Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 12: Bóng trắng




Trong vòng một tiếng hoàn thành tỏ tình cầu nguyện thần minh quan tâm?

Cầu nguyện thần minh nào quan tâm? Tại sao còn có giới hạn thời gian? Câu đi chỗ nào tìm cái gọi là thần minh?

Nếu như không tuân thủ quy tắc của học sinh mới sẽ có nghiêm phạt không?

Sầm Kim ấn đồng hồ định vị dò hỏi, mà đồng hồ chỉ sẽ máy móc lặp lại quy tắc học sinh mới, không thể trả lời câu hỏi của cậu.

"Không có lời văn hố bẫy, nhưng cũng không có nghiêm phạt không tuân thủ, chỉ là 'cần thiết phải' tuân thủ quy tắc, không phải nhất định phải. Tôi chỉ cần tiền thưởng học bổng cầm đến tay, thời gian đi học khiêm tốn làm người, cho đến tốt nghiệp thì được."

Sự kiện quỷ dị toàn thế giới thường xuyên xảy ra, tương lai không lâu, thế giới nhất định xảy ra thay đổi long trời lở đất, nhưng không nhất định ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, trời sụp xuống còn có thể có người chống, ví dụ trường học và cái gọi là tổ chức, ví dụ thí sinh khác.

Sầm Kim không có ý định lục lọi thế giới mới, đó là sân khấu các thiên tài nhấp nháy phát sáng, thực hiện giá trị đời người, mà cậu càng thích hợp làm một quần chúng bình thường, vì các thiên tài phất cờ hò reo.

"Hai người tụi mày biết lối ra sông ngầm dưới lòng đất không?" Sầm Kim nhìn về phía ngoài cửa nói: "Tao có một loại dự cảm không rõ ràng, nhất định nhanh chóng rời khỏi sông ngầm."

Oán đồng đột ngột ngẩng đầu, thất thanh gào thét: "Chúng ta ở sông ngầm dưới lòng đất?"

"Có vấn đề?"

Oán đồng lộ ra nét mặt kinh khủng đến cực độ, đột nhiên co cẳng chạy về phía cửa gỗ, nghe thấy tiếng nước róc rách, nhìn thấy thú giữ mộ dữ tợn mới tin tưởng cả căn nhà gỗ không biết lúc nào bay vào sông ngầm dưới lòng đất.

Tứ chi nó bò trở về, run cầm cập nói: "Nhanh, nhanh chạy."

Sầm Kim: "Em và dị vật trong sông ngầm dưới lòng đất không phải cùng cấp bậc sao?"

Tại sao sợ hãi như vậy.

"Không phải dị vật nào đều có thể tiếp nhận ô nhiễm đến từ hoàng tuyền khoảng cách gần." Oán đồng nói: "Dị vật càng gần sát hoàng tuyền, chịu phải ô nhiễm càng nghiêm trọng, tốc độ trưởng thành liền càng khủng bố. Tôi không biết thứ trong sông ngầm dưới lòng đất là gì, nhưng nó và tôi là nhóm dị vật đầu tiên bị ô nhiễm, hơn nữa vẫn luôn ẩn nấp trong sông ngầm dưới lòng đất, cùng dị vật chúng tôi hoàn toàn không phải một cấp bậc."

Sầm Kim: "Hoàng tuyền là chỉ đập chứa nước ngầm?"

"Chỗ đó từ xưa đến nay chính là quốc gia thi thể, là quốc gia hoàng tuyền trong tin đồn. Phần dưới cùng của sông ngầm dưới lòng đất dẫn đến quốc gia hoàng tuyền, dị vật gần sát hoàng tuyền sẽ bị đồng hóa, nuốt chửng, cuối cùng biến thành một trong những thi thể trong đập chứa nước ngầm."

So với sông ngầm, nó càng sợ hãi đập chứa nước hơn.

"Nguy hiểm và cơ hội song song tồn tại, càng gần sát hoàng tuyền, ô nhiễm càng nghiêm trọng, tốc độ trưởng thành nhanh chóng nhưng cũng hàm chứa tùy thời có thể bị nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng của hoàng tuyền." Sầm Kim nhớ đến vừa rồi một bóng trắng cực lớn lóe qua tạt ngang, cảm thấy rất không hay.

