Tử Thư Tây Hạ

Quyển 1 - Chương 11: Đại khe sâu Nạp Ma




1

Màn đêm bao trùm lên thị trấn nhỏ Lang Mộc Tự, một vùng tĩnh lặng như đã chết, chỉ có chó ngao Tây Tạng mà những hộ dân du mục nuôi dưỡng thỉnh thoảng lại sủa gào lên vài tiếng. Mặt trăng đêm nay hoàn toàn đã bị mây đen che kín, không có lấy một ánh trăng lọt xuống mặt đất, nhiệt độ ban đêm nhanh chóng hạ xuống âm độ. Hàn Giang, Đường Phong, Lương Viện, Makarov và Yelena, năm người lần lượt theo chân nhau chui ra khỏi điện Phật hoang phế, áp người vào bức tường màu đỏ bên ngoài điện Phật, vội vã tiến về phía đại khe sâu Nạp Ma.

Trước khi lên đường, Hàn Giang xác định rõ ràng nhiệm vụ của từng người, Hàn Giang đi trước mở đường, Makarov và Yelena đi ngay phía sau, nhiệm vụ của Đường Phong là bám sát đội hình, bảo vệ Lương Viện, đương nhiên cũng bao gồm cả việc bảo vệ kệ tranh ngọc.

Mất bao công sức, mọi người mới mò tới cửa vào khe núi. Hàn Giang đi đầu, vừa mới bước vào cửa hang thì đã sững sờ trước cảnh tượng hiện lên trước mắt, anh dừng ngay lại. Makarov và Yelena phía sau không hiểu Hàn Giang gặp phải tình huống đột xuất nào, nên đã nghi ngờ tiến lên phía trước xem xét thì chỉ thấy trước mặt mọi người là tấm cờ phướn khổng lồ đủ màu sắc đang phần phật trong gió, một vị Lạt ma trong bộ cà sa màu đỏ đang ngồi khoanh chân trước cờ phướn, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Không hiểu do trời lạnh hay do thói quen của các Lạt ma mà vị Lạt ma này lại lấy áo cà sa trùm kín từ đầu đến chân, ngồi quay lưng lại phía mọi người. Trong lòng mọi người đều không hiểu, nửa đêm khuya khoắt thế này, sao vị Lạt ma này còn ngồi đây tụng kinh?

Hàn Giang thử thăm dò bước lên phía trước vài bước, Lạt ma không chút phản ứng, miệng vẫn lẩm nhẩm đọc kinh, đột nhiên tay phải giương lên, ném lên không trung một xấp giấy nhỏ. Hàn Giang giật bắn mình, theo phản xạ lùi lại một bước, tay cũng thò vào sau thắt lưng, mò tới khẩu súng đang găm ở đó. Đợi tới khi Hàn Giang đứng lại thì lúc này mới phát hiện ra, những tờ giấy này giống hệt như những tờ giấy nhỏ ban nãy nhìn thấy ngoài điện Phật, bên trên kín mít những văn kinh Tạng ngữ, kèm theo những tờ giấy tung bay rợp không gian này là tiếng tụng kinh của Lạt ma vang vọng khắp cả hang…

Makarov ghé sát bên tai Hàn Giang, nói nhỏ: “Có lẽ Lạt ma này đang làm pháp sự, mặc kệ ông ta, chúng ta đi đường chúng ta.” Hàn Giang gật gật đầu, dẫn mọi người tiến vào trong hang núi.

Mọi người cố gắng nói thật khẽ, đi vòng sau lưng Lạt ma. Lạt ma có vẻ như không buồn để ý tới sự xuất hiện của mọi người, vẫn ngồi khoanh chân như vậy, lầm rầm đọc kinh, nhưng khi Đường Phong bước tới sau lưng Lạt ma thì vị Lạt ma đó đột nhiên quay mặt lại, lướt nhìn mọi người một cái. Đường Phong nhìn về phía Lạt ma, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Lạt ma toát lên một ánh nhìn lạnh như băng, trong lòng Đường Phong bất giác run rẩy, nhưng khi anh muốn nhìn rõ mặt của Lạt ma thì mới phát hiện ra khuôn mặt của Lạt ma đã hoàn toàn ẩn trong bóng tối, anh không thể nhìn thấy gì được nữa.

Đường Phong rớt lại phía cuối đoàn, anh vẫn muốn nhìn rõ dung nhan của Lạt ma, nhưng Yelena lại đến kéo anh đi. Không để anh kịp giải thích cô ấy đã lôi anh vào đại khe sâu.

