Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 147: Thượng Quan thế gia




Phong Ngâm Lâu thắp đèn sáng rực, là chốn sầm uất nhất của cả trấn Bạch Tố hiện tại.

Đêm khuya sương dày, đứng trước cửa vào là hai thiếu niên đệ tử giắt ngọc bài bên hông, cổ và ống tay áo có màu vàng nhạt, trông qua rất giống với màu cờ trên tường thành. Nhìn quần áo trang sức, xem ra là người của Thượng Quan thế gia. Cả hai đang nhìn quanh quất trong bóng tối. Thấy Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch xuất hiện ở đầu phố, mặt mày tỏ ra mừng rỡ, tiến đến đứng cách hai người mấy mét thì kính cẩn hành lễ, "Thượng Quan Minh Cẩn, Thượng Quan Minh Hoàng, kính chào hai vị tiên trưởng đại nhân."

Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức nhận ra, hẳn là thủ lĩnh đội tuần tra đã truyền tin cho người của Thượng Quan gia. Mặc dù trên danh nghĩa thì Tần Châu thuộc địa phận của nước Phương Nhạc, nhưng hiện nay gặp phải chuyện này, đành phải dựa vào thế lực của thế gia để ngăn chặn dị thú, lúc hành động đương nhiên sẽ nghe theo sự chỉ dẫn của Thượng Quan thế gia. Từ lúc hai người họ vào thành cho đến bây giờ ít nhất đã được hơn hai canh giờ. Không ai biết khi nào cả hai sẽ đến, nên vẫn cử người đứng canh tại cửa, đợi hai "Kiếm tu và Linh tu" đó. Đối với những tu sĩ đến giúp đỡ mình, thái độ của Thượng Quan thế gia cực kỳ chân thành.

Hai thiếu niên này dẫn họ vào trong sảnh lớn, bên trong đặt hai bài tiệc lớn, có một người mặc áo cổ vàng ngồi tại ghế chủ, trang phục rất giống với hai thiếu niên nọ. Tiệc tùng đang diễn ra sôi nổi, ai nấy cũng nâng ly cạn chén, có hơn mười tu sĩ ăn mặc khác nhau ngồi tại hai bàn, xem ra là những người đã nhận được tin đã tới trước giúp đỡ rồi.

Cậu bạn Chú Kiếm sư Thanh phẩm đưa mắt nhìn quanh một vòng, đa phần các tu sĩ đều thuộc sơ kỳ và trung kỳ Trúc Cơ, chỉ có ông lão có râu ngồi tại ghế chủ và Kiếm tu áo màu biếc ở bên trái lão là có tu vi sơ kỳ Kim Đan. Ông lão nọ chắc là người phụ trách mà Thượng Quan thế gia cử tới trấn Bạch Tố. Còn Kiếm tu đó, trông trang phục thì giống như người của phái Điểm Mặc.

Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo vừa bước vào sảnh, thì thu hút được ánh mắt của mọi người. Cả hai đều có vóc dáng cao thon, gương mặt tuấn tú nổi bật, phong thái ưu tú ngời ngời, vừa nhìn là biết đây là tu sĩ có thiên tư rất cao, còn mang theo hai linh sủng bên mình, thần tuấn vô cùng. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều khựng lại khi nhìn thấy họ, mãi không dời mắt. Tới khi phát hiện mình không nhìn ra được tu vi của đối phương, tập thể ngồi đây thầm kinh hãi, mặt mày cũng thêm phần kính cẩn.

"Lão phu Thượng Quan Phù, kính chào hai vị đạo huynh đây. Kính mời hai đạo huynh cùng ngồi." Ông lão Kim Đan kỳ ngồi bàn bên trái đứng lên đầu tiên, hành lễ với hai người. Tu vi của hai tán tu này thế mà lại còn trên cơ lão, hiện tại đến nơi này quả thực đúng là như đưa than ngày tuyết mà. Hai người này chắc chắn sẽ là trợ lực mạnh mẽ giúp bảo vệ trấn Bạch Tố cho lão, giúp lão hoàn thành lời dặn của gia chủ.

