem lớn nhỏ, rồi cứ thế mà kỳ vọng thật cao vào cái tên phá gia chi tử nhà mình. Bột nhão còn dư trong tô được cậu rót vào trong một chén nhỏ, vừa đúng nửa chén, trong đó vẫn được phết một lớp dầu hạt cải như cũ.
Dùng tách trà làm bánh? Tưởng Mạc Ngọc rất muốn mau ăn thịt thỏ, nhưng lại không nhị được lòng hiếu kỳ, cứ đứng đó phân vân, mãi đến khi tất cả tách trà cùng với cái chén kia đều được bỏ vào trong lồng hấp. Bé liền theo Tô Thiếu Bạch vào trong nhà.
Sau khi dùng qua cơm tối, Tô Thiếu Bạch nhờ mẹ Tưởng giúp mình lấy một thùng nước giếng lạnh cạnh nhà. Mở lồng hấp ra, khắp nhà lan tỏa mùi hương nhẹ nhàng, Tưởng Mạc Ngọc sốt ruột muốn cầm một cái ăn, lại bị Tô Thiếu Bạch cười ngăn lại, con gái quả nhiên vẫn là vẫn thích ăn đồ ngọt, bán thành phẩm vẫn chưa dùng được mà.
Bong bóng cá đã được luộc nát mấy lần, mỗi lần cậu đều dùng rây loại tạp chất. Lúc này cậu mới cho keo bong bóng cá nấu qua mấy lần đã gần như trở nên trong suốt cho vài trong tô hạ nhiệt, lại cho thêm chút được và hoa quế khô lần trước cố ý mua. Cô bé đứng ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn ai đó luôn tay, đến khi cánh hoa nở ra trong keo bong bóng cá, cậu liền lần lượt cho keo bong bóng cá có chứa hoa quế vào trong từng tách và cái chén, đắp một lớp vải bố lên rồi cho vào ngâm trong nước giếng lạnh mà mẹ Tưởng đem về khi nãy, đoạn đứng dậy đi ăn.
Thịt thỏ ăn quá ngon, cậu và Tưởng Mạc Ngọc đều ăn đến no căng cả bụng, Tô Thiếu Bạch tạm thời vô công rỗi nghề bèn đứng trong sân cùng cô bé chơi dây [2], thuận tiện hóng mát tiêu cơm một chút. Mẹ Tưởng đốt ngọn đèn dầu lên, ghé vào bên đèn tiếp tục thêu hoa.
Gió mát phất phơ thổi, trăng sáng trên cao, mùi hương bánh hoa quế như có như không len lỏi trong sân, Tô Thiếu Bạch trăng tròn sáng trưng trên bầu trời, đột nhiên hốt hoảng. Xuyên đến đây còn chưa được nửa tháng, cậu lại mấy lần trải qua sinh tử trong cái thế giới kỳ quái này, bây giờ có thể bình yên vô sự, thực sự là cảm tạ trời đất. Cố gắng đào quặng trả tiền thuê nhà, hy vọng có thể nuôi sống được cả một nhà thì cuộc sống của cậu đã tràn đầy mỹ mãn rồi. Sự thực đã chứng minh, chỉ cần bận rộn qua lại rồi sẽ không có tâm trạng đâu mà buồn bã, những chuyển giao trong lòng cũng dễ dàng hơn nhiều, bây giờ nghĩ tới chuyện xuyên không này, cậu đã có thể thản nhiên đối mặt, thậm chí mơ hồ khắc họa tương lai bản thân mình trong thế giới này. Mẹ con Tưởng gia và cậu ngày đó, thật ra chính là đã cứu rỗi lẫn nhau.
Đến khi Tô Thiếu Bạch úp ngược tách trà thứ nhất lên đĩa, lấy bánh hoa quế ra khỏi khuôn, đoạn cắt bánh ra, mẹ con Tưởng gia lập tức bị món bánh ngọt tinh xảo xinh đẹp này mê hoặc.
Cái bánh hình trụ chia làm hai tầng trên dưới, thứ tự rõ ràng, tầng dưới trắng ngà sữa, căng tròn đầy đặn, trơn nhẵn nõn nà, tầng trên có màu vàng nhạt, óng ánh trong suốt, dưới ánh trăng trong suốt như nước chảy, khẽ chạm vào khay trà sẽ lập tức hơi rung nhẹ, nhưng lại tụ lại không tan ra, căng đầy mà không bị rơi mất. Giao nhau giữa hai tầng, chính là mấy đóa hoa quế lặng lẽ bung nở, mơ hồ tỏa hương.