Trong đại khe sâu Nạp Ma, đường đi khúc khuỷu, một con suối nhỏ uốn lượn bên trong. Dòng suối nhỏ khuất lấp này chính là khởi nguồn của Bạch Long Giang, một dòng suối chầm chậm chảy ra từ khe núi, tới thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái thì trở nên hùng mạnh, tuôn trào ra từ dãy núi non cao vút của vùng tây bắc Tứ Xuyên, chảy mãi cho tới tận khi hòa vào dòng Trường Giang. Nhìn tiếp hai bên khe núi, vách núi dựng đứng sừng sững, những tảng đá hình thù quái dị lởm chởm. Trong bóng đêm bao trùm, những tảng đá này hiện lên càng thêm phần hung tợn. Mọi người tức tốc đi qua động Tiên Nữ, Hổ Huyệt cùng những thắng cảnh khác, rồi hai mươi phút sau thì một bãi cỏ rộng hiện ra trước mặt họ. Lương Viện không gượng dậy được, đổ người ra bãi cỏ, thở hổn hển, van nài Hàn Giang cho nghỉ ngơi một lúc. Makarov có tuổi, lại đang bị thương, chạy cả đoạn đường này cũng thở không ra hơi. Hàn Giang nhìn về phía cửa hang, mọi thứ đều bình thường, vậy là anh mới bớt cảnh giác, đồng ý để mọi người nghỉ ngơi chốc lát.

Mọi người không ai nói năng gì, ngồi trên bãi cỏ, người nào ngẫm nghĩ tâm sự người nấy. Đột nhiên, Đường Phong đứng phắt dậy, hét lên với mọi người: “Không được rồi! Trong này có vấn đề.”

2

Trong khe núi tĩnh lặng, đột nhiên nghe thấy Đường Phong hét lên như vậy, trong lòng ai cũng hốt hoảng, Hàn Giang ngạc nhiên hỏi: “Có vấn đề gì vậy?”

Đường Phong đáp: “Vấn đề, vấn đề chính là ở chỗ vị Lạt ma ban nãy gặp ở cửa động!”

“Lạt ma thì sao?” Mọi người càng thêm kinh ngạc.

“Lạt ma đó nhất định có vấn đề. Ban nãy khi tôi đi qua lưng hắn, Lạt ma đó đã nhìn trộm tôi một cái, lúc đó tôi đã cảm thấy đôi mắt đó có vấn đề… mãi tới khi vừa rồi tôi nhìn đôi mắt của Yelena tôi mới nhớ ra, đôi mắt đó có con ngươi không phải màu đen, mà giống như màu mắt của Yelena vậy.” Vừa nói, Đường Phong vừa quay ra nhìn thẳng vào đôi mắt của Yelena.

“Ý anh là Lạt ma ban nãy không phải là người Trung Quốc? Mà là một…” Yelena trợn trừng mắt.

“Một người nước ngoài!” Hàn Giang tiếp lời Yelena.

Đường Phong gật gật đầu, nói tiếp: “Mọi người hãy nghĩ lại xem hành động bất thường của tên Lạt ma đó, đêm khuya lạnh giá thế này mà lại xuất hiện ở cửa động, đó vốn dĩ đã rất không bình thường. Còn nữa, sao hắn lại lấy áo cà sa trùm kín đầu? Tại sao lại vờ như không thấy sự xuất hiện của chúng ta? Càng quan trọng hơn nữa là, khi tôi đi qua phía sau lưng hắn, nghe thấy tiếng tụng kinh của hắn…”

“Sao, kinh hắn tụng có vấn đề gì à?” Makarov truy vấn.

“Tôi đã từng học qua một chút tiếng Tạng, cũng hơi thạo kinh Phật, bây giờ nghĩ lại, ban nãy nghe Lạt ma tụng kinh, vốn dĩ không đúng, hắn tụng kinh vốn không phải là tiếng Tạng, càng không phải là kinh Phật, bởi vậy, từ đó tôi phán đoán, Lạt ma đó chắc chắn là một Lạt ma giả!”

“Cái gì? Lạt ma giả?” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Người đó không phải là Lạt ma thì là ai?” Lương Viện chớp chớp đôi mắt hoảng hốt hỏi.

Đường Phong vịn lên vai của Lương Viện nói: “Cái này mà cũng cần phải nói sao? Cải trang thành Lạt ma, đúng lúc này thì xuất hiện ở đây, cô nói xem có thể là ai?”

Mắt Lương Viện toát lên sự sợ hãi: “Là những người tấn công chúng ta trong Khương Trại, cũng chính là hung thủ sát hại Nam Nam!”

Lúc này, phía trên khe núi, có một con kền kền bay lướt qua trên không trung, bãi cỏ trong khe núi chìm trong tĩnh lặng, năm người nhìn nhau, trong đầu Hàn Giang nhanh chóng suy ngẫm tới hoàn cảnh trước mắt họ, đột nhiên, Yelena cất lời hỏi anh: “Hàn, người đó là kẻ thù của chúng ta, vậy tại sao hắn lại vờ như không thấy sự xuất hiện của chúng ta, anh không cảm thấy trong này có vấn đề sao?”

“Đúng vậy! Tôi đoán hắn đang đợi đồng bọn của mình, một mình hắn không đủ sức đối phó với chúng ta, bởi vậy hắn tạm thời ẩn nấp không hành động.”

“Nói như vậy thì chúng ta nên quay lại xử hắn.” Vừa nói, Yelena vừa định rút súng.

Hàn Giang kéo Yelena lại: “E rằng bây giờ không kịp nữa rồi.”

