Tử Thiên Thần

Quyển 2 - Chương 1-4: Hư vô (IV)




Tiếng đàn thiêng như vỡ tan bởi thứ âm thanh trần tục kia. Hayuna ngừng chơi nhạc, những ngón tay của nàng dừng trên phím bạc, nàng nghiêng đầu nhìn những kẻ vừa mới xuất hiện kia.

Đó là một tốp lính Amier khoảng chừng 10 tên, dẫn đầu là một viên sĩ quan có bộ râu quai nón rậm rạp và cặp mắt của loài diều hâu. Visyeno và Hayuna vì mải đắm chìm trong tiếng đàn nên nhận ra sự xuất hiện của đám lính hơi muộn.

Visyeno thận trọng đứng dậy. Viên sĩ quan hằm hằm nhìn anh:

"Mày làm cái quái gì ở đây vậy hả, Visyeno? Mày dám bỏ vị trí gác à? Còn con nhãi con nào đây?"

Visyeno quay nhìn Hayuna, anh khẽ nói:

"Đi đi, cô bé. Nhanh lên."

"Khoan đã nào." - Viên sĩ quan cười, ánh mắt hắn lóe lên một tia man rợ - "Con bé trông ngon đấy. Đã lâu quá rồi anh em không được vui vẻ một bữa, hê hê hê."

"Tốt nhất là anh nên để cho cô bé được yên." - Visyeno gằn giọng, anh đứng chắn trước Hayuna.

Tên sĩ quan hùng hổ quát:

"Câm miệng, thằng lính đánh thuê! Mày dám đe dọa cấp trên cơ à?"

Xoạt! Xoạt!

Mười mấy khẩu súng trường đồng loạt giơ lên chĩa vào Visyeno! Anh đành bất lực đứng yên, không thể phản ứng gì. Tên sĩ quan cười ha hả:

"Mày sẽ vào ngục vì tội lơ là nhiệm vụ canh gác. Còn con bé xinh tươi này sẽ đi với bọn tao."

"Không!" - Visyeno gầm lên - "Tao sẽ moi tim mày nếu mày dám đụng một ngón tay vào cô ấy!"

Rầm!!

Một tên lính giơ báng súng đánh mạnh vào đầu Visyeno khiến anh quỵ xuống. Tên sĩ quan xấn tới tung thêm vài cú đá nữa vào bụng và ngực anh.

"Mẹ kiếp, mày tính làm anh hùng hả thằng chó! Khốn kiếp, tao sẽ đánh chết mày!"

Hắn đá anh liên hồi, túi bụi. Máu anh ứa ra, vương đỏ thẫm nền đất đã phủ một lớp tuyết mỏng. Nhưng những đau đớn về thể xác vẫn không bằng nỗi tuyệt vọng vì không thể bảo vệ được cho cô bé kia.

"Ha ha ha..."

Một tiếng cười trong trẻo chợt vang lên, là tiếng cười của Hayuna. Tên sĩ quan trừng mắt nhìn nàng:

"Con ranh, câm ngay! Mày cười cái gì?"

Hayuna chầm chậm đứng dậy khỏi nền gạch, nét cười trên khuôn mặt nàng bỗng trở nên sắc sảo:

"Các ngươi muốn vui vẻ với ta thật sao? Vậy chúng ta cùng chơi nào."

Tên sĩ quan nhệch miệng cười thích thú:

"Ồ, được lắm, cô em có vẻ biết điều đấy. Bỏ cây đàn và con chó con lại rồi tới đây nào."

Hayuna làm theo lời tên sĩ quan, nàng dịu dàng bước tới trước mặt hắn. Trái tim Visyeno như quặn lại, anh muốn vùng lên nhưng lại bị những họng súng và gót giày của mấy tên lính chận xuống.Hayuna từ từ ngước nhìn tên sĩ quan, nàng đưa lưỡi liếm môi và ngọt ngào nói:

"Chúng ta bắt đầu ngay chứ? Hãy cùng chơi hết mình nhé."

Nhìn chiếc lưỡi ẩm ướt của Hayuna mà tên sĩ quan phấn khích tột độ, toàn thân hắn rạo rực cả lên:

"Tuyệt, tuyệt quá! Em đúng là mỹ nhân ngàn năm có một, nhưng để anh dẫn em tới một chỗ kín đáo hơn đã."