"Đạo huynh khách khí." Tô Thiếu Bạch chắp tay đáp lễ, "Tại hạ Tô Bạch, còn đây là..." Nếu kim chủ đại nhân tạm thời không muốn người khác biết thân phận của cậu, thế thì cứ dùng tên giả vậy.

"Tô Hạo." Nam Cung Hạo đạm nhiên đáp lời Thượng Quan Phù, ung dung điềm tĩnh ngồi xuống vị trí trống cạnh lão, quả thật là chẳng biết khiêm tốn viết thế nào. Đương nhiên, lấy tu vi hiện tại của y, chịu ngồi tại đây đã quá nể mặt bọn họ rồi.

Tô Hạo? Đôi mắt hoa đào của đầu bếp nhỏ nhướng lên, bất giác có hơi tự đắc, kim chủ đại nhân à anh đây mà muốn xuất giá muốn theo họ của đạo lữ "chồng" mình phải hôn! Sữa Bò nhận ra tâm trạng chủ nhân rất tốt, bèn nhõng nhẽo cọ lấy cọ để đùi Tô Thiếu Bạch, rồi nằm phịch xuống bên chân cậu.

"Hai vị là anh em?"

Rõ ràng là mặt mũi dáng dấp của tụi này chẳng giống nhau xíu nào mà trời. Tô Thiếu Bạch phân vân một hồi, ngẩng mắt nhìn sang Nam Cung Hạo, "À..."

"Đạo lữ." Nam Cung Hạo mặt mày không thay đổi tí nào, đáp lại. Những người ngồi đây đều tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ngay, Tô Thiếu Bạch đổ đầy mồ hôi hột, thứ cần giấu lại không chịu giấu là sao đây! Thiên tài Kiếm tu lạnh nhạt nhìn quanh bàn tiệc, mãi tới khi mấy cặp mặt nhìn chằm chằm vào hai người họ lặng lẽ rủ xuống, mới hài lòng nhếch môi.

Thượng Quan Phù cầm chén trà, giọng nói tràn đầy chân thành, "Cảm tạ hai vị không ngại xa xôi ngàn dặm tới đây giúp đỡ Thượng Quan thế gia, lão phu lấy trà thay rượu, kính trà hai vị đạo huynh."

Hóa ra là ai nấy đều sợ tham rượu lỡ việc, cả cái bàn tiệc này chỉ có mỗi rượu là chẳng có lấy một giọt. Đầu bếp nhỏ thầm gật đầu hài lòng, người Thượng Quan gia làm việc đúng là cẩn thận, "Hai người chúng ta cũng nhân cơ hội này đi rèn luyện, đạo huynh không cần khách khí đến vậy."

"Thứ cho lão phu đường đột, tu vi của lão phu là sơ kỳ Kim Đan, nhưng không nhìn được cảnh giới tu vi của hai vị đạo huynh đây. Hai vị trông trẻ tuổi thế này, chẳng lẽ cũng đã thăng lên trung kỳ Kim Đan?"

"Vừa lên Nguyên Anh." Nam Cung Hạo một hơi uống sạch trà trong chén, không kiên nhẫn nổi mấy cái lễ rườm rà này, "Thượng Quan trưởng lão có thể nói kỹ hơn tình hình trước mắt và những nơi đang chờ cần ta hỗ trợ không?"

Nguyên Anh! Tu vi thế này, dù có là những tu sĩ trong mấy môn phái lớn như Thiên Kỳ, Điểm Mặc, cũng có thể ngồi tại vị trí đại trưởng lão rồi. Thượng Quan Phù và mấy tu sĩ đang ngồi tại đây đều trợn to mắt nhìn, khϊếp sợ một hồi không nói được gì. Hai tên tán tu trẻ tuổi thế này, thế mà đã lên tới được Nguyên Anh ư? Chắc không phải là lừa gạt người khác đó chứ?