Hàn Giang nhoài người ra đất, ghé sát tai xuống thảm cỏ, anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Anh đứng thẳng dậy, nói với mọi người: “Những kẻ sắp đến không lương thiện, tám đến mười người, bước chân đều và nhịp nhàng, rõ ràng là đã từng được huấn luyện tác chiến đặc chủng trong một thời gian dài, trang bị của chúng thì khỏi phải nói, chắc chắn cũng vô cùng tinh luyện và hiện đại. Chúng ta không có thiết bị hồng ngoại nhìn ban đêm, chắc chắn không phải là đối thủ của chúng, ba mươi sáu kế kế chuồn là thượng sách, lui!”

Năm người tức tốc đi vào sâu trong khe núi. Khe núi dần dần trở nên nhỏ hẹp, mặt đất phủ đầy sỏi đá lô nhô và lùm cây gai góc, càng lúc càng khó đi. Lương Viện đi rất chậm chạp, dù đã có Hàn Giang và Đường Phong vừa kéo vừa lôi đi nhưng vẫn rớt lại phía sau mọi người. Tiếng bước chân của đám người đó càng lúc càng rõ rệt, Đường Phong lôi Lương Viện chạy thục mạng lên phía trước. Đột nhiên, Đường Phong tuột tay, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng kêu của Lương Viện, Đường Phong quay lại nhìn, hóa ra Lương Viện trong lúc hoảng loạn đã vấp phải một hòn đá trên đường nên ngã ra, đùi thì bị bụi gai rạch xước. “Đường Phong, tôi thật sự không chạy nổi nữa rồi.” Lương Viện lúc này đã không còn chút tính khí đại tiểu thư nào nữa.

Đường Phong không biết phải làm thế nào, đành phải cõng Lương Viện, tiếp tục chạy lên phía trước. Chẳng bao lâu sau, mọi người lại tới một bãi cỏ rộng rãi trong khe sâu. Đường Phong đặt Lương Viện xuống, rồi mệt lả ngồi bệt xuống đất. Hàn Giang nhìn nhóm người tạm thời ghép lại này, lắc lắc đầu, nói: “Không thể chạy như thế này được nữa, già già trẻ trẻ, Lương Viện lại bị ngã thế này, nếu tiếp tục chạy nhất định sẽ bị chúng đuổi kịp. Yelena, cô bảo vệ cha cô và Lương Viện chạy trước, tôi và Đường Phong ở lại đây kháng cự một trận, để mọi người tranh thủ thời gian.”

“Tôi cũng ở lại, dựa vào mấy chúng ta có lẽ có thể giải quyết xong bọn chúng.” Yelena yêu cầu được ở lại cùng Hàn Giang chung vai chiến đấu.

“Không! Bên đó cũng cần cô.” Hàn Giang cự tuyệt ý tốt của Yelena.

Yelena vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Đường Phong đã hất hất tay với cô: “Không kịp nữa rồi, như thế mà làm đi, gặp lại ở phía trước.”

Yelena nhìn nhìn Hàn Giang, gật đầu, không nói thêm gì nữa. Makarov rút súng ngắn, đi trước mở đường, Yelena và Lương Viện bám sát sau lưng. Ba người dần dần mất hút vào sâu trong khe núi, trên bãi cỏ chỉ còn lại Đường Phong và Hàn Giang.

3

Đường Phong và Hàn Giang rút súng ra, lần lượt nấp dưới tảng đá to hai bên khe núi. Bước chân của đám người đó càng lúc càng gần kề, Đường Phong thậm chí đã có thể nghe thấy chúng hét lên khẩu lệnh ngắn gọn bằng tiếng Anh. Chắc chắn chúng không ngờ rằng ở đây đang có người đợi chúng, nếu không thì, chúng đã không ra lệnh bằng lời, mà phải dùng tay để thực hiện điều đó.

Nghĩ tới đây, Đường Phong tự tin thêm vài phần, anh lên nòng súng, chỉ đợi đám người đó xuất hiện. Nhưng khi anh nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng bất giác cũng bao trùm một tầng mây sầu cảm, bởi bầu trời đêm hôm nay mây đen giăng kín, không có lấy một ánh trăng, mà kẻ thù của họ có khả năng đeo thiết bị hồng ngoại nhìn thấu màn đêm. Đường Phong hiểu rằng, đây chắc chắn sẽ là một trận chiến đấu gian khổ!

Hàn Giang và Đường Phong gần như cùng lúc bóp cò, hai bên khe núi hình thành hỏa lực đan chéo vào nhau, chặn đứng đám người áo đen này trong khe núi. Nhưng đám người áo đen này lại không chụm nhau lại, mà vừa nghe thấy tiếng súng, tám tên áo đen tức tốc tản ra bãi cỏ, nhoài người ra đất, bắt đầu bắn trả.

Trong đêm đen, Đường Phong và Hàn Giang thiếu thiết bị hồng ngoại nhìn xuyên màn đêm, căn bản không thể bắn chuẩn, đành phải dùng hỏa lực để kìm chế kẻ địch. Nhưng tình thế tốt chẳng được bao lâu, nhóm áo đen gần như đã nắm rõ tình hình, lợi dụng ưu thế của thiết bị nhìn xuyên màn đêm và hỏa lực lớn mạnh, nên chẳng mấy chốc đã khống chế được hỏa lực của Đường Phong và Hàn Giang. Hai người nấp sau tảng đá to, chỉ cần thò đầu ra một cái là chắc chắn sẽ có một viên đạn bay xuyên qua đỉnh đầu họ, dội liên tiếp lên vách đá, làm văng ra biết bao nhiêu là đá vụn.