Dễ nhận thấy thứ trong sông ngầm không có bị nuốt chửng, ít nhất là dị vật nguy hiểm trên cấp bậc hai.

Mà bây giờ ngoại trừ đập chứa nước ngầm không có dị vật khác có thể hạn chế cân bằng dị vật trong sông ngầm, nếu như chính diện đụng phải, tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Nhưng thí sinh đã bị bóng trắng cực lớn nhìn chằm chằm phải, xung quanh cũng không có bóng dáng giám khảo, đoán chừng dữ nhiều lành ít.

Lựa chọn của người thông minh là nhanh chóng tìm kiếm lối ra rời đi, người không biết lượng sức mình mới sẽ ở lại đến cứu mình, Sầm Kim đối với định vị của bản thân vẫn luôn rõ ràng, tầm thường bình thường, tuyệt đối không phải bản chất anh hùng.

Cho dù cậu bây giờ đuổi qua cũng là nhiều thêm một thực phẩm trong khay đồ ăn của dị vật, chẳng hề có tác dụng giúp đỡ gì.

Quan trọng nhất cậu không có cách nào ngừng nhịp bước nhà gỗ trong rừng xông đến phần dưới cùng sông ngầm!

"A—" Oán đồng đột nhiên phát ra tiếng rít gào, thân hình lóe lên, nhảy tót vào trong tủ quần áo căn phòng, 'ầm' một tiếng đống lại cửa tủ quần áo không định lại đi ra nữa.

Sầm Kim gõ cửa tủ vội hỏi: "Em phải hay không cảm ứng được cái gì?"

"Hoàng tuyền đang tỉnh lại..." Oán đồng thanh âm run rẩy trả lời: "Nhanh chạy, nhanh chạy."

Thứ trong đập chứa nước ngầm sắp tỉnh rồi?!

Sầm Kim vội hỏi hoàng tuyền tỉnh lại sẽ mang đến hậu quả khủng bố gì, nhưng oán đồng đã sợ hãi đến tinh thần sụp đổ chìm vào trạng thái cuồng bạo, tủ quần áo, phòng, khắp nơi đều là tiếng cười vui vẻ của nó xuyên qua màng nhĩ, lực sát thương giống như sóng âm cao tầng, trực tiếp tác dụng vào nội tạng thân thể sản sinh cộng hưởng.

Ngắn ngủi trong mấy giây, Sầm Kim đã sản sinh phản ứng phụ, không thể không lui ra khỏi phòng cùng lúc khóa chặt cửa phòng, còn may còn có đầu chuông đồng.

Cậu ném ánh mắt về phía đầu chuông đồng, người sau tính phản xạ không nhanh nhạy.

Sầm Kim kể lại một lần vấn đề, đầu chuông đồng còn coi như thành thật trả lời: "Thời gian hoàng tuyền tỉnh lại rất ngắn, đại khái duy trì một tiếng. Trong thời gian nó tỉnh táo, dựa vào nó làm trung tâm bức xạ ô nhiễm tinh thần xung quanh, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, phạm vi ô nhiễm mở rộng ra ngoài. Vật phẩm đặc thù bị ô nhiễm bức xạ đến sẽ trở thành một dị vật mới ra đời, mà dị vật cũ có thể tiến cấp, cũng có thể đồng hóa vì ô nhiễm, trở thành một trong những lương thực của hoàng tuyền."

"Nếu như nhân loại bị ô nhiễm sẽ như thế nào?"

"Bỏ mạng, hoặc trở thành dị vật mới, nhưng người sống trở thành dị vật mới xác suất chưa đến 0.01%."

"Mày còn biết tỷ lệ %?" Sầm Kim chọc một câu hỏi ngoài lề.

Đầu chuông đồng giả ngu, rẽ sang chủ để khác: "Tất cả nước sông hang Tứ Hải đều đổ về hướng đập chứa nước ngầm, tiếp tục ở lại nhà gỗ trong rừng cuối cùng sẽ bị mang vào đập chứa nước ngầm, mày bây giờ tốt nhất nhanh chóng nhảy sông bơi đến bên bờ, men theo dòng nước chạy ngược hướng."