"Không, chơi luôn ở đây đi." - Nàng nghiêng đầu cười duyên dáng.

Tên sĩ quan sướng ngất:

"Em... hứng đến thế rồi cơ à? Vậy được thôi, anh sẽ làm cho em thỏa mãn ngay tại đây, hê hê hê."

Hắn đưa bàn tay lông lá ra vuốt lên bờ má mịn màng của nàng. Nàng cười, nhưng nụ cười của nàng đang trở nên hết sức âm lãnh, đáng sợ. Và con mắt bạc của nàng chợt lóe sáng lên. Liền sau đó nàng bay người lên, hai bàn tay nàng ôm lấy bộ mặt đầy râu ria của tên sĩ quan và bẻ ngoặt ra đằng sau.

Rắắắc!

Cổ tên sĩ quan đã... gãy gập, lủng lẳng...

Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, khiến đám lính Amier và cả Visyeno đều sững sờ. Hayuna đã bẻ gãy cổ tên sĩ quan bằng một đòn đánh hết sức điêu luyện và thành thục, với một thân pháp thanh thoát phi thường. Nàng đáp xuống mặt đất nhẹ như một cánh hoa trong khi thân thể nặng nề của tên sĩ quan thì đổ phịch xuống, hắn chết mà không kịp kêu lên một tiếng và đôi mắt thì vẫn trợn trừng trên chiếc đầu lắt lẻo.

"Ohh, xin lỗi, hình như ta đã hơi quá tay thì phải." - Hayuna tỏ vẻ ân hận.

Đám lính Amier giận dữ chĩa những họng súng đen ngòm vào nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn chúng và kéo môi cười:

"Chúng ta chơi tiếp nào. Ai tiếp theo?"

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đám lính đồng loạt nổ súng vào Hayuna! Và những viên đạn xuyên thẳng qua cơ thể nàng, xuyên thủng khuôn ngực nàng...

"Khôôông!!!!" - Visyeno thét lên kinh hoàng.

Thân thể Hayuna đang dần tan đi, bốc hơi như sương ảnh, trong màn tuyết đang bắt đầu tuôn xuống với mật độ dày hơn. Đám lính ngạc nhiên tiến lại gần nàng:

"Nó là cái thứ quái quỷ gì mà xác lại có thể tan đi như vậy?"

"Ma quỷ, đây là điềm gở!"

Bỗng...

"Ha ha hi hi..."

Một tiếng cười khúc khích vang lên từ trên cao. Lũ lính ngước nhìn lên. Trên đỉnh đầu của bức tượng sư tử đá khổng lồ, Hayuna đang ngồi vắt vẻo ở đó với một bên mắt bạc sáng lấp lánh:

"Ngu ngốc, đó chỉ là dư ảnh của ta thôi."

Đám lính lại lia súng lên đầu bức tượng, điên cuồng xả đạn khiến vụn đá văng tung tóe. Hayuna thoắt ẩn thoắt hiện, dư ảnh của nàng xuất hiện khắp nơi khiến lũ lính hết sức rối loạn. Những tiếng đạn nổ vang lên thành những chuỗi dài chói tai, xuyên thấu màn đêm tuyết bay buồn thảm. Hayuna chợt xuất hiện phía sau một tên lính, nàng kết liễu hắn bằng một cú bẻ cổ gọn ghẽ, rồi nàng đoạt lấy khẩu tiểu liên của hắn và xả nguyên băng đạn vào đám còn lại.Những tiếng rú cất lên, những tia máu phun trào ra. Lũ lính Amier lần lượt đổ gục xuống. Tuyết rơi ngày một dày đặc thêm. Ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất sau mây mù.

"Thứ vũ khí này của loài người các ngươi cũng khá hữu dụng đấy." - Hayuna cười lạnh lẽo, nàng vuốt ve khẩu súng với một vẻ dịu dàng.