Đường Phong đã bắn sạch hết ba băng đạn, anh đoán Hàn Giang cũng bắn hết khá nhiều đạn rồi, mà hỏa lực của kẻ địch càng lúc càng mạnh. Đường Phong ý thức rõ ràng, nếu tình hình tiếp tục diễn ra như thế này, hai người họ ắt sẽ bỏ mạng tại đây. Đường Phong vừa nghĩ tới đây thì bỗng thấy trên không trung bay tới hai thứ gì đó - lựu đạn! Đường Phong thấy tình hình không ổn, nghiêng người nhảy lên như cá, “Bùm!...”, tảng đá anh vừa náu thân đã nổ tan nát, Đường Phong tránh được sự công kích của lựu đạn, nhưng lại bị đá vụn đập cho no đòn.

Đường Phong ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, hất đá vụn trên người xuống, đang định nhổm dậy tiếp tục chiến đấu thì lại nghe thấy hai tiếng nổ lớn bên phía Hàn Giang. Đường Phong nặng trĩu trong lòng, nhanh chóng bò sang bên phía Hàn Giang. Lúc bò gần tới chỗ Hàn Giang, Đường Phong mới phát hiện ra Hàn Giang cũng bị đá vụn bắn khắp người. Đường Phong giúp Hàn Giang hất những mảnh đá vụn trên người ra, khẽ nói: “Kẻ thù xông lên rồi.” Đúng vậy, đám người áo đen thấy lựu đạn công kích ra trò đã khom lưng, tức tốc tiến về phía bên này.

“Mẹ nó! Suýt nữa là lấy mất mạng của bố mày! Đến lúc phải cho chúng mày nếm sự lợi hại của bọn tao rồi đấy.” Hàn Giang nghiến răng bật ra câu này. Đường Phong không hiểu, chỉ thấy Hàn Giang moi từ trong túi ra hai quả lựu đạn, cười nói: “Đồ chơi này tôi cũng có, nhưng chỉ có hai quả.”

“Sao anh lại có cái này?”

“Thiệt cho tiến sỹ Từ quá, đều là của anh ấy lấy ra từ Khương Trại, gã ta định giữ lại phòng thân, nhưng lại bị tôi phát hiện nên mới tặng lại tôi đấy.”

“Đồ tốt thế này sao anh không lấy ra sớm.” Đường Phong trách móc.

“Đồ tốt phải giữ lại đến lúc cần thiết nhất, nhóm Yelena chắc là đi được kha khá rồi. Sao, đợi kẻ thù đến, chúng ta mỗi người một quả, ném xong thì rút lui!” Không kịp đợi Hàn Giang nói xong, Đường Phong đã cầm một quả lưu đạn lên, ném về phía đám người áo đen. “A…”, đám người áo đen bên đó hét lên thảm thiết, ngay tức khắc lửa bốc ngùn ngụt lên tận trời, tiếng súng nổ vang. Hàn Giang tức tối trách: “Sao không đợi tôi mà đã ném rồi?” Nói xong, anh cũng vội vàng ném nốt quả lưu đạn cuối cùng, và lại thêm một tiếng “bùm”. Bọn người áo đen không ngờ lại gặp phải sự phản kháng ngoan cường đến vậy, chúng không dám manh động.

Đường Phong và Hàn Giang nhân cơ hội chui vào trong bụi cây phía sau khe sâu, mất hút trong màn đêm. Đám người áo đen đó chẳng mấy chốc đã tỉnh ra, tên thủ lĩnh của đám cướp hậm hực ra lệnh bằng tiếng Anh: “Đuổi! Mau đuổi chúng cho tao!”

Hàn Giang kéo Đường Phong xuyên qua những bụi rậm um tùm gai góc không có đường đi, khe sâu mỗi lúc một nhỏ hẹp, hai bên vách núi cũng càng đi càng dốc đứng, đột nhiên, Đường Phong kinh ngạc: “Chết rồi! Phía trước không còn đường!”

4

Hai đỉnh núi trùng điệp giao nhau, đột nhiên ở phía trước, con đường mòn dưới chân bỗng nhiên đứt quãng, hình như đây đã tới điểm cuối của khe sâu. Đường Phong và Hàn Giang tuyệt vọng ngửa mặt nhìn lên đỉnh đầu, chiếc rìu thần công của tự nhiên đã gọt đỉnh núi này thẳng đứng. Trên đỉnh núi hiểm trở cao chót vót không một bóng người, chỉ có hai con kền kền đậu trên đó, ngạo mạn nhìn chăm chú mọi thứ mà chúng phát hiện được trong khe sâu, còn phía sau, truy binh đã cận kề… “Đây lẽ nào chính là tuyệt địa của chúng ta?” Đường Phong thì thầm nói.

“Không! Đường Phong, nhóm Yelena nhất định đã đi qua đây, cho thấy ở đây chắc là có đường đi.” Hàn Giang hét lên với Đường Phong.