Sầm Kim không thể hoàn toàn khẳng định thật giả trong lời nói của đầu chuông đồng, nhưng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi hang Tứ Hải điểm này cùng chung nhận thức không hề thắc mắc, chỉ là như thế nào lên bờ?

Cậu xách đèn đi dạo đến cửa, nhìn ra xa mặt sông đen sì, nhớ đến bóng trắng theo sau lưng thí sinh, cùng với thí dụ năm 1981 du khách ở hang Tứ Hải gặp phải thi thể trôi nôi trên không, trong lòng không khỏi nổi lên suy đoán, có lẽ bóng trắng chính là thi thể trôi nổi trên không trung năm đó.

Nhưng gặp phải thi thể trôi nổi trên không trung sẽ có hậu quả gì, như thế nào đối phó cùng với đặc trưng cụ thể, cậu đều không biết.

Bỗng nhiên nhà gỗ lắc lư, mặt sông dao động, dòng nước tuôn ra hai bên, giống như có thứ to lớn gì đó chuẩn bị bổ sông mà ra, Sầm Kim lòng sinh tò mà, nâng đèn cẩn thận dè dặt đi đến bậc thềm gỗ tầng thứ hai, ngồi xổm xuống tra xem mặt sông.

Nước sông ngấm vào bậc thềm bằng gỗ tầng một nhà gỗ, Sầm Kim cách tầng hai không đến 10 cm.

Khu vực ánh sáng đèn chiếu không đến vẫn như cũ tối om, thú giữ mộ quái dị yên tĩnh đứng sừng sững hai bên, không biết lúc nào, khuôn mặt hướng về trung tâm mặt sông, dường như cảm nhận được hơi thở người sống mà ung dung thản nhiên giám thị cậu.

Yên ắng, hoang vắng và khủng hoảng không tên tràn ngập cả con sông, trong bóng tối dường như có một dã thú hung dữ mạnh mẽ gầm gừ trong hang động đá vôi trống trải bịt kín đấu đá lung tung, đụng đến thanh âm biến dạng, càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng truyền đến bên tai giống như quỷ gào khóc khiến người rùng mình.

Sầm Kim nhìn chằm chằm cánh tay lồi lên một hàng hạt nhỏ, là sợ hãi mà thân thể cậu không khống chế được, dường như loại nào đó vượt ra lệ thường, sự tồn tại không thể miêu tả đang thăm dò cậu, cũng có thể chỉ là ném đến cái nhìn thoáng qua không để ý, mà đầu cậu còn chưa phân tích ra kết quả, chức năng thân thể tiên phong cho ra phản ứng sợ hãi.

Loại cảm giác này rất thần kì, bởi vì sợ hãi là một loại cảm xúc của nhân loại, chạy qua đại não sau đó xử lý đưa ra phán quyết, lại phản hồi trở về thân thể các bộ vị, cuối cùng mới trực tiếp biểu hiện ra phản ứng sinh lý.

Nhưng bây giờ tình huống tương phản, đại não cậu còn chưa kịp phân tích ra kết quả sợ hãi, chức năng thân thể đã biểu hiện ra điều kiện phản xạ căng thẳng và phòng bị, giống như trung khu máy tính còn chưa trải qua phân tích số liệu, màn hình hiển thị trước tiên cho ra đáp án.

Rất không hợp với lẽ thường, vượt ra lệ thường, nhưng xác thực xảy ra rồi.

Loại tình huống này trước giờ chưa từng có, dù cho vừa rồi bóng trắng thoáng nhìn cũng không khiến cậu sản sinh loại cảm giác như vậy, chỉ sợ cái này chính là thứ trong đập chứa nước ngầm trong quá trình tỉnh lại, lần đầu tiên sản sinh bức xạ ô nhiễm tinh thần.

So với cậu tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn, không thể tiếp tục do dự nữa.