Tô Thiếu Bạch cúi gằm mặt uống trà, thanh ngọt mát rượi nha, đúng là trà ngon nè. Kiếm tu đại nhân đúng là chẳng khách sáo xíu nào cả, không biết nếu mấy tu sĩ này biết y thật ra có tu vi sơ kỳ Hóa Thần thì sẽ trông thế nào nhờ?

"Tốt quá, vậy thì lão phu sẽ nói kỹ tình hình hiện tại, cùng bàn chuyện bảo vệ trấn Bạch Tố với các vị." Thượng Quan Phù tỉnh táo lại đầu tiên, giọng nói cũng có hơi kích động, tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại còn có tận hai người, chắc chắn không cần đau đầu vấn đề an toàn của trấn Bạch Tố nữa. Bọn họ tận tình mở tiệc chiêu đãi những tu sĩ tới đây hỗ trợ cũng vốn là vì muốn mau mau bàn luận chuyện bảo vệ.

Trong địa phận của Tần Châu có tổng tộng mười hai trấn, trong đó có ba trấn lớn nhất là Vinh Hưng, Tà Duyên, Ngô Lương, bốn trấn lớn thứ nhì là Phồn Hoa, Phương Lưu, Khai Cừ và Bạch Tố, năm trấn còn lại thì khá nhỏ. Tối mùng chín tháng trước, ba trấn Vinh Hưng, Tà Duyên, Ngô Lương bị dị thú tấn công đầu tiên, mấy ngày sau chín trấn còn lại cũng bị dị thú tập kích. Đến tận bây giờ, bên ngoài địa phận Tần Châu cũng không xuất hiện tin tức nào về việc dị thú tấn công cả.

Trước mắt thì trong mười hai trấn, trấn Vinh Hưng bị tấn công nhiều nhất, từ mùng chín tháng trước đến hôm nay đã bị tập kích tới chín lần. Trấn Bạch Tố thì bảy lần, thời gian chúng tấn công không cố định, có khi cách bốn, năm ngày, có khi chỉ trong vòng một, hai ngày. Vả lại, các đợt tấn công càng lúc càng thường xuyên hơn, số lượng dị thú tập kích cũng nhiều hơn. Hiện tại, quy luật duy nhất là họ nắm được là mấy con dị thú này chỉ xuất hiện trong khoảng giờ Tý, đến trước khi trời sáng rõ mới rút lui. Có vẻ như chúng có hơi sợ ánh sáng.

Căn cơ thế lực và sản nghiệp chủ yếu của Thượng Quan thế gia đều nằm rải rác ở hai chỗ là Kỳ Nham và Tần Châu, giờ Tần Châu xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên lo lắng khôn cùng. Ngày mười một tháng trước, gia chủ Thượng Quan gia cũng đã gấp rút điều động nhân lực có thể điều đi, chia nhau ra đến mười hai trấn Tần Châu để canh giữ bảo vệ, đề phòng xảy ra bất trắc, mấy trấn gần Tần Châu cũng phái người tới đó trấn giữ. Mà Thượng Quan Phù đã được gia chủ phái tới trấn Bạch Tố từ tháng trước.

"Trấn Bạch Tố hiện giờ không có trận pháp bảo vệ à?" Tô Thiếu Bạch truy hỏi. Đa phần những chuyện Thượng Quan Phù và hỏa kế nọ nói đều giống nhau, chỉ có là chi tiết hơn mà thôi.

"Tháng trước lúc đến đây, lão phu từng bố trí trận pháp bảo vệ, nhưng đêm qua lúc dị thú tấn công thì không may có hơi hư hỏng, nhưng mà lão phu đã sai đệ tử môn hạ đi xử lý rồi, trước nửa đêm hôm nay thì trận pháp bảo vệ mới sẽ được thiết lập xong. Nên vấn đề này không đáng lo."

"Phòng ngự bố trí ra sao?" Kiếm tu Điểm Mặc phái nọ cũng nói xen vào.