Đường Phong đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng vậy, nhìn trên bản đồ da dê, đại khe sâu Nạp Ma không thể ngắn như vậy, cách đây còn xa mà vẫn chưa phải là điểm cuối của khe sâu, nhưng đường ở đâu đây?”

Đúng lúc Đường Phong và Hàn Giang không biết làm thế nào thì bỗng có một người trên lưng chừng núi dốc hiểm trở hét lên với họ: “Hàn, Đường, phía trước có đường đấy, các anh đi nhanh lên!”

Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, người trên lưng chừng núi chính là Makarov, đứng bên cạnh ông còn có Yelena và Lương Viện. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Hàn Giang kéo Đường Phong xuyên qua bụi rậm, đến phía dưới đỉnh hai ngọn núi hiểm trở. Đến lúc này họ mới phát hiện ra, hóa ra ở giữa hai đỉnh núi, có một miệng hang hẹp chỉ rộng khoảng hơn một mét, nếu không tiến gần lên phía trước thì không thể phát hiện ra được. Đường Phong và Hàn Giang tức tốc thông qua miệng hang nhỏ hẹp này, trong hang quả nhiên rộng rãi thênh thang, lại là một vùng thiên địa khác.

Đường Phong quay lại nhìn lên đỉnh núi, anh không hiểu, hỏi: “Makarov và Yelena đứng ở đó làm gì nhỉ? Sao họ vẫn chưa đi xa?”

Hàn Giang ngửa mặt lên nhìn hồi lâu, đáp: “Lẽ nào cậu không nhìn thấy hai tảng đá khổng lồ kia?”

Đường Phong nhìn lại lần nữa, phát hiện ra trên eo núi, phía trước Makarov và Yelena có hai tảng đá to, anh lập tức hiểu ra Makarov và Yelena muốn làm gì.

Lúc này, trên eo núi, Makarov, Yelena và cả Lương Viện đang cùng nhau dồn sức, đẩy hai tảng đá to này xuống núi. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, tảng đá lớn kéo theo vô số đá vụn, lũ lượt nối đuôi nhau trút thẳng xuống, không xiên không lệch, vừa vặn lăn vào miệng hang nhỏ hẹp.

Makarov, Yelena, Lương Viện tức tốc xuống núi gặp lại Đường Phong và Hàn Giang, đợi tới khi năm người hợp lại thành một nhóm thì bên phía miệng hang đã vọng lại tiếng kêu gào bất lực của đám người áo đen.

Không có thời gian nói chuyện, mọi người lục đục tiến vào sâu trong khe núi. Phong cảnh trong khe sâu lúc thì hùng vĩ diễm lệ, lúc lại uốn lượn quanh co, mỗi một bước đi đều nhìn thấy một cảnh đẹp khác nhau, chỉ có điều là trong bóng đêm, mọi người đều vội vã nên chẳng ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp. Không biết đi được bao lâu, địa hình hình như mỗi lúc một cao, ở giữa đỉnh núi dựng đứng cao vút hiểm trở trước mặt, một con đường xanh mướt từ thấp tới cao bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. “Thật hùng vĩ diễm lệ làm sao!” Đường Phong bất giác cảm thán.

Mọi người đều mệt mỏi, nghe thấy sau lưng đã không còn âm thanh của truy binh, nên thần kinh căng cứng rút cuộc cũng được thả lỏng, năm người nằm ngổn ngang trên con đường xanh mướt, hớp lấy từng hớp lớn không khí tươi mới ở đây. Lúc này, giữa đất trời, mọi âm thanh tự nhiên cũng đều lắng đọng, chẳng còn ai có thể làm phiền họ thưởng thức sự hùng vĩ diễm lệ thần kỳ ở chốn này.

Sau khi hồi sức lại, Hàn Giang là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, anh tự mình lẩm bẩm: “Chúng ta chắc là đã đi ra khỏi đại khe sâu rồi nhỉ?”

Đường Phong ngồi dậy, nhìn xung quanh, nói: “Ở đây chắc sắp đến đoạn cuối của khe sâu rồi.”

“Đám người đó có thể đuổi kịp không nhỉ?” Mặt Lương Viện rầu rĩ.

“Tôi nghĩ chúng ta đã cắt đuôi chúng rồi.” Yelena nói.

Makarov đáp: “Yelena, đừng có lạc quan quá, đám người đó không cam chịu dừng lại vậy đâu, hai tảng đá to đó chỉ có thể ngăn chặn bọn chúng được một lúc, có lẽ, bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ cho nổ tung tảng đá, đuổi kịp đến đây.”

Lời của Makarov khiến trong lòng mọi người đều lo lắng. Đường Phong nói: “Vậy thì chúng ta ở đây đã không còn an toàn nữa rồi?”

“Đúng vậy, từ trang bị và tố chất của đám người này cho thấy, chúng thật sự lợi hại hơn rất nhiều toán cướp trước đây chúng ta gặp trong Khương Trại, đây vẫn chưa phải là nơi an toàn.” Makarov đáp.