Sầm Kim ước tính khoảng cách giữa cậu và bờ sông, ước chừng năm mét, rất gần, liền chuẩn bị trực tiếp nhảy vào trong sông bơi qua, nhưng lúc hai chân vừa giẫm vào trong nước bỗng nhiên nhìn thấy trong sông xuất hiện bóng trắng kì lạ.

Cậu trong lòng kinh ngạc, vừa rồi chỉ quan tâm mặt sông không nhìn đáy sông, vội vàng xách đèn đặt ở mặt sông, mặt dựa sát qua, gần như dán vào mặt sông, híp mắt tra xem đáy sông, bỗng nhiên nhìn thấy đáy sông có bóng trắng cực lớn đang chậm rãi nổi lên.

Bóng trắng nổi đến phạm vi chiếu sáng, diện mạo hoàn toàn lộ ở trong tầm mắt, con ngươi Sầm Kim co rút, đại não điên cuồng thúc giục cậu nhanh chạy, nhưng thấy bóng trắng lộ ở dưới ánh đèn là một cục thịt cực lớn mà nhợt nhạt.

Ánh sáng đèn chiếu không đến bóng trắng ẩn núp ở đáy sông, diện tích hình dáng hết sức to lớn, lại để lộ bộ phận cục thịt trong tầm mắt là thịt cương thi rất rõ ràng, trơn tuột nhợt nhạt, giống bánh kem hòa tan, nhưng lại dán chặt với nhau, càng khủng bố hơn là Sầm Kim phát hiện cục thịt này rõ ràng do ba thi thể quấn lấy nhau mà thành!

Một thi thể trong đó đầu ở chính giữa cục thịt, nhận ra tầm mắt của Sầm Kim, bỗng nhiên 'răng rắc' ngẹo đầu qua, lộ ra ngũ quan biến thành cái hố đen, nhìn thẳng chằm chằm vào Sầm Kim.

Sầm Kim kinh hãi đến nói không ra tiếng, xoay đầu liền chạy, phía sau truyền đến tiếng vang chẻ nước mà ra, thông qua sống lưng dao chặt xương nhìn thấy phía sau một cục thịt lốp xe lớn nhỏ lăn lên hiên nhà, như tổ chức kiến lăn thành hình cầu vừa đến nơi an toàn liền lập tức tách ra, năm bóng trắng không có ngũ quan tách ra, giống như rắn mối nằm sấp ở trên sàn nhà gỗ, nhanh chóng bò qua.

"Bịch" một tiếng vang lớn, Sầm Kim đóng cửa khóa cửa lưu loát liền mạch.

Năm bóng trắng điên cuồng đụng cửa, cửa gỗ vang lớn tiếng loảng xoảng loảng xoảng, nguy hiểm sắp xảy ra, Sầm Kim lại trở nên yên tâm, đừng thấy nhà gỗ lắc lư muốn đổ, thực tế kiên cố không phá vỡ nổi, trước đó một trong nguyên nhân nữ không mặt, địa công một chân dị vật cùng bậc tàn sát kịch liệt chính là họ không ra được.

Chỉ cần cửa gỗ khóa chặt, dị vật không cách nào thông qua phá hư cửa rời đi, nhất định phải thành thật mở, đóng cửa mới có thể bình thường ra vào.

Sầm Kim xuyên qua khe hở cửa gỗ nhìn bóng trắng bên ngoài hiên nhà, tổng cộng năm bóng trắng đang nằm sấp ở trên ván gỗ liếm liếm vết máu, một trong số đó bỗng nhiên quay đầu, phần mắt là hai cái hố đen, nhìn thẳng chằm chằm vị trí Sầm Kim một giây trước đứng ở đó.

Sầm Kim nhanh chóng ẩn núp lưng tựa trên mặt tường, im lặng phân tích hoàn cách trước mắt, nghịch dòng nước có thể tìm được lối ra nhưng cần thiết phải lên bờ, nhưng trong sông ẩn núp một dị vật khủng bố, cậu không thể đối phó được.

Núp ở trong nhà gỗ tạm thời an toàn, nhưng không thể an toàn quá lâu, bởi vì địa điểm mục tiêu của nhà gỗ là đập chứa nước ngầm.

Địa phương đó so với bóng trắng to lớn trong sông ngầm càng đáng sợ hơn nhiều.