"Đây là bánh ngọt?" Mẹ Tưởng kinh ngạc hỏi, bà tuyệt đối không ngờ, tách trà này cuối cùng lại có thể làm ra được một món bánh ngọt vừa đẹp lại khiến người khác không nỡ ăn đến như vậy. Đứa trẻ này, rốt cuộc là trước đây đã sống trong một thế gia đại tộc như thế nào chứ?
"Cái này, gọi là bánh hoa quế. Ăn thử xem." Cậu lại đổ ra một cái, đẩy khay trà và muỗng sang trước mặt mẹ con Tưởng gia. Bánh ngọt này, bên ngoài thì xinh đẹp, vị cũng rất ngon, tầng trên mềm như thạch, tầng dưới trơn mềm như bánh, hai vị khác nhau nhưng phối cùng với nhau lại tuyệt diệu vô cùng, xen lẫn mùi hoa quế thanh u, mùi vị tuyệt không thể tả. Thế giới này không có gelatin, chỉ có thể dùng keo bong bóng cá thay thế, cậu còn có chút lo lắng không triệt được hết mùi của keo bong bóng cá. Hồi trước cậu có nghe qua mấy món hoa quế rất thích hợp cho con gái, nên đặc biệt lướt internet tìm cách làm, luôn muốn sau này nếu có cơ hội thì có thể đem ra thả thính mấy cô nàng, tiếc là...
"A..." Tưởng Mạc Ngọc ngậm lấy muỗng mãnh liệt gật đầu với cậu, bánh ngọt này, so với cái ăn ngon mua được trên chợ ấy, còn xinh đẹp và ngon hơn nhiều lắm.
Không ngờ trên đời này lại có món bánh sắc vị song toàn như vậy, mẹ Tưởng cũng gật đầu theo, quả thực, chẳng những đẹp, mà ăn còn ngon nữa. "Thiếu Bạch, dì có thể lấy một chút cho vợ Lý gia ăn thử được không?"
"Dĩ nhiên là được, con cũng tính cho Đỗ đại thúc mấy cái nè." Đáng tiếc là không có tiên trưởng đại nhân ở đây, không biết hắn có thích ăn ngọt hay không. Tô Thiếu Bạch nhớ đến con người dù cho có là bão cấp 12 cũng không biến sắc mặt lấy một cái, thật là nhớ, nếu có thể gặp được người ta một lần nữa, vậy thì cậu cũng an lòng cầm chút tiền lương rồi.
(Editor: làm đồ ăn nhớ tới chồng, vợ hiền đảm đang nha~ tuy là mục đích còn chưa được tốt lắm, nhưng mà đã có cố gắng, à nhầm, có tiến triển rồi =))) )
"Muội có thể cho Đỗ Nhị một cái được không?" Tưởng Mạc Ngọc do dự giơ tay lên nói. Tô Thiếu Bạch nghe mà như bị sét đánh, vào thời khắc sâu đậm ấy cuối cùng cũng đã biết cái gì là sinh con gái hướng ngoại rồi. Tiểu loli nhà mình ấy vậy mày lại lo lắng cho tên tiểu tử thúi kia.
Tô Thiếu Bạch nhúng dao vào nước lạnh rồi cắt bánh trong chén thành hình thoi, chia làm hai phần, cậu và mẹ Tưởng mỗi người đem đến đưa cho Lý gia và Đỗ gia. Tưởng Mạc Ngọc thì trực tiếp cầm tách trà xách cái giỏ mây đen đi tìm Đỗ Nhị.
Một đêm này, món bánh hoa quế đã làm kinh diễm ba nhà, cái món bánh này căn bản là có tiền cũng không mua được. Ngay cả Nhị thiếu gia Đỗ gia từ nhỏ đã chú trọng việc ăn mặc cũng bị chấn động vô cùng, trong lòng nảy sinh một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Biểu huynh muội cũng có thể kết thông gia mà, khó chắc là mẹ Tưởng sẽ không phải vì Tô Thiếu Bạch lưu lại mà không gả Tưởng Mạc Ngọc cho người ta. Nhị thiếu gia Đỗ gia lần đầu tiên trong đời bị mất ngủ.
.
oOo
Chú thích:
[1] Bánh hoa quế: link hướng dẫn làm: https://eva.vn/mon-ngon-nha-minh/banh-que-hoa-thom-ngon-thanh-khiet-mn10664-c325a270535.html , còn hình ở bên dưới.
[2] chơi dây: link tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C6%A1i_d%C3%A2y, cái này thì quen quá rồi, bạn nào mà tuổi thơ chưa từng chơi qua là uổng phí tuổi học trò lắm đó. =v=