Khe núi âm u, tĩnh lặng khiến người ta nổi da gà, Lương Viện vẫn nép sau người Đường Phong, run rẩy hỏi: “Ở đây có sói không nhỉ?”

Sói? Đường Phong đứng dậy, nhìn xung quanh: “Ở đây… chắc là không có sói đâu…” nói tới đây, Đường Phong phóng tầm mắt ra xa, và bỗng nhiên im lặng.

Mọi người tò mò đứng hết cả dậy, hướng về phía Đường Phong nhìn chăm chú. Một âm thanh kỳ lạ từ nơi xa xăm vọng lại, âm thanh đó càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Đường Phong đứng trên con đường xanh mướt mà cảm thấy áp lực trong lòng vô cùng nặng nề, áp lực khiến anh không thể thở nổi. Anh không biết đây là âm thanh gì, cũng không biết tiếp theo đây sẽ có điều khủng khiếp gì xuất hiện?

Rút cuộc, Đường Phong nhìn thấy rồi, tất cả mọi người cũng nhìn thấy rồi: đen sì sì, kền kền rợp trời, từ đỉnh núi bay lượn vòng tới. “Nhanh! Chạy nhanh!” Đường Phong lớn tiếng hét lên, nhưng đã muộn rồi, bầy kền kền đã sà xuống tấn công. Năm người không kịp phản ứng, chỉ biết thân ai người nấy chạy. Đường Phong vốn không nhìn rõ phương hướng, trong lòng anh lúc đó chỉ có một tâm niệm, thoát khỏi bầy kền kền đáng ghét này. Dĩ nhiên, anh chẳng bao giờ quên được Lương Viện, nên anh nắm chặt lấy tay Lương Viện, chạy về phía con đường xanh mướt trên dốc. Lương Viện giữa đường vấp ngã không biết bao nhiêu lần, Đường Phong lần nào cũng bất chấp nguy hiểm có thể bị kền kền mổ, cứu giúp Lương Viện. Hai người chạy thục mạng về phía trước, nhìn không rõ đường, cũng không biết phương hướng, đôi chân đã mỏi nhừ rồi, chỉ có tiếng gió kêu gào bên tai, và sự đau buốt thấu tâm can khi bị móng vuốt kền kền cào rách da thịt nhắc nhở họ rằng: tôi vẫn còn sống.

5

Con đường xanh mướt hướng lên trên, nó sẽ thông tới đâu đây? Là thiên đường hay địa ngục? Đường Phong và Lương Viện đều không biết, họ tới điểm cuối cùng của con đường xanh, một ngọn núi sừng sững vút thẳng tận tầng mây, chặn đứng con đường trước mặt họ. Đây thực sự là tuyệt lộ, không có cửa, động uốn lượn âm u, phía sau lưng họ, bầy kền kền vẫn đang không ngừng lao đến tấn công. Trong lúc hoảng loạn, Đường Phong nhìn thấy bên cạnh con đường xanh mướt có một con dốc dựng đứng, dốc khoảng 60 độ, phía dưới dốc là gì, Đường Phong không nhìn thấy, nhưng, thời khắc này, đã không còn sự lựa chọn nào khác, Đường Phong quay đầu lớn tiếng hỏi Lương Viện: “Dám xuống dưới không?”

Lương Viện lúc này dũng cảm lạ thường, kiên quyết gật đầu: “Dám! Nếu chết chúng ta sẽ cùng chết.”

Đường Phong cũng gật gật đầu, ôm chặt lấy Lương Viện, nhắm mắt lại, hai người cùng nhau lăn xuống con dốc dựng đứng…

Không biết bao lâu sau, Đường Phong rút cuộc mở mắt, anh lắc lắc đầu, phát hiện Lương Viện đang nằm yên trong lòng mình. Anh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trước đó, xuyên qua đại khe sâu Nạp Ma, kẻ địch truy sát, kền kền tấn công, mình và Lương Viện cùng nhau lăn xuống dốc núi… Nghĩ tới đây, Đường Phong giật bắn mình, Lương Viện giờ sao rồi? Anh đang định ngồi dậy thì bỗng cảm thấy toàn thân ê ẩm đau buốt, anh cũng không phân biệt được đâu là vết thương bị kền kền cào cắn, đâu là vết thương do lăn xuống dốc núi. Anh cố gắng kìm nén đau đớn, ngồi dậy, khẽ gọi Lương Viện. Một lúc lâu sau, Lương Viện mới từ từ mở mắt, chớp chớp đôi mắt to, sững sờ nhìn Đường Phong, đột nhiên hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?”

Nghe thấy câu này, Đường Phong giật bắn mình, Lương Viện sao vậy? Mất trí rồi? Anh vội vàng nhắc Lương Viện: “Chúng ta ban nãy mới bị kền kền tấn công, hai chúng ta cùng nhau ngã xuống dốc núi.”

Lương Viện bừng tỉnh, “Ồ! Tôi nhớ ra rồi.”

Đường Phong thở phào, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Lương Viện vươn vươn vai, cười nói: “Tôi không sao, ban nãy giống như ngủ vậy, bây giờ tinh thần tốt hơn rồi.”