"AAAAAAA cứu tui--", "Có người bị quấn vào trong sông rồi!", "Nhanh cứu người..., cục bóng trắng trên đỉnh đầu chúng ta là cái gì?", "Nhanh chạy!", "Hoàng Khương, chúng ta nên làm thế nào?"

"Đến không kịp rồi, những bóng trắng kia từ trong sông bò ra, chúng nó chính là dị vật trong sông ngầm! Thi thể trôi nổi trên không trung trong miệng top người đầu tiên tận mắt nhìn thấy ở hang Tứ Hải!"

Là thí sinh? Sao lại quay trở về rồi?

Tiếng gào thét sợ hãi liên tục không ngừng, bước chân dồn dập gấp ga gấp gáp và thanh âm vật nặng rơi xuống nước, cùng với câu nói cuối cùng giải quyết dứt khoác chân tướng, chúa cứu thế mong đợi không có đến, bầu không khí tuyệt vọng ở trong bóng tối dày đặc.

Sầm Kim chạy vào căn phòng gác xép, dỡ ra cửa sổ không có triệt để đậy kín, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên bờ sông chỗ không xa đứng lặng im một đám bóng trắng, vách tường hang động đá vôi, đỉnh động cũng trèo bò một đám bóng trắng trơn trượt, còn có bóng trắng ùn ùn không ngừng bò lên bờ.

Nghe tiếng phân biệt vị trí, Sầm Kim rất nhanh phát hiện thí sinh đang thành trung tâm đám bóng trắng, họ vị vây chặt.

Có người bị thương, đau đến không ngừng rên rỉ, nhưng bóng trắng không có mở rộng tấn công, đoán chừng không chảy máu, có thể xương hoặc nội tạng bị thương.

Họ không thể chống đỡ bao lâu nữa, một khi có người chảy máu, bóng trắng liền sẽ lũ lượt mà lên chia sẻ thức ăn thí sinh.

Sầm Kim từ bóng trắng vừa rồi liếm liếm vết máu tươi cửa gỗ hiên nhà liền đoán ra đám dị vật này giống nữ không mặt, không có năm giác quan, khát máu, rất mẫn cảm với máu tươi.

"Toàn thể yên lặng." Một giọng nữ khá bình tĩnh nói: "Chúng nó nhìn không thấy, nghe không thấy, thậm chí không có xúc giác, nếu không sớm liền đã tấn công chúng ta rồi."

Một giọng nam trẻ trung khác phụ họa: "Nghe lời Hoàng Khương không sai. Bóng trắng vẫn luôn theo sau chúng ta, chúng ta nghe thấy tiếng sột soạt chính là thanh âm chúng nó bò qua đỉnh đầu chúng ta. Nhưng chúng ta đến bây giờ còn bình yên vô sự, các cậu không phát hiện, cho dù có người rớt vào trong sông cũng không bị tấn công sao?"

"Nhưng có người bị quấn vào trong sông."

"Là ngoài ý muốn." Hiển ohiên bạn học bị quấn vào trong sông hết hồn chưa bình tĩnh lại: "Tớ đụng phải bóng trắng, thứ đó túm mắt cá chân tớ, tớ dọa giật cả mình, đứng không vững té vào trong sông...++, các cậu không cảm thấy, trong sông có một đống cục thịt cực lớn, trên người nó rớt ra từng bóng trắng, giống như sủi cảo, từ bên cạnh tớ bò qua, tớ thiếu chút nữa tắt thở liền có thể lên trời gặp ông nội tớ."

"Vậy những thứ này tại sao đi theo chúng ta? Phải hay không một khi xảy ra điều kiện gì đó thì sẽ bị tấn công? Giám khảo đến cùng lúc nào tìm được chúng ta?"

"Chị tớ từng nói, tính tấn công của dị vật rất mạnh, bản tính hung tàn mạnh mẽ thích giết chóc, thông thường mà nói, máu tươi sẽ kích thích chúng nó. Chị tớ còn từng nói, dị vật tuyệt đối sẽ không mất hoàn toàn năm giác quan, nếu như không có thính giác, thị giác và xúc giác, vậy thì chính là khứu giác. Khứu giác chúng nó nhanh nhạy, nhưng không cách nào căn cứ khứu giác phân biệt vật sống, ngoại trừ có một thứ mùi vị đặc thù kích thích chúng nó bạo động."