"Đệ tử Thượng Quan gia lão phu dẫn theo có tổng cộng mười người, trong đó có ba đệ tử Luyện Khí kỳ, hai Trúc Cơ kỳ, một Kim Đan kỳ. Năm đệ tử bình thường cộng với ba đệ tử Luyện Khí kỳ cùng với binh lính của trấn Bạch Tố chia nhau thành ba đội, một đội chuyên bảo vệ và theo dõi vào ban ngày, hai đội khác thì cách đêm thay phiên tuần tra. Lão phu và hai đệ tử Trúc Cơ kỳ chia nhau đi cùng đội tuần tra ban đêm. Nếu đụng phải dị thú tấn công thì chủ yếu là bảo vệ, chú ý không để chúng phá được trận pháp bảo vệ."

Tô Thiếu Bạch mân mê môi, ba người mà hỏa kế nọ nói, chắc không phải là hai đệ tử Trúc Cơ kỳ đó và Thượng Quan Phù chứ? Chiếu theo tình huống không có trận pháp bảo vệ hiện tại, mấy người này đã chơi trò trứng chọi đá rồi, nếu bị tấn công trên diện rộng, e là khắp trấn Bạch Tố phủ đầy xác chết. Mà đợt tấn công gần đây nhất của bầy dị thú càng mạnh mẽ hơn, khó Thượng Quan gia lại thông báo nhiệm vụ đó cho các môn phái lớn. Có điều, nếu tính theo số lượng người ở trấn Bạch Tố, thì lần này Thượng Quan thế gia phái ra khoảng một trăm người tới tiếp ứng các trấn, trừ các đệ tử bình thường và tu sĩ cấp thấp, tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên cũng phải mười người, một Thượng Quan thế gia lớn đến vậy, số lượng người thế này hình như có hơi ít, chẳng lẽ vẫn chưa dốc toàn lực? Tiền thưởng tận hơn trăm viên linh thạch thượng phẩm, rõ ràng là Thượng Quan gia muốn bảo vệ mười hai trấn Tần Châu bất kể giá nào. Thế tức là trong Thượng Quan gia vẫn còn vài người đang làm chuyện khác quan trọng hơn, không thể phân thân được, nên gia chủ Thượng Quan gia đành phải ra hạ sách này?

Đầu bếp nhỏ khóe mắt ngẩng lên nhìn rồi kim chủ đại nhân liếc mắt, đối phương đang dùng cao gầy ngón tay dọc theo chén trà vách tường duyên vuốt phẳng, đã ở suy nghĩ tỉ mỉ việc này.

"Lần này dị thú công thành sự tình kỳ hoặc như thế, Thượng Quan gia nhưng có cái gì manh mối?" Nam Cung Hạo mày kiếm khẽ nhếch, nhìn chằm chằm Thượng Quan Phù. Thủ một chữ này, quá vu bị động, quả thật hạ hạ cách, ai biết những thứ này dị thú vây tập kích sẽ kéo dài bao lâu? Nếu như nửa năm mấy năm, coi như song phương giằng co, dị thú không còn cách nào công vào thành trấn, Tần Châu mười hai trấn chỉ sợ cũng phải dân tâm trôi, mười nhà cửu không, giàu có và đông đúc phồn hoa thái độ diệt hết. Giả sử quả thực muốn giải khai Tần Châu mười hai trấn khốn cục, trung sách là đánh tan dị thú, khiến chúng nó không dám trở lại, thượng sách dù cho tìm được dị thú vây tập kích nguyên nhân, giải quyết rồi đầu nguồn, mới có thể nhất lao vĩnh dật dẹp loạn việc này.

Thượng Quan Phù sắc mặt biến thành di chuyển, "Xấu hổ. Theo lão phu hiện nay đang biết, gia chủ đối với chuyện này cũng là hết đường xoay xở, không có nửa điểm phương hướng. "

Tô Thiếu Bạch cùng Nam Cung Hạo liếc nhau, câu đều muốn bắt đầu hỏa kế nói có người ở ngọn núi tìm cái gì sự kiện kia. Thượng Quan gia lại không biết? Vẫn là chắc chắc hai người không liên hệ chút nào?