Đường Phong xem xét cẩn thận, Lương Viện quả thật không sao, ngoài hai ống tay áo bị rách toạc cùng một vết rách trên đùi ra thì không có vết cào cắn của kền kền, cũng không có vết thương do bị ngã.

Đường Phong tức khí trong lòng: “Cô thì đơn giản nhẹ nhàng rồi, ngủ một giấc? Tôi thì thập tử nhất sinh đấy!” Nói xong, Đường Phong cắn chặt răng, gắng gượng đứng dậy, vết thương trên người đau tới nỗi trước mắt tối om, anh suýt nữa ngã nhào ra đất.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh, bầy kền kền đáng sợ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bản thân mình hiện giờ đang ở trên một bãi cỏ dưới đáy hang, chỉ trừ con dốc ban nãy mới lăn xuống, xung quanh toàn là đỉnh núi vực sâu, giữa những vực sâu cheo leo có thể thấp thoáng nhìn thấy một con đường nhỏ, anh đột nhiên nhớ tới những người khác, Hàn Giang, Yelena, Makarov đâu?

Nếu như không ngoài dự đoán, mấy người họ chắc cũng lăn xuống con dốc này. Đường Phong và Lương Viện lục soát khắp bãi cỏ dưới hang núi, chẳng bao lâu sau, họ phát hiện ra một bóng người, chính là Hàn Giang. Đường Phong gọi Hàn Giang tỉnh dậy. Nhìn lại Hàn Giang, tuy khắp người bị thương, nhưng rõ ràng là những vết thương nhỏ này đối với Hàn Giang cao to, rắn rỏi mà nói thì chẳng thấm vào đâu.

Ba người tìm khắp bãi cỏ, đột nhiên, một bóng đen thấp thoáng sau tảng đá to, tay bóng đen đó cầm khẩu súng, nòng súng đen bóng lặng lẽ nhắm thẳng vào ba người họ!

Ba người lùi lại phía sau một bước, bóng đen đó tiến lên phía trước hai bước, tiến sát lại, ba người lúc này mới nhìn rõ, bóng đen cầm súng chính là Makarov. Makarov nhìn thấy Đường Phong và Hàn Giang, thở phào một cái, buông súng trong tay xuống. Makarov cũng thương tích đầy mình, vết thương cũ trên vai lại bị kền kền cào rách, máu chảy đầm đìa.

Hàn Giang giúp Makarov xử lý qua vết thương, cầm máu, bốn người tiếp tục tìm kiếm Yelena dưới đáy hang, nhưng mãi cho tới tận khi mặt trời lấp ló rạng đông, họ cũng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Yelena đâu cả.

6

Tìm khắp nơi mà không thấy Yelena, Makarov thất vọng ngồi bệt ra bãi cỏ, Đường Phong nói: “Có lẽ Yelena tháo chạy bằng đường khác rồi.”

Makarov lắc lắc đầu: “Đường ư? Anh đừng an ủi tôi nữa, ở trên đó tôi nhìn thấy rõ, vốn chẳng còn con đường nào khác cả, trước mặt là đỉnh núi sừng sững, hai bên toàn là dốc đứng cheo leo, chỉ có con dốc này, lăn xuống là vẫn còn hy vọng. Yelena nhất định đã gặp phải điều bất ổn, nếu nó không bị thương, hôn mê bất tỉnh, hay vẫn còn ở trên đó, thì cũng hoảng loạn không biết đường nào mà chạy, hoặc chạy về đường cũ. Bất luận tình huống nào đi chăng nữa, đối với Yelena mà nói, đều là đường chết!”

Mọi người nghe phân tích của Makarov mà lòng cũng trĩu nặng, Hàn Giang nói: “Tôi thấy thế này, mọi người ở đây đừng đi đâu nữa, tôi lên trên xem sao.”

Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp trên đỉnh đầu, bất giác cảm thấy mình biến thành ếch ngồi đáy giếng, anh hỏi Hàn Giang: “Xung quanh đây toàn là vách đá dựng đứng, cho dù chúng ta có lăn xuống dốc núi này, không có công cụ leo núi, anh có thể leo lên được không?”

Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên vách đá dựng đứng xung quanh, cũng không chắc chắn, lại thở dài, nói: “Đành phải thử xem sao!”

“Hàn! Hay là để tôi lên trên, dù sao Yelena cũng là con gái tôi.” Makarov bịt vết thương nói.

“Ông đang bị thương, sao có thể leo lên được!”

“Nhưng…” Makarov vẫn muốn tranh luận, Đường Phong đột nhiên lấy tay ra hiệu im lặng, ngắt quãng tranh luận của hai người. Đường Phong lấy ngón tay chỉ lên phía trên, bốn người nín thở, dỏng tai nghe ngóng - phía trên có người tới!

Bốn người nép vào vách núi, đây là góc chết mà bên trên không nhìn thấy được. Chẳng bao lâu sau, trên đỉnh đầu vọng lại những âm thanh hỗn loạn, một giọng nói bằng tiếng Anh vang lên: “Quỷ tha ma bắt! Đuổi cả đêm, lẽ nào bọn đó biến mất rồi sao?”