Hoàng Khương nói: "Ví dụ máu tươi."

Sầm Kim hơi kinh ngạc, nữ sinh tên là Hoàng Khương này rất thông minh.

Hoàng Khương trừng mặt sông: "Tớ muốn làm một thử nghiệm."

Thanh âm vừa dứt, liền thấy bóng trắng xung quanh nhanh chóng lui ra sau, như linh cẩu giành thức ăn, bổ nhào về trung tâm mặt sông kịch liệt cắn xé, mấy giây sau nhanh nhanh chóng tản ra, lại một lần nữa trở về vị trí ban đầu, mà vị trí mặt sông đã trôi nổi mấy phần tay chân còn lại của bóng trắng bị xé vụn.

Hoàng Khương sắc mặt tái nhợt: "Tớ điều khiển thực ma cổ ói ra một giọt máu, chỉ một giọt! Là một giọt máu tớ để ở trên người thực ma cổ, vừa ói ra lập tức tan vào trong nước, nhưng bên bờ, bóng trắng trong nước đều ngửi thấy mùi máu. Đây là một đám dị vật mẫn cảm với máu tươi vượt xa cá mập!"

"Cho nên chúng ta không thể nào bị thương chảy máu, vậy chỉ cần không chảy máu thì được!"

"Không được." Áo khoác da đỏ thanh âm run rẩy: "Tớ từng tính, chúng nó đang cố gắng tấn công. Ví dụ nói vừa bắt đầu chúng nó chỉ là theo sau chúng ta, sau này có người bị túm mắt cá chân...đổi một cách nói khác, đám dị vật này có thể ở dưới thời cơ chúng ta không biết, nếm được mùi vị máu tươi, thế nên phát hiện trong động hang đá có máu thịt chúng nó khát vọng, chúng nó bắt đầu chủ động tấn công, cố gắng tìm kiếm con mồi."

Một lần hai lần bị tấn công có thể may mắn trốn được, nhưng ba lần bốn lần vô số lần thì sao? Cọ thủng da thì sẽ bị phát hiện, chúng ta lại tìm không được lối ra."

Chết chắc rồi.

Mọi người thống nhất cách nghĩ, không khỏi tuyệt vọng tan vỡ.

Mà Sầm Kim trong gác xép nhìn phương hướng hiên nhà, biết là thời cơ gì khiến đám dị vật này nếm được mùi vị máu tươi.

Tàn sát năm này tháng nọ khiến cả nhà gỗ trong rừng đều bị thẩm thấu máu tươi, vừa chảy vào trong sông, vết máu hòa tan ở trong nước, dị vật nếm được mùi máu, lúc này mới sôi nổi bạo đổng, tấn công thí sinh.

Sầm Kim hết cách thở dài.

Cô gái thủ lĩnh tên là Hoàng Khương kia nói ra một đề nghị, để cô thoát ly đội ngũ, cắt rách lòng bàn tay, hấp dẫn dị vật, thí sinh khác tranh thủ thời gian chạy trốn.

Thí sinh khác kiên quyết phản đối, chịu không nổi không có biện pháp khác, áo khoác da đỏ tranh thủ bản thân làm mồi nhử, lại đụng phải phản bác, Hoàng Khương nói trong đội ngũ cần có đội trưởng, chỉ có áo khoác da đỏ quen thuộc nhất dị vật hang Tứ Hải.

Mấy người trẻ tuổi rõ ràng sợ đến mức nói chuyện đều mang theo thanh âm run rẩy, còn có người khóc lóc sụt sịt, nhưng lại vào giờ phút này can đảm đứng ra, không sợ hãi bỏ mạng, chỉ nguyện vì người khác tranh thủ thời gian chạy trốn, mà họ thậm chí còn không phải bạn cùng trường.

Dũng khí thông minh kiên cường, quên mình vì người, hy sinh vì nghĩa, cái này chính là trụ cột quốc gia!