"Đột kích dị thú chiến lực như thế nào? Nhưng có cái gì thuộc tính chi biệt? " một bàn khác có người truy vấn, xóa khai trọng tâm câu chuyện.

"Tạm thời là lấy lục thượng dị thú làm chủ. Đêm trước lợi hại nhất là một đầu Chiếu Dạ thú, ta Thượng Quan gia nổi danh Trúc Cơ trung kỳ đệ tử bị nó bị thương khí hải, bây giờ đã không còn cách nào chiến đấu. Đến nỗi thuộc tính, hỏa, kim, thủy ba thuộc khá nhiều. " Thượng Quan Phù thở dài, lần này nhưng lại vuốt râu mép muốn chỉ chốc lát mới mở miệng. "Vô luận là từ về số lượng hay là từ lực công kích trên, đều là một lần so với một lần lợi hại. " đang ngồi tu sĩ phần lớn là Trúc Cơ kỳ, hắn cuối cùng vẫn tuyển trạch thẳng thắn báo cho biết.

"Các trấn đều là là như thế? " đang có ngồi ba bốn vị Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ vặn bắt đầu mi tâm, dựa theo hiện nay càng ngày càng nghiêm trọng tình trạng, lần sau tới công kích dị thú biết càng thêm hung mãnh, bọn họ rất có thể biết vô ý thụ thương, thậm chí qua đời.

"Đều là là như thế. "

Tô Thiếu Bạch nhíu mày lại tâm, như thế nói, tình thế đích xác vô cùng nghiêm trọng.

Điểm Mặc phái vị kia thúy sam Kiếm tu gật đầu nói, "Đã như vậy, hiện tại đã giờ Tuất quá nửa, việc này không nên chậm trễ, bây giờ nơi đây cùng sở hữu mười chín danh tu sĩ, Trúc Cơ sơ kỳ năm người, Trúc Cơ trung kỳ sáu người, Trúc Cơ hậu kỳ bốn người, Kim Đan kỳ hai người, Nguyên Anh kỳ hai người. Ta còn có hai vị sư đệ và sư muội, phân biệt ở Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ, giờ hợi ứng với biết đuổi ở đây. Hơn nữa không ở tại chỗ này ba vị Luyện Khí kỳ đệ tử, gấm vóc làm tu sĩ có ít nhất hai mươi bốn danh. Thượng Quan huynh vẫn là mau sớm an bài phòng ngự tốt. "

"Đa tạ Lý huynh và Điểm Mặc phái tương trợ. Thượng Quan Phù đại biểu Thượng Quan thế gia, lần nữa đi đầu cám ơn. " Thượng Quan Phù vội vã thi lễ, danh môn đại phái đệ tử bằng lòng tới tương trợ, cũng là Thượng Quan thế gia mặt mũi. Lập tức sai người đem mặt bàn dọn dẹp sạch sẽ, triển khai Trương trấn Bạch Tố bản đồ cửa hàng ở phía trên, "Trấn Bạch Tố vì hình vuông, nam diện có hai nơi cửa thành, 2 mặt Đông Tây có một chỗ cửa thành, phía bắc diện bởi vì bị nước bao quanh, chưa thiết cửa thành. Dựa theo quá khứ tình trạng, nam diện xúm lại dị thú tối đa, đồ đạc hai bên thứ hai, phía bắc diện hiếm có dị thú lui tới. Chúng ta cái này hai mươi bốn người, không bằng vừa lúc một phân thành hai, Tô Bạch huynh cùng Lý huynh dẫn dắt một đội, Tô Hạo huynh cùng lão phu dẫn dắt một đội, cùng trước kia cách đêm thay thế thủ thành quân tốt cùng nhau, chia lớp hộ thành? Đến nỗi chiến đấu thủ vị trí, tu vi cao nhất bốn người thủ nam diện, mặt đông và phía tây các phái ba người trấn thủ, phía bắc diện lưu hai người là được. Không biết các vị ý như thế nào? " xúm lại ở bàn chu vi tu sĩ nhao nhao gật đầu, Thượng Quan Phù tuy là hỏi tập thể, ánh mắt cuối cùng vẫn là rơi vào vị kia Điểm Mặc phái Kiếm tu và Tô Thiếu Bạch, Nam Cung Hạo trên người. Chỉ cần ba người bọn họ không có dị nghị, việc này là được xác định.