Còi báo động đã hú vang. Thêm nhiều tốp lính Amier khác đang rầm rập kéo vào trong quảng trường Sư tử đá. Và cuộc thảm sát lại được tiếp tục. Những tiếng la hét của lũ lính, những tiếng súng nổ liên hồi, và cả tiếng cười ma mị của Hayuna vang vọng khắp không gian bạt ngàn tuyết trắng.

"HA HA HA HA, vui quá, các ngươi hãy cứ tới nhiều thêm nữa đi nào, đây là một trò chơi bất tận HA HA HA HA HA..."

Trong lúc đó bên đài phun nước, con báo tuyết Yrami vẫn đang nằm ngủ ngon lành bên chiếc đàn đá trắng Vijii. Visyeno ngồi ngay cạnh nó, chứng kiến trận chiến của Hamyna với quân lính Amier mà anh vẫn chưa hết kinh ngạc:

"Không ngờ cô bé lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế. Đêm nay có lẽ là tận thế chăng?"

...

Những tiếng súng dường như đã lắng xuống, chỉ còn tiếng gió rít rì rào. Tuyết bay mù mịt. Chỉ còn một tên lính duy nhất còn sống sót nằm lê lết trên nền đất. Hayuna chậm rãi bước tới gần hắn, với khẩu súng máy chết chóc trên tay.

"Đừng... xin hãy... tha cho tôi..." - Tên lính van xin.

Con mắt bạc của Hayuna vẫn đang sáng rực, nàng mỉm cười băng giá:

"Các ngươi gây ra chiến tranh mà lại sợ chết sao?"

Đoàng Đoàng!

Nàng xả đạn vào hắn không chút nhân từ.

Cuộc chiến kết thúc. Những thi thể lính Amier la liệt, rải rác khắp một nửa khu quảng trường rộng lớn. Những vũng máu loang rộng ra, đỏ thẫm, như hàng ngàn thùng rượu vang vừa đổ tràn trên nền tuyết trắng tinh.

"Nhìn xem, tuyết đẹp đến vậy mà lại bị máu của các ngươi làm vấy bẩn. Nhưng không sao, chỉ ít phút nữa thôi nơi này sẽ được tẩy sạch." - Hayuna lẩm nhẩm nói, nàng vứt khẩu súng đi rồi xoay người bước trở lại đài phun nước.

Yrami đã thức giấc, nó khấp khểnh chạy tới dưới chân Hayuna. Nàng bế nó lên, rồi bước tới và ngồi xuống bên Visyeno. Nàng mỉm cười hỏi anh:

"Sao, giờ ngươi đã thấy sợ ta chưa? Chắc là ngươi ghê sợ ta lắm phải không?"

Visyeno nhìn nàng, ánh nhìn hoàn toàn bình thản. Rồi anh quay đi, khẽ lắc đầu nói:

"Không. Anh chỉ thấy ghê sợ chính mình."

Nàng hơi nhíu mày lại:

"Sao ngươi lại ghê sợ bản thân mình?"

"Bởi vì..." - Visyeno mỉm cười - "Có lẽ anh đã yêu em mất rồi."

"Yêu?" - Nàng nghiêng đầu nhìn anh.

UỲNHHHHH!!!!

Một trái đạn pháo từ đâu bay tới phá tung một góc đài phun nước, ở ngay vị trí mà Hayuna và Visyeno đang ngồi...

Khói lửa bốc lên mù mịt...

Kẻ tấn công đang đứng sừng sững ở phía rìa quảng trường với khẩu súng phóng lựu kềnh càng trên vai. Hắn vận bộ quân phục cấp tướng uy nghiêm, thân hình vô cùng cao lớn, vũ trang đầy người. Đầu hắn quấn khăn vải kín mít chỉ hở mỗi cặp mắt sáng quắc của loài mãnh thú. Tên hắn là Tyur.

* Tyur: Tư lệnh quân đoàn 3 Amier, hay cũng có thể gọi là trùm của màn này.

Từ trong đám khói lửa ngùn ngụt, Hayuna đang điềm nhiên bước ra. Bộ váy của nàng nhem nhuốc đi vì tàn tro bụi khói, nhưng thân thể nàng vẫn hoàn toàn lành lặn. Nàng hướng con mắt bạc cháy rực về phía tên trùm, và nghiêng đầu cười thích thú:

"A, lại có người chơi mới rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.