Sầm Kim thầm nghĩ, tương lai trụ cột vững chắc thế giới mới, các nhận tài vì nhiều người bình thường của nhân loại giống cậu, chống đỡ một vùng trời, nếu là chết ở chỗ này, sau này thì không có người bảo vệ an nguy của người bình thường bọn họ?

Cuộc sống an nhàn 9 giờ đi làm 5 giờ về và nghỉ hưu về già mặc sức tưởng tượng của cậu há chẳng phải một giấc mộng hư vô?

Sầm Kim chỗ nào chịu nổi tương lai đen tối này, lập tức bật đèn treo bên ngoài cửa sổ, đặt đầu chuông đồng trên khung cửa, hắng giọng biến âm nói: "Nghịch phương hướng dòng nước mà đi, có thể tìm được lối ra."

Thanh âm và ánh đèn thình lình mà đến thu hút chú ý của đám người Hoàng Khương, họ thấy rõ gác xếp và đầu chuông đồng kì dị bên khung cửa xuất hiện không có cơ sở, nhận ra chính là nhà gỗ mười mấy phút trước gặp phải.

Nhà gỗ này khắp nơi lộ rõ cổ quái, có thể tin tưởng sao?

"Có thể tin không?" Có người nhỏ tiếng hỏi.

Hoàng Khương: "Lại xem thử."

Mọi người kinh hoàng bạt vía nhìn chằm chằm nhà gỗ, sau đó thấy nhà gỗ xuôi theo dòng nước từng bước áp sát, qua không bao lâu, một thùng nước màu đỏ tươi xuất hiện trên khung cửa sổ, bóng trắng xung quanh chớp mắt sôi nổi, cùng nhau rào rào quay đầu nhìn về phía nhà gỗ.

Phút tiếp theo, thùng nước đổ ra máu tươi đặc sệt, nhìn không rõ miếng thịt lẫn lộn máu của dị vật nào bắn tung tóe bốn phía, mặt hồ bỗng chốc cuộn trào sóng lớn, một cục thịt to lớn xé ra mặt nước, bóng trắng nằm sấp bên trên ngửi thấy mùi máu tanh dồn dập di chuyển tứ chi rớt vào trong nước, bò về phía nhà gỗ.

Thùng máu thịt thứ hai đổ xuống, bóng trắng bao lấy thí sinh nổi điên tuôn ra về phía nhà gỗ.

Bốn bề trống không, thuận lợi thoát khỏi khó khăn, các thí sinh kinh ngạc không thôi: "Con ma cuồng giết người trong nhà gỗ cứu chúng ta?!"

"Tại sao? Tại sao dị vật sẽ cứu nhân loại? Lẽ nào anh ta là giám khảo?"

"Cũng có thể là thí sinh."

"Thi sinh nào trâu bò như vậy? Tớ vái cậu ta làm anh cả."

"Người ta tranh thủ thời gian cho chúng ta, các cậu còn sững sờ làm cái gì! Chạy!" Áo khoác da đỏ gân cổ lên gọi tỉnh mọi người.

Họ chạy mấy bước, nghi ngờ nói: "Nếu như thật sự là thí sinh, cậu ta phải hay không hi sinh bản thân giải cứu chúng ta?"

"Mặc kệ là người hay là dị vật, chung quy đã cứu chúng ta, mà chúng ta ở lại cái gì đều giúp không được, còn có thể thêm phiền." Hoàng Khương nói: "Chúng ta không thể phụ lòng tốt của cậu ta, dựa theo nhắc nhở của cậu ta, nghịch dòng nước chạy."

Người khác bỗng chốc yên lặng, yên tĩnh nghịch phương hướng dòng nước chạy băng băng, ném 'người có lòng tốt' trong phòng và ngôi nhà trong rừng xa xa ở phía sau.

Mà áo khoác da đỏ đã chạy được một khoảng cách, bỗng nhiên quay đầu nhìn nhà gỗ dày đặc đều là bóng trắng.

Cậu ta nhớ 'con ma cuồng giết người' tóc vàng tay cầm dao chặt xương hình như có hơi quen mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.