Đầu bếp nhỏ với người khác một đội? Không được! Nam Cung Hạo mi tâm nhíu chặt chẽ, không chờ hắn nói chuyện, thúy sam Điểm Mặc phái Kiếm tu nhưng lại mở miệng trước, "Bọn ta đều là mới tới gấm vóc làm, dị thú vây công cụ thể tình hình chẳng bao giờ được thấy, tối nay không bằng cộng đồng phân canh giữ ở trên tường thành. Đợi biết dị thú trạng huống cụ thể, làm tiếp phân biệt phòng ngự? "

Nam Cung Hạo gật đầu, hắn chính là ý này, Thượng Quan Phù phương pháp quá vu bảo thủ bị động, hắn cũng không quá tán thành. Tối nay không có, liền đến khi rõ ràng đêm, lại nhìn cụ thể tình hình làm tiếp định đoạt. Thế nhưng, vô luận như thế nào, đầu bếp nhỏ phải ở bên cạnh hắn.

Thượng Quan Phù thấy bọn họ đều là là như thế tỏ thái độ, liền biết nghe lời phải, "Tốt, tốt, liền làm như vậy, chư vị tạm thời hơi sự tình nghỉ ngơi, giờ hợi vừa đến, ta liền dẫn lĩnh chư vị cùng nhau đi trên tường thành nhìn. "

Đêm lạnh như nước, nguyệt minh như sương. Đầy đất ban lan ánh trăng.

Kim chủ đại nhân và Sữa Bò Bạch Chuẩn nhao nhao biểu thị, bữa cơm căn bản không có ăn được, Tô Thiếu Bạch chỉ phải tránh ở trong phòng cho bọn hắn mở tiêu chuẩn cao nhất. Sờ sờ ngày càng trống rỗng nhẫn trữ vật, Tô Thiếu Bạch không khỏi thẹn thùng, vẫn phải là thiêu thời gian nhiều dự trữ chút cái ăn mới là. Trong phòng cái này mấy con, một cái tái một cái khó nuôi! Bày đặt vừa rồi tịch tiệc rượu không ăn, không phải muốn trở về dằn vặt hắn.

Hắn chỉ có ở trong phòng cùng Nam Cung Hạo ăn mấy khối điểm tâm, giờ hợi liền tới. Hai người vội vã theo dẫn đường Thượng Quan gia đệ tử đi theo tập thể sẽ cùng.

Hành lang một bên kia vội vã lòe ra mấy đạo thúy sam thân ảnh, một người trong đó suýt chút nữa đụng vào Tô Thiếu Bạch trên người. Trong điện quang hỏa thạch, Nam Cung Hạo liền đem đầu bếp nhỏ từ nay về sau mang mở hai bước, này đụng tới thúy sam bóng người, đã ở đụng vào cây cột trước bị một đạo khác thúy sam thân ảnh bảo vệ.

Bảo vệ người vị kia quay đầu, giọng mang oán vưu trừng mắt nhìn Tô Thiếu Bạch, "Bước đi cẩn thận chút. "

Tô Thiếu Bạch trợn to hai mắt, dưới ánh trăng, tấm kia mặt mày tinh xảo khuôn mặt tựa hồ có hơi quen thuộc.

Người nọ trong lòng vị kia đứng vững chân nhân tiện nói, "Ngươi chớ nói bậy bạ, rõ ràng là ta đụng nhân gia. " thanh âm thanh thúy dường như nhũ yến xuất cốc, đúng là cái xinh đẹp nữ tử.

Đối với nàng từ cái này thân người bờ lộ ra khuôn mặt tới, không khỏi và Tô Thiếu Bạch cùng nhau mở to hai mắt nhìn, "Ca! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.