Không có ai trả lời, tiếp đó, lại là những âm thanh hỗn loạn. Trên đỉnh đầu mọi người vang lên loạt tiếng súng, “Tạch! Tạch! Tạch! Tạch…”, một loạt đạn bắn lên vách đá dưới đáy hang, không một ai nhúc nhích, bởi mọi người đều hiểu rõ, đây là bọn người áo đen thử thăm dò.

Một lúc sau, âm thanh trên đỉnh đầu dần dần đi xa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi vách đá. Makarov nói với Hàn Giang: “Hàn! Bây giờ không cần thiết phải leo lên đó nữa, nhất định Yelena vẫn đang còn ở trên đó, tôi đoán khả năng lớn là nó đã bị đám người đó bắt đi rồi.”

Không hiểu sao Hàn Giang cảm thấy khó chấp nhận nổi suy đoán đó, anh lắc đầu, khẽ phản bác lại Makarov: “Không! Yelena không dễ bị tóm vậy đâu.”

“Hàn, đừng quan tâm tới Yelena nữa, nếu như nó bị bọn người đó bắt đi, dựa vào sức lực của chúng ta bây giờ, cũng không thể làm gì được; còn nếu như nó thoát được thành công, dựa vào bản lĩnh của bản thân nó, nhất định có thể ra khỏi đại khe sâu. Hiện tại cái chúng ta cần quan tâm chính là chúng ta. Làm thế nào để ra khỏi đại khe sâu đây? Giả dụ tình huống xấu nhất xảy ra, Yelena bị tóm, biện pháp tốt nhất để chúng ta giải cứu nó chính là nhanh chóng ra khỏi đây, bởi vậy, bây giờ chúng ta không cần nghĩ tới Yelena nữa...”

Hàn Giang không sao nghe tiếp được nữa, liền hét lên với Makarov: “Yelena là con gái của ông, sao ông có thể nói những câu như vậy?”

Đối diện với sự chỉ trích của Hàn Giang, Makarov không hề tức giận, ông vỗ vỗ vai Hàn Giang: “Hàn, anh vẫn chưa hiểu Yelena, anh phải tin rằng nó có thể ứng phó được.”

“Hừm! Tôi không hiểu Yelena, cũng không hiểu ông! Các người rút cuộc là ai? Đến đây vì cái gì?” Hàn Giang vẫn chưa hết tức giận, chất vấn Makarov.

“Chúng tôi là ai, đến đây làm gì, hiện giờ không quan trọng! Hiện giờ quan trọng là phải duy trì lý trí!” Makarov cũng hét lên với Hàn Giang.

Hai người cãi vã hồi lâu, rút cuộc vẫn là Đường Phong phải tới xoa dịu, anh nói với Hàn Giang: “Tâm trạng của anh chúng tôi đều hiểu, nhưng hiện giờ cần là cần lý trí, tôi thấy lão Mã nói cũng có lý, việc gấp rút trước mắt là chúng ta phải khẩn trương ra khỏi đây.”

Hàn Giang lườm Đường Phong một cái, nhưng gật đầu, nói: “Được thôi! Sẽ nghe mọi người, bây giờ đi thế nào?”

Makarov chỉ lên con đường nhỏ giữa vách núi cheo leo: “Tôi không biết con đường đó sẽ thông đến đâu, nhưng giờ thì đành phải thử xem sao.”

Con đường nhỏ hẹp giữa vách núi cheo leo không đủ rộng để hai người đi cạnh nhau, còn chỗ hẹp nhất chỉ có thể đủ cho một người nghiêng người đi qua, quả là một con đường lên trời theo đúng nghĩa. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi xuyên qua con đường hẹp dài khoảng mấy trăm mét, đến một chỗ bằng phẳng giống như giếng trời, mà phía trước là một vách núi sừng sững, chặn đứng đường đi. Lương Viện ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào đây chính là đường cụt?”

Sau một lúc trầm ngâm, Makarov đột nhiên chỉ lên “giếng trời” trong góc bị bụi cây um tùm che lấp, nói: “Đây không phải là đường cụt đâu, mọi người xem, ở đây có cửa động!”

Rẽ bụi cây um tùm ra, một cửa động âm u rộng khoảng hai mét bỗng hiện ra trước mặt mọi người, gió lạnh trong động sộc ra, một làn khói trắng bàng bạc bay lên. Đường Phong bật đèn pin, chiếu vào trong động: một con dốc thoải xuống, sâu không thấy đáy, không biết sẽ thông tới đâu. Đường Phong hỏi Makarov: “Chúng ta vào động chứ?”

Makarov gật gật đầu: “Đã đến đây rồi, tại sao không vào mục sở thị?”

Bốn người bàn bạc một hồi rồi hạ quyết tâm, tiến vào trong động xem đến cùng. Makarov đi đầu, Hàn Giang bám sát theo sau, cùng tiến vào động, sau đó là Lương Viện, cuối cùng là Đường Phong. Đường Phong trước khi tiến vào động, ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này trời đã sáng trưng, dù ánh nắng ban mai đã soi rọi vào “giếng trời” âm u lạnh lẽo, nhưng Đường Phong cũng không thể quay lại, anh đang bước vào một thế giới còn lạnh lẽo âm